Đế Yến
Dịch giả: Vivian Nhinhi & bubuchenchen
Trên sông, hàng vạn ngọn đèn được đốt lên, đèn sáng như sao, dường như dải ngân hà trên trời cũng quyến luyến phồn hoa chốn hồng trần mà hợp lại giáng xuống dưới mặt sông Tần Hoài này, xua tan đi vẻ tịch mịch cô liêu ngàn năm của ánh trăng. . .
Thu Trường Phong đang ở trên thuyền, đột nhiên nghĩ đến, dù có là cố đô lục triều thì cũng chỉ là gió thổi mưa bay. Hắn mang theo suy nghĩ này, bước lên thuyền lớn của Vinh công tử.Tên cao to lực lượng kia đã đi trước tìm Vinh công tử gì gì kia một lúc rồi, Thu Trường Phong đứng yên lặng ở mạn thuyền, nhìn về phía ánh đèn lập lòe xa xa.
Phía khoang tàu có mấy người đang đi tới, vây xung quanh một vị công tử như chúng tinh ủng nguyệt .
Công tử kia mặc y phục bằng gấm, thắt lưng đeo ngọc bội, cố gắng làm ra vẻ thong dong bình tĩnh, khi nhìn thấy Thu Trường Phong thì hơi cẩn thận hỏi: "Các hạ tìm ta?"Y sớm nghe thủ hạ kể lại mọi chuyện, trong lòng mặc dù tức giận cũng biết đối thủ nếu đã dám lên đến tận thuyền thì không biết chừng sẽ có hậu thuẫn gì đó, không thể không dè chừng một chút.
Thu Trường Phong đột nhiên nói: "Vị này chắc là công tử Vinh Hoa Phú phủ Tùng Giang rồi."
Công tử kia sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngở, chậm rãi nói: "Đúng vậy, ta là Vinh Hoa Phú, các hạ là. . ."
Mạnh Hiền âm thầm chấn động, không ngờ công tử trước mặt này lại làđại công tử của bố trang Vinh gia.
Phủ Tùng Giang vốn là vùng sản xuất vải lớn nhất thiên hạ, ca dao có câu:
"Mãi bất tận đích Tùng Giang bố
Thu bất tận đích Ngụy Đường sa."
Đại ý là Ngụy Đường của phủ Gia Hưng sản xuất vải sa (tên một loại mặt
Vivian Nhinhi tạm dịch: Vải Tùng Giang mua sao cho hết Sa Ngụy Đường vạn kiếp chẳng thu xonghàng dệt) vô số, phủ Tùng Giang dệt vải không ngừng, thiên hạ Đại Minh này, đến một nửa y phục, vải sa là từ hai vùng này mà ra.
Cũng bởi vì như vậy mà ở phủ Tùng Giang rất lắm nhà giàu, mà trong đó nổi danh nhất là bố trang Vinh gia, thậm chí có thể nói là phú giáp thiên hạ. Vinh gia chẳng những giàu có, mà dù là trong triều đình nghe nói cũng có thân thích nhà họ.
Nhưng Thu Trường Phong làm sao có thể quen Vinh Hoa Phú?
Thu Trường Phong cười nói: "Thực ra ta vốn cũng không quen Vinh công tử. . ."Vinh Hoa Phú trong lòng tức giận, thầm nghĩ, ngươi như thế chẳng phải lấy ta ra làm trò đùa à, đang định nổi giận thì chợt nghe Thu Trường Phong hỏi: "Vinh công tử chắc vẫn còn nhớ Lý Bích Nhi phủ Thuận Thiên chứ?"
Mặt Vinh Hoa Phú đột nhiên biến sắc, giống như kích động, lại như sợ hãi, hồi lâu mới thốt lên lời hỏi: "Ngươi đến tột cùng là ai?"
Thu Trường Phong cười nói: "Tại hạ Thu Trường Phong, mong Vinh công tử từ nay về sau chớ nên ép buộc, không biết Vinh công tử có thể nể mặt một chút hay không?"Bên cạnh có nữ tử dịu dàng nói: "Chuyện mặt mũi này nói nể là nể sao?" Nàng kia dung nhan mỹ lệ, y phục diêm dúa, rúc vào bên người Vinh công tử, hiển nhiên là được Vinh công tử sủng ái, mượn cớ nịnh nọt với cả làm nũng.
Không ngờ Vinh công tử đột nhiên hừ lạnh một tiếng, một cái tát hạ xuống trên mặt nàng kia.
"Chát!" Một tiếng đét đẹt, nàng kia bụm mặt, lại che không nổi dấu tay đỏ tấy trên mặt, giật mình nói: "Chàng. . . chàng đánh ta?"
Vinh công tử lạnh lung nói: "Cút xuống đi, ở đây không có chỗ cho ngươinói chuyện."
Nàng kia dậm dậm chân, khóc chạy vào buồng nhỏ trên tàu. Lúc này Vinh công tử mới chắp tay nói: "Thu huynh đã có lời, tại hạ coi như chưa bao giờ quen biết Mị Nương là được. Hẹn trước không bằng gặp ngẫu nhiên, yến hội đã bắt đầu rồi, nếu Thu huynh không chê canh thừa thịt nguội thì xin mời vào ngồi một lát."
Mạnh Hiền thầm lấy làm lạ, không hiểu nổi vì sao Thu Trường Phong vừa nói tên Lý Bích Nhi ra đã khiến Vinh công tử có chút kiêu ngạo kia sửa ngay thái độ vậy?Thu Trường Phong tựa hồ đã sớm biết chuyện sẽ như vậy, khách khí nói: "Mặt mũi là người khác cho, nhưng thể diện thì là tự mình đánh mất, Vinh công tử đã nể mặt như vậy nếu tại hạ từ chối thì quả là bất kính rồi."
Vinh công tử cười lớn nói: "Mời vào đây!"
Mạnh Hiền trợn mắt há mồm, vốn tưởng là cảnh giương cung bạt kiếm, không ngờ lại giải quyết như vậy. Mà Thu Trường Phong lúc ấy đã đi vào yến hội.
Trong khoang thuyền to như vậy, chỉ đặt một bàn tiệc rượu, lại có tớigấp đôi người phục vụ.
Những nha hoàn, nô bộc, ca kĩ Tần Hoài kia nhìn thấy Thu Trường Phong tới, hai mắt mở tròn xoe, không hiểu nổi vì sao con người này lại đến đây.
Ở chỗ mạn thuyền đã có chuyện khác thường, trong yến tiệc có mấy người nhịn không được đứng lên, nghển cổ nhìn về phía bên này.
Chỉ có một người mặc bạch y nâng chén rượu, ngắm cảnh sông đêm.Thu Trường Phong đi đến trước bàn tiệc, chuyển mắt một cái liền chú ý đến người mặc bạch y kia. Không còn nghi ngờ gì nữa, có ít người giống như hạc giữa bầy gà, khiến người ta chỉ liếc qua đã phải chú ý đến.
Trên bàn tiệc, tất cả mọi người đều hiếu kỳ về việc Thu Trường Phong đến đây, nhưng người mặc bạch y dù tuổi còn trẻ, lại có thể nhịn được tò mò, trấn định tự nhiên, nếu không có tâm tình cùng kiến thức phi thường, có thể nào như thế?
Mấy người đang đứng bên bàn tiệc đều là áo quần bằng gấm lưng đeo ngọc bội, người đứng ngoài rìa bên trái tay cầm quạt xếp, nhìn từ xa cóvẻ phong lưu phóng khoáng, nhìn gần lại có vẻ hơi đầu trâu mặt ngựa, thấy Thu Trường Phong đến thì ngạc nhiên nói: "Hoa Phú huynh, vị này là. . ."
Sắc mặt Vinh công tử âm trầm bất định, cười lớn nói: "Tử Doãn huynh, vị huynh đài này họ Thu, Thu Trường Phong, chính là . . . bạn của tại hạ."
Tử Doãn nghe vậy, ra vẻ cởi mở nói: "Bạn của Hoa Phú huynh vậy cũng là bạn của ta."
Ánh mắt của Thu Trường Phong từ trên thân người mặc bạch y thu về, nhàn nhạt nói: "Bạn của Vinh công tử, nhưng xem ra không phải bạn củata."
Tử Doãn khẽ giật mình, trong lòng tức giận, càng không ngờ còn có người không thức thời như vậy.
Vinh công tử giả bộ như không có nghe được, lại giới thiệu tiếp: "Huynh đài, vị công tử này là Lôi công tử của Hoa Châu, chuyên kinh doanh trong ngành khai thác mở. Đúng rồi, Tử Doãn huynh kia họ Bối, buôn bán gốm sứ ở trấn Cảnh Đức.
Lôi công tử không giống công tử, mà ngược lại giống như một tên đồ tể, mười ngón tay đeo tới năm cái nhẫn vàng lấp lánh ánh kim, đêm tối cũngkhông ngăn được thứ ánh sáng lấp lánh của vàng. Y thấy Thu Trường Phong dường như cũng không quen thân với Vinh công tử lắm, lại chứng kiến cảnh Tử Doãn huynh xấu hổ, vì vậy mà y chỉ đưa tay ra, nhìn lòng bàn tay của mình, thuận tiện cho người ta nhìn mấy cái nhẫn của y, ngạo mạn nói: "Bạn của ta, không phải ai cũng có tư cách làm đâu."
Thu Trường Phong cười cười: "Chẳng hay trong mắt các hạ ngoài vàng ra còn có vị trí của bạn bè hay không?" Không để ý đến Lôi công tử tức giận đến mức mặt vàng như nến, ánh mắt Thu Trường Phong rơi trên người thứ ba.Người nọ không giống công tử cũng không giống thương nhân, lại giống một thư sinh. Mặt mũi tràn đầy phong độ của kẻ trí thức, phong thái nho nhã, thấy Thu Trường Phong nhìn sang thì chủ động chắp tay nói: "Thu huynh, tại hạ họ Giang, tên Thiên, tự là Nam Phi, hôm nay được gặp thực là may mắn."
Gã cũng không vì Thu Trường Phong ngạo mạn mà khiếp đảm, lại cũng không tỏ vẻ thân mật, nói chuyện thành khẩn, cặp mắt chính trực khẳng khái, thái độ đối nhân xử thế không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thu Trường Phong liếc Giang Nam Phi từ đầu đến chân, đột nhiên nói:"Huynh đài là người Huy Châu phải không?"
Trong mắt Giang Nam Phi lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Vinh công tử, chỉ cho là y đã giới thiệu, Vinh công tử hiểu dụng ý của Giang Nam Phi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Nam Phi thấy thế, khó hiểu nói: "Tại hạ cùng với huynh đài vốn là không quen biết, tại sao huynh đài lại biết rõ tại hạ là người Huy Châu?"
Thu Trường Phong nói: "Huynh đài quần áo mộc mạc, cử chỉ văn nhã, thoạt nhìn không giống thương nhân. Nhưng "vật tụ theo loài, người phân theo nhóm", ở Đại Minh ta, kim loại Hoa Châu, gốm sứ trấn CảnhĐức, vải vóc phủ Tùng Giang đều nổi tiếng khắp thiên hạ, Vinh gia, Bối gia, Ninh gia cũng là vọng tộc khắp nơi, tiếng tăm lừng lẫy. . ."
Đám người Lôi công tử nghe Thu Trường Phong hiểu biết rõ về thân phận cũng như sản nghiệp của gia tộc của mình như vậy, trong sự tự hào cũng kèm theo kinh ngạc, thần sắc Vinh cổng tử lại có chút bất an, ẩn ẩn có chút sợ hãi.
Thu Trường Phong căn bản không nhìn ba người Vinh công tử, chỉ nhìn Giang Nam Phi mà nói: "Mà huynh đài đứng giữa mấy người này, quần áo giản dị, không lộ vẻ thô lỗ, lại có khí khái, thân gia chắc chắn so rakhông kém ba vị này. Ta thấy giày của huynh đài là do Huy Châu sản xuất, dù cho cũ nát cũng không đổi, chắc chắn là vì dù có đi đường ngàn dặm nhưng lòng vẫn nhớ quê hương. Người trọng tình quê hương, hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa, lại tao nhã tiết kiệm như thế chính là đặc thù của thương nhân Huy Châu, bởi vậy tại hạ mới vọng đoán huynh đài chính là người Huy Châu."
Giang Nam Phi càng nghe càng kinh ngạc, khâm phục nói: "Suy luận này của huynh đài thật sự đã khiến tại hạ mở rộng tầm mắt."
Mạnh Hiền thấy thế lại cảm thấy kì quái, thầm nghĩ thương nhân HuyChâu gần đây mặc dù phất lên nhưng Giang Nam Phi này cũng không thể là phú hào gì, vì sao Thu Trường Phong lại chỉ khách khí với duy nhất người này?
Con ngươi vừa chuyển, Mạnh Hiền cười nói: "Năng lực suy đoán của Thu huynh thì tiểu đệ đã bội phục sát đất từ lâu, chỉ là không hiểu vì sao Thu huynh lại có hứng thú với việc hắn là người Huy Châu như vậy."
Thu Trường Phong ánh mắt sắc như dao chăm chú nhìn Giang Nam Phi, chậm rãi nói: "Mạnh huynh có chỗ không biết rồi, họ Giang ở Huy Châu, rất đáng để chúng ta có hứng thú. Chẳng hay Giang huynh có biết mộtngười là thương nhân Huy Châu tên Giang Nguyên không?"
Giang Nam Phi nghiêm túc cung kính nói: "Tục danh của ông nội không dám tùy ý nói ra, chẳng lẽ huynh đài quen biết ông nội hay sao?" Y vừa nói như vậy, không ngờ vực gì nữa, chính là thừa nhận mình là cháu trai của Giang Nguyên."
Thu Trường Phong mỉm cười nói: "Quen biết thì không dám, nhưng là đã kính ngưỡng đại danh từ lâu. Nhớ Thái tổ năm đó phát binh nhập Hoàn (Hoàn là tên khác của tỉnh An Huy, Trung Quốc), thiếu lương thực, Giang Nguyên đã xuất ra hết tài lực của toàn gia tộc, ủng hộ mười vạn lượngquân lương, khiến Long nhan Thái Tổ cực kì vui mừng, đặc biệt ban thưởng cho Giang gia Huy Châu bốn chữ: "Trung Nghĩa Vô Song" . Tại hạ nghe được chuyện xưa cũng khâm phục không thôi."
Giang Nam Phi khiêm tốn nói: "Ông nội trước lúc lâm chung từng dặn dò phụ thân: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo" (*), chữ "Đạo" này tại hạ thực không dám quên."
Thu Trường Phong ha ha cười, liếc xéo đám người Lôi công tử, trầm
(*) đại ý là quân tử xem trọng tiền tài, nhưng trước hết phải chú ý đến đạo lý. Trong chữ "đạo" ấy, danh dự và uy tín là vô cùng quan trọng.giọng nói: "Hay cho một câu "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo" . Chỉ bằng tám chữ này đã nói lên tất cả rồi. Nhưng nếu không biết chữ bát ( bát ) này, cho dù phú quý địch quốc, cũng chỉ là loại nhà giàu mới nổi, chung quy cũng rơi vào kết cục suy tàn lụn bại." Dứt lời, thuận tay cầm lên bình rượu, Vinh công tử sớm bảo người lấy thêm bát đũa. Thu Trường Phong chỉ rót đầy hai chén rượu, nói với Giang Nam Phi: "Ta mời huynh một chén, không phải vì vinh hoa, mà chỉ vì hai chữ "quân tử" mà thôi."
Giang Nam Phi vội vàng nâng chén rượu lên, nói: "Hai chữ quân tử thực không dám nhận, đa tạ huynh đài." Y vốn không uống được rượu, nhưng thấy Thu Trường Phong hào phóng bừng bừng, cũng không khỏi khơi lênsĩ khí hào hùng một hơi uống cạn chén rượu kia.
Đám người Vinh công tử, Lôi công tử nghe thấy Thu Trường Phong đột nhiên đề cập đến Thái Tổ, trong lòng càng thêm run sợ, âm thầm suy đoán lai lịch của Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong bưng chén rượu, mắt cũng đang nhìn người mặc bạch y đang ngồi kia.
Mọi người nói chuyện xã giao, người nọ như cũ ngồi thẳng không coi ai ra gì, đến lúc này mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Các hạ suy đoán thật lợi hại, quả thật từ lúc sinh ra cho tới tại hạ ít thấy người được như cáchạ. . . chỉ là. . . chẳng hay các hạ có nhìn ra lai lịch của tại hạ hay không?"
Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao, thần sắc lại thong dong không gò bó, khóe miệng mang chút khinh thường, thái độ có thể nói là kiêu căng. Mũi gã rất cao, khuôn mặt cứng cỏi, hai hang lông mày rậm trông như hai thanh đao cài nghiêng dưới búi tóc kia.
Thoạt nhìn người nọ dung nhan cổ quái, lại nhìn kĩ sẽ phát hiện người nọ cả khí độ lẫn dáng vẻ đều có chút cứng cỏi ngông cuồng nhưng lại khiến cho người ta rung động sâu sắc. Thần sắc của gã có phần lơ đãng, tựa hồ không có điều gì có thể khiến gã để tâm đến, cho dù Thu Trường Phongđột ngột xuất hiện cũng không tạo cho gã chút hào hứng nào.
Nhưng người nọ còn rất trẻ.
Tính cách, dung mạo cũng như vẻ lười nhác dường như hoàn toàn kém xa so với tuổi.
Thu Trường Phong nhìn người nọ hồi lâu mới nói: "Ta không nhìn ra được."
Người nọ nhíu mày, ngược lại biểu cảm có chút kì quái: "Các hạ không nhìn ra?"Thu Trường Phong cười nói: "Ta chỉ có thể nghe ra các hạ nói khẩu âm phương Bắc."
Vinh công tử dàn hòa nói: "Huynh đài chẳng những nhãn lực tốt mà thính lực cũng không kém. Vị này là Diệp công tử, là nhân sĩ núi Trường Bạch, buôn bán da thảo, dược liệu, mới tới Giang Nam mà thôi.
Ánh mắt của Thu Trường Phong lóe lên, lẩm bẩm nói: "Diệp công tử núi Trường Bạch. . ." Vẫn còn lắc lắc đầu nói: "Tại hạ thật không có nghe nói qua."
Diệp công tử cười ha ha, hai hàng lông mày nhướng lên, dáng vẻ phóngtúng nói: "Nhân sinh như nước chảy bèo trôi, đã từng nghe nói hay chưa từng thì đã làm sao? Tận hưởng lạc thú trước mắt mới là quan trọng nhất. Huynh đài, không biết ta nói thế có đúng hay không?"
Thu Trường Phong nhìn Diệp công tử một lúc lâu mới gật đầu nói: "Đúng, rất đúng. Nhưng không biết huynh đài nghĩ thế nào mới là tận hưởng lạc thú trước mắt đây?"
Diệp công tử tay cầm chén rượu, ôm một ca cơ xinh đẹp trong ngực, ngâm nga: "Túy ngọa mỹ nhân tất, tỉnh hữu tửu tương bạn, bất cầu liên thành bích, chích cầu tâm vô hám."
Thu Trường Phong chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng cũng vẽ lên một đường cong, tươi cười nói: "Nói hay lắm. Xin hỏi đại danh của công tử?"
Diệp công tử vẫn ôm ca cơ kìa, cặp lông mày rậm dày như đao nhíuVivian Nhinhi tạm dịch: "Say - ngủ trên gối mĩ nhân
Tỉnh – thời lại có rượu làm bạn ta
Cầu chi ngọc bích liên thành
Chỉ cầu tâm chẳng tiếc than một lời."xuống, nói từng chữ: "Tên của tại hạ chỉ có một chữ Hoan, Hoan của "tầm hoan tác nhạc" . Diệp Hoan."
Hai người hai mắt nhìn nhau, tựa hồ có sấp vang chớp giật. Người bên ngoài nhìn vào, không hiểu tại sao trong lòng cũng có chút thắc thỏm không yên.
Thu Trường Phong rốt cục dời ánh mắt từ trên người Diệp Hoan, thấy mọi người vẫn còn đứng đấy. khẽ mỉm cười nói: "Có rượu, có đồ ăn, có ca có vũ, chư vị còn đứng đấy làm gì?"
Khi Thu Trường Phong nghiêm túc giống như là có lưỡi đao sắc trongtay, có thể giết người giống như đầu bếp róc thịt bò vậy. Hai người Lôi công tử, Bối Tử Doãn mặc dù không biết thân phận của hắn, nhưng đều ý thức được là người này tuyệt đối không phải hạng người bình thường, bởi vậy mặc dù tức giận việc Thu Trường Phong hùng hổ dọa người thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sợ hãi. Thấy Thu Trường Phong đột nhiên cười cười, như ngày đông giá rét đột ngột vào hạ, đều âm thầm thở phào, nhao nhao ngồi xuống, lại gắng hết sức cách xa Thu Trường Phong ra một chút.
Ngược lại chỉ có Giang Nam Phi không thẹn với lương tâm, rất có hảo cảm với Thu Trường Phong là ngồi bên cạnh Thu Trường Phong.Mạnh Hiền thấy thế chỉ có thể thở dài với kiểu người như Thu Trường Phong này. Bất kể ở đâu, có lộ ra thân phận hay không đều bộc lộ rõ tài năng. Nhìn vẻ mặt cùng với dáng vẻ bất mãn của Bối Tử Doãn, Mạnh Hiền có cảm giác cùng chí hướng, chủ đông đến gần hỏi: "Không biết mấy vị công tử hôm nay quây quần tại một chỗ là định làm gì đây?"
Bối Tử Doãn thấy Mạnh Hiền đến cùng với Thu Trường Phong lại dễ gần như vậy cũng có chút thụ sủng nhược kinh, vội đáp: "Hôm nay là thịnh hội Hoa quốc trên sông Tần Hoài. Chắc hẳn hai vị huynh đài đây cũng biết đi."Con ngươi của Mạnh Hiền khẽ chuyển, nói: "Chẳng lẽ mấy vị công tử hẹn gặp nhau là vì nâng đỡ một hoa hậu?" Y thuận miệng đoán một câu, thấy vẻ mặt của mọi người trở nên khác thường, hình như đã đoán trúng thì không khỏi có hơi bái phục mình cũng có tài như Thu Trường Phong, kinh ngạc mà rằng: "Vậy mấy vị công tử đây nhìn trúng cô nương nào?"
Hắn đã sớm biết chuyện "hoa quốc luận hậu" này là chọn từ Tần Hoài bát diễm mà ra, cũng sớm nhìn đến trên sông có tám chiếc thuyền hoa, mỗi chiếc thuyền đều tiện nghi đầy đủ, xa hoa, lộng lẫy. Tám chiếc thuyền hoa như mộng như ảo, cảnh giống như tiên cảnh, có thể nói là phong cách mỗi cái mỗi khác. Điểm giống nhau duy nhất đó là nơi ánh đèn chiếusáng rực rỡ nhất đều có một nữ tử cực kì xinh đẹp ngồi ở đó.
Có tiếng sáo trúc du dương, có tiếng huyền cầm sâu kín, có nữ nhi khẽ hé môi hồng cất tiếng hát ca. . . nhất thời, mặt nước gợn sóng lăn tăn, tiếng mái chèo khua mặt nước hữu tình, nét kiều diễm phong tình nơi sông Tần Hoài này càng hơn trước kia. . .
Vinh công tử không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Người đang hát đây chính là một trong Tần Hoài bát diễm, tên gọi Liễu Mi NHi, giọng hát của nàng nhu hòa mềm mại, còn thêm tư thái mị hoặc, có thể nói là nhất Tần Hoài.
Lôi công tử vỗ bàn, cười lạnh nói: "Ta nghe giống như vịt đực kêu gàotrên sông, êm tai chỗ nào?"
Bối Tử Doãn phe phẩy quạt xếp, cười nói: "Lôi công tử quả là người hào sảng nói chuyện sảng khoái nhưng thực đúng với lòng ta. Kì thực tuy nói được xưng là Tần Hoài bát diễm, nhưng Liễu Mi Nhi quá mị, Vạn Đình Đình quá lạnh, Đổng Tâm Nhụy tuy cầm nghệ không tồi nhưng khả năng ca phú lại có hạn, Biện Tiểu Uyển có tài văn chương, nhưng cầm nghệ lại không bằng Đổng Tâm Nhụy. . ."
Những cô gái này ngươi đều có thể bới móc ra vấn đề, vẫn nói "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", chỉ sợ kẻ thù trong mắt ngươi sẽ hóa phân nhãorồi. Ngươi bỡn cợt mỉa mai những nữ nhân đó không đáng một đồng, hơn nửa là vì đã nâng đỡ hết rồi.
Bối Tử Doãn vẫn còn rung đùi đắc ý mà nói: "Trong "Tần Hoài bát diễm", nếu nói là tuyển vào "tứ phi" thì những người ta vừa nói có lẽ cũng có thể, nhưng chuyện hoa quốc luận hậu cũng giống như "văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị" vậy, người có thể lên làm hoa hậu mới được xem như cực phẩm."
Lôi công tử lớn tiếng nói: "Đúng vậy, được cái xưng "phi tử" thì có vị gì? Theo ta thấy, chuyện Vân Cầm Nhi thành hoa hậu là không còn bàn cãi gìnữa rồi."
Mạnh Hiền lẩm bẩm: "Vân Cầm Nhi. . ." Ánh mắt vừa đổi, nhìn về phía mấy người nói: "Mấy vị công tử đây muốn giúp Vân Cầm Nhi sao?"
Thấy mọi người không ai đáp lời, nhưng hiển nhiên vẻ mặt thể hiện rằng bọn họ đã bị Mạnh Hiền đoán trúng, Mạng Hiền thở dài: "Mấy vị công tử đều có gia thế bất phàm, có mấy người các ngươi giúp đỡ, Vân Cầm Nhi kia chỉ sợ muốn không trở thành hoa hậu cũng khó." Nhưng trong lòng lại nhịn không được nghĩ ác, các ngươi đưa Vân Câm Nhi lên ngôi hoa hậu không khó, cái khó chính là Vân Cầm Nhi chỉ có một người, bốn người cácngươi sẽ chia nhau thế nào đây?
Lôi công tử cười ngạo nghễ nói: "Đúng vậy, kì thật chỉ bằng một mình ta thì việc nâng đỡ một hoa hậu cũng không phải vấn đề, Ta thật sự hi vọng không có ai tranh giành với mình, bằng không thì cũng không tránh khỏi quá mức không thú vị rồi."
Thu Trường Phong đang nhìn ra ngoài mặt sông, lẩm bẩm: "Tuyệt đối sẽ không không thú vị, ta có thể cam đoan, sẽ thú vị lắm đây."
Đúng lúc ấy, trên sông Tần Hoài tiếng vỗ tay như pháo nổ, liên tục không ngớt. Thì ra Liễu Mi Nhi đã hát xong một khúc. Mọi người ủng hộnhiệt liệt, sớm đã có thuyền nhỏ như cá bơi nhao nhao tới trước thuyền hoa của Liễu Mi Nhi, dâng tặng quà cáp. Người được tặng quà nhiều nhất chính là hoa hậu.
Bên cạnh tám chiếc thuyền hoa ấy, ít nhất có hai mươi chiếc thuyền lớn đậu ở đó, hẳn đó toàn là thuyền của đám con cháu nhà giàu, mặt sông mặc dù rộng nhưng những thuyền lớn như vậy chạy qua chạy lại cũng bất tiện, bởi thế mới cử thuyền nhỏ đến tặng quà.
Bối Tử Doãn bĩu môi, đột nhiên nói: "Đến lượt Vân Cầm Nhi trình diễn tài nghệ rồi." Vừa nói vừa đi đến đầu thuyền. Lôi công tử cũng đi theo đếnđầu thuyền, trong vẻ mặt chờ mong còn pha lẫn chút khẩn trương.
Cho dù là Mạnh Hiền cũng nhịn không được mà đứng dậy bước đi thong thả đến đầu thuyền, muốn nhìn một chút xem kẻ có thể khiến mấy vị công tử nhà giàu trên thuyền này nhìn trúng là loại tuyệt sắc bực nào. Có thể thấy được vẻ mặt khẩn trương của bọn người Lôi công tử, trong lòng Mạnh Hiền cảm thấy kì lạ, thầm nghĩ chuyện hoa quốc luận hậu cũng không có cần lắm mánh lới, cho dù không chọn trúng cũng không liên quan đến đại cục, nhưng mấy người kia vì sao lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ là vì thể diện?Vinh công tử liếc Giang Nam Phi một cái, chắp tay nói với Thu Trường Phong cùng Diệp Hoan: "Hai vị nhân huynh chẳng lẽ không muốn nhìn Vân Cầm Nhi một chút sao? Khúc đàn của nàng thực sự chỉ là trên trời mới có. . ."
Thu Trường Phong chỉ lắc đầu: "Ta không hiểu gì về âm luật cả."
Diệp Hoan một tay ôm lấy ca cơ, tay kia sớm nâng chén đưa tới bên miệng ca cơ. Cử chỉ của hắn vừa ôn nhu vừa phóng đãng, ca cơ kia xấu hổ, uống nửa chén lại nhõng nhẽo cười nói: "Diệp công tử, đến chàng rồi."Diệp Hoan cười ha ha, một hơi uống cạn sạch nửa chén rượu còn lại, nói: "Phương phỉ bất tận hồng nhan lão
Mạc như liên thủ nhãn tiền nhân.
Xem hay không xem thì
có gì khác nhau?"
Dịch thơ bởi Đăng truyện BNS: Hương hoa chẳng mãi người nhanh già
Sắc mặt Vinh công tử khẽ đổi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe một tiếng đàn cất lên.
Tiếng đàn vừa cất lên, những tiếng ồn áo náo động trên sông Tần Hoài đột nhiên không thấy.
Thì ra Vân Cầm Nhi đã bước lên bục biểu diễn, khẽ vươn tay ngọc, trên mặt sông sáng rực dưới ánh đèn như sao sa, gảy lên thiên âm. . .
Bây giờ đang là giữa mùa hè, trên sông Tần Hoài cho dù mát mẻ nhưngThôi hãy thường người trước mắt tavẫn có chút nóng bức. Tiếng đàn cất lên mang theo chút đìu hiu cùng phiền muộn của tiết trời cuối thu.
Vẻ phiền muộn ấy đong đầy trong dạ, đìu hiu thấu xương, người nghe được tiếng đàn – kể cả Lôi công tử hay Bối Tử Doãn – trên mặt đều mang ít cô đơn. Phồn hoa qua rồi tất nhiên chính là cô đơn, phồn hoa hồng trần, chè chén say sưa chẳng phải vốn là một loại cô đơn khác hay sao?
Loại cảm giác khi tỉnh rượu vào lúc đêm sâu người vắng ấy, loại cảm giác khi một mình gặm nhấm nỗi cô đơn suốt đêm dài đằng đẵng này. . .
DG: Giấc mộng Hoàng lương: Truyện kể vào đời Đường Thái Tông, một người tên là Lữ Sinh gặp một đạo sĩ tên Lữ Ông, chu du tới Hàn Đan. Lữ Ông cho Lữ Sinh mượn một cái gối đầu nằm ngủ. Lữ Sinh ngủ mơ thấy mình được làm quan to, vợ đẹp nhà cao. . . nhưng rốt cuộc cuối đời, sau bao sóng gió phong ba thì vẫn buồn rầu mà chết. Đúng lúc đó Lữ Sinh tỉnh giấc, mới biết đó chỉ là một giấc mơ. Con người ta sống ở trên đời, bon chen giành giật cũng chỉ vì danh lợi. Người theo đuổi chữ danh hướngCho dù là phong lưu ngàn năm, cho dù là cưỡi ngựa Chương Đài, nhưng giấc mộng Hoàng Lương, Trang Sinh mê điệp, tỉnh rượu rồi, cùng lắm cũng chỉ là như bờ dương liễu, gió héo trăng tàn.về triều đình, người theo đuổi chữ lợi nhìn ra chợ búa. Người dành được vinh hoa phú quý vui sướng hớn hở, người thua cuộc đói nghèo than thân trách phận. Nhưng theo quan điểm của hư vô và vô thường thì tất cả những thứ đó đều là vô nghĩa, giống như giấc mộng hoàng lương.
Trang Sinh mê điệp: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".
Tiếng đàn xao động, ngay cả trong mắt Thu Trường Phong cũng nhuốm màu tiêu điều buồn bã. Diệp Hoan mặc dù đang trái ôm phải ấp nhưng ánh mắt thì thì thoảng vẫn nhìn về phía Thu Trường Phong, pha chút ý vị sâu xa. . .
Giữa lúc mọi người đang đắm chìm trong nỗi tịch mịch, tiếng đàn chợt đổi, biến thành khảng khái sục sôi, sạch vẻ trang nghiêm, lại dẫn người ta vào tình cảnh Kiếm Các buông ngựa, đêm bão hành quân.Nói chung hai tích này đều có ý muốn nói, đời người như một giấc mộng, vinh hoa mãi rồi cũng có suy tàn. . .
[Chú thích của huynh BaoLam: - túc sát túc nhiên : tiếng đàn đang tịch mịch biến thành sục sôi, thế nên mất sạch cái vẻ trang nghiêm tư lự khi trước.
- Kiếm Các buông ngựa, đêm bão hành quân : Chỉ nỗi nguy hiểm gian nan. Đường Kiếm Các là con đường mòn nhỏ và khúc khuỷu như ruột dê, do sức người tạc vào vách đá mà thành đường đi. Bên vách cao bên vực sâu, cực kì nguy hiểm, cưỡi ngựa là không thể đi nổi, thế nên binh lính qua đó cũng chỉ có thể bỏ ngựa mà đu trèo qua thôi. <-- Nguy hiểm.Gươm vàng ngựa sắt, gió đạn mưa tên.Ban đêm hành quân đã là vất vả vì khó nhìn thấy đường, lại có mưa gió che tầm nhìn, người ngựa thì ngấm nước nặng như đeo đá, đường thì trơn trượt bì bõm. <-- túm lại là gian nan vô cùng.
- Gươm vàng ngựa sắt : phiếm chỉ vẻ oai hùng của quân tướng. Cái này chữ Việt dịch ra lâu rồi. Cái này là thành ngữ
- Gió đạn mưa tên : phiếm chỉ khung cảnh chiến trường ác liệt. Cái này ko biết có phải thành ngữ hay ko. Đạn đây là thứ hình tròn như viên bi, chế bằng đá hoặc sắt, dùng nỏ để bắn, tiếng đạn bắn ra kêu vù vù như gió. Giống như tên bắn bằng cung,
Sông Tần Hoài lung linh rực rỡ lại bị một khúc này làm nhuốm màu, có chí khí có sự dữ dội của "Tây phong tàn lãnh, Hán gia lăng khuyết" (dg: thơ Lý Bạch). Ý này, cảnh này đều đối ngược hoàn toàn với trước, một khúc liên tiếp, kết nối rất tự nhiên, đã khiến người ta như mê như say, như ca như khóc.
Trái tim mọi người đập theo nhịp đàn, lúc thì tiêu điều, lúc lại sục sôi, bất chợt rơi vào giữa mùa đông giá rét có hoa tuyết bay bay, rồi lại hòa mình vào làn gió mùa xuân ấm áp. Mọi người nghe được, lại cảm nhậntiếng ràn rạt như mưa.]được trăm mối ngổn ngang trong lòng, đa sầu đa cảm, mặc kệ gió trăng. . .
Một khúc đã kết thúc rồi nhưng trên sông Tần Hoài không hề có tiếng vỗ tay nào một cách thần kỳ, người ta còn đang bận đắm chìm sâu trong âm điệu của khúc đàn uyển chuyển, sau một lúc lâu từ bốn phía mới nổi lên những tràng vỗ tay ủng hộ râm ran như pháo nổ.
Thu Trường Phong khẽ thở dài, lẩm bẩm nói:
"Bốn mùa trong một khúc caÂm trời mỹ diệu dễ mà được nghe? Chỉ có điều…” Hắn nói một nửa lại đột ngột ngừng.
Diệp Hoan làm như lơ đãng hỏi một câu: "Chỉ có điều làm sao?"
Thu Trường Phong lắc đầu nói: "Không có gì."
Diệp Hoan cười cười, không hỏi tiếp nữa.
Thu Trường Phong cũng cười mà không nói, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy hơi là lạ. Trên con thuyền này, mặc dù hắn đối xử khách khí với Giang Nam Phi nhưng lại cảm thấy hứng thú nhất với Diệp Hoan ngồitrước mặt này. Từ đầu chí cuối hắn đều cảm thấy Diệp Hoan này có gì đó bất thường.
Thu Trường Phong rất nhạy bén, một khi hắn đã cảm thấy có vấn đề thì sớm muộn gì cũng tìm ra được chỗ có vấn đề. Loại cảm giác nhạy cảm này được hình thành từ khả năng suy luận vô cùng chặt chẽ cộng với kinh nghiệm mà ra.
Hắn có thể nhìn ra nguyên nhân tử vong chỉ trong chốc lát, hắn cũng có thể liếc một cái là nhìn ra tâm tư cũng với lai lịch của đối thủ, tất cả các phán đoán suy luận cũng nhờ vào những kinh nghiệm phong phú cùngvới cái đầu uyên bác của hắn.
Không một ai biết vì sao hắn có khả năng ấy, dù là Kỷ Cương cũng không biết. Nhưng bản thân Thu Trường Phong lại biết, hắn mất bảy năm tròn mới học xong hết thảy phép xem người, khổ công mà hắn bỏ ra, cho tới bây giờ rốt cục cũng đã có thành quả.
Bộ "Trắc nhân pháp" (phép xem người) này nghe nói là là truyền từ danh bộ Diệp Tri Thu thời Bắc Tống, trải qua mấy trăm năm tích lũy mới được một cao nhân kỳ tài ngút trời phát triển thêm, sửa sang thành một trăm ba mươi lăm phương pháp, hai nghìn hai mươi bốn câu khẩu quyết.Khẩu quyết gọi là "Càn Khôn Tác"
Khẩu quyết này vồ cùng bí ẩn, cho đến tận những năm đầu Đại Minh mới được người ta tìm ra.
Mà hơn hai ngàn câu khẩu quyết này chẳng những đã bị Thu Trường Phong ghi lòng tạc dạ từ lâu, hơn nữa còn vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, lô hỏa thuần thanh.
Lúc hắn lên thuyền vốn hoàn toàn không biết gì về mấy người trên thuyền, hắn chỉ bằng phép quan sát đã khổ luyện nhiều năm mà dễ dàng khiến cho đám công tử kiêu căng của danh gia vọng tộc phải cúi đầu.Nhưng từ đầu chí cuối hắn lại không nhìn không thấu Diệp Hoan.
Hắn tuyệt đối không tin Diệp Hoan là người Trường Bạch, cũng không tin Diệp Hoan là thương nhân. Chính vì thế hắn mới cố ý nói lại thôi, nếu là người bình thường đã sớm gặng hỏi, nhưng Diệp Hoan lại có thể nhịn được không hỏi, có thể thấy được y là kẻ có chính kiến.
Thu Trường Phong thăm dò liên tiếp mấy lần cũng chỉ lần được ra rằng cái người tên Diệp Hoan này rất giỏi trong việc che giấu nội tâm, cảm xúc, cao ngạo lại vô cùng cay độc. Loại tính cách này vốn không hợp với tuổi của Diệp Hoan. Diệp Hoan còn trẻ như vậy, lại không hề để ý đếnchuyện hoa quốc luận hậu như đám Vinh công tử, điều này nói rõ vốn dĩ y rất có thể là không có ý định nhắm vào chuyện hoa quốc luận hậu, vậy y tới nơi này làm gì?
Vẫn nghe "chim tước nào hay chí lớn của thiên nga", đương nhiên thiên nga cũng khinh không thèm làm bạn với chim tước.
Thu Trường Phong thấy cử chỉ của y như thế, biết rõ Diệp Hoan chắc chắn sẽ không đi cùng đường với mấy người Vinh công tử, bởi vì những người như Vinh công tử kia không xứng. Đã như vậy thì chính kiến của Diệp Hoan rất đáng được cân nhắc.Diệp Hoan với Thu Trường Phong vốn chẳng hề liên quan gì đến nhau. Nhưng thói quen nhiều năm đã khiến Thu Trường Phong nhớ nằm lòng điểm đáng ngờ này. Mà bây giờ hắn cũng thật không ngờ, lâu lâu về sau hắn sẽ tìm được một đáp án nghiêng trời lệch đất từ Diệp Hoan.
Thu Trường Phong suy luận không ngừng nhưng mặt ngoài vẫn rất bình tĩnh tự nhiên. Lúc ấy, trên sông Tần Hoài lại có một hồi trống vang lên, nghe tiếng Vinh công tử nói: "Điền Tư Tư lên biểu diễn rồi. Lần này người có thể cạnh tranh ngôi vị hoa hậu với Vân Cầm Nhi chỉ e là nữ tử này thôi."Bối Tử Doãn khẽ phe phẩy quạt xếp, nói: "Điền Tư Tư cùng lắm cũng chỉ là có giọng hát không tệ mà thôi. . ."
Lôi công tử hừ lạnh một tiếng: "Ta thấy cũng chỉ bình thường thôi."
Nơi ánh đèn rực rỡ nhất trên chiếc thuyền hoa kia hiện ra một nữ tử, Mạnh Hiền từ xa xa nhìn lại, cảm thấy gió đã bắt đầu thổi trên mặt sông, nàng kia như tiên nữ cưỡi mây, như muốn đạp sóng mà đi thì trong lòng không khỏi nghĩ thầm, các ngươi đúng là con rùa xem đậu xanh (*), vừa mắt rồi. Cô Vân Cầm Nhi kia vẫn ngồi cúi đầu đánh đàn như thế, cơ bản là ta chẳng nhìn được ra mặt mũi tròn méo ra sao. Còn Điền Tư Tư đây
(*) Con rùa xem đậu xanh ( vương bát khán lục đậu ) đại loại như mèo khen mèo dài đuôi, rùa nhìn đậu xanh càng nhìn càng thích, càng vừa mắt. Trong văn cảnh này có nghĩa là đám người Vinh công tử thích Vân Cầm Nhi thì tán tụng nàng lên trời, không để ý được ai nữa. . . =)))phong thái thoát tục, nhìn cũng không tệ. Y càng nhìn lại càng thấy vừa mắt.
Và rồi tiếng đàn lại vang lên, hoàn toàn trái ngược với tiếng đàn của Vân Cầm Nhi, uyển chuyển, tinh tế, như buồn như than, nếu nói tiếng đàn của Vân Cầm Nhi là sông lớn xuôi về hướng đông, thì tiếng đàn củaĐiền Tư Tư lại như kính rượu trước hoa mang một phong vị rất khác.
Khi tiếng đàn kia réo rắt nhất thì Điền Tư Tư mở miệng cất lời ca: "Lạc hoa thành trận, phong phiêu vạn điểm chính sầu nhân. Trì đường mộng hiểu, lan hạm từ xuân, điệp phấn khinh triêm phi nhứ tuyết, yến nê hương nhã lạc hoa trần. Hệ xuân tâm tình đoản liễu ti trường, cách hoa âm nhân viễn thiên nhai cận; hương tiêu liễu lục triêu kim phấn, thanh giảm liễu tam sở tinh thần. . ."
"Gió đưa trận trận hoa rơi
Tung bay muôn cánh cho người sầu lo
Tiếng ca ấy phiêu phiêu trên mặt sông, như thiếu nữ tư xuân, mối tình đầu chớm nở, càng mang phần hương vị khiến người ta thương tiếc.
Người trên sông nghe được càng mê càng say, tất cả đều cảm thấy dường như một khúc này là Điền Tư Tư đang hát cho mình.Sóng hồ mộng sớm tinh mơ
Hương lan đượm đẫm thủ từ vịnh xuân …………..Khúc ca nàng hát chính là "Tây Sương Ký" do Vương Thực Phủ triều Nguyên sáng tác.
Tây Sương Ký của Vương Thực Phủ được truyền tụng hàng trăm năm, không biết đã làm động lòng bao nhiêu nam nữ si tình, từ triều Nguyên đến triều Minh, theo thời gian lại càng ngày càng được dân chúng yêu thích, nếu bàn về khía cạnh được lưu truyền rộng rãi thì quả thực có thể so sánh với bài từ Hạng mạch tỉnh thủy của Liễu Vịnh(*) năm xưa.
(*) Liễu Vịnh (khoảng 987 – khoảng 1053) sống dưới thời Bắc Tống, có thể xem là ông hoàng của thể "Từ" và là đại diện của trường phái từ uyển
Mặc dù Mạnh Hiền chẳng phải kẻ tao nhã, nhưng khi nghe qua Tây Sương Ký này thì đã cảm thấy khi những đào kép kia hát cũng chỉ như đàn gảy tai trâu, chỉ có một khúc này của Điền Tư Tư mới nói ra hết tâm tư u buồn oán than của người thiếu nữ khắp thiên hạ.
Nếu không phải là đứng cách cả một mặt sông mà nhìn lại thì Mạnh Hiềnchuyển hàm xúc. Tác phẩm nổi tiếng nhất là "Vũ Lâm Linh" . Người Việt Nam thường biết đến ông với cái tên Liễu Tam Biến. Đây cũng là tên một bộ phim truyền hình cùng tên do Lâm Chí Dĩnh thủ vai chính, đã được chiếu ở Việt Nam.
()Tác giả chơi chữ. Bản thân Tây Sương Ký chính là câu chuyện tình không môn đăng hộ đối giữa nàng Thôi Oanh Oanh và chàng Trương Sinh, Mạnh Hiền này nghe Điền Tư Tư hát Tây Sương Ký đã coi mình và nàng thành hai nhân vật chính của câu chuyện rồi. Có điều, theo điển tích Thôi - Trương mà Nguyễn Du trích dẫn trong truyện Kiềuđã hận không thể kiếm đầu tường mà nhảy qua canh giữ ở đằng trước Điền Tư Tư rồi, Trong lòng y sớm đã coi Điền Tư Tư là nàng Thôi Oanh Oanh xinh đẹp đa tình còn bản thân mình chính là chàng Trương Sinh phong lưu phóng khoáng nửa đêm vượt tường kia. ()
Tiếng ca vừa dứt, không biết ai đó nói một tiếng: "Hay!" thế là tiếng khen ngợi trầm trồ từ khắp nơi vọng tới, so với lúc Vân Cầm Nhi biểu diễn còn vang dội hơn mấy phần.
Mạnh Hiền cũng không nhịn được mà vỗ tay, chợt cảm thấy không khí xung quanh khang khác, quay đầu lại thì thấy đám người Lôi công tửGẫm duyên kỳ ngộ xưa nay Lứa đôi ai lại đẹp tày Thôi, Trương
thì chuyện đôi nam nữ si tình này gặp gỡ, yêu đương rồi ăn nằm với nhau ngay dưới mái Tây của Phổ Cứu thực chẳng lấy gì làm đẹp =)))nhìn mình lom lom, vẻ mặt khó coi. Mạnh Hiền sáng ý, cười nói: "Một khúc này của Điền Tư Tư thật sự không tôi, nhưng so với Vân Cầm Nhi vẫn chênh lệch một chút. Một khúc của Điền Tư Tư còn làm người ta nhớ ra mà khen ngợi tán thưởng, chứ tiếng đàn của Vân Cầm Nhi đã khiến cho mọi người quên cả vỗ tay, giữa hai người – ai cao ai thấp chẳng phải rõ như ban ngày rồi hay sao?"
Sắc mặt của đám công tử kia mới dễ nhìn hơn một chút, Vinh công tử thở dài: "Đúng vậy, nếu bàn về kỹ nghệ thì Vân Cầm Nhi chắc chắn là đệ nhất. Nhưng xưa nay cao siêu quá thường ít người amhiểu. Điền Tư Tư này vô cùng may mắn, nhân duyên lại tốt, chỉ e sẽ rất khó đối phó."
Giang Nam Phi cười nói: "Vinh huynh, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, huynh cũng không cần quá xem trọng chuyện chọn hoa hậu này. Cho dù Vân Cầm Nhi không trúng hoa hậu. . ."
Lôi công tử bất mãn nói: "Còn chưa ra tay, Giang huynh định bỏ cuộc giữa đường sao?"
Bối Tử Doãn khẽ phe phẩy quạt, nói: "Cho dù Giang huynh rút lui thì bằng mấy người chúng ta cũng đủ rồi." Trong giọng nói của gã tràn đầy tựtin, hiển nhiên là tin tưởng vào gia thế của mình.
Phải biết ngành sản xuất đồ sứ của Đại Minh đã phát triển vượt bậc, bất luận là phương diện nào thì kỹ thuật đều có thể nói là đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Đồ sứ của Trấn Cảnh Đức lại càng là đỉnh phong của đỉnh phong. Mà đã nhắc đến đồ sứ xuất từ Trấn Cảnh Đức thì không thể không nhắc tới Bối gia, cũng không trách được gã lại cuồng vọng như vậy.
Vinh công tử nhẹ nhàng thở ra, lầm bẩm nói: "Như thế tất nhiên là tốt nhất, nếu không. . ."Mạnh Hiền thấy vẻ lo lắng trên mặt Vinh công tử thì càng thêm kỳ quái, thầm nghĩ cho dù Vân Cầm Nhi không trúng ngôi hoa hậu thì Vinh công tử cùng lắm cũng chỉ mất mặt một chút chứ sao phải lo lắng đến vậy?
Lúc này trên mặt sông, tiếng la thanh vang lên, mặt sông Tần Hoài lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Vinh công tử, Lôi công tử, Bối Tử Doãn nhìn nhau, trên mặt đều có phần căng thẳng. Ngược lại Giang Nam Phi coi như là trấn tĩnh, lẩm bẩm nói: "Trước mắt sẽ chờ đến sau khi kiểm kê xong, người chủ sự sẽ công bố kết quả."Mạnh Hiền hỏi: "Người chủ sự là ai?"
Giang Nam Phi cười nói: "Người chủ sự chính là Cao tiên sinh cùng với một đám tài tử của Tần Hoài này."
Mạnh Hiền cau mày nói:"Tần Hoài còn có tài tử nữa sao?"
Giang Nam Phi khẽ giật mình, hồi lâu mới nói thêm: "Cao tiên sinh này là con của Ngô trung tứ kiệt Cao Khải, có thể xem như tài tử đi."
Mạnh Hiền nghĩ thầm, Ngô trung tứ kiệt Cao Khải, cái tên này sao nghe quen quen? À, đúng rồi, lúc trước hai câu thơ trong bức họa "Hỏa hạc" ởThượng Sư kia chính là do y viết, nhưng câu chuyện này truyền từ Thượng Sư ra, Cao Khải viết ra chính là tự tìm lấy cái chết. Mặt cười mà trong không cười nói một câu: "Không thể tưởng tượng được tài từ ngày nay lại đáng giá như vậy. Nhưng hồng nhan bạc mệnh, tài tử đoản mệnh, chỉ mong Cao tài tử không giống như Cao Khải cha hắn, chết sớm như thế. . ."
Thì ra tùy thời mà đãi ngộ của văn nhân cũng khác biệt, văn nhân thời Tống có thể coi như được đãi ngộ tới mức chí cao vô thượng, đến mức không để ai vào mắt. Nắm đó, cho dù là Đại tướng quân Địch Thanh tiếng tăm lừng lẫy, đời sau tán dương, từng bễ nghễ tám phương tung hoành
[Chú thích của tác giả: sự tích về Địch Thanh có thể tham khảo truyện "Uống máu" của tôi. Nhưng cái gì quá cũng không tốt, vật cực tất phản, vận may của văn nhân không được quý trọng, dưới thời Tống vận may của văn nhân đã "dùng" hết, đến triều Nguyên, bởi vì triều Nguyên ở trên lưng ngựa mà giành thiên hạ nên vô cùng coi rẻ văn nhân, thậm chí liệt văn nhân vào hàng xướng kỹ, ăn mày. ]thiên hạ vậy mà khi đang giao tranh với Hạ quốc lại mất bao nhiêu công sức ứng phó với sự kìm kẹp của đám văn thần của Tống triều mục nát.
Đến thời Minh vận mệnh của văn nhân rốt cuộc cũng có chuyển biến tốtđẹp, nhưng chỉ là ở mức giới hạn. Chu Nguyên Chương làm khởi nghĩa nông dân, từng làm hòa thượng mới chiếm được thiên hạ. Mặc dù tin dùng Lưu Bá Ôn, Tống Liêm(*), nhưng kỳ thực cũng không coi trọng văn nhân. Đại công thần Lưu Bá Ôn kia chũng chỉ là Thành Ý Bá, không thể liệt vào hàng vương công. Tống Liêm lại càng thảm hơn, cao nhất cũng chỉ là học sĩ Hàn Lâm, quan ngũ phẩm, sau rồi chìm chìm nổi nổi, cuối cùng lại quay lại tước quan ngũ phẩm mà cáo lão về quê.
(*)Lưu Bá Ôn, Tống Liêm là hai mưu sĩ đắc lực của Chu Nguyên Chương, giúp Chu Nguyên Chương giành được thiên hạ, lặp ra nhà Minh. Nhưng cuối cùng Lưu Bá Ôn dù giữ chức Ngự sử Trung thừa cũng chỉ được phong
Mà đám người Thu Trường Phong Mạnh Hiền mặc dù chỉ là Thiên Hộ, cũng đã là quan ngũ phẩm. Có thể tháy được thời kỳ đầu triều Minh thì các vị đại tài tử, đại học sĩ không được hoan nghênh nhiều lắm.
Chu Nguyên Chương đã từng làm hòa thượng, khi còn sống cậy thế hoàng quyền khiến "văn tự ngục" phát triển rầm rộ. Văn nhân làm thơ mà dùng mấy chữ như "Tăng" (sư sãi, hòa thượng), "Tặc" (kẻ trộm), "Phát" (tóc) cũng có thể bị quy cho tội mỉa mai Thái Tổ, bị định tội chém. Chu Nguyên Chương mặc dù không thích văn chương, nhưng dùtước "Bá" – hàng thứ ba trong "Công, Hầu, Bá, Tử, Nam" còn Tống Liêm còn thảm hơn nữa, ba chìm bảy nổi với cái ghế ngũ phẩm.sao ông còn cần văn nhân làm việc cho mình, có văn nhân có cử chỉ bất mãn với Chu Nguyên Chương. Chu Nguyên Chương tự biết bị khinh thị, từng hạ lệnh nói, phàm là văn nhân không phục tùng mệnh lệnh thì diệt hết họ hàng của hắn trừ gia đình của hắn ra.
Cao Khải cũng bởi từ quan không làm mà bị Chu Nguyên Chương hạ lệnh chém ngang lưng.
Văn nhân sống vào những năm Hồng Vũ có thể nói là như đứng đổng lửa như ngồi đống than, chỉ có con đường là nhậm chức, nếu làm ngược lại sẽ gặp đại nạn.
(niên hiệu của Minh Thái Tổ - Chu Nguyên Chương)Đến thời Vĩnh Lạc Đại Đế thì bầu không khí này đã được cải thiện, nhưng văn nhân vẫn luôn sợ chuyện cũ tái diễn, xưa nay đều không dám khoe khoang, tự xưng là tài hoa, bởi thế mà Mạnh Hiền mới có câu hỏi thế kia.
Tần Hoài còn có tài tử? Kỳ thực đâu chỉ có Tần Hoài, Ngày cả Giang Nam này chỉ e cũng không có tài tử, cho dù có cũng không dám tự xưng.
Giang Nam Phi thấy Mạnh Hiền hiểu rõ kết cục của Cao Khải như vậy, lại thấy Vinh công tử ở một bên mặt ủ mày chau, quay lại thì thấy Thu Trường Phong khí thế khiếp người, mặc dù không biết thân phận của Thu Trường Phong với Mạnh Hiền, nhưng chỉ bằng sự khôn khéo của thươngnhân cũng biết rõ hai người này không thể đắc tội, bởi vậy mới tỏ ra nhũn nhặn với Mạnh Hiền
Đúng lúc ấy, trên sông Tần Hoài lại có một hồi thanh la vang lên, thì ra người chủ sự đã kiểm kê xong, có người cao giọng tuyên bố: "Thải lễ trước mắt thì cô nương Điền Tư Tư là nhiều nhất."
Tiếng nói vừa dứt thì tiếng hoan hô đã như sấm động.
Đương nhiên cũng có nhưng kẻ ủng hộ cô nương khác âm thầm chửi bới, Mạnh Hiền thấy thế, cau mày nói: "Kết quả này cứ như vậy là xong sao?" Thế nhưng trong lòng y cũng ủng hộ cô nương Tư Tư thướt tha đa tình.Dù sao há miệng mắc quai, y cũng không thể không tỏ ra quan tâm một chút.
Lôi công tử vỗ lan can, hừ lạnh: "Bây giờ cũng chỉ là mới mắt đầu mà thôi."
Đám công tử nhìn nhau, vực dậy tinh thần, chậm rãi gật đầu. Vinh công tử vung tay lên lập tức có thuyền nhỏ chất đồ lướt qua.
Mạnh Hiền biết rõ Vinh, Bối, Lôi, Giang bốn vị công tử muốn ra tay, cũng không nhịn được muốn xem một chút bốn vị công tử này có bảo bối gì.Đã nghe được người trên thuyền hoa bên kia liên tiếp thông báo: "Lôi công tử Hoa Châu tặng cô nương Vân Cầm Nhi hai trăm lượng vàng, Bối công tử Trấn Cảnh Đức tặng cô nương Vân Cầm Nhi Noãn mạc, Điềm Bạch mỗi thứ một cái, định giá. . . . Hai trăm lượng vàng."
Trên sông cũng như hai bên bờ bắt đầu xôn xao bàn tán. . .
Trong lòng Mạnh Hiền hơi hơi cả kinh, biết rõ "noãn mạc" với "điềm bạch" là đồ sứ cao cấp nhất của Đại Minh, nghe nói hai loại sứ này đều mỏng như giấy, trắng như ngọc, chiếu dưới ánh mặt trời gần như là trong suốt, còn có thể nhìn thấy dấu vân tay của người cầm. Mặc dù Mạnh Hiện làCẩm Y Vệ, nhìn quen những cảnh hoàng tráng, nhưng đối với loại đồ sứ này cũng chỉ là nghe nói.
Lại nghe người bên trên thuyền hoa tiếp tục: "Giang công tử tặng Vân Cầm Nhi hai trăm lượng vàng, Vinh công tử phủ Tùng Giang tặng Vân Cầm Nhi một bộ "kim lũ y" của Tùng Giang, định giá ba trăm lượng vàng."
Thu Trường Phong vẫn bưng chén rượu, lẩm bẩm nói: "Một bộ y phục giá tới ba trăm lượng vàng. . . "Giáng trù" của Lý Hậu Chủ năm xưa cũng chỉ thế này mà thôi. . . Không ngờ mấy vị công tử đây hào phóng như thế."
()Nam Đường Hậu Chủ (chữ Hán: nam đường hậu chủ; 937-978), tên thật là Lý Dục[1] (tiếng Trung: lý dục; bính âm: Lǐ Yù), còn có tên khác là Lý Tòng Gia ( lý tòng gia ), là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Đồng thời, ông còn là nhà thơ, từ, họa sĩ và nhà thư pháp Trung Quốc thế kỷ 10.Bối Tử Doãn, Lôi công tử không khỏi lộ ra vẻ tự đắc, nụ cười trên mặt Vinh công tử có phần miễn cưỡng, Giang Nam Phi đã có vẻ bất an, lại nghe Thu Trường Phong thản nhiên nói: "Nhưng kết cục cuối cùng của Lý Hậu Chủ (). . . chỉ hi vọng mấy vị công tử đây chớ học theo."Lôi công tử trợn trắng mắt, mặt Bối Tử Doãn cũng biến sắc, bọn họ tất nhiên biết Lý Hậu Chủ bị Tống Thái Tông cho uống một ly khiên cơ dẫn, trúng độc mà chết thê thảm.
Thu Trường Phong nói như vậy chẳng lẽ có thâm ý gì sao?
Sau một hồi ôn ào mặt sông lại bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Muôn ánh đèn lung la lung linh trong gió, lòng mọi người còn phập phồng hơn cả ánh đèn.
Bốn người bọn Vinh công tử cùng lúc tặng quà rất quý, giá tới gần ngànlạng vàng dụng ý đương nhiên là để nói cho người khác biết, bốn đại công tử ở đây nhất định theo đuổi cuộc chiến này đến cùng, những kẻ cố ý muốn giúp Điền Tư Tư kia – hãy cứ xòe tiền ra rồi nói sau.
Khuôn mặt hưng phấn của Lôi công tử thậm chí còn lóe cả ánh kim, ưỡn cao ngực như con gà trống thắng chọi. Hắn mặc dù không hi vọng có người theo đấu, nhưng vẫn cố ý nói: "Trận đấu này nếu cứ như thế mà giải thán thì cũng mất mặt quá đi!"
Đúng lúc ấy có thuyền hoa nhỏ cập gần thuyền hoa của bát diễm, tặng sang một cái bao. Lôi công tử vừa thấy, tròng mắt trợn to hơn cả mắttrâu, đã thấy người thông bao kia nghe lệnh nói: "Có một công tử tặng cô nương Điền Tư Tư một ngàn lạng vàng, một hộc minh châu."
Mọi người xôn xao, đám người Vinh công tử mặt mày ai nấy còn xanh hơn nước rau luộc.
Lại có người khiêu chiến với bọn hắn sao? Người này đến tột cùng có địa vị gì? Vì sao không báo tên họ?
Nhưng không cần biết thế nào, ngàn lượng vàng đã át đi hết danh tiếng của tứ công tử, huống chi còn có hộc minh châu kia nữa. Minh châu lấp lánh, dù có ngọn đèn trong đêm tối vẫn không tài nào át nổi thứ ánhsáng lung linh xinh đẹp mà hạt minh châu tỏa ra.
Đêm đen tĩnh mịch, ánh sáng cũng nhu hòa, hạt châu bóng bẩy như tia sáng rọi qua mây, đinh hương giọt sương, hết thảy tất cả vốn dĩ phải yên lặng bình thản, nhưng thực ra lòng mọi người đã bắt đầu căng thẳng rồi. . .
Cây quạt của Bối Tử Doãn không phe phẩy, nhẫn vàng của Lôi công tử dường như cũng ảm đạm mất màu, sắc mặt Vinh công tử lại càng khó coi, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Bọn họ tựa hồ cũng thật sự không ngờ, xuống tay mạnh như thế rồi màvẫn có người dám đấu, phản công cũng vô cùng mãnh liệt.
Lôi công tử nói giọng nghèn nghẹn: "Giá trị của hộc minh châu kia, chỉ sợ còn cao hơn cả ngàn lượng vàng."
Bối Tử Doãn khổ sở nói: "Nhưng mà tại hạ chỉ mang theo một cặp đồ sứ. Haiz, sớm biết như vậy đã mang nhiều hơn một chút thì tốt!" Hắn nói như thế, hiển nhiên là đã có ý lui bước.
Vinh công tử nhịn không được nhịn không được mà nhìn về phía Giang Nam Phi, y biết rõ rằng ở đây nếu nói về chuyện tài lực hùng hậu thì chỉ e Giang Nam Phi còn vượt xa mọi người.Giang Nam Phi lại liếc Thu Trường Phong một cái, nghe hắn lẩm bẩm nói: "Nhiều tiền không chắc đã là chuyện tốt, phiền não nhất định cũng nhiều hơn người ta rất nhiều."
Giang Nam Phi khẽ giật mình, nghiêm nghị nói: "Vinh huynh. . ."
Không đợi mọi người hạ quyết định, Diệp Hoan – kẻ vẫn chỉ uống rượu vui đùa đột nhiên cười nói :
"Ai nói nhiều tiền không phải chuyện tốt, ta vẫn cảm thấy tiền là thứ có càng nhiều càng tốt. Vinh công tử, cuộc chiến này không thể thua, bằng không thi các ngươi sẽ rất mất mặt, mà kẻ làm bạn như ta cũng mất mặtlắm lắm. Ta bỏ một ngàn lượng vàng. . ."
Tất cả mọi người đều chấn động, Vinh công tử vội nói: "Nếu Diệp huynh chịu ra mặt thì phần thắng của chúng ra sẽ tăng nhiều. . ."
Diệp Hoan đẩy đám ca cơ ra, liếc xéo Thu Trường Phong rồi nói với Vinh công tử: "Nếu ta đã ra tay thì không thắng không về. Nhưng Vinh công tử phải đáp ứng ta một điều kiện" Trong lời nói của y tràn đầy tự tin, hoàn toàn không để ngàn lượng vàng hay một hộc minh châu kia vào mắt. Nếu không có tài sản khổng lồ thì sao có thể như vậy?
Vinh công tử vội đáp: "Xin Diệp huynh cứ nói."Mạnh Hiền thấy Vinh công tử vội vã, càng thêm khó hiểu, thầm nghĩ các ngươi thực đã bị một nữ nhân mê đảo đến không biết tổ tông là ai nữa rồi. Ngàn lương vàng, cũng đủ cho khoảng một trăm gia đình chi dùng trong một năm, các ngươi lại chỉ xem như nước đổ lá khoai mà đưa có một kỹ nữ?
Cho dù Vân Cầm Nhi là hoa hậu thì cũng có thể thế nào, chẳng lẽ vì thế các ngươi có thể trở thành Hoàng đế? Nghĩ đến hành động của đám người chỗ này, Mạnh Hiền âm thầm lắc đầu, chỉ có thể mắng những tên này ngu xuẩn không nên thân.Thu Trường Phong bưng chén rượu nhưng trong lòng thì đang nghĩ, xem ra hôm nay Vinh Hoa Phú rơi vào tình thế bắt buộc, ngược lại thái độ của Bối Tử Doãn với Lôi công tử không kiên quyết, về phần Giang Nam Phi càng là dần dần không đếm xỉa đến. Mời rồi lúc tặng vàng hắn chỉ báo họ, một mặt là không muốn người ta biết rõ hắn có mặt, mặt khác lại không muốn đắc tội với đám người Vinh công tử, xem như là thông minh.
Vinh công tử cho dù là lưỡng tình tương duyệt với Vân Cầm Nhi cũng không cần tang gia bại sản mà nâng nàng lên ngôi hoa hậu, huống chi mấy tên như Giang Nam Phi không phải kẻ ngu. Vinh công tử có thể lôikéo bọn hắn hiển nhiên là vì có lợi ích hợp tác.
Nhưng Vân Cầm Nhi trở thành hoa hậu thì liên quan gì đến lợi ích của bọn họ chứ?
Thu Trường Phong tạm thời nghĩ mãi mà không rõ mối quan hệ này, lại biết thêm một việc này, cơ hội thành công của Vinh công tử cực kỳ ít, bởi vì cơ hồ hắn biết rõ đối thủ của bọn họ là ai.
Diệp Hoan bưng chén rượu, cười mà như không cười nói: "Nếu Vinh công tử có thể bỏ ra thêm ngàn lượng vàng nữa, lấy được trái tim mỹ nhân, vậy Vinh gia phủ Tùng Giang nhất định sẽ thanh danh đại chấn rồi!"Vinh công tử cười lớn nói: "Nếu Vân Cầm Nhi có thể chiếm được ngôi vị hoa hậu, vậy cái danh hộ hoa mỹ nhân nhất định là của Diệp công tử đây!"
Thu Trường Phong nghe vậy trong lòng nghĩ lại, Vinh công tử không phải vì thanh danh vậy là vì cái gì?"
Diệp Hoan ha ha cười, lắc đầu nói: "Vinh công tử sai mười phần rồi, ta chịu ra tay cũng chỉ là vì thích kết giao với người bạn này là ngươi, ta bỏ ra ngàn lượng vàng, ba cây nhân sâm cao ly ngàn năm tặng cô nương Vân Cầm Nhi, chỉ mong Vinh công tử đem đi tặng nói đó chính là của ngươi là được, ngàn vạn lần đừng nhắc đến tên ta."Mọi người ngơ ngẩn, không ngờ Diệp Hoan lại hào phóng như thế, bỏ ra lễ vật hậu như vậy mà lại không cầu thanh danh.
Ngàn lượng vàng thì cũng thế mà thôi, nhưng ba cây nhân sâm cao ly ngàn năm kia chính là vạn lượng khó câu, giá trị phải cao hơn hộc minh châu kia nhiều lắm lắm.
Vinh công tử lập tức phấn khởi đến mức ngây người, chắp tay nói: "Diệp huynh ưu ái như thế, xin cho tiểu đệ sau này được hồi báo."
Vàng với nhân sâm của Diệp Hoan được tặng sang thuyền hoa, vừa nghe người thông báo xong thì sông Tần Hoài dường như sôi trào lên. Tất cảca cơ trên các thuyền hoa nghe xong, trong lòng có thể nói là hâm mộ, đố kỵ, ghen ghét đan xen, chỉ hận mình không có bản sự như Vân Cầm Nhi.
Từ trước đến nay nhưng lần luận hậu trên sông Tần Hoài, tặng trăm lượng vàng thôi cũng đã được coi là món lớn, nhưng càng về sau càng khoa trương, hôm nay còn có người chịu bỏ ra mấy ngàn lượng vàng mua cái hư danh như thế, trách không được nhưng ca cơ khác ghen ghét.
Người thông báo vừa dứt lời, lập tức không có người ra thêm tiền thưởng, Vinh công tử đứng dưới boong thuyền không ngừng chà xát tay,cảm thấy kết cuộc đã phân định rõ, vô cùng hưng phấn, không ngờ đợi thật lâu mà người thông báo vẫn không công bố kết quả hoa hậu.
Đám người Vinh công tử đang hoài nghi, hai bên bờ sông Tần Hoài cũng xôn xao tiếng bàn tàn, không hiểu nổi người thông báo còn đợi cái gì.
Đúng lúc này, nơi mạn thuyền có người quát: "Đang làm gì vậy, cút xa ra một chút." Người đang hô hét kia chính là tên thủ hạ to cao lực lưỡng của Vinh công tử.
Mọi người sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ chợt nghe "bịch" một tiếng, tên thủ hạ đứng trên mạn thuyền biến mất không thấy tăm hơi, chỗ của hắnlại có một nam tử mặc áo đen.
Nam tử kia đứng ở đó giống như là tinh linh hòa mình vào trong đêm tối vậy, nét thần bí mang theo chút lạnh lùng, cặp mắt của hắn hiện lên sắc tro tàn.
Cả thuyền lớn hoa lệ này cũng mấy đại công tử vung tiền như rác kia hoàn toàn không được hắn để vào mắt.
Mọi người vừa sợ lại vừa giận, không đợi ai hỏi, nam tử kia đi thẳng đến trước mặt Vinh công tử, vốn dĩ có gia định đinh ngăn cản nhưng khi thấy đến vẻ mặt lạnh băng cùng cặp mắt màu tro tàn của người nọ, chẳnghiểu tại sao trong lòng lạnh run không dám tiến lên trước nữa.
Cặp mắt như tàn tro kia của người nọ nhìn qua Vinh Hoa Phú, khóe miệng mang nụ cười dẫn theo vài phần trào phúng: "Ngươi gọi là Vinh Hoa Phú? Vinh công tử phủ Tùng Giang?"
Vinh Hoa Phú ngờ vực hồi lâu mới lên tiếng: "Đúng vậy, ta chính là Vinh Hoa Phú."
Ánh mắt của gã nam tử lạnh lùng ấy chuyển động, nói: "Còn có cái gì Bối công tử trấn Cảnh Đức, Lôi Công tử Hoa Châu, Giang công tử. . . Chủ nhân nhà ta bảo các ngươi đi qua đó."Hắn nói cực kỳ không khách khi, Lôi công tử ngang nhiên nói: "Ngươi bảo chúng ta đi qua, chúng ta cũng đi qua vậy không phải mất mặt quá đi à? Chủ nhân nhà ngươi là ai? Bảo chúng ra đi qua đó làm gì?"
Lôi công tử hỏi liền mấy câu, nam tử áo đen kia đều không trả lời, ánh mắt chuyển động lại rơi xuống trên người Thu Trường Phong: "Thu Trường Phong? Ngươi với Mạnh Hiền cũng qua đó đi!" Hắn đối với những người trên thuyền lớn lại rõ như lòng bàn tay khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc.
Đám người Vinh công tử sớm đã được chứng kiến độ ngạo mạn của ThuTrường Phong, thầm nghĩ, nam tử áo đen này không khách khí như vậy, Thu Trường Phong nhịn làm sao được chứ? Đang định xem trò hay thì không ngờ Thu Trường Phong đã đứng lên, vươn vai duỗi lưng mỏi đáp: "Được!"
Nhìn lại đám người Vinh công tử mà thì thào lẩm bẩm: "Ta đã nói rồi, có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt."
Đám người Vinh công tử mặt mày sợ hãi, trong lòng bắt đầu cảm thấy có điều không lành. Thu Trường Phong đối với nam nhân mặc áo đen không dám cự tuyệt, chắc hẳn sau lưng nam tử áo đen này có thế lực rất lớnchống lưng.
Diệp Hoan mắt đảo liên hồi, nghĩ mãi không hiểu tại sao nam tử áo đen lại không gọi tên mình. Phải chăng Diệp Hoan đã quen biết với nam tử áo đen trước nên bây giờ mới không gọi tên hắn.
Điều này làm cho mọi người cứ thắc mắc mãi, khi nam tử áo đen cất bước có nói lại: “Những người được gọi tên nếu không đi bây giờ thì sau này không kịp mà đi đâu”. Sau đó hắn bám vào mạn thuyền nhẹ nhàng trèo lên thuyền.
Nam tử áo đen chưa kịp đứng vững thì có người đã leo lên theo, người đóchính là Thu Trường Phong.
Trong mắt nam tử áo đen đột nhiên hiện lên vẻ hoang mang nhưng vẫn không hề nhúc nhích.
Thu Trường Phong cười nói: “Ngưỡng mộ Nhị Thập Tứ Tiết đã lâu nay mới có dịp gặp mặt thật là hân hạnh quá”. Hắn nói vậy cũng chỉ nhằm phỏng đoán lai lịch đối phương mà thôi. Khi nói đến Nhị Thập Tứ Tiết tim hắn đập thình thịch nhưng đối phương vẫn không lộ chút biểu hiện gì, hắn ta vẫn khoanh tay đứng đó.
Nam tử áo đen thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng thoáng chốc đã trở lại vẻlạnh lùng, không nói thêm điều gì nữa.
Đám Vinh công tử thấy Thu Trường Phong như vậy thì trong lòng càng thêm kinh hãi, giờ chỉ có thể theo sắp xếp của nam tử áo đen đi theo gã mà thôi.
Không lâu sau, thuyền của bọn họ gặp một chiếc thuyền lớn.
Thuyền kia so với thuyền của Vinh công tử thì không lớn và xa hoa bằng, nhưng trên boong thuyền người người lúc nhúc, ai nhìn cũng đều run rẩy sợ hãi lạnh cả sống lưng.Bỗng từ đâu một đám nam tử áo đen xuất hiện trên thuyền, ai nấy tại eo đều mang đơn đao vẻ mặt nghiêm trang, dù có lấy trường thương chọc vào cũng không hề nhúc nhích.
Trông vào như là hải quân đang giương cung bạt kiếm chuẩn bị khai chiến.
Dẫu cho không ai dám cất tiếng nhưng với cái uy thế này cũng đủ làm cho lòng người ai nấy đều run sợ.
Trên sông Tấn Hoài này sao đột nhiên lại xuất hiện thuyền lớn như vậy chứ? Thuyền to cỡ này có thể tung hoành Trường Giang, rong ruổi khắpHoàng Hà, ngạo cười Hải Khẩu. Tuy mang uy thế kinh người nhưng mà tại Ứng Thiên Phủ này dám phô trương như vậy chẳng giống như có ý định tạo phản hay sao?
Nếu vậy, so với tạo phản có cái gì khác nhau?
Cuối cùng là thế lực nào lại dám như vậy chứ?
Bọn công tử xanh cả mặt, ai nấy đều nhận thấy sự hoảng sợ trong măt nhau. Tất cả bọn chúng lần lượt bị đem lên boong lái, sợ đến nỗi ai nấy đều không dám thở mạnh.Boong lái tuy rộng nhưng chỉ có một cái ghế, nó trông không xa hoa lắm nhưng rất lớn. Ai nấy đều kinh hoàng khi thấy có một con hổ miệng đầy máu tươi dang nằm ở thành ghế.
Nó không có gào thét nhưng ai nấy đều sợ phát khiếp khi nhìn về phía đó.
Nhưng rồi ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó chỉ là một cái đầu lâu con hổ. Trừ phần đầu ra còn lại bị xẻ bụng lột da trải nằm trên mặt ghế.
Đó chỉ là một tấm da hổ mà thôi.Bọn công tử ai nấy đều biết rằng hổ vàng thì dễ kiếm nhưng mà hổ trắng thì mới thật là khó kiếm như mò kim đáy bể.
Có một người ngồi sẵn trên ghế, mặt hướng về bờ sông lưng quay về phía mọi người nên không một ai có thể thấy được mặt của hắn. Mặc dù hắn ngồi yên trên ghế nhưng mọi người đều cảm thấy được sự nhanh nhẹn, dũng mạnh của hắn.
Hắn chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay mình, một đôi bàn tay mạnh mẽ, các móng tay dài nhuộm màu đỏ tía, trong bóng tối phát ra ánh sáng đầy kiêu hãnh.Người áo đen dẫn đường quỳ gối xuống nói: “Khởi bẩm Vương gia, người đã đưa đến rồi ạ”
Trong lòng mọi người kinh hoàng, bọn Vinh Công tử lại càng sợ đến cơ hồ hôn mê bất tỉnh, không dám nghĩ rằng người tìm bọn hắn chính là Vương gia.
Công thần Đại Minh được phong vương cực ký ít, năm đó chỉ có sáu người được phong vương mà thôi. Đó là Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Lý Văn Trung, Thang Hòa, Đặng Dũ và Mộc Anh. Sáu người này vì Chu Nguyên Chương mà ra trận giành thiên hạ, lập nhiều chiến công hiểnhách. Nhưng sáu người này sau khi chết mới được truy phong làm vương.
Mà cũng không phải đích thân Chu Nguyên Chương phong vương mà do con trai thứ tư Yến Vương phong cho làm vương. Nhưng hiện giờ, sau khi Vĩnh Lạc Đại Đế Chu Đệ thực hiện "Tĩnh Nan chi dịch” đăng cơ, thì chỉ phong vương cho hai con trai là thứ tử Chu Cao Hú làm Hán Vương và con trai thứ ba Chu Cao Toại làm Triệu Vương.
Người ngồi đó tóc đen bóng không có lấy một sợi tóc bạc cho thấy tuổi của hắn không lớn lắm. Cho nên hắn không thể là anh em của Vĩnh Lạc đại đế mà có thể là một trong hai thế tử. Nhưng đó là ai thì mọi ngưởikhông tài nào đoán ra.
Có lẽ vị Vương gia kia vẫn đang mải ngắm móng tay mình, chậm rãi nói: “Có phải vừa rồi các người cho ta vàng không?”. Giọng nói trầm thấp mang đầy ý vị lạnh lẽo.
Đám người Vinh công tử như sét đánh ngang tai, mặt cắt không còn hột máu.
Bọn chúng có nằm mơ cũng không dám nghĩ là người muốn phong Điền Tư Tư làm hậu không phải ai khác mà chính là vị Vương gia này. Lần này, e rằng chúng đã gặp tai họa thực sự.Chúng sợ đến nỗi nói không nên lời, Vương gia nhẹ giọng nói: “Phủ Tùng Giang Vinh Công tử, Cảnh Đức trấn Bối Công Tử, Hoa Châu Lôi công tử vung tiền như rác, quả nhiên thật là uy phong. Đến bản Vương cũng không bằng. . . nhân vật như vậy nếu Bản Vương bỏ qua, chẳng phải là tiếc nuối sao?"
Bọn chúng mồ hôi tuôn như mưa đang tính kế định trốn đi, giờ thì coi như hết thật rồi. Đắc tội với Vương gia, không chỉ nói ba người bọn chúng mà cả gia tộc chỉ sợ đều khó có may mắn thoát khỏi. Dù chúng có gia thế nhưng so với Vương gia thì thua xa, ông ta chỉ cần búng tay cũng đủ xóa sạch cả gia tộc bọn họ. Vương gia nói thêm: "Còn Giang công tử. .."
Giang Nam Phi tuy có phần sợ hãi nhưng vẫn là người trấn tĩnh nhất bọn, nói: “Bẩm Vương gia tiểu nhân là Giang Nam Phi..”
Hắn nói chưa xong có người quát lớn, lớn đến nỗi nghe như sấm rền bên tai: “Câm miệng, trước mặt Vương gia có chỗ cho ngươi nói chuyện sao”.
Người kia đứng bên cạnh chỗ Vương gia ngồi. Bọn chúng chỉ để ý vị Vương gia, con hổ trắng và số binh khí trên tàu mà không chú ý tới người này. Nhưng khi gã quát lên họ đều thấy rằng gã thật khôi ngô, cường tráng. Giang Nam Phi mặt trắng bệch, sợ đến nỗi chỉ biết ú ớtrong miệng không nói được gì. Vương gia khoát tay: “Để cho hắn nói tiếp”.
Nghe xong gã liền lui ra phía sau. Hắn tuy tính tình nóng nảy nhưng trước mặt vị Vương gia này lại ngoan ngoãn như một chú cừu non. Giang Nam Phi biết rõ đây là cơ hội cuối cùng, phải chớp lấy: "Vương gia, chúng tôi thật không biết Vương gia giá lâm, bằng không thì dù gan lớn bằng trời cũng không dám mạo phạm."
Vương gia nhẹ giọng nói: "Các ngươi không biết bản Vương ở đây, chẳng lẽ Thu Trường Phong cũng không biết sao?". Họ chợt giật mình, hết thảyđều nhìn về phía Thu Trường Phong. Thu Trường Phong nghe Vương gia nói đến mình, tiến lên chắp tay thi lễ nói: " Thiên Hộ Cẩm Y Vệ Thu Trường Phong tham kiến Hán Vương Điện Hạ."
Thì ra vị này chính là nhị hoàn tử Hán Vương Chu Cao Hú. Bọn họ biết Tam Hoàng Tử mặc dù ương ngạnh, nhưng vẫn không bằng vị Nhị Hoàng Tử tàn nhẫn này. Nghe nói Hán Vương vì tước vị Thái tử mà nhẫn tâm ra tay với huynh đệ mình, cho nên chúng đụng tới Hán Vương coi như là gặp vận đen rồi. Một âm thanh như sấm quát lên: "Thu Trường Phong ngươi thật là lớn mật, chỉ là một tên Cẩm Y Vệ nhỏ nhoi thấy Vương gia, sao không quỳ?". Lần này Vương gia không nói gì chỉ im lặng ngồi đó.Bên ngoài một cơn gió từ sông Tần Hoài lùa vào mang theo hơi lạnh thấu vào tận tâm mọi người. Thời khắc này, ai nấy đều lo thay cho Thu Trường Phong.
Thu Trường Phong vẫn đứng yên, bình tĩnh đáp: “Chắc hẳn Vương gia đã biết trên dưới Cẩm Y Vệ chỉ nghe lệnh từ Hoàng thượng chứ? Ngài tuy có quyền có uy nhưng không phải là Hoàng thượng, ty chức làm sao có thể quỳ trước mặt nghe lệnh ngài được chứ?”. Hán Vương khóe mắt toát lên vẻ lạnh lùng khiến ai nấy đều cảm thấy loạnh toát người.
Không biết sau bao lâu, Hán Vương mới quay lưng lại phía bọn họ. Hắn cótrán rộng và cao, sắc mặt như đồng, chòm râu đen nhánh và một cặp mắt sắc nhọn. Ánh mắt Hán Vương sắc lạnh, thần sắc Thu Trường Phong thản nhiên, hai mắt hai người nhìn nhau một lúc, Hán Vương lạnh lùng nói: "Bản Vương nghe nói ngươi không tệ". Thu Trường Phong không biết Hán Vương có ý gì chỉ im lặng không nói gì. Nhưng hắn biết vừa rồi Hán Vương mặc cho thuộc hạ buộc mình quỳ xuống cũng chỉ vì danh vị Thái tử và sau đó là hoàng đế, cho nên muốn ra uy đối với Cẩm Y Vệ mà thôi.
Hán Vương lại nói: "Bản Vương nghe nói ngũ quân Đô Đốc Phủ và Nội Các phái người cũng đấu không lại ngươi, Kỷ Cương đối với ngươi rất tintưởng, thậm chí Thượng Sư cũng nhìn trúng ngươi, phái ngươi làm việc. Vân Mộng Công Chúa ngươi cũng dám đắc tội". Hắn biết rất nhiều chuyện liên quan đến Thu Trường Phong. Thu Trường Phong nói: "Quốc có quốc pháp, Ty Chức theo qui củ mà làm việc thôi". Hán Vương khóe miệng có phần khinh miệt cười: "Theo qui củ mà làm việc? Bản Vương chỉ biết là nếu làm loạn thì ngươi sẽ không sống thọ đâu."
Bọn Vinh công tử thấy Hán Vương chuyển mục tiêu thầm thở phào, nhưng lúc này mồ hôi lại tuôn ra vì lúc này ánh mắt Hán Vương đã chuyển sang người bọn họ, lạnh n