Chương 50

Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi chiếc xe chậm rãi di chuyển trên con đường lớn, từ phía xa đã có thể nhìn thấy bức tường thành rất cao đang đứng sừng sững. Chỉ trong một tháng, phương diện phòng vệ của Kinh Đô đã đạt đến trình độ không cách nào tưởng tượng được.

Chiếc xe tới gần, Lý Tiểu Tửu nhìn thấy bên ngoài có một hàng người rất dài đang đứng xếp hàng muốn vào trong. Bọn họ ít nhiều đều lộ vẻ sốt ruột, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Dương Nam kích động cũng muốn chảy nước mắt. Rõ ràng bọn họ chỉ mới rời đi hơn một tuần lễ, cũng không lâu, nhưng anh có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Có thể an toàn sống2sót trở về, thật sự quá tốt! Căn cứ Kinh Đô làm căn cứ trung tâm lớn đứng đầu của đất nước, danh tiếng hoàn toàn không phải do thổi phồng lên, cho dù mạt thế đã tới hơn một tháng, nhưng mỗi ngày vẫn có không ít người tới xin tiến vào. Cho nên, ngoài của thành bao giờ cũng rất nhiều người sống sót xếp hàng. Bên ngoài có nhân viên chuyên môn kiểm tra và đội bảo vệ. Mỗi người đều phải trải qua nhiều tầng xác nhận an toàn mới có thể vào. Khi một chiếc Hummer còn tốt, nguyên vẹn nhanh chóng đi qua, âm thanh của nó làm tất cả người sống sót ngoài thành chú ý. Khi bọn họ ngẩng đầu muốn7xem thử ai ngồi bên trong, chiếc xe đã nhanh chóng lướt qua bên cạnh bọn họ, chỉ để lại một đám bụi tung bay. Sau đó bọn họ nhìn thấy chiếc Hummer này công khai đi vào cửa lớn, sự tò mò đã biến thành hâm mộ và kích động! Trong quá trình xếp hàng, lúc này bất kể nam nữ già trẻ, hoặc là ít người dị năng vênh váo hống hách trong đội ngũ rất dài kia đều biết, người ngồi bên trong xe kia không phải là quan lớn trong căn cứ thì cũng là người dị năng có thực lực mạnh.

Đãi ngộ như vậy làm bọn họ càng hy vọng lớn hơn vào Kinh Đô, thậm chí có vài người đã thầm lên kế1hoạch xem mình sẽ gây dựng tiếng tăm như thế nào. Chiếc xe đi vào cửa lớn liền đỗ ở bên cạnh. Mọi người bảo vệ đứng bên cạnh đi tới, gõ vào cửa xe. Thế là đám người đứng xếp hàng phía trước nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đi xuống. Bọn họ há hốc miệng, không nghĩ tới trong thế giới mạt thế thiểu nguyên liệu như vậy, còn có người có thể duy trì trạng thái tốt như thế.

Dù có hơi lạnh lùng, nhưng không lấn át được giá trị vẻ đẹp cao như vậy! Trong hàng dài người xếp hàng đã có người không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

Người dẫn đầu nhóm bảo vệ đứng gác cười híp mắt đi7tới: “Từ lão đại, chúng tôi trong trái mong phải cuối cùng cũng chờ được các anh trở về. Thấy các anh đều không có việc gì, chứng tỏ nhiệm vụ lần này rất thuận lợi.”

Dương Nam từ phía sau vỗ vào vai của người dẫn đầu đội bảo vệ kia: “Lão Lưu, anh nói vậy là hy vọng chúng tôi có chuyện sao? Anh an tâm được à?” Người dẫn đầu đội bảo vệ vừa được gọi là lão Lưu chợt nghẹn lời, vẻ tươi cười giảm đi: “Tôi nào dám nghĩ vậy chứ? Tôi vui mừng còn không kịp nữa là.” Lý Tiểu Tửu kéo Lý Long xuống xe, cậu ngẩng đầu nhìn người dẫn đầu đội bảo vệ, vừa lúc bắt gặp anh ta nhìn lại.0Lão Lưu bảo vệ kia kinh ngạc quan sát hai đứa trẻ, nghi ngờ hỏi: “Đây là... người sống sót sao?” Dương Nam liếc nhìn anh ta: “Có gì lạ chứ? Chúng tôi gặp hai đứa trẻ ở trên đường, thấy bọn chúng đáng thương nên dẫn theo về.” Lão Lưu bảo vệ lắc đầu, không suy nghĩ nhiều: “Chẳng qua nhỏ tuổi như vậy thì rất hiếm thấy.” “Được rồi, tất cả mọi người đã khổ cực rồi, mau về nghỉ đi!” Từ Kinh liếc nhìn lão Lưu và nói với đám người của mình.

Dương Nam giơ tay lên: “Chúng tôi đi trước, tôi thật sự sắp mệt chết rồi.” Từ Kinh dẫn theo một đám người đi vào trong. Một người bảo vệ phía sau đi tới, kéo lão Lưu còn đang ngây người, vội vàng nói: “Đội trưởng, người sống sót được bọn họ dẫn theo còn chưa nộp thức ăn lên.” Lão Lưu giật mình, anh ta ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ đang nắm tay nhau thì có hơi do dự, nhưng vẫn kiên trì kêu lên một tiếng: “Người anh em, đợi một lát.” Trong ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, anh ta hơi lúng túng khẽ xoa mũi, một lúc lâu mới nặn ra một câu: “Mỗi người mới vào căn cứ phải nộp một nửa thức ăn trong tay, đây là quy định. Từ lão đại, anh xem.” Từ Kinh liếc nhìn anh ta với vẻ thâm trầm, lão Lưu sợ tới run cả người, căng thẳng không biết nên để tay chân ở đâu mới tốt.

Lý Tiểu Tửu liếc nhìn bọn họ rồi cũng hiểu rõ ý của anh ta. Dù sao căn cứ nhỏ như Hoành Quang cũng có quy định này, ở đây làm sao có thể cung cấp ăn ở miễn phí được?

Ha!

Chỉ trách cậu luôn suy nghĩ quá đơn giản. Cậu thả tay Lý Long ra, đi lên vài bước và nhìn thẳng lão Lưu nói: “Chú chờ một lát.”

Nói xong, cậu xoay người chạy về trên xe, mở cửa lấy ra cái túi mình để đồ ăn vặt chia cho mọi người, sau đó cầm chạy về, đưa cái túi trong tay cho lão Lưu bảo vệ.

Lão Lưu ngẩn người vài giây, nhận lấy và cân nhắc trọng lượng trong tay, nắm một vốc nhét vào trong lòng Lý Tiểu Tửu, mỉm cười nói: “Chỗ này là đủ rồi.”

Lý Tiểu Tửu không lên tiếng cũng không từ chối, ôm đồ ăn đi tới bên cạnh Lý Long. Bọn họ dẫn hai đứa trẻ đi chưa được mấy bước, phía sau đã có mấy người đi tới.

Hơn nữa còn là một cô gái lớn như Lưu Luyến. Ánh mắt cô ta nhìn lướt qua bọn họ, cuối cùng dừng lại ở trên người Từ Kinh, gương mặt ửng đỏ, hơi cúi đầu chỉ vào hai người Lý Tiểu Tửu nói: “Hai đứa trẻ này còn chưa trải qua sáu giờ cách ly, bây giờ không thể đi vào được.”

Ngoại trừ người dị năng, tất cả mọi người ra vào căn cứ đều phải bị cách ly, đề phòng có người bị cào, bị cắn thương mà không nói ra. Cho dù hai đứa trẻ đi theo đội dị năng tới đây, cũng không thể ngoại lệ. Lý Tiểu Tửu trầm mặt. Cho dù lúc đầu cậu có chuẩn bị tâm lý cũng chưa từng nghĩ tới sẽ phiền phức như vậy. Cho dù Lý Long không nói lời nào, nhưng bàn tay cậu bé nắm chặt, chứng tỏ đang căng thẳng. Còn sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ, không biết rõ này nữa!

Lưu Luyến bước tới, nhíu mày nói: “Dọc đường đi, chúng tôi đều bảo vệ hai đứa trẻ, bảo đảm không có tình huống bị lây nhiễm nào, như vậy cũng không được à?”

Người phụ nữ kia kiên quyết lắc đầu.

Từ Kinh liếc nhìn mọi người: “Các cậu đi về nghỉ trước đi, tôi dẫn hai đứa trẻ đi.” Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Quá trình này diễn ra những sáu tiếng đồng hồ, không phải thoáng cái sẽ qua đâu. Bọn họ hơi do dự, nhưng thấy ánh mắt lãnh đạm của Từ Kinh, bọn họ đều gật đầu. Lý Tiểu Tửu kín đáo đưa thức ăn trong tay cho Dương Nam rồi đi theo người phụ nữ vào một gian phòng nhỏ. Bên trong có rất nhiều người cả lớn cả nhỏ đang ngồi. Tất cả đều bị cách ly để kiểm tra rồi mới được tiến vào căn cứ.

Những người này thấy có hai người được dẫn đến thì tò mò nhìn qua. Khi thấy là hai đứa trẻ con gầy yếu, bọn họ mệt mỏi thu ánh mắt lại.

Từ Kinh nhìn lướt qua những người ở đó, trấn an nói: “Các cháu không cần sợ, có chuyện gì có thể gọi chú, chú chờ các cháu.” Lý Tiểu Tửu khẽ gật đầu, kéo Lý Long ngồi xuống trong góc, im lặng không nói lời nào. Có người tới gần hỏi vài câu, thấy hai người Lý Tiểu Tửu không để ý tới mình thì dịch mông sang phía khác. Sáu giờ đồng hồ, bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, khi hai cậu bé đi ra thì trời đã tối. Xung quanh không hề giống với Hoành Quang, trời vừa tôi đã không có một bóng người. Ở đây có rất nhiều chỗ sáng đèn, cũng không nhìn thấy được khu dân nghèo.

Chỗ ở của đội Từ Kinh tốt hơn lều vải rách của bọn họ rất nhiều lần. Đó là một tòa nhà mười sáu tầng, quan trọng là Kinh Đô có đủ điện, thang máy gì đó vẫn còn hoạt động tốt. Một tòa nhà gần như đã chật cứng người, Lý Tiểu Tửu vẫn chú ý tới danh hiệu của đội dị năng gắn ở trên cửa. Lúc này, cậu mới biết được, hóa ra đội ngũ của Từ Kinh có tên là Thiên Tầng.

Không hiểu sao, cái tên này làm cậu nhớ tới cái bánh nghìn tầng. Mẹ cậu có tay nghề làm bánh để kiếm sống rất tuyệt. Cậu và Lý Long thích nhất là ăn mấy thứ này, trước đây hai đứa gần như được ăn mỗi ngày, trước đây thấy chán ghét, bây giờ muốn ăn cũng không có cơ hội nữa.

Từ Kinh không gõ cửa, ấn ngón tay vào một cái lỗ trên cửa, “đinh” một tiếng, cánh cửa tự động mở ra. Hai đứa trẻ đều cảm thấy ngạc nhiên, đi theo Từ Kinh vào phòng. Bên trong là căn hộ gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, đồ nội thất đầy đủ hết, nhìn qua thật sự không tệ. Chỉ có điều sau khi vào, bọn họ chỉ thấy Lưu Luyến đang bận rộn trong phòng bếp, chắc những người khác đều đi nghỉ ngơi nên có hơi vắng vẻ.

Lưu Luyến lau tay đi ra, mỉm cười và nói: “Mọi người đã về rồi à? Tôi nấu chát cháo, mọi người rửa tay rồi vào ăn đi! Để tôi đi gọi bọn họ.”

Từ Kinh đi vào phòng bếp. Lý Tiểu Tửu kéo Lý Long lúng túng đứng tại chỗ. Có lẽ lúc đầu hai đứa trẻ đã quen với cảnh màn trời chiếu đất, bây giờ đột nhiên chạy đến trong địa bàn của người khác, cậu có cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Dù sao, bọn họ cũng chỉ mới quen nhau có hai ngày!

Anh em Dương Phàm vừa ngáp vừa đi ra, phía sau còn có Mạnh Đào. Dương Nam vừa thấy hai đứa trẻ thì chạy tới: “Không làm các cháu sợ chứ?” Dương Phàm đi vào phòng bếp, lấy ra mấy cái bát: “Đồ quỷ zombie kia còn không sợ, người thì có gì phải sợ chứ?” Dương Nam kéo hai cậu bé ngồi xuống ghế sô-pha, liếc nhìn anh ta: “Có vài người còn đáng sợ hơn zombie nhiều.”

Dương Phàm nhìn anh với vẻ đánh giá cao: “Hóa ra em cũng biết đạo lý này à?” Dương Nam bĩu môi, múc hai bát cháo nhỏ và đưa cho hai đứa trẻ, không nói gì.

Lưu Luyến cầm hai cái đĩa ra khỏi phòng bếp. Lý Tiểu Tửu gắp một miếng, nhét vào trong miệng, cảm giác có hơi chát nhưng không khó ăn, cậu gắp cho Lý Long, hỏi: “Đây là gì vậy?” Dương Nam uống một hớp hết nửa bát cháo. Sau khi ăn mì ăn liền do Lý Tiểu Tửu nấu xong, anh đã không thấy mấy thứ này ngon nữa: “Khoai lang, nó được căn cứ tự trồng. Tốc độ mọc của nó rất nhanh, còn có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng”

Nhấn Mở Bình Luận