Thiên Huyền Địa Hoàng
Vị đại tỷ kia phản ứng nhanh nhạy nhất. Câu hỏi còn chưa kịp dứt cô ta vừa chạy lao tới vừa hai tay nâng hai khẩu súng lục bắn như trúng mùa hội .
Tài bắn súng cùng lúc hai tay bách phát bách trúng của cô ta quả thật khiến một kẻ ngoài nghề như tôi phải trầm trồ tấm tắc. Thế nhưng mà, thứ thành phần nguy hiểm, sau này nhất định phải tránh xa một chút.
Bách Lý Thiên Hương ra tay không chút chần chừ do dự như thể bắn những tấm bia vô hồn nên đến một cái nhíu mày cũng không thèm biểu hiện. Hẳn là được huấn luyện dữ dội lắm ngay từ lúc còn nhỏ, chẳng biết xuất thân gia thế làm gì mà lại cho con gái học cái cách giết người không chút lưỡng lự .
Hai tên đàn em còn lại một giây sau cũng vội vàng tính nâng súng ngắm bắn phụ trợ, thế nhưng lại hạ súng xuống, thấy không cần phải phí thêm đạn.
Bọn cảnh vệ hoàn toàn từ thế chủ động rơi vào bị động.
Thiên Hương không những phóng tới đón đầu tài tình tránh những luồng đạn tiếp cận mà còn bắn trả không hụt phát nào, khiến chúng bất lực ăn kẹo sắt nằm rãy rụa máu me be bét trên mặt đất.
Nhìn cảnh bắn chết người hăm hở như chơi game cày điểm, tôi thực sự vẫn khó lòng chấp nhận hiện thực, dẫu biết rằng không làm vậy thì chỉ có con đường chết.
Tôi nhìn quanh, tiếng súng nã liên thanh như thế ở cái không gian im ắng vắng lặng và căng thăng như này ,sợ sẽ lại kéo thêm rắc rối không cần thiết.
Sau khi cho ba tên xấu số sớm được siêu thoát kiếp người lầm than, bọn họ lại tức tốc di chuyển, tôi cũng cố gắng không để bản thân bị tụt lại quá xa.
Tôi ngẩng đầu, dưới ánh trăng lưỡi liềm trắng toát vẩn đục những sợi tơ lan tỏa như nhiễm máu, nằm chênh vênh là là đường chân trời ,xung quanh không gian từng cột hắc khí cuộn tròn lan tràn.
Tòa nhà đồ sộ trước mắt như được bóng tối bảo hộ ,những dải lụa bóng đen không ngừng bốc lên như khói nước, càng lan lên cao càng vươn ra xa lại càng không ngừng tự động cuộn tròn xoáy ốc. Từ trong đám âm khí lãnh khốc, vô số khuôn mặt ngoi lên hít thở, vô số khuôn mặt ngoác to cái miệng rộng đồ sộ khoe tầng tầng hàm răng trắng nhởn sắc nhọn.
Tiếng cười thầm thì lại không ngừng vấn vít lấy cơ thể này, tựa như tôi vô tình cuốn hút lấy chúng.
Tôi rùng mình ớn lạnh, thân nhiệt tưởng như lại được dịp giảm thêm vài độ .Tất cả bọn chúng dường như đang chờ đợi thời cơ được lao tới xâu xé cắn nuốt tôi. Những cái đầu khổng lồ cứ luôn xoay về phía tôi mà chao lượn rình rập.
Không muốn, không muốn... Trong đầu tôi kịch liệt lên tiếng bài xích rồi đột nhiên một thứ gì theo cơn gió rét buốt đập vào mặt và nhanh chóng rơi xuống, một vật khác lại bay tới, vươn tay đón lấy, ra là mảnh vải rách.
Chúng tôi dừng bước lặng người trước hai vũng đen đông đặc lớn phá lệ nhức mắt trên nền tuyết trắng, nương theo cơn gió lùa, mùi máu hôi tanh tưởi nhàn nhạt không ngừng từ chỗ đó cuộn lên bám vào cánh mũi người sống.
Rải rác xung quanh lộn xộn cả đống dấu giày chồng chéo, đầy vết máu đã chuyển đen đặc văng nhuộm vào tuyết, khắp nơi tung tóe xen lẫn những mảnh vải xé vụn, những xác đạn nằm la liệt như thể cách đây không lâu xảy ra một cuộc chiến.
Minh Đăng nhặt một khẩu AK trên mặt lên kiểm tra rồi vất đi, tiến về phía một khẩu khác cúi xuống xem xét. Gã ngó quanh một vòng rồi kết luận.
-có ít nhất hai tên lính canh gác ở đây dùng rất nhiều đạn để chiến đấu chống lại bao nhiêu kẻ tấn công ?
Phong Linh ngồi xổm bên một vũng dịch đông kết, tôi cũng to mò đến xem, bên trong dường như lợn cợn vô số tạp chất nhỏ vụn. Một tay soi đèn pin, một tay gã dùng báng súng trường dễ dàng đập vỡ một mảng chất dịch kết băng ,kéo ra một thứ khó xác định.
Dưới ánh sáng đèn pin soi tỏ, một ngón tay mắc kẹt trong đám tóc còn dính mảng da đầu.
Rồi Phong Linh lại dùng súng làm que khều ra ...một nửa cái tai người nằm lẫn lộn chung với cái đám bầy nhầy ...của khúc ruột bị dập vỡ tung tóe trộn cùng những bộ phận cơ thể khác như ...bị xé nhỏ tạo thành chất hỗn hợp tựa ...món tiết canh .
Tôi vội vã đứng lên, nhắm mắt nín thở.
-đúng là buồn nôn mà, làm sao mà thi thể lại thành ra thế này?
Là tiếng của Thiên Hương, giọng cô ta chẳng có vẻ gì run sợ, chỉ đầy chán ghét và tức giận. Tôi quay sang nhìn, cô ta đang đứng cúi đầu nhìn một đám hiện vật được tên Minh Đăng dùng mũi súng trường nhiệt tình gẩy gẩy khỏi đám dịch thể sền sệt như món thạch huyết kia.
Minh Đăng nhíu mày cảm thán, gương mặt nghiền ngẫm nghiêm trọng.
-Tởm thật...cứ như bị một đám dã thú bỏ đói lâu ngày tranh nhau xâu xé con mồi...
Là nửa cái bàn chân còn nguyên năm ngón...hai ngón tay còn dính liền với nhau... gần đó, là một chiếc giày, bên trong còn nguyên ...một khúc chân cùng ống quần...
Là cái quỷ quái gì lại thèm ăn thịt người?
Tiếng của Phong Linh vừa điềm đạm đánh giá vừa tiến về phía cửa.
-không biết chuyện này xảy ra cách đâu bao lâu nhưng xung quanh chẳng thấy có biểu hiện gì là được lính cảnh vệ phát hiện ra...
-...có thể nó xảy ra ngay sau khi phòng điều khiển bị phá hủy...nên chưa tên nào hay chỗ này lại xảy ra dị biến...
Tiếng của Thiên Hương lạnh lùng nhận xét, khuôn mặt đẹp biểu lộ cảnh giác và thận trọng, cô ta nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt khép hờ dính máu bê bết ở tay cầm.
Không có cổng chính rộng lớn,cũng chẳng thấy biển hiệu “bệnh viện Vũ Tuyền” ,là chúng tôi đang ở mặt bên của tòa nhà. Phong Linh dùng mũi súng mở cổng phụ bé nhỏ dẫn vào hành lang, Minh Đăng theo sát phía sau yểm trợ, cánh cửa khẽ đẩy phát ra âm thanh di chuyển từ tốn lâu ngày không được tra dầu mỡ.
Bên trong tối om om, duy chỉ có từng luồng ánh sáng trắng lạnh hắt xuống từ những ô cửa chấn song thông khí trên gần trần.
Con đường dẫn vào bên trong tựa như sâu thăm thẳm không có điểm kết thúc, âm thanh mở cửa lan vào tận cùng rồi khuất tán vang vọng từng góc gách khu nhà, ngay sau đó kèm theo một luồng không khí cổ quái ào ào lao tới như thể thú hoang được xổng chuồng khiến cả đám theo bản năng cùng đứng chôn chân tại chỗ.
Ba vị kia đều một tay nâng súng tay kia vắt qua soi đèn pin cùng nhắm về phía trước, thần kinh cực kỳ cảnh giác.
Chúng tôi đứng ở ngã rẽ ngay bên cửa ra vào, sau đợt gió lùa quỷ quái đầu tiên qua đi không có đột biến, ba người kia mới nhúc nhích chân thận trọng thăm dò hai bên cánh trái phải khu vực sâu hun hút.
Đột nhiên vô vàn âm thanh lích rích khó đoán va đập vào các bức tường rồi dội trở lại khiến óc tôi như thể bị ai đó dùng cái muỗng ăn cơm chốc chốc lại khuấy đảo .
Âm thanh trở lên rõ rệt hơn nhưng vẫn không tài nào phán đoán được nguồn gốc phát ra từ đâu và nó là thứ gì, cứ như thể từ khắp mọi nơi khu nhà đồng thời nổi loạn gào thét. Hoặc thật ra chỉ từ một chỗ duy nhất, nhưng tôi tựa như bị mất khả năng phán đoán phương hướng. Nó cứ âm vang không ngừng nghỉ những tiết tấu xa gần, nhanh chậm, rời rạc và dồn dập, ở một tầng sóng âm ...
-Âu Tử Dạ, anh có nghe thấy gì không?
Hắn ta từ từ quay lại nhìn tôi, đôi mắt lạnh nhạt hờ hững, giống như nhìn một thứ hạ đẳng.
-...chúng chỉ là...vui mừng vì gặp được câu...