Yêu Vương Báo Ân
Trong viện, Viên Hương Nhi đứng dưới mái hiên bên cạnh phòng củi, nàng hai chân đứng yên, vung rìu lên, dễ dàng đem khúc gỗ chém thành hai nửa.
Cục lông bình thường ngồi xổm dưới hiên nhìn nàng chẻ củi không thấy, liền khiến cho sân trống trải rất nhiều.
Nàng thở dài, tiếp tục chẻ củi, tập chung làm việc mới khiến nàng không suy nghĩ nhiều.
“Sao tự dưng lại chẻ củi nhiều như thế? Khiến cả người đầy mồ hôi.” Vân Nương đi ngang qua gọi lại nàng, rút khăn tay từ trong áo ra cho nàng lau mồ hôi.
“Hôm nay không trời mưa, bổ nhiều một ít, phơi khô rồi thu vào phòng chứa củi.”
Viên Hương Nhi đem khuôn mặt nhỏ vươn qua, để sư nương giúp mình lau mặt.
Khăn của sư nương là màu thiên thanh, một góc thêu một bộ ngư hí liên diệp đồ, một tiểu ngư màu xanh biển chơi giữa biển hoa, thập phần linh động.
“Hương Nhi, Tiểu Nam đi đâu rồi? Ta làm tương thịt bò, đang muốn kêu nó tới nếm thử, nhưng tìm nơi nào cũng không thấy.” Vân Nương hỏi.
Viên Hương Nhi dừng một chút, nhặt lên một đoạn củi gỗ đặt lên bàn bổ củi nói, “Chạy, trở về núi rồi.”
Rìu lạch cạch đem gỗ chém thành hai nửa, nàng lại nhặt lên một cây khác đặt lên.
“Ai nha, chạy rồi sao? Ta còn tưởng rằng Tiểu Nam sẽ lưu lại nhà của chúng ta.” Vân Nương đứng ở bên cạnh nhìn một hồi, nhớ tới tiểu cô nương ra ra vào vào đều mang theo Tiểu Cẩu Tử, biết trong lòng nàng luyến tiếc.
“Hương Nhi, ngươi nếu là thích tiểu cẩu tử màu trắng, sư nương đi chợ tìm mua cho ngươi một con được không, vừa lúc cùng Tiểu Hắc trong nhà thành một đôi.”
Tiểu Hắc nghe thấy có người gọi tên nó, sải chân chạy tới, vui sướng liều mạng vẫy đuôi. Tiểu Hắc mấy ngày nay thực vui vẻ, từ kia con sói con kia đi, sân lại thành thiên hạ của nó.
“Không cần đâu, cảm ơn sư nương.” Viên Hương Nhi miễn cưỡng cười với sư nương, vẻ mặt ủy khuất cũng không chịu hạ miệng.
Cả người bạc trắng ánh tuyết, không có một tia tạp sắc, lông tóc vửa dày lại mượt, sờ lên tay nhu thuận lạnh lẽo, chó nhỏ mỹ mạo như vậy đi đâu mua?
Lúc trước buông tay có bao nhiêu sảng khoái, hiện giờ trong lòng liền có bấy nhiêu nghẹn khuất.
“Nếu là luyến tiếc, ngươi vào núi tìm một chút, không chừng còn có thể tìm về.” Vân Nương ở bên người nàng tìm một cái cọc gỗ ngồi xuống, “Sư nương khi còn nhỏ, cũng từng nuôi một con cá nhỏ. Hắn mắc cạn trên bãi biển, bị ta phát hiện, mang về nhà nuôi ở trong lu nước.”
“Ta rất thích hắn, mỗi ngày trước khi đi học, ta đều phải ghé vào lu nước bên cạnh cùng hắn nói chuyện một lúc, con cá nhỏ đó giống như đặc biệt có linh tính, mỗi lần ta đi xem hắn, hắn liền từ trong nước ngoi lên, lộ ra cái đầu tròn xoe đầu nho nhỏ. Có đôi khi, ta nhân lúc hắn không chú ý, liền hôn trộm lên đỉnh đầu hắn. Hắn sợ tới mức lặn xuống nước, quẫy đuôi tạt nước vào mặt ta.”
Vân Nương xoa cằm, nhớ lại chuyện cũ thời thơ ấu, năm tháng giống như đặc biệt chiếu cố nàng, ở trên mặt nàng gần như nhìn không ra dấu vết của tuổi tác.
Viên Hương Nhi buông rìu, ôm cánh tay lắng nghe.
“Chính là có một ngày hắn đột nhiên biến mất, sân cũng chỉ nhỏ như vậy, ta tìm rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều hạ nhân trong nhà, cũng không ai nhìn thấy hắn.” Vân Nương đem tầm mắt hướng về phía chân trời, thanh sơn ở ngoài có mờ mịt mây tía
“Vậy rồi sao nữa? Liền không tìm được sao?” Viên Hương Nhi nhịn không được hỏi.
“Đương nhiên không có, ta sao có thể để hắn cứ như vậy chạy mất được.” Vân Nương cười, “Sư nương khi đó còn trẻ, tính tình rất lớn. Tìm không thấy hắn ta liền tới bờ biển tìm. Ở chỗ hắn lúc trước mắc cạn, mỗi ngày hướng về phía biển rộng quở trách hắn vong ân phụ nghĩa, không từ mà biệt, không hiểu lễ nghĩa, vô tình vô nghĩa. Rốt cuộc có một ngày, mặt biển lại xuất hiện cái đầu tròn tròn nho nhỏ, xám xịt nhìn ta.”
“Vì thế ta cười ha ha mà đem hắn đặt vào chậu, ôm về nhà nuôi.” Vân Nương đứng lên, khẽ vuốt đầu Viên Hương Nhi, xoay người đi vào nhà.
“Còn có thể như vậy sao?” Viên Hương Nhi nghe xong chuyện xưa, tâm tình tốt hơn một ít. Vân Nương nuôi kia con cá kia, hiển nhiên không phải là cá bình thường, có lẽ bởi vì thích Vân Nương, cuối cùng lại về bên người nàng.
Đấy là Vân Nương chỉ là một người bình thường.
Chính mình hẳn là cũng có cơ hội gặp được một sứ đồ cam tâm tình nguyện lưu lại bên người nàng đi?
Không cần phải đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ đem bọn họ cưỡng chế giam lỏng bên người.
Viên Hương Nhi nhặt lên củi rơi đầy đất, xếp gọn gàng bên cạnh phơi nắng
Đang nhặt, đột nhiên thấy một đôi giày nhỏ ở trước mặt. Viên Hương Nhi ngẩng đầu, thấy trên bàn bổ củi có một con gà cổ dài mặc quần áo đang nằm. Thân thể nho nhỏ, mặc một kiện trường bào, dưới chân là một đôi đăng vân ủng tiểu xảo, cổ áo phía trên là một cái cổ dài, lì lợm la liếm dán lên trên cọc gỗ chờ chém đầu.
Đây không phải chính con gà thường xuyên xuất hiện ở nhà mình chờ chém đầu sao?
“Như thế nào lại là ngươi?” Viên Hương Nhi vừa mừng vừa sợ, đem con gà từ cọc gỗ bế lên. Chọc hắn kêu ku ku ku liên tiếp.
Viên Hương Nhi đặt một đĩa hạt thông xào thơm, đặt ở trước mặt con gà, lại cho hắn một ly nước.
Gà cổ dài đoan đoan chính chính ngồi trước gốc cây, vươn cánh ra nâng chung trà lên uống nước, lại mổ cái đĩa hạt thông ăn.
“Tạ,…… Ku ku ku.”
Đây là lần đầu tiên Viên Hương Nhi nghe thấy hắn nói chuyện.
“Sao ngươi lại tới đây?” Viên Hương Nhi cười tủm tỉm hỏi hắn.
“Hắn…… Bọn họ đều nói…… Ở chỗ này.”
Đây là một con yêu tinh còn chưa hoàn toàn mở linh trí, hắn còn chưa biểu đạt rõ ràng ngôn ngữ của nhân loại, nhưng lại đi xa như vậy để tìm nàng chơi đùa.
Viên Hương Nhi tới Khuyết Khâu trấn lâu như vậy, người nhà chưa từng đến thăm nàng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy sinh linh ở quê nàng.
“Vậy ngươi liền ở lại đây, làm sứ đồ của ta được không?” Nàng mang theo sự chờ mong hỏi.
Con gà đang ôm chén trà ngồi liền ngây người, tròng mắt xoay chuyển, đột nhiên hưu mà một tiếng biến mất, chén trà từ trên không trung rơi xuống, ở trên cỏ lăn một vòng.
Viên Hương Nhi nhìn cái chén trên mặt đất, không cam lòng mà nhặt lên, một lần nữa đổ đầy ly nước, mặt nước yên tĩnh, gà con kia vẫn không trở về.
Viên Hương Nhi liền hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước, là bởi vì mình lớn lên không có mỹ mạo như sư nương, cho nên chẳng những tiểu lang không muốn lưu tại bên cạnh nàng, ngay cả gà con đều không muốn sao?
Dư quang ngoài tầm mắt, Viên Hương Nhi nhìn thấy gà cổ dài lại lặng lẽ trở về bên cạnh gốc cây, duỗi hai tay đem đĩa hạt thông kéo vào trong lòng ngực, sau đó che quần áo lén lút trốn đi.
Mùa đông đồng ruộng một màu nâu đen, nhìn không thấy màu xanh nào.
Viên Hương Nhi ngồi xổm bên bờ ruộng, dùng một cây cà rốt dụ dỗ một con thỏ hoang
“Này này, ngươi có muốn làm sứ đồ của ta không?” Nàng lắc lắc cây cà rốt trên tay.
Không có gì bất ngờ xảy ra, con thỏ hoang kinh hoảng thất thố mà dùng chân sau nhảy mất.
Đấy mới chỉ là một con thỏ hoang bình thường thôi đấy.
“Đến con thỏ cũng không dụ nổi. Có phải cây cà rốt này không ngon không.”
Viên Hương Nhi vỗ vỗ mông đứng lên, tưh mình gặm cà rốt, trong miệng còn lẩm bẩm nói, rõ ràng rất giòn cũng rất ngọt mà.
“Ta cho rằng chỉ có con thỏ ăn cà rốt, hoá ra nhân loại cũng ăn cà rốt sao?” Một thanh âm từ trên đỉnh đầu vang lên.
Trên cành cây nhỏ có một vị tiểu thiếu niên, áo sam cẩm tú viền lông cừu, dưới chân đi ủng đặng kim lũ, mái tóc màu nâu đen dài dùng tơ hồng tinh tế buộc trên đỉnh đầu, phần tóc dài buông xuống tết thành từng bím, giống một tiểu thiếu gia phú quý được chiếu cố thập phần tinh xảo. Nhưng trên đầu lại có một đôi tai mèo vằn màu nâu, nói chuyện với Viên Hương Nhi vô cùng thành thạo.
“Ngươi là?” Viên Hương Nhi không nghĩ ra mình quen tiểu thiếu niên kia lúc nào.
Thiếu niên kia mượn lực từ nhánh cây, linh hoạt nhảy dưới, nhẹ nhàng đáp đất biến thành một con mèo rừng.
“Vừa mới mấy ngày không gặp, ngươi liền quên ta nhanh như vậy? Trí nhớ của nhân loại đều kém như vậy sao?” Tiểu miêu mở miệng chỉ trích.
Viên Hương Nhi cuối cùng cũng nhớ ra, bảy năm trước, chính mình “Vừa mới” gặp qua con mèo rừng này. Còn thiếu chút nữa liền chết dưới móng vuốt của phụ thân hắn, may mắn sư phụ kịp thời đuổi tới, thi triển song ngư trận cứu mình.
“Hoá ra là ngươi à, nhiều năm như vậy cũng không lớn lên được chút nào, vẫn còn nhỏ như vậy à?”
“Nói bậy, ta năm nay 300 tuổi, so với ngươi lớn hơn không chỉ một chút đâu, sao lại có thể kêu ta nhỏ chứ?”