Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Mộc Minh cười cười, nói: “Về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, không cần khách khí như vậy. Tôi tên là Mộc Minh, cô là trợ lý sinh hoạt thuộc phạm vi quản lý của tôi, ngoại trừ chuyện liên quan đến Phó tổng, còn những chuyện khác, cô không cần quản.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Tô Ảnh nhanh chóng gật đầu.
“Đương nhiên, đây là tình huống bình thường. Nếu Phó tổng có an bài khác, lấy mệnh lệnh của Phó tổng làm nhất.” Mộc Minh tiếp tục bổ sung nói.
Tô Ảnh lại gật đầu như giã tỏi.
Nhìn Tô Ảnh phối hợp như vậy, tuy trên mặt Mộc Minh vẫn duy trì nụ cười như cũ nhưng trong lòng lại bắt đầu nói thầm: Lần đầu tiên bên người Phó tổng có nữ trợ lý, cách làm việc không thể như trước kia, không biết có được không?
Dọc theo đường đi, Mộc Minh nói rất nhiều chuyện cấm kỵ thuộc như lòng bàn tay cho Tô Ảnh nghe.
Ban đầu Tô Ảnh còn nghiêm túc nghe, sau đó trực tiếp ghi chú trong di động, sợ chính mình sẽ để sót, còn xác định lại công tác với Mộc Minh lần nữa.
Thấy Tô Ảnh nghiêm túc như vậy, trong lòng Mộc Minh mới thoáng an tâm.
Điểm đến chính là sân bay tư nhân.
Mộc Minh xuống xe, đưa cho Tô Ảnh một túi giấy, nói: “Đây là trang phục để tiện cho công tác. Từ giờ phút này trở đi, cô chính thức nhậm chức.”
Nói xong câu đó, Mộc Minh xuống xe, để lại không gian cho Tô Ảnh.
Tô Ảnh nhanh chóng thay chế phục, hơn nữa còn xử lý tóc tai chỉnh tề.
Tô Ảnh đẩy cửa xe ra, vừa xuống xe đã nhìn thấy Phó Thịnh đứng ở cửa đăng kí ở cách đó không xa.
Tô Ảnh không dám làm Phó Thịnh chờ lâu, cô lập tức đi qua, đôi tay đặt ở vị trí bụng nhỏ, cúi đầu nói: “Phó tổng, Tô Ảnh chính thức đưa tin.”
Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh ăn mặc chế phục, kia một thân váy dài champagne phác hoạ khí chất của cô, vừa đoan trang lại ưu nhã.
Phó Thịnh gật gật đầu, không nói gì mà xoay người đi về phía lên máy bay.
Mộc Minh ra hiệu ánh mắt với Tô Ảnh, Tô Ảnh nhanh chóng chạy chậm theo anh.
Phó Thịnh đột nhiên dừng bước chân, Tô Ảnh thiếu chút đâm phải, may mắn có thể dừng lại cách Phó Thịnh chừng 30cm.
Phó Thịnh quay người lại, vừa lúc nhìn đến bộ dáng Tô Ảnh phanh gấp.
Anh cúi đầu nhìn Tô Ảnh, gương mặt tuấn mỹ nhăn lại, đáy mắt lạnh băng nháy mắt hiện lên một chút không vui.
Tô Ảnh không cần ngẩng đầu cũng biết không thể cách Phó Thịnh quá gần, cô theo bản năng lùi về phía sau hai bước, kéo rộng khoảng cách chừng 1m rồi mới cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, Phó tổng.”
Nhìn thấy cô thức thời, đáy mắt không vui mới từ từ nhạt đi, anh xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy Phó Thịnh không truy cứu sai lầm, Tô Ảnh vỗ vỗ ngực, hung hăng thở phào nhẹ nhõm.
Hù chết cô!
Lên máy bay, Phó Thịnh ở ngồi ở phía trước, Tô Ảnh nhớ kỹ nội dung công tác ghi trong sổ tay, lập tức đi qua điều chỉnh chỗ ngồi, hơn nữa trong vòng 1ph trước khi Phó Thịnh ngồi xuống nhanh chóng bưng café đã chuẩn bị xong.
“Phó tổng, mời dùng.” Tô Ảnh nói xong nhanh chóng đứng dậy, lùi lại đến góc xa, nơi đó mới an toàn.
Thấy Tô Ảnh nhanh nhẹn như vậy, hơn nữa rất thức thời, Phó Thịnh cảm thấy kinh ngạc.
Vừa mới bắt đầu công tác đã thích ứng tốt như vậy, xem ra nhiều năm qua cô ta vẫn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Phó Thịnh nhìn Tô Ảnh vẫn luôn cúi đầu, hình như đang trốn tránh anh, anh hỏi: “Đều giải quyết rồi sao?”
“Vâng thưa Phó tổng.” Tô Ảnh vẫn cúi đầu đứng tại chỗ trả lời.
Phó Thịnh giật giật khóe miệng: “Cô đứng cách xa như vậy làm gì?”
Tô Ảnh tỏ vẻ hết lời, rõ ràng sổ tay công tác có nói đại thiếu gia ngài không thích đàn bà dựa vào quá gần mà!
Tôi cũng là đàn bà!
Nhưng những lời này Tô Ảnh không dám nói!
Cô chỉ có thể trả lời: “Tô Ảnh không dám quấy rầy Phó tổng.”
“Tới gần nói chuyện!” Phó Thịnh ra lệnh nói.
Tô Ảnh nghẹn nghẹn, nhớ tới Mộc Minh nói qua tất cả lấy mệnh lệnh của tổng giám đốc trên hết!
Tô Ảnh từ từ đi tới, quy củ đứng ở bên cạnh Phó Thịnh.
Phó Thịnh híp mắt nhìn Tô Ảnh một cái, nói: “Cô muốn tôi ngửa đầu nhìn cô đến lúc nào hả?”
Tô Ảnh lại nghẹn.
Thật là khó hầu hạ!
Khó trách trợ lý đổi nhiều như vậy!
Tô Ảnh nhìn đông xem tây, chỉ có một chiếc sofa đặt đối diện vị trí của Phó Thịnh là có thể ngồi, cô chỉ có thể yên lặng ngồi ở một góc sô pha, trầm mặc nhìn Phó Thịnh, chờ đối phương hạ mệnh lệnh.
Phó Thịnh bình tĩnh nhìn Tô Ảnh nhưng không nói gì, anh bưng cà phê lên uống mấy ngụm lại bắt đầu cùng Mộc Minh xử lý công tác.
Tô Ảnh cứ ngẩn người ngồi đối diện Phó Thịnh, nghe anh và Mộc Minh nói chuyện công tác mà giống như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than!
Tô Ảnh lại không dám rời đi nên chỉ có trì tư thế chờ như vậy.
Phó Thịnh và Mộc Minh nói chuyện suốt một giờ.
Mộc Minh ôm toàn bộ văn kiện rời khỏi, Phó Thịnh lúc này mới đứng lên, hoạt động một chút gân cốt, sau đó nói với Tô Ảnh: “Đi thôi.”
Nói xong Phó Thịnh nhấc chân rời đi.
Tô Ảnh vừa nghe thấy phải rời đi, cô từ trên sô pha đứng lên.
Cô muốn Nhanh lên, nhưng mà giây tiếp theo, cô thầm kêu không không xong: Chân đã tê rần!
Thình thịch —— Tô Ảnh lập tức té lăn quay ra thảm, hơn nữa vẫn là dáng hình chữ đại (大) ngay bên chân Phó Thịnh.
Biến cố dọa tất cả mọi người sợ ngây người.
Phó Thịnh cũng sửng sốt, sau đó nhướn mày hỏi: “Cô đang làm đại lễ ngũ thể đầu địa sao?”
Tô Ảnh nằm lăn quay trên thảm, hận không thể nhét mặt vào thảm luôn cho rồi!
Mất mặt đến nước này, nhân sinh không có hy vọng gì nữa sao?
Nghe được Phó Thịnh hỏi chuyện, Tô Ảnh cân nhắc một chút, sau đó thuận theo trả lời: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Phó Thịnh sửng sốt. Đôi mắt từ trước đến nay luôn lạnh băng đến mức tận cùng cũng lóe lên ý cười.
Trợ lý sinh hoạt mới này cũng thú vị lắm đây!
Tuy hơi ngốc một chút, biểu hiện khoa trương một chút nhưng mà rất thú vị.