Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong
Ánh mắt của Hàn Kỳ rơi xuống phần bụng Thôi Đào, chàng ngập ngừng: “Em thật sự…”
“Ừm!” Thôi Đào gật đầu, thấy Hàn Kỳ phản ứng quá hờ hững liền buồn bã hỏi chàng, “Lẽ nào Lục lang không muốn sao?”
“Tất nhiên là muốn chứ! Không chờ nổi nữa rồi —” Hàn Kỳ ghé vào tai Thôi Đào thở ra hơi nóng, “Muốn con nhanh chóng chào đời.”
Muốn con nhanh chóng chào đời thì phải làm gì trước? Vốn dĩ bình thường nếu nghe câu như thế, Thôi Đào sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Hàn Kỳ lại dùng cách thức mờ ám như thế để nói đã khiến trong đầu nàng rối bời.
Phản ứng ngượng ngùng hiện tại của Thôi Đào không cần diễn nhưng vẫn rất tự nhiên và chân thật.
…
Sau khi nghe thuộc hạ bẩm báo, Triệu Tông Thanh cũng chưa tin 2 người cho lắm.
Tới giả chết mà Thôi thất nương còn hát được thì mang thai cũng có thể là giả.
Y bèn hỏi Mạc Truy Phong nghĩ sao.
“Lần trước giả chết là vì đối đầu trực tiếp với kẻ địch nên chuẩn bị trước.
Lần này chúng không biết có người theo dõi, tất cả đều tình cờ xảy ra, thì thầm trong hẻm nhỏ thì không thể giả được, nếu thế thì diễn cho ai xem chứ ạ? Hơn nữa giả vờ chuyện này để làm gì? Hủy hoại danh tiết của cô ta hay sao?”
Nhưng Mạc Truy Phong vẫn đề nghị nên cẩn thận một chút, quan sát một thời gian để xem sao, hắn sẽ lựa thời cơ để tìm người bắt mạch cho Thôi Đào để kiểm nghiệm là thật hay giả.
“Tôi nghĩ là thật, lúc Thôi thất nương giả thành Sửu Đồng đi theo Hàn Kỳ tới Tuyền Châu, cả hai thường xuyên ở chung 1 phòng.
Ít có tên đàn ông nào có thể làm ngơ trước sắc đẹp của Thôi thất nương này được.
Dung mạo của Hàn Kỳ cũng thế, hiếm có cô gái nào có thể kìm được sự yêu thích của mình với hắn.
Trai tài gái sắc, lại đang trẻ tuổi, nhiều đêm ngày ở chung với nhau, củi khô gặp lửa lớn thì sao mà không cháy cho được?”
Mạc Truy Vũ dám cá cả hai đã vượt rào rồi.
Trai gái yêu nhau là bản năng của con người mà.
Huống gì vốn dĩ họ đã có ý với nhau, đã đính hôn rồi, khó kìm lòng cho đặng.
Triệu Tông Thanh nghe anh em nhà họ Mạc nói xong cũng hơi tin, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn, y bèn sai Mạc Truy Phong đi kiểm tra lại.
2 người này tạm thời bị cách chức ở nhà, nếu thật sự nóng lòng chuẩn bị hôn lễ vì đứa con thì có thể tạm thời bỏ qua hơn được.
Dù sao cũng chẳng sống được mấy ngày nữa, cứ để họ vui vẻ đi.
Ngay hôm sau, căn nhà họ Hàn náo nhiệt hơn hẳn, lúc nào cũng có người từ các cửa hàng tới giao đồ, đủ loại đồ sứ, đồ gỗ, vải vóc, giấy đỏ.
Hàng xóm xung quanh đều hiểu Hồ thị đang bận rộn sắp xếp hôn sự thay con trai của mình, họ cũng vui lây.
Người khắp Biện Kinh đều nghĩ Thôi quan Hàn và Thôi thất nương là Kim Đồng Ngọc Nữ, cực kỳ xứng đôi, từ lâu họ đã ngóng trông tin cả hai thành hôn rồi.
Hàng xóm nhìn thấy Hồ thị đều vui vẻ chúc mừng bà.
Hồ thị cũng cực kỳ vui vẻ, ngày nào cũng cười tới mức không ngậm được mồm, sắp xếp các món đồ rất cẩn thận và tỉ mỉ, trong lòng thầm nghĩ không thể để con dâu của bà chịu tủi được.
Người trong phủ cũng bị không khí này lây, ai nấy đều cười đùa hớn hở.
Không phải khách sáo, họ thật lòng mong Thôi nương tử có thể sớm trở thành bà chủ của mình.
Trước đây Lục lang trong căn nhà này, sau khi về là lại ở trong phòng làm việc, trừ đọc sách, nghiên cứu hồ sơ vụ án ra thì cũng chỉ vẽ tranh, đánh cờ, tóm lại đều là những việc yên lặng, người làm trong nhà chẳng ai dám ồn ào gì.
Cả căn nhà yên tĩnh quá mức, thậm chí có thể dùng từ âm u để miêu tả.
Nhưng lúc Thôi nương tử đến thì lại khác, Thôi nương tử vừa xinh đẹp lại vừa nhiệt tình, hoạt bát vui vẻ, nhất là mỗi lần nghiên cứu ra món ngon là lại hào phóng chia phần cho người làm trong nhà.
Mỗi khi nàng đến, cả căn nhà đều náo nhiệt lên, ngoài sân tràn ngập mùi hương khiến người ta chảy nước bọt và cả tiếng cười, rõ ràng từ ngày ở bên nàng Lục lang cũng thích cười hơn nhiều, hơn nữa còn không phải là kiểu cười dịu dàng nhưng xa cách như khi xưa nữa.
2 ngày nay Thôi Đào luôn ở nhà để “dưỡng thai”, không hề ra ngoài.
Hôm nay nàng đang nhào mì trong phòng bếp, chợt nghe bên ngoài có người gào “súp cay đê”, đến gần cửa nhà nàng cố tình kêu 3 tiếng, giọng nói rất to và rõ, nhưng Thôi Đào không thèm để ý tới.
Sau đó ít lâu, nàng lại nghe bên ngoài có người hô bánh mơ muối.
“Bánh mơ muối chua chua ngọt ngọt đê! Ăn rất bắt miệng, bảo đảm sẽ không hối hận đâu!”
Thôi Đào thả vắt mì trong tay xuống, gọi Vương tứ nương tới rồi thì thầm vào tai thị một câu, sau đó bảo thị gọi người bán bánh mơ muối lại.
Sau đó nàng đi ra ngoài, nhìn người phụ nữ bán bánh mơ muối.
Hơn 40 tuổi, gương mặt chất phác, cười lên khiến người ta cảm thấy rất thành thật.
“Bánh mơ muối này xem ra khá ngon đấy, dì đây khéo tay quá.” Thôi Đào bảo Vương tứ nương lấy đĩa ra.
“Tiểu nương tử quá khen rồi.”
Người phụ nữ cười ngượng ngùng, theo yêu cầu của Thôi Đào gắp ra 10 miếng bánh mơ muối bỏ vào đĩa, sau khi đưa Vương tứ nương thì đặt giỏ xuống đất, nhận tiền Thôi Đào đưa.
Sau đó thị cúi người nói cảm ơn, chân giẫm phải một cục đá hơi nghiêng tới người Thôi Đào, người phụ nữ vô thức nắm lấy cổ tay của nàng để đứng vững.
“Bà làm gì đấy!” Vương tứ nương hô lên, vội vàng bảo vệ Thôi Đào.
“Dì không sao đấy chứ?” Thôi Đào xoay tay đỡ lấy cánh tay của người phụ nữ.
“Không sao, không sao.” Người phụ nữ vội nói xin lỗi vì đã đụng nàng.
Thôi Đào khẽ lắc đầu nói không sao rồi bảo Vương tứ nương đỡ về nhà.
Vương tứ nương đóng cửa sân lại, đổ hết đống bánh mơ muối trong đĩa ra đi, ném luôn cả đĩa.
Nếu Thôi nương tử đã dặn mình cùng diễn trò cho người phụ nữ kia xem thì hẳn người phụ nữ đó rất đáng nghi, thứ đem tới tất nhiên không thể ăn được.
Thôi Đào kéo một sợi dây từ ống tay áo bên trái ra, nhưng rõ ràng sợi dây này được nối với cánh tay phải, vừa rồi người phụ nữ kia cũng bắt lấy tay phải của nàng.
…
“Thôi thất nương có hỉ mạch, nhưng thai rất bất ổn, lúc đó Vương tứ nương còn lo thay cô ta, sợ cô ta bị đụng ngã ạ.”
Triệu Tông Thanh nghe Mạc Truy Phong báo lại, cộng thêm tình hình bên nhà họ Hàn, y không khỏi cười xùy.
“Loại người tự xưng mình thanh cao hóa ra cũng chỉ có thế.”
Mạc Truy Phong biết rõ Triệu Tông Thanh đang cảm khái hành vi đắm chìm trong tình dục trước hôn nhân của Hàn Kỳ, “Từ xưa tới nay anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, huống gì Hàn Kỳ kia cũng chẳng được tính là anh hùng.
Trên đời này nào có ai tự kiềm chế, giữ trong sạch được như thiếu chủ, phải duy trì giới hạn thì mới thành chuyện lớn được mà!”
“Quả nhiên ngươi là người hiểu rõ ta nhất,” Triệu Tông Thanh cười với Mạc Truy Phong, bảo hắn ngồi cạnh mình rồi nắm tay hắn, “Nếu chuyện lớn thành thì ngươi là người có công lớn nhất, một nửa thiên hạ là của ngươi rồi.”
“Thiếu chủ, thuộc hạ — “
Triệu Tông Thanh ra hiệu cho Mạc Truy Phong không cần nói nhiều, “Sau khi chuyện thành, tất cả ước nguyện của ngươi ta đều sẽ thực hiện hết.
Ngươi muốn mở rộng lãnh thổ, diệt Kim báo thù cho mẹ ngươi, ta sẽ dốc hết sức của cả nước, có chết cũng ủng hộ ngươi.”
“Thiếu chủ!” Mắt Mạc Truy Phong đỏ hoe, có những lời này thì đời này hắn sống không uổng phí rồi! Hắn lập tức quỳ xuống, dập đầu thật mạnh với Triệu Tông Thanh, thề dù sống hay chết cũng sẽ đi theo y, có tan xương nát thịt cũng không tiếc!
“Mẹ nửa khờ nửa ngốc, sớm đã không còn nhận ra ta nữa rồi, bà ấy cũng không có ở đây, tổng đà Thiên Cơ Các thì bị càn quét… Ta đã không còn gì để mất nữa, trừ những người anh em như các ngươi.” Triệu Tông Thanh thổn thức tự giễu, không khỏi cười khổ, hốc mắt đỏ ửng dần hiện lên vẻ tang thương.
Mạc Truy Phong thấy thế bèn định an ủi.
Triệu Tông Thanh bỗng đứng dậy quay lưng về phía hắn, ra hiệu hắn không cần nói nhiều.
Mạc Truy Phong nhìn bóng lưng cô đơn của Triệu Tông Thanh, cảm thấy y đang cực kỳ đau buồn.
Hắn thật sự muốn nói gì đó để an ủi thiếu chủ, nhưng hắn biết rõ mọi thứ đã mất hết rồi, có nói gì cũng vô dụng.
Những đau đớn khắc khoải trong lòng kia sao có thể chữa lành nhờ dăm ba câu nói của người khác được? Chỉ mỗi việc mẹ hắn bị người Kim làm nhục rồi giết chết mà trong lòng hắn đã đau không chịu thấu, còn thiếu chủ, từ nhỏ thiếu chủ đã phải gánh rất nhiều gánh nặng khác trên lưng rồi.
Mạc Truy Phong thầm thề trong lòng, cả đời này hắn sẽ thề sống chết trung thành với thiếu chủ, không, phải nói là đời đời kiếp kiếp mới đúng.
Đời đời kiếp kiếp hắn đều sẵn lòng phủ phục dưới chân thiếu chủ, mặc cho y sai khiến, làm trâu làm ngựa vì y, vui vẻ mà chịu đựng.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Triệu Tông Thanh trong phòng siết chặt nắm đấm, sự cô đơn trong mắt bỗng chốc biến thành oán hận thấu xương.
Một giọt nước mắt sượt qua gò má, nhưng khóe miệng y lại lộ ra một nụ cười khinh khỉnh.
Triệu Tông Thanh ngồi xuống bên giường, lấy ra một chiếc khăn tay hơi cũ dưới gối, đây là chiếc khăn cũ duy nhất của y, ở góc khăn thêu hình hoa sen.
Nhưng so với những chiếc khăn tay thêu hoa sen mà y thường xuyên dùng kia, chiếc khăn tay hoa sen này mới là tinh xảo nhất.
Vì những chiếc khăn tay kia đều là thêu lại hình trên chiếc khăn này.
Triệu Tông Thanh vuốt ve đường thêu trên hoa sen, khẽ cười rồi mặt bỗng lạnh xuống.
Bàn tay cầm khăn của y hơi run lên, như đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu nên vội nhét khăn lại vào giường.
Triệu Tông Thanh chắp tay sau lưng đi vài vòng, nghiêng mắt nhìn thoáng qua chiếc khăn bị mình nhét trên giường rồi quay người đi vội.
Thôi Đào dàn phẳng 2 chiếc khăn hoa sen, đặt lên bàn để quan sát kỹ hơn.
Chất liệu này là vải cao cấp, là loại vải mà con nhà vọng tộc như Hàn Tống mới có.
Lúc đầu ở hiện trường Tô Ngọc Uyển chết và trên người Yến Tử áo đen đều phát hiện ra khăn thêu hoa sen.
2 chiếc khăn này, 1 chiếc dính máu, 1 chiếc dính dầu, đều đã từng được dùng và vứt đi.
Phân ngựa ở hiện trường Tô Ngọc Uyển chết cũng cho thấy lúc đó đã có quý nhân có thân phận xuất hiện.
Lúc đó chưa thể đoán ra được chủ nhân những chiếc khăn này là ai, giờ có thể to gan đoán rằng kẻ đó chính là Triệu Tông Thanh.
Thôi Đào nhìn mẫu thêu hoa sen ở góc khăn, xoa cằm suy nghĩ.
Khăn thêu đa phần đều là phụ nữ dùng, Triệu Tông Thanh trông cũng chẳng quá nữ tính, sao lại thích dùng khăn thêu này chứ? Thôi Đào nghĩ tính cách của y có chút quỷ quyệt, chẳng lẽ khăn tay này là y dùng để giả gái ư? Hình như không giống thế cho lắm.
Lần đầu tiên gặp y trong đạo quán, Triệu Tông Thanh hoàn toàn khác.
Nàng đã phái người tới đạo quán nghe ngóng, thấy bảo Triệu Tông Thanh có sở thích bắt chước trụ trì đạo quán.
Nhưng lúc đó lúc gặp nàng chắc chắn Triệu Tông Thanh không phải đang bắt chước trụ trì, rất có thể là đang bắt chước một người khác.
Lúc này Vương tứ nương bưng trà vào, Thôi Đào bèn gọi Vương tứ nương tới xem khăn.
“Kiểu khăn thêu này bình thường đều được phụ nữ dùng, nếu thấy trên người một người đàn ông thì ta nghĩ 8 phần là được phụ nữ tặng.”
Một câu bình thường của Vương tứ nương lại cho Thôi Đào một số ý nghĩ.
Đến tối, Hàn Kỳ lén nhảy vào phòng Thôi Đào qua cửa sổ, dường như đã quen nên không còn thẹn thùng như lúc đầu nữa.
“Năm Triệu Tông Thanh 13 tuổi từng ở nhà cậu mình một thời gian, lúc đó cháu của mợ y là Vương thị cũng ở tạm đó.
Sau này Vương thị trúng tuyển tiến cung, được phong làm Mỹ nhân, nhưng không may qua đời vì bạo bệnh 3 tháng sau rồi.”
“Bệnh gì vậy?”
Hàn Kỳ lắc đầu, chuyện trong chốn thâm cung sao có thể tùy tiện nghe ngóng được.
“Theo lời của người thân thiết với Mỹ nhân Vương, lúc sinh thời cô ta rất thích hoa sen, thích thêu hoa sen ở một góc khăn, cũng có thích hoa mai nhưng không bằng thích hoa sen.”
Hàn Kỳ nhớ rất rõ sau khi Thôi Đào giả chết, lúc Triệu Tông Thanh khuyên nhủ chàng đã từng nói người y thích đã không còn nữa.
Xem ra Mỹ nhân Vương này vốn là người yêu của Triệu Tông Thanh nhưng sau đó phải vào cung.
Cộng thêm 4 chữ “Chết vì bạo bệnh”, thật sự quá dễ khiến người ta đoán ra một màn kịch.
Thù mới chồng lên thù cũ.
Hội đèn lồng Tết Nguyên tiêu năm nay náo nhiệt rồi đây..