Chương 6: C6: Đừng Gọi Anh Là Anh Trai (2)

Tớ Muốn Thay Thế Gian Tặng Cậu Một Chút Dịu Dàng

Chu Trì Dục rất quen thuộc với y tá trong bệnh viện.

"Cô bé này là gì của cậu vậy?"

Chị y tá mặt đầy nghi ngờ hỏi anh.

"Em gái em."

Anh ngồi trên chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh, bò trên lưng ghế nghiêng đầu nhìn tôi.

"Cậu lấy đâu ra em gái."

Rõ ràng chị y tá không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa, quay đầu bảo tôi cố gắng cách xa tên Chu Trì Dục này ra một chút, anh thường xuyên đánh nhau

Chu Trì Dục bật cười một tiếng.

Khi cây tăm bông đè lên vết thương, tôi đau đến mức suýt kêu thành tiếng.

"Chị Mai, chị nhẹ chút, con bé sợ đau."

Giọng nói của Chu Trì Dục có chút khàn khàn đặc thù của thiếu niên. Rõ ràng chỉ là một câu nói vô cùng bình thường, nhưng nghe anh nói xong chẳng hiểu sao lại có hơi xấu hổ.

Tôi quay đầu qua hướng khác, không nhìn vào đôi mắt vì pha trò mà ngập tràn ý cười kia nữa.

...

Sau đó, tôi không còn gặp lại đám côn đồ muốn cướp tiền đó nữa.

Có lẽ là Chu Trì Dục giúp tôi đuổi chúng đi rồi, cụ thể anh đã làm những gì thì tôi không biết, nói thật lòng, rốt cuộc anh là ai tôi cũng không biết.

Tôi chỉ biết anh lăn lộn ở khu này vô cùng tốt, bởi vì có một hôm lúc tan trường tôi trùng hợp trông thấy anh dẫn theo một đám người chặn đám côn đồ của trường tôi lại.

Phải biết rằng ngày thường đám côn đồ ấy còn chẳng để giáo viên vào mắt, cả ngày chơi bời lêu lổng lại còn vô pháp vô thiên, vậy mà lúc này chúng vô cùng đáng thương núp trong góc, bị người bên cạnh anh xách cổ áo đánh cho một trận.

Toàn bộ quá trình anh đều lạnh mặt đứng bên cạnh nhìn.

Đám côn đồ bị đánh chảy cả máu mũi, quỳ dưới đất liên tục cầu xin tha thứ, nhưng anh vẫn điềm nhiên cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo sơ mi.

Hôm ấy anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, không hiểu sao động tác này lại rất vui mắt, anh đứng nơi bóng râm chiếu xuống, lúc rũ mắt nhìn xuống có chút tối nghĩ khó dò.

Sau đó anh bất chợt ngẩng đầu, bỗng đối mắt với tôi đang lén lút nhìn trộm.

Tôi thừa nhận, trong khoảnh khắc ấy trong đầu tôi hiện lên vô số cảnh tượng vì mình nhìn thấy một bí mật không nên nhìn mà bị diệt khẩu, nhưng sau đó không hề xảy ra chuyện gì cả, Chu Trì Dục chỉ thoáng sững lại một chút.

Sau đó nói với người bên cạnh rằng kéo vào trong hẻm rồi đánh, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt.

"..."

Không ngờ kiểu người như họ còn rất chú ý đến hình tượng?

Chính vì chuyện này nên tôi mới quyết tâm dính vào anh.

Tại sao à, bởi vì tôi cứ cảm thấy anh không thật sự nguy hiểm.

Cái cảm giác ấy thật sự rất vi diệu, rõ ràng trong từng hành động cử chỉ của anh đều vô cùng tự nhiên mà để lộ ra rằng anh rất ưu nhã và có giáo dưỡng, nhưng lại làm những chuyện xấu xa u ám của người sống ở tầng chót.

Nhưng con người trên thế gian này luôn có rất nhiều bí mật mà.

Mục đích tôi tìm tới Chu Trì Dục là để tìm một chỗ dựa, bây giờ tôi tìm được rồi, vậy hà cớ gì còn đi sâu tìm hiểu xem phía sau chỗ dựa này cất giấu bí mật gì chứ.

6.

Mấy ngày nay trong thành phố đang mưa.

Thật sự không muốn về nhà sớm như vậy, tôi ngồi trong phòng học làm xong hết bài tập, lúc ngẩng đầu lên nhìn trời thì mây đen đã giăng kín rồi.

Mãi đến lúc nếu còn không về nhà thì sẽ phải ngủ lại ở lớp học, tôi mới xách túi lên, trên đường về âm thầm cầu nguyện hôm nay lão già kia đừng chập mạch mà về nhà.

Nhưng khi tôi bước vào lối hành lang đã cũ mèm ấy, nghe thấy tiếng thở dốc của đàn ông và phụ nữ truyền ra từ căn phòng cách âm không được tốt, trái tim vốn đã thủng bao nhiêu lỗ vì sóng gió cũng dần trầm xuống.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, như hỗn tạp tiếng kêu la nguyên thủy nhất của động vật lúc ý loạn tình mê, bài thi của tôi bị kéo lung tung qua một bên, chính giữa căn phòng ấy là hai thân thể trần trụi giao nhau, sau khi trông thấy tôi cũng không hề xấu hổ mà dừng lại.

Mỗi một tấc không khí trong phòng đều khiến người ta nghẹt thở, sau khi dừng lại chừng một hai giây, họ lại bắt đầu cái bản năng động vật buồn nôn ấy.

Xem tôi giống như không tồn tại.

Có lúc tôi nghĩ tại sao tôi lại bị chia cho một cặp cha mẹ như vậy, hoặc là có phải đàn ông trên thế gian này đều giống như ông ta không, một màn phóng đãng không hợp thói thường này diễn ra ngay trước mắt tôi, càng khó chịu hơn là một màn này trước đây từng diễn ra rất nhiều lần rồi.

Tôi rút quyển sách bài tập bị lấp dưới áo ngực của phụ nữ, thở ra một hơi chạy trốn khỏi căn nhà này.

Hình như sắp mưa rồi, bầu trời đen đến mức không thể nhìn thấy đường đi phía xa nữa, tôi chống vào vách tường, nôn khan một trận.

Không nôn ra được gì, bởi vì tôi vẫn chưa ăn tối.

Thật ra lúc còn bé tôi từng âm thầm cảm thán rằng vận mệnh thật bất công, cũng len lén ngưỡng mộ những đứa trẻ được cha mẹ nâng niu nuôi nấng, nhưng tôi đã lớn đến thế này rồi, đáng lẽ đã sớm chết lặng mà nhìn những chuyện xấu xa dơ bẩn ấy diễn ra.

Nhưng tôi vẫn ngồi dưới trời mưa gió tầm tã này mà khóc, trong một khoảnh khắc vẫn cảm thấy bản thân mình bị cả thế giới vứt bỏ, tôi đem hết những phẫn nộ và vô năng của mình phát tiết lên đường phố trống trải, cứ như đang vọng tưởng làm vậy thì người trong gian phòng ấy sẽ dừng vận động lại vậy.

Mãi cho đến khi một bóng đen phủ xuống.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Chu Trì Dục cầm ô đứng trước mặt tôi, trong đôi mắt anh là gió đêm cuồn cuộn, tay anh cứ như vậy đưa đến trước mặt tôi.

"Đừng có khóc nhè nữa, tôi dẫn em đi."

Anh nói.

...

Nhà của Chu Trì Dục phải băng qua một con hẻm dài mới đến.

Viện tử đã có niên đại được người ta dọn dẹp rất sạch sẽ, nước mưa tí tách rơi trên tàu lá chuối, xích đu bị gió thổi lay động tạo thành một độ cong, ngọn đèn trước cổng nhà ấm áp mà sáng sủa.

"Tiểu Trì, cháu về rồi à."

Giọng nói đầy bể dâu của người già vang lên khi cánh cửa vừa mở ra, tôi đột nhiên có một suy nghĩ muốn chạy trốn, nhưng lại bị Chu Trì Dục nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay.

Anh đáp một tiếng, rồi kéo tôi vào trong nhà.

Gian phòng không nhỏ, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, chỉ là hình như mọi thứ trong nhà đều khắc lên dấu vết của thời gian, chiếc TV đã cũ bị đắp vải trắng không dùng, bà lão ngồi trên xe lăn nở nụ cười hiền hòa với tôi.

"Tiểu Trì, cháu tìm được em gái cháu về rồi à?"

Em gái?

Đừng nói tôi không hiểu là chuyện gì, ngay cả Chu Trì Dục cũng sửng sốt, sau đó như hiểu ra gì đó đẩy tôi lên trước mặt bà lão.

"Đúng vậy, cháu tìm được em gái về rồi đây bà ơi."

Không phải, tôi...

Tôi quay đầu nhìn Chu Trì Dục, Chu Trì Dục lại dùng ánh mắt ý bảo tôi diễn một chút.

Nhưng khi bàn tay ấm áp hiền hậu vuốt ve xoa đầu tôi, tất cả những kháng cự trong tim tôi đều biến mất.

Có lẽ là vì, đã rất lâu rồi tôi không được người lớn sờ đầu như vậy.

Bà lão nói liền mấy tiếng thật tốt, quay qua quay lại nhìn tôi một vòng, nhiệt độ ấm áp từ trên da chạy thẳng vào trong tim, đôi mắt có chút mơ hồ của bà chưa từng rời khỏi gương mặt tôi.

Giống như muốn lần nữa ghi nhớ tôi thật kỹ.

Cùng Chu Trì Dục đi đến phòng anh, lúc đóng cửa, tôi mới hỏi anh.

"Bà của anh..."

"Ừ, bà ấy mắc bệnh Alzheimer."

Anh trả lời rất thản nhiên.

"Có lẽ bà tưởng lầm em là đứa em gái bị lạc mất của tôi."

"..."

"Em gái bị lạc mất?"

Tôi lặp lại lời anh nói một lần.

Anh nhướn mày nhìn tôi.

"Chu Trì Dục, thật ra bà ấy cũng không phải là bà ruột của anh đúng không."

... Thật ra bà ấy cũng xem anh như đứa cháu bị lạc mất của bà đúng không.

Hạt mưa rơi trên khung cửa sổ, phòng của Chu Trì Dục sạch sẽ ngoài tưởng tượng, chỉ có một chiếc giường và một chiếc bàn học, điều không đúng là trên bàn học không có quyển sách nào cả.

Anh ngồi trên giường, ngước mắt nhìn tôi, lúc mà anh yên tĩnh nhìn người khác luôn rất ôn hòa ấm áp, ưu nhã mà lại không hề có tính công kích.

...Rốt cuộc chân tướng là gì, hình như cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi bị anh nhìn chằm chằm đến hơi sợ hãi, rõ ràng anh biết nhưng vẫn dùng ánh mắt ý vị thâm trường ấy nhìn tôi, tôi ho khan một tiếng, quay người về phía bàn học của anh.

Bài tập bị tôi cuốn lại nhét vào trong túi, nó nhăn dúm dó lại, nhưng vẫn có thể làm được.

Tôi cầm lấy cây bút mà anh tìm hồi lâu mới tìm được, vẫn có thể miễn cưỡng dùng, bắt đầu làm đề bài đầu tiên.

Hình như anh ra ngoài tìm bà rồi, lúc quay lại anh đứng phía sau lưng tôi, cúi người nói bên tai tôi.

"Đây chính là người đứng thứ 9 toàn khối à? Đúng là rất cố gắng."

Hô hấp nóng hổi ngập tràn bên tai, âm cuối của anh nhuộm chút mịt mù của mưa đêm, ngón tay thon dài nhè nhẹ lướt qua mép bài thi, có một khoảnh khắc tôi đột nhiên không rõ anh muốn làm gì.

"Chu Trì Dục, có phải anh không biết làm bài nào hết không?"

Không thể giải thích nổi, tôi đành dời chủ đề đi.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, không đáp mà cũng không phản bác, nói thật lòng, những thiếu niên chừng này tuổi thường xuyên đánh nhau trên đường cái có được mấy người xem hiểu được số sách này?

"Ừ, đúng thế, mấy bài này của em trông có vẻ khó hơn đề ở trường chúng tôi nhiều."

....Hóa ra anh cũng có trường học à.

"Em làm đề khó như vậy làm gì?"

Anh bỗng nhiên thoải mái hỏi tôi.

"Em muốn đi thi đấu."

"Thi đấu?"

"Nếu như có thành tích tốt thì có thể được cử đi học ở 985*, em muốn vào những trường học như vậy, anh hiểu không, chỉ có như vậy, thì em mới có thể thoát khỏi căn nhà buồn nôn ấy."

(*Đề án 985 hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998.)

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lúc tôi nói những lời này anh rất chăm chú lắng nghe, cơn mưa hôm ấy rất lớn, tôi ngồi trước bàn học của anh làm bài tập, anh thì nằm trên chiếc giường phía sau lưng tôi, cũng không biết có ngủ hay không.

Nếu tôi đã mất đi con đường kiếm tiền ở quán bar, thì tôi phải nỗ lực ở nơi khác, đứng thứ 9 toàn khối tất nhiên là không đủ, trường tôi học không phải loại trường giỏi gì, mỗi năm chỉ có được một danh ngạch.

Đối với tôi mà nói, đây là cơ hội duy nhất để thay đổi số mệnh.

7.

Ngày hôm sau tan học, Chu Trì Dục vậy mà lại đứng trước cổng trường đợi tôi.

Dáng người anh vốn đã rất nổi trội, thân cao chân dài đứng dựa bên tường, thu hút không ít ánh mắt của các cô gái.

"Sao em ra trễ vậy."

Anh cau mày.

"Bình thường em đều làm xong bài tập rồi mới về."

"Ồ."

Anh gật gật đầu.

"Vậy lần sau tôi đến trễ hơn một chút."

Đến làm gì...?

"Bà nhớ em rồi, còn cố ý mua đồ nấu lẩu, cùng về ăn chung đi."

Anh vỗ vỗ đầu tôi, giống như chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý vậy.

...

Tôi đương nhiên sẽ đồng ý.

Bởi vì anh biết rõ tôi cũng giống như anh, đều là những kẻ không có nhà để về.

Những ngày sau đó, số lần tôi đến nhà Chu Trì Dục ngày một nhiều, bà của anh sẽ nấu rất nhiều món ngon, lại còn thường xuyên tặng tôi một vài món quà nhỏ, chiếc khăn quàng đầu tiên của mùa đông cũng là bà đan cho tôi.

Phòng của Chu Trì Dục rất yên tĩnh, hơn nữa cũng không có tiếng chửi bới ầm ĩ của hàng xóm và áo ngực của phụ nữ thình lình xuất hiện, tôi rất thích ngồi trong căn phòng này giải đề, có lúc Chu Trì Dục sẽ đứng sau lưng tôi nhìn tôi làm bài, lúc mới đầu tôi còn chưa quen, nhưng anh bảo đây là phòng của anh, tôi không có lựa chọn nào khác.

Chu Trì Dục giấu thông tin về cá nhân anh rất nghiêm ngặt.

Thậm chí đến bây giờ tôi vẫn không biết rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi.

Có lúc tôi hỏi anh, anh luôn qua loa cho qua chuyện.

Mùa đông tuyết rơi, anh giơ tay gạt đi bông tuyết trên tóc tôi, lúc ấy anh sẽ cười, hệt như ánh trăng sáng ngời trên thiên không xa ấy.

Có một đêm tôi làm bài tập đến tối muộn, anh nằm trên chiếc giường sau lưng tôi ngủ thiếp đi rồi, tôi nằm bò qua nhìn anh, hình như chỉ có lúc anh ngủ say mới không còn phòng bị gì nữa, ngón tay tôi lướt qua sống mũi cao cao của anh, nhưng anh vẫn không tỉnh.

Tôi xoa xoa mái tóc ngắn của anh.

Xúc cảm dưới tay tốt hơn tôi nghĩ.

Lúc mà tôi đột nhiên phát hiện ra mình vô thức viết tên Chu Trì Dục lên quyển vở, tôi liền biết có lẽ mình xong rồi.

Cho nên khi tôi từng chút từng chút tiến đến gần đôi môi mỏng của anh, tôi có một loại cảm giác như mình đang phạm tội, khi trong tim mang theo một dục niệm vốn không nên tồn tại.

Hóa ra môi của con trai cũng mềm đến vậy.

Chỉ dám chạm nhẹ một chút, khi tôi đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên bị người ta giữ chặt gáy.

Trong đêm đen tăm tối, anh yên lặng mở đôi mắt thâm trầm ấy ra nhìn tôi, tôi bất ngờ chẳng kịp phòng bị mà binh hoang mã loạn, lại bị anh đột nhiên kéo xuống, làm sâu thêm nụ hôn này.

Mùi hương nhẹ nhàng sạch sẽ trên người anh trộn lẫn vào hơi thở lành lạnh nhưng cũng đầy nóng bỏng xông thẳng vào khoang mũi, khoảnh khắc ấy tôi không biết nên đẩy anh ra hay nên tiếp tục cái hành động hoang đường này nữa, nụ hôn kết thúc, tiếng thở dốc có chút nặng nề của anh vang lên rõ ràng bên tai tôi.

Anh buông mi mắt, tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng dưới ánh trăng sáng, vành tai anh hiện lên màu hồng nhạt rất rõ ràng.

"Khụ, hình như nước nóng đang bật thì phải?"

Anh sát qua bên người tôi đi xuống, lúc đi ra khỏi cửa suýt thì đụng vào khung cửa.

Quả thật là chạy trối chết mà.

Nhấn Mở Bình Luận