Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa
Lục Vương gia thuộc loại người dễ quên, ông ta vừa nghe nói khuê nữ về bèn cố ý "dành thời gian" sang thăm, quên hành động trước đó của A Cẩn. Cho dù có nhớ thì A Cẩn lớn rồi, không thể tùy tiện đại tiểu tiện được chứ nhỉ? Chẳng qua tuy nói là đến thăm A Cẩn, nhưng lại không đến bên cạnh nàng. Ông ta chỉ đứng xa xa nhìn một cái, rồi nói với Lục Vương phi: "Mỹ Phù, không biết mấy ngày nay nàng có thể cho bản vương thêm chút bạc được không?"
Gương mặt xinh đẹp của Lục Vương phi lạnh xuống, Lục Vương gia nuốt nước bọt, xoa tay. Vương phi nhà ông ta chỗ nào cũng tốt, chỉ là hơi đặt nặng mấy thứ dung tục kia. Ông ta cười ha ha, nói: "Là thế này, mấy ngày nay mọi người đều nghĩ đến việc thay phiên tổ chức yến hội. Nàng cũng hiểu mà, tay ta không giữ được nên không có tiền dư gì..."
Lục Vương phi cười mỉa mai: "Đừng nói Vương gia muốn tổ chức yến hội ở bên ngoài là mở tiệc chiêu đãi vị Quận chúa Hoài Nam Vương tài hoa hơn người gì đó chứ?"
Lục Vương gia trợn tròn mắt: "Sao nàng biết?" Ông ta quả thật nghĩ vậy. Tuy Hoài Nam Vương cũng là Vương gia, nhưng lại là Vương khác họ, không đồng tông với Triệu gia. Còn về vị Quận chúa Hoài Nam Vương kia cũng không phải người Triệu gia bọn họ. Hoài Nam Vương vừa ở kinh thành hai tháng, Quận chúa đã ghẹo được một đám nam tử chạy theo như vịt.
Lục Vương phi bình ổn tâm trạng, nói: "Vương gia, ta không thể cho ngài tiền này." Thấy mặt Vương gia xụ xuống, giọng bà cũng trở nên dịu lại: "Nếu như vị Quận chúa kia có thể gả cho Vương gia làm Trắc phi, đương nhiên ta cực kì vui lòng. Nhưng ngài nghĩ xem, người nào cũng tổ chức yến hội, còn gì là đặc biệt nữa? Nếu như không đặc biệt thì làm sao có thể chiếm được trái tim của Quận chúa?"
Lục Vương gia bị câu đầu tiên làm cho nghẹn lại, nhưng nghe tiếp thì lại vội vàng hỏi: "Mỹ Phù, Mỹ Phù tốt của ta. Vậy nàng nói xem, làm sao mới có thể bắt lấy trái tim của nàng ta?" Ông ta hay thật, hoàn toàn không nghe được sự trào phúng của Lục Vương phi, bày ra bộ mặt thật lòng học hỏi.
A Cẩn che mặt lại, ngu ngốc đến mức không đành lòng nhìn thẳng!
Lục Vương phi cười: "Đương nhiên phải biểu hiện khác người ta, cũng phải nhìn xem vị Quận chúa kia thích cái gì. Nếu như nàng ta thích nhị lang xinh đẹp, vậy Vương gia ăn mặc cho đàng hoàng chút; nếu nàng ta thích nam tử có tài học, vậy thì Vương gia nên triển lộ tài hoa của mình; nếu như nàng ta thích quyền thế, vậy Vương gia xuất thân quý tộc, việc đáng làm không thể không làm. Nhìn xem, mọi mặt Vương gia đều xuất chúng, chỉ cần cố gắng biểu hiện cho tốt là được, không cần học những người dung tục kia."
Lục Vương gia nghe xong thì vỗ đùi: "Quả nhiên có vợ như thế thì còn cầu mong gì nữa. Được rồi, Mỹ Phù nói ta đều hiểu, ta đã nói mà, ngọc thụ lâm phong như ta, sao lại có nữ tử không thích được. Mấy ngày tiếp theo ta sẽ không về, nàng giúp ta trấn an những người trong hậu viện một tí."
Vương phi vung vẩy khăn tay: "Được thôi!"
Lục Vương gia vừa ra khỏi cửa, Lục Vương phi đã cười lạnh: "Ngu như heo!"
A Cẩn đã quen với việc Lục Vương phi lật mặt thế này, nàng chống cằm nhìn theo bóng dáng của phụ thân cặn bã, chỉ thấy hình như ông ta quá kích động nên còn vấp một cái. Nàng chậc chậc, lắc đầu, thế này không phải đang sỉ nhục heo à?
"Vương phi, vị Quận chúa Hoài Nam Vương này giống Phó phu nhân năm đó vài phần." Lâm ma ma nói.
Lục Vương phi quan sát bé gạo nếp nhà mình, thấy dường như nàng không hiểu, đang mơ màng sắp ngủ bèn nói: "Ha ha, để bọn họ theo đuổi đi. Mấy ngày trước ta đến làm khách ở Nhị Vương phủ đã từng gặp mặt vị Quận chúa kia, kiêu kỳ thì kiêu kỳ, dáng dấp cũng đẹp. Nhưng mà dáng dấp có đẹp, kiêu kỳ có tài hơn nữa thì là Cảnh Lê Tịch được à? Thứ đồ có hình không có thần mà thôi."
Lâm ma ma gật đầu: "Ngài nói xem, Hoài Nam Vương làm thế này rốt cuộc là vì cái gì? Cho dù nói thế nào thì ông ta cũng là Vương gia khác họ. Dạy nữ nhi thành như thế này rồi thả ra không phải là muốn tìm một gia đình tốt à? Bây giờ tất cả Vương gia đều có chính phi, dù thế nào thì nữ nhi nhà ông ta cũng là Quận chúa, không thể gả làm Trắc phi được. Nếu như là vì muốn leo lên Phó tướng quân thì còn có chút khả năng. Nhưng mà, ha ha, Phó Thời Hàn không giết nàng ta chắc?"
A Cẩn vừa nghe được tên của tiểu ca ca Thời Hàn thì lỗ tai lập tức dựng lên. Tuy Phó Thời Hàn thích chọc ghẹo nàng, nhưng đối với nàng thật sự tốt vô cùng. Nàng không phải người không biết tốt xấu, cứ ở chung với Phó Thời Hàn thật tốt là được.
"Tuy Hoài Nam Vương là Vương gia khác họ nhưng lại không có một chút quyền lực nào. Mà những năm gần đây, Hoàng Thượng lại càng chướng mắt ông ta, những chuyện này đều có dấu vết để lần theo. Hoài Nam Vương không phải đồ ngu, ta đoán có lẽ ông ta hi vọng dựa vào nữ nhi của mình để đứng vững gót chân ở kinh thành lần nữa. Nếu như Hoàng Thượng có thể vì tài hoa và tính tình của nàng ta giống Cảnh Lê Tịch mà đưa nàng ta vào cung, đây là mưu đồ lớn nhất. Tiếp theo, gả cho Hoàng tử, mặc kệ chọn ai thì cũng không chênh lệch, thậm chí có thể chọn trúng Hoàng Đế đời tiếp theo. Còn lại, dầu gì cũng có một lựa chọn nữa là Phó tướng quân, Phó gia - cha tài con giỏi, không chỉ là thế gia mà còn là người có thực quyền. Nhiều sự lựa chọn tốt như vậy, Hoài Nam Vương còn không ngo ngoe muốn hành động à? Còn về Thời Hàn, có lẽ bọn họ vốn không coi nó là vấn đề. Nếu như Phó tướng quân tái giá thì không thể nào không có những hài tử khác. Tính như vậy thì đứa con trưởng lúc trước suýt nữa ám sát tổ mẫu chẳng còn quan trọng nữa." Lục Vương phi phân tích rõ ràng mạch lạc.
"Vậy Vương gia chúng ta..."
"Để ông ta quậy đi. Ngươi thật sự cho rằng vị Quận chúa Hoài Nam Vương kia có thể coi trọng loại người như ông ta à? Quả nhiên là người tự cho mình là ngọc thụ lâm phong. Dù sao ông ta cũng không bay khỏi trời được." Lục Vương phi không hề che giấu sự xem thường của mình.
A Cẩn gật đầu, đúng thế đúng thế, phụ thân ngốc nghếch có độc của nàng vốn không đáng để chú ý nha!
Giống như bọn họ đoán, vị Quận chúa Hoài Nam Vương Hứa U U kia vốn không coi trọng Lục Vương gia. Chưa tới mấy ngày, trong kinh đã lưu truyền không ít trò cười của ông ta. Có người nói đã gặp qua bao cỏ, nhưng chưa từng thấy bao cỏ giả làm tài tử, không đáng để chú ý. Nghe mãi, không ít nhà cảm thấy muốn quăng chén trà giùm vị trong cung, nhi tử ngu thế này, làm phụ thân cũng thấy mất mặt. Mấy vị Vương gia lại càng thay phiên lôi quá khứ của Lục Vương gia ra để dạy dỗ. Lục Vương gia chán nản đến phàn nàn với Lục Vương phi, chỉ cảm thấy mấy huynh đệ đều ghen ghét mình, A Cẩn nghe thì cảm thấy sự tự tin của vị này đã đạt tới cảnh giới nào đó!
Nhưng Lục Vương phi lại rất có tài lừa gạt ông ta, chỉ mới mấy câu đã đuổi người đi, sau đó cầm tay A Cẩn cảm thán: "Tương lai A Cẩn lấy chồng nhất định phải gả cho một nam tử tốt, đừng tìm loại người như phụ thân con." Bà cũng không trông chờ A Cẩn có thể nghe hiểu, chỉ cảm thán một lần thôi.
A Cẩn cho rằng mẹ nàng đang chua xót cô đơn, đang muốn biểu hiện cho tốt một lần để bà thoải mái. Nhưng tỉ mỉ nhìn lại thì phát hiện trong mắt Lục Vương phi không có tí khổ sở nào, không biết vì sao, đột nhiên A Cẩn lại cảm thấy nếu như hạnh phúc của một nữ tử không nằm trên người trượng phu mình thì mới có thể sống thoải mái được nhỉ!
"Được!"
Hai mẫu nữ đang "trò chuyện" thì thấy Lâm ma ma vội vàng bước vào, vẻ mặt nghiêm túc bẩm: "Vương phi, Thẩm phủ xảy ra chuyện rồi."