Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng
Phiên ngoại
1.
Trong miếng vải lót màu đen đặt trên chiếc bàn trước mặt bày một nải chuối và mấy quả cherry, tôi cầm bút vẽ, ngòi bút cũng đã vô thức chấm màu xong.
Lúc này đã là 2 tuần sau khi Hàn Diệc Hàng thổ lộ với tôi, nhưng tôi vẫn không có cảm giác mãnh liệt rằng tôi là bạn gái hắn và hắn là bạn trai tôi.
Phương thức ở bên nhau của chúng tôi vẫn không khác gì khi trước, hắn vẫn thường xuyên đâm chọc tôi mấy câu như cũ, tôi cũng phản kích lại theo thói quen, nói chung... Chúng tôi giống như một hồ nước lớn, lời thổ lộ ngày đó của hắn như một cục đá, ném vào sẽ nổi lên gợn sóng, sau đó lại yên tĩnh lại.
Chuyện... Chuyện này không bình thường nhỉ? Quan hệ yêu đương kiểu này của chúng tôi có khoa học không? Ai ai ai, tôi không nghĩ rõ ràng được.
"Kỳ Nguyễn, lại thất thần? Anh phát hiện lúc em vẽ cứ luôn không tập trung nhé."
Hàn Diệc Hàng dùng bút vẽ gõ gõ đầu tôi, cong ngón tay gõ gõ bản vẽ, còn cố ý trầm giọng nói: "Xem này xem này, loạn hết cả rồi, Tiểu Kỳ à, em như vậy là không được, phạt em vẽ 10 bức kí họa, trước giờ tan học mang đến phòng làm việc của tôi."
Hổ khu tôi chấn động, vô thức ngồi thẳng người dậy bắt đầu phối màu sửa tranh, sau đó mới phản ứng được.
Không đúng nha! Tôi đã tốt nghiệp rồi mà? Tôi đã lên đại học rồi mà! Tại sao lại còn phạt tôi vẽ kí họa nữa!
"Phụt ha ha ha ha ha ha ha." Hàn Diệc Hàng không hề có hình tượng phụt cười ra tiếng, "Kỳ Nguyễn, trước kia không phải em rất sợ ba anh sao? Còn có cả bóng ma tâm lý nữa à?"
"Hàn Diệc Hàng! Anh có bệnh thì đi chữa đi!" Tôi tức đến mức muốn đập cả khay màu vẽ lên mặt hắn.
"Rồi rồi rồi, đã ở đây cả chiều rồi, ra ngoài ăn cơm đi, anh đói lắm rồi." Hắn đưa một quả chuối qua, tôi rất tự nhiên nhận lấy, cắn một miếng mới giật mình.
"Anh! Ăn tĩnh vật không thi đậu đại học đâu!"
"Đừng nên phong kiến mê tín."
"Vậy cũng là điềm xấu!"
Tôi nhìn chuối trong tay, ăn không được, không ăn cũng không xong, thời cấp 3 lúc tham gia lớp tập huấn cùng hắn, hắn rất thích ăn tĩnh vật, khi đó chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi, lời nguyền này nổi tiếng lắm đấy, cũng chỉ có hắn mới có mắt không tròng như vậy thôi.
Hắn giải quyết xong một quả chuối, vứt vỏ chuối vào thùng rác theo một đường cong hoàn mỹ, sau đó tự nhiên kéo tay tôi.
"Đi, dẫn em đi ăn cơm, tối nay ăn lẩu cay."
2.
Hắn đi ở phía trước tôi, ánh sáng màu vàng ấm áp mạ cho hắn một tầng hình dáng mơ hồ, bỗng nhiên hắn quay đầu lại, con ngươi màu hổ phách dưới ánh trời chiều là một mảnh trong suốt, nhìn đến mức tôi có hơi ngơ ngác.
"Kỳ Nguyễn, em không đúng lắm."
Hắn khom lưng nhìn tôi một hồi, cho ra một cái kết luận.
"Em làm sao mà không đúng?"
"Mấy ngày nay em cứ nhìn anh rồi đờ ra, còn thường xuyên thất thần, trong lòng em chắc chắn đang giấu bí mật gì đó."
Đáng hận, không nghĩ tới bị hắn nhìn thấu rồi.
"Anh không cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta có chút kỳ lạ sao?"
"Lạ chỗ nào chứ."
"Chính là..." Tôi xoắn xuýt một hồi, "Chính là, không giống như đang yêu đương lắm."
Hắn hiếm khi nghiêm túc: "Sao lại nói vậy?"
"Anh nhìn đi, các đôi tình nhân khác lúc vừa bắt đầu yêu nhau hai bên đều rất ngại ngùng, đụng một cái là mặt đỏ tới mang tai, sau đó nội tâm lửa cháy bừng bừng, cảm giác cuộn trào mãnh liệt phát ra khắp nơi, lại ví dụ như những đôi tình nhân mới yêu nhau khi cùng nhau đi ăn cơm, con gái sẽ vì ngại hình tượng mà không chọn ăn lẩu, xiên nướng,...."
Tôi cắn ngón tay cái, nghiêm túc gật đầu: "Em nghĩ có thể là hai chúng ta quá quen thuộc rồi, cho nên không tìm được cảm giác?"
Phải biết rằng trước đây khi còn học cấp 3, Hàn Diệc Hàng đối xử với tôi không khác gì với những anh em của hắn, chúng tôi còn cùng nhau trốn ba hắn chạy ra ngoài lên mạng, còn ngồi ở bên đường cùng ăn xiên nướng.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Vậy ý của em là tối nay không ăn lẩu nữa?"
"... Ăn."
Cơm nước no nê xong tôi ngồi phịch trên ghế, no đến mức không nhúc nhích được, hài lòng mãn nguyện sờ cái bụng tròn vo, trên trán đổ một lớp mồ hôi, Hàn Diệc Hàng thuận tay rút khăn giấy ra, đưa cho tôi để tôi lau dầu trên miệng.
Quả nhiên ở trước mặt Hàn Diệc Hàng mà giả vờ rụt rè các thứ, nô tỳ căn bản không làm được!
Nhất định là lẩu có vấn đề.
Tôi lặng lẽ nới thắt lưng ra một chút.
Hàn Diệc Hàng còn đang càn quét xử lý hết những đồ ăn còn dư lại, tôi tấm tắc hai tiếng, cảm thấy hắn chắc chắn rất có tiềm chất biến thành một ông chú trung niên bụng phệ đầy mỡ.
Hắn giương mắt nhìn tôi: "Em ăn không ít hơn anh bao nhiêu đâu."
"Anh thì biết cái gì? Đây gọi là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu."
"Giáo viên ngữ văn của em chắc phải thức xuyên đêm gạch tên em ra khỏi trường học, sợ bị người ta nhận ra Kỳ Nguyễn em là học sinh của thầy ấy."
Hừ, tôi mặc kệ hắn.
"Ngày mai thứ 7, ra ngoài chơi không?"
"Đi đâu chơi? Khu vực gần đây không phải đã đi hết một vòng rồi sao, hơn nữa trời nóng quá, em lười đi."
Hàn Diệc Hàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lắc đầu: "Hẹn hò, là hẹn hò có hiểu không?"
"A! Hẹn hò à!" Tôi giơ nắm tay, "Hiểu rồi!"
"Nhưng trời nóng quá đi, sư huynh, có thể đổi thành thời gian khác được không?"
"..."
Hàn Diệc Hàng đấu không lại tôi, cuối cùng hai bên đều nhượng bộ một bước, tối mai đi hẹn hò.
Các bạn cùng phòng thân yêu của tôi còn quan tâm chuyện tôi và Hàn Diệc Hàng hẹn hò hơn bản thân tôi nữa, nghe nói tôi muốn đi hẹn hò, liền xuất ra mười phần khí thế sửa soạn cho tôi, người không biết còn tưởng rằng tôi muốn ra chiến trường đấy.
Thật ra tôi muốn nói, tôi mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, dáng vẻ bụi bặm đầy người Hàn Diệc Hàng cũng đã nhìn hai ba năm, không cần phải phí tâm tư lớn như vậy, tôi có dáng vẻ như thế nào hắn không biết sao?
Nhưng các bạn cùng phòng nói không giống nhau, bây giờ tôi và hắn là quan hệ người yêu, con gái làm đẹp vì người mình yêu là chuyện thường mà.
Vậy, vậy thì cứ làm đi.
Tôi vốn cho rằng Hàn Diệc Hàng sẽ dẫn tôi đi xem phim hay gì đó tương tự vậy, nhưng không ngờ hắn lại lái chiếc xe đạp điện của mình, chở tôi đi đến bờ sông.
3.
"Gió...Gió này hơi lớn nhỉ?"
Gió sông thổi tán loạn tạo hình mà các bạn cùng phòng thân yêu tỉ mỉ chuẩn bị cho tôi, trên mặt tôi dán đầy tóc, khóc không ra nước mắt.
Giờ thì có thể hiểu được sao tóc lại bị gọi là phiền não rồi.
Hôm nay vốn định đi theo con đường dịu dàng đằm thắm, má nó cười chết mất, cười chết tôi mất!!
Hàn Diệc Hàng ngoài ý muốn không cười ra tiếng, tuy nhiên tôi vẫn thấy được hắn đang nhịn cười, sau đó liền thấy hắn đến gần, tháo trên cổ tay xuống một sợi dây cột tóc, rồi vén tóc tôi ra phía sau, cột lại.
"Sao anh lại mang theo dây cột tóc thế?" Vừa được giải cứu xong tôi lập tức hớn hở.
"Có người tóc dán trên mặt, không thể bảo cô ấy cạo trọc đi đúng không nào?"
Tôi còn chưa phản bác, hắn đột nhiên kéo tay tôi cười cười: "Đi thôi, cảnh hoàng hôn bên bờ sông, có lẽ em chưa xem bao giờ."
Đúng như hắn nói, cảnh hoàng hôn bên bờ sông như là bảo thạch rơi đầy mặt sông, kim quang lóng lánh.
Gió thổi làn váy tôi bay, tôi và hắn tay trong tay tản bộ bên bờ sông, hắn bỗng nhiên tháo một bên tai nghe xuống đưa cho tôi: "Cho em một cái."
Trong tai nghe đang phát bài hát của DSDS 《Cry on my shouler》, là bài hát tôi thích nghe nhất, tôi từng nghe đi nghe lại vô số lần, đã sớm thuộc nằm lòng giai điệu, lại nghe hoài không chán.
Mỗi lần nghe là lại muốn khóc, chẳng hiểu vì lý do gì.
If you need someone who cares for you
Nếu như em cần một ai đó, một người có thể chăm sóc em
If youre feeling sad your heart gets colder
Và nếu em thấy buồn, trái tim em trở nên lạnh giá
Yes I show you what real love can do
Anh sẽ cho em biết sức mạnh của tình yêu chân thành
If your sky is grey oh let me know
Nếu bầu trời nơi em bỗng trở nên u tối, hãy nói cho anh biết
Theres a place in heaven where well go. . .
Bởi vì anh biết có một thiên đường mà chúng ta sẽ đến...
"Kỳ Nguyễn." Âm lượng trong tai nghe đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, Hàn Diệc Hàng dừng bước đi, lại lấy từ trong túi ra một vật.
"Tặng quà cho em."
Tôi mở ra xem, là một cái đồng hồ quả quýt rất tinh xảo, mặt bên ngoài của đồng hồ, là bức vẽ tôi đang ôm bó cúc họa mi mà lần trước hắn vẽ cho tôi lúc vẽ người thật.
"Người bình thường không phải đều tặng hoa hồng sao? Sao anh lại nghĩ đến chuyện tặng đồng hồ vậy?" Tôi ngắm nghía đồng hồ quả quýt, thật ra tôi rất thích món quà này, quả thật nó đánh vào thẩm mỹ của tôi.
Hơn nữa còn có một loại lãng mạn khó nói thành lời.
"Để em chọn thời gian mà nhớ anh."
"Vì sao nhớ anh còn phải chọn thời gian?" Tôi theo bản năng hỏi lại, nói xong bản thân mình cũng sửng sốt.
Hàn Diệc Hàng nhìn thấy mặt tôi đỏ lên, khẽ cười.
"Còn nhớ Claude Monet có một câu nói thế này không? Mỗi ngày tôi đều phát hiện ra ngày càng nhiều sự vật mỹ lệ, đủ để khiến người ta phát cuồng..."
Không đợi hắn nói xong tôi đã đáp theo phản xạ có điều kiện: "Tôi mong ước được làm từng chuyện một, đầu của tôi đã đầy ắp rồi."
"Nhớ rất rõ ràng."
"Hừ, đây là họa sĩ em thích nhất mà." Tôi có chút xíu kiêu ngạo.
"Bây giờ anh đã lĩnh hội được rồi."
Tôi không mò ra được ý gì: "Có ý nghĩa gì?"
"Ý nghĩa chính là..." Hàn Diệc Hàng ôm bả vai tôi để tôi đối diện với hắn, trong đôi mắt màu hổ phách chứa đầy ánh sáng, không hề có chút cợt nhả nào như ngày thường, "Kỳ Nguyễn, anh muốn hôn em."
Tôi nhìn vào gương mặt nghiêm túc của hắn, phản ứng chậm ba giây, sau đó máu huyết khắp người như xông thẳng lên đỉnh đầu, chỉ thiếu bốc hơi nữa thôi.
"Có muốn thử không?"
"Có.... Có.... Có có có có thể."
Sau đó Hàn Diệc Hàng ôm lấy eo tôi, cúi đầu hôn tôi, môi hắn mềm mềm, lành lạnh, vào giây phút chạm môi nhau, như có hàng nghìn hàng vạn pháo hoa nổ tung trong đầu tôi, rực rỡ sắc màu, làm tôi choáng váng như bị say xe, chân cũng bắt đầu như nhũn ra, nếu không có hắn đỡ thì chắc chắn tôi đã ngã rồi.
Nụ hôn này cực kỳ dịu dàng, kéo dài, lưu luyến.
Đại não nói cho tôi biết nó tạm thời ngừng hoạt động rồi, tôi nghĩ đây có lẽ là thời khắc tôi luống cuống tay chân nhất trong suốt mười mấy năm sống trên đời.
Đến khi hắn buông tôi ra, ánh mắt tôi đã quay tròn.
"Hiển nhiên chúng ta rất thích hợp để yêu đương."
"Hả?" Tôi chưa kịp phản ứng, đại não vẫn chết máy.
"Anh nói là..." Hàn Diệc Hàng cười rất đẹp, "Anh cảm thấy lửa cháy bừng bừng, cảm giác cuộn trào mãnh liệt, nói ngắn gọn là, anh rất có cảm giác với em."
"Anh anh anh anh anh anh nói bậy bạ gì đó..."
"Kỳ Nguyễn, em có muốn đo thử nhịp tim của mình không, nó lên hơn 100 rồi đó."
"Em em em em em... Em cũng có chút, lửa cháy bừng bừng rồi."
~
Hoàn!