Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại
Tạ Hoàn vẫn luôn cúi đầu, lúc này lại ngẩng lên khẩn cầu nhìn Tạ Phác, trông hết sức đáng thương.
Tạ Phác nghĩ yêu cầu này của Tạ Hoàn cũng không phải quá đáng, nàng vừa cười vừa nói: “Được mà, tỷ ở nhà cũng rảnh rỗi, muội sang đây bồi tỷ nói chuyện cũng vừa hay.”
“Cảm ơn thập nhị tỷ tỷ.” Tạ Hoàn nhỏ giọng nói.
Nhờ nữ nhi của mình, Tạ đại phu nhân đã mất hết mặt mũi, cố gắng lắm mới nén nổi cơn giận. Sau khi rời khỏi chỗ Tạ Phác rồi về nơi của mình, đợi nha hoàn đóng cửa lại xong, Tạ đại phu nhân không nể tình mà cho Tạ Hoàn một bạt tai.
Tạ đại phu nhân dùng toàn lực, cái tát này khiến Tạ Hoàn ngã ngồi xuống đất. Nàng ôm mặt, kinh ngạc quay đầu nhìn Tạ đại phu nhân. Đang êm đẹp, sao tự nhiên lại đánh nàng?
Tạ đại phu nhân lạnh lùng nhìn Tạ Hoàn đang ngồi dưới đất: “Thật to gan, ngươi cũng coi mình là tỷ tỷ của A Viện thật đấy à?”
“Mẫu thân, con không có.” Tạ Hoàn nhỏ giọng biện giải.
Lúc này Tạ đại phu nhân trông vô cùng đáng sợ, Tạ Viện chỉ dám trốn trong một góc phòng, cầu mong hôm nay nàng không làm gì chọc đến Tạ đại phu nhân. Mẫu thân không giận thì tốt, nếu bà giận rồi thì tất cả những người xung quanh đều sẽ gặp xui xẻo.
“Ngươi không có?” Tạ đại phu nhân ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Tạ Hoàn đang quỳ dưới sàn.
“Hôm nay ngươi vốn có thể dùng rất nhiều cách để nhắc nhở A Viện nói chuyện cẩn thận một chút, nhưng ngươi lại cố tình chọn cách ngu xuẩn nhất.”
Đúng lắm, hôm nay Tạ Hoàn giẫm nàng nhưng ai cũng chỉ trích nàng bắt nạt Tạ Hoàn. Tạ Viện hả hê muốn nói chuyện nhưng thấy Tạ đại phu nhân lạnh lùng quét mắt đến chỗ nàng, Tạ Viện đành câm nín, tiếp tục ngoan ngoãn đứng im..
Ánh mắt của mẫu thân thật là đáng sợ, thôi, nàng chờ Tạ đại phu nhân hết giận thì nói vậy.
“A Hoàn gấp quá, nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào khác ạ.” Tạ Hoàn nói lí nhí như tiếng muỗi kêu, trong giọng nói tràn đầy ủy khuất.
“Không cần làm bộ làm tịch trước mặt ta, mấy cái tát này cũng do di nương của ngươi dành cho ngươi đó.” Tạ đại phu nhân ngày xưa không được sủng ái cũng đã ăn không ít khổ, Tạ Hoàn càng lớn càng giống di nương nàng, bà bèn thuận thế mà trút giận lên người nàng.
Tạ Hoàn lập tức ngừng khóc, nàng nhỏ giọng nói: “Con làm vậy cũng là có nguyên nhân.”
“Chỉ cần có nguyên nhân thì ngươi có thể bò lên đầu A Viện hả?” Tạ đại phu nhân trực tiếp vạch trần.
“Con...” Nàng biết dù có lý do chính đáng thì Tạ đại phu nhân cũng không nghe, ai bảo Tạ Viện là con ruột của bà.
“Hôm nay tạm tha cho ngươi, chuyện ta giao phó nhớ làm cho thành thật, nếu không thì ngươi biết thủ đoạn của ta rồi đó.” Nếu không phải Tạ Hoàn còn giá trị lợi dụng, Tạ đại phu nhân chắc chắn sẽ đánh cho nàng ta một trận nhớ đời chứ không đơn giải là một cái bạt tai đâu.
Bà chỉ cần nhìn thấy mặt Tạ Hoàn là đã không nhịn muốn tát cho cái. Hai mẹ con nhà này đúng là khắc tinh của bà, chờ mãi người lớn mới chết giờ lại đến lượt đứa bé đến quấy nhiễu bà.
“Vâng thưa mẫu thân.”
Tạ Phác đồng ý để Tạ Hoàn có thể thường xuyên đến nhà chơi đùa, Tạ Hoàn liền thành khách quen trong nhà Tạ Phác. Mỗi lần đến Chúc gia, Tạ Hoàn đều cẩn thận từng li từng tí, cái nàng muốn chính là lòng thương hại nàng của Tạ Phác.
Khi Tạ Hoàn nghe nói Chúc Hợp muốn cho làm bánh trung thu cho Tạ Phác, nàng liền biết thời cơ của mình đến rồi.
Vương đại nương vừa thu thêm một đồ đệ làm bếp mà cái người ấy không ai khác chính là Chúc-chủ nhà- Hợp.
Chúc Hợp hứa với Tạ Phác sẽ làm bánh trung thu cho nàng nhưng hình dạng bánh trung thu như thế nào hắn còn không biết chứ nói gì đến tự tay làm, vì vậy vấn đề làm bánh trung thu trở nên vô cùng nan giải.
Nói mà không giữ lời không phải là tác phong của “nam nhân tốt nhất thế gian”, Chúc Hợp quyết định rồi, nhất định phải biết làm bánh sao cho thật đẹp trước trung thu để thay đổi suy nghĩ của Tạ Phác về hắn, lúc đó Tạ Phác chắc chắn sẽ tin tưởng nàng là thê tử duy nhất của hắn.
Chúc Hợp đời này, đời trước, cộng thêm trước kia xuyên đến đây đều chưa biết cái cửa bếp mở vào trong hay ra ngoài, hắn cũng không thể phân biệt nổi bí đao với bí đỏ khác nhau thế nào, bảo hắn học làm bánh trung thu không nghi ngờ gì chính là sự tra tấn kinh khủng nhất.
Vương đại nương là một người cần kiệm, bà đau lòng thay cho số bột Chúc Hợp làm hỏng. Mỗi lần làm, Chúc Hợp đều vứt đi vô số bột làm bánh, nếu Chúc Hợp không phải là chủ nhân của bà, không nuôi sống cả nhà ba người nhà bà thì bà đã sớm lấy chổi đuổi hắn ra ngoài rồi.
Con ruột Vương Tiểu Nha của bà tuy còn nhỏ nhưng còn làm tốt hơn cả Chúc Hợp, một đại nam nhân thân cao mét tám còn không bằng một tiểu cô nương.
Vì không muốn tiếp tục xảy ra thảm án, Vương đại nương chỉ hận không thể dùng hai trăm phần trăm công suất và chân thành để dạy Chúc Hợp làm bánh trung thu.
Chúc Hợp từ trước đến giờ chỉ biết đọc sách viết chữ, bảo hắn xuống bếp làm việc chính là đang làm khó hắn mà.
Nhưng vì nương tử yêu dấu, mặc kệ có khó khăn đến đâu, Chúc Hợp cũng nhất định phải học được cách làm bánh trung thu, nương tử còn đang đợi được ăn bánh do chính tay hắn làm đấy.
Tạ Hoàn đến Chúc gia cũng một ngày rồi, bên ngoài trời đã tốt đen, Tạ Hoàn không thể không đứng lên nói với Tạ Phác: “Đã không còn sớm. thập nhị tỷ tỷ, ta về trước đây.”
Trong khoảng thời gian này Chúc Hợp hình như đang bí mật làm gì đó, cũng không biết đang đi đâu hay làm gì. Tạ Phác cũng không giữ Tạ Hoàn, nàng tiễn Tạ Hoàn ra cửa, cũng không để nha hoàn đưa nàng ta về mà để Tạ Hoàn tự đi.
Hạ nhân trong nhà cũng không nhiều, Yến Hà đang đi theo nàng còn Yến Thu hiện đang trông chừng Hinh Nhi không để nàng ta làm loạn, Vương bá thì canh cổng, Vương đại nương và tiểu nha đầu còn đang làm cơm ở nhà bếp.
Từ lúc được Tạ Phác đồng ý, Tạ Hoàn thường xuyên đến tìm Tạ Phác. Càng ngày thời gian nàng ta hồi Tạ phủ càng muộn, cố ý đợi Chúc Hợp trở về mới lưu luyến rời đi. Sau này nàng ta còn ở lại Chúc gia ăn cơm chiều và cơm tối rồi mới trở về.
Tạ Hoàn đã quá quen thuộc Chúc gia, lúc đầu Tạ Phác sẽ kêu Yến Thu đưa nàng về, nhưng bây giờ chỉ cần đưa nàng ra cổng lớn là nàng đã có thể tự quay về.
Cứ sau bữa tối, Chúc Hợp lại biến mất một cách thần bí, Tạ Phác nghi hoặc hỏi Yến Hà: “Tướng công đâu?”
Yến Hà do dự nói: “Gia, cô gia...”
“Ở đâu?” Tạ Phác nhướng mày, đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt nàng trở nên vô cùng đáng sợ. Dạo này yên tĩnh quá nên nàng đã quên trong phủ còn có một Hinh Nhi mặt dày bất khuất. Tạ Phác sợ Chúc Hợp lại bị Hinh Nhi quấn lấy, nếu biết vậy nàng cũng thèm quan tâm xem người sai khiến nàng ta là ai mà đuổi nàng ta đi rồi.
Thấy Tạ Phác hình như đang hiểu lầm, Yến Hà không dám do dự, lập tức nói: “Cô gia đang ở phòng bếp.”
“Phòng bếp?”
Tạ Phác xoay người đi tìm Chúc Hợp. Chưa đến cửa phòng bếp đã nghe thấy tiếng Vương đại nương vọng ra, “Cô gia, không phải như thế, người lại làm sai rồi!” Một lúc sau, tiếng nói bất đắc dĩ của Vương đại nương lại truyền ra, “Cô gia người lại làm sai rồi!”
Từ cửa sổ phòng bếp, Tạ Phác nhìn thấy Chúc Hợp đang đưa lưng về phía nàng nhào bột bánh. Vương đại nương đứng bên cạnh không ngừng nhắc nhở nhưng Chúc Hợp vẫn cứ làm sai. Vương Đại nương sắp nổi khùng đến nơi rồi, thịt mỡ trên người cứ run lên bần bật.
Yến Hà nhỏ giọng nói: “Cô gia hứa sẽ làm bánh trung thu cho tiểu thư nhưng cô gia không biết làm nên đến nhờ Vương đại nương dạy.”
Nhìn Chúc Hợp như một đứa nhóc đang khó khăn học làm bánh trung thu, Tạ Phác xúc động đến mức hốc mắt có chút chua chua, nàng quyết định bước vào phòng bếp.
Chúc Hợp đang nghiêm túc học làm bánh trung thu cùng Vương đại nương, Vương đại cũng phải nghiêm túc nhìn động tác của Chúc Hợp, bà chỉ thất thần có vài giây mà lại một cái bánh trung thu xinh đẹp nữa bị hủy trong tay Chúc Hợp, thật là đau lòng.
Vì vậy chỉ có Vương Tiểu Nha đang thu dọn bát đ ĩa nhìn thấy Tạ Phác.
“Nãi nãi?” Vương Tiểu Nha hô to một tiếng.
Trong không khí có mùi bột cháy khét, lúc nãy Chúc Hợp hơi mạnh tay nên bột mì lọt ra ngoài theo kẽ tay, Vương đại nương chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, lương thực quý giá lắm, lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt đó!
Chúc Hợp quay đầu thì thấy Tạ Phác đang đứng sau lưng hắn, trên mặt Chúc Hợp toàn là bột mì nhưng hắn lại không biết, thành ra bộ dáng lúc này của hắn vô cùng hài hước. Chúc Hợp lúng túng nhìn Tạ Phác: “Nương tử.”
Chúc Hợp không muốn chuyện mình trộm học làm bánh trung thu bị nương tử biết nên hắn vội vàng giấu hai tay dính đầy bột mì ra sau lưng.
“Nương tử, sao nàng lại tới đây?”
“Các ngươi ra ngoài đi hết.” Tạ Phác nhìn Chúc Hợp rồi nói.
Sau khi Tạ Phác nói xong, tất cả hạ nhân trong phòng bếp đều nhanh nhẹn đi ra ngoài. Yến Hà ra sau cũng nên nàng cũng thuận tay đóng cửa giúp hai người. Trong phòng bếp đột nhiên tối om, chỉ có tia sáng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào.
Người đã ra ngoài hết, lúc này Chúc Hợp mới xấu hổ nói: “Nương tử, nàng yên tâm, ta sẽ làm một cái bánh trung thu vừa đẹp vừa ngon cho nàng. Tướng công đã hứa với nàng thì sẽ không bao giờ nuốt lời!” Trời ạ, hắn bị phát hiện rồi.
Tạ Phác lấy khăn tay trong túi áo ra, nhẹ nhàng lau hết những bột bẩn dính trên mặt Chúc Hợp, “Tướng công à, không cần đâu.”
Tuy bột trên mặt đã được lau sạch nhưng trên quần áo của Chúc Hợp cũng dính rất nhiều bột mỏng, vậy nên áo Tạ Phác cũng chung số phận bị dính bẩn.
“Ta đã hứa với nàng thì nhất định phải thực hiện.” Thôi thì cũng bị phát hiện rồi, Chúc Hợp cũng không muốn giấu giếm nàng nữa. Dù gì hắn đã dự định sẽ làm xong trong tháng này, nếu việc cỏn con như vậy mà không làm được thì đâu còn xứng đáng làm nam nhân của Tạ Phác
Tạ Phác mỉm cười nhìn Chúc Hợp, rồi đột nhiên ôm lấy Chúc Hợp, tựa đầu vào ngực hắn: “Vậy thì hai ta cùng làm đi, thiếp làm cho chàng ăn, còn chàng làm cho thiếp ăn.”
Chúc Hợp muốn ôm Tạ Phác nhưng trên tay hắn toàn là bột mì, nếu ôm nàng sẽ làm áo nàng bị bẩn, thế thì xấu hổ lắm.
“Được.” Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử, vì vậy các đấng nam nhân không thể phản đối bất cứ yêu cầu gì của thê tử. Hơn nữa cùng nương tử làm bánh trung thu cũng dễ dàng gia tăng tình cảm vợ chồng. Một công đôi việc, quá hời luôn.
“Tướng công, chàng thật tốt với thiếp.” Tạ Phác cứ nghĩ rằng mình đang mơ.
“Nàng là nương tử của ta mà.”