Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh
Nghịch Mệnh Huyết Thân linh trí không cao, đại bộ phận đều là bản năng.
Nó không thể hiểu được suy nghĩ của Ôn Tri Hành.
Chỉ là theo bản năng cảm thấy Ôn Tri Hành ít nhiều có chút bi3n thái.
Nó không muốn chém, nhưng không có biện pháp, mệnh lệnh của Ôn Tri Hành nó không thể cãi lại.
Phốc xuy!
Trường kiếm huyết sắc xẹt qua cánh tay phải Ôn Tri Hành.
Một đạo vết thương sâu tận xương xuất hiện, rất nhiều máu tươi phun ra.
Cánh tay Ôn Tri Hành run lên, máu chảy xuống hội tụ trong lòng bàn tay.
Hắn không còn do dự nữa.
Lấy tay làm bút, lấy máu làm mực, vẽ ra từng phù văn huyền diệu trên mặt đất.
Những phù văn này nhìn như hỗn độn, rồi lại ẩn chứa quy luật nào đó, phảng phất hết thảy thuận theo tự nhiên.
- Tiếp tục, chém ta!
Cảm nhận được vết thương bắt đầu dung hợp rất nhanh, máu chảy ra càng ngày càng ít, Ôn Tri Hành chỉ có thể mở miệng lần nữa.
Nghịch Mệnh Huyết Thân sững sờ.
Còn muốn chém?
Thật bi3n thái a.
Nó không hiểu, chỉ có thể tiếp tục vung chém.
Phốc xuy!
Kiếm thứ hai!
Máu tươi rơi xuống, Ôn Tri Hành chỉ đơn giản nhíu mày, lại bắt đầu vẽ tiếp.
Một lát sau.
- Không đủ! Lại chém!
Phốc xuy!
Kiếm thứ ba!
- Tiếp tục, chờ một chút, chém tay trái của ta!
Phốc xuy!
Kiếm thứ tư!
- Chém ta! Mạnh mẽ lên!
* * *
Kiếm thứ chín!
Kiếm thứ mười!
Phốc xích!
Nghịch Mệnh Huyết Thân đã chém đến có chút mờ mịt.
Mà Ôn Tri Hành lại càng bị chém đến chết lặng.
Như thế nào giống như bị chém một đao cũng không có cảm giác?
Ôn Tri Hành lắc lắc cánh tay đầy vết thương, bởi vì mất đi một lượng lớn máu, điều này làm cho sắc mặt Ôn Tri Hành trắng bệch.
Tốc độ khôi phục của hắn tuy nhanh, nhưng còn chưa tới mức có thể khôi phục thương thế trong nháy mắt.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi và chờ đợi vết thương.
Ôn Tri Hành hai tay hóa thành Du Long tiếp tục vẽ.
Sau một lúc lâu, lấy máu ngưng tụ phù văn càng ngày càng nhiều, mơ hồ trong lúc đó, tất cả phù văn tựa như trở thành một chỉnh thể.
- Nhanh, chính mình!
Khi nét bút cuối cùng rơi xuống đất, Ôn Tri Hành lại quay đầu quát khẽ một tiếng với Nghịch Mệnh Huyết Thân.
Hắn hiện tại chung quy chỉ là Thuế Phàm Cảnh tu sĩ.
Trong cơ thể không có linh khí, lấy tinh huyết của hắn dù là bố trí Huyết Sát trận, cũng không cách nào khởi động.
Phốc xuy!
Nghịch Mệnh Huyết Thân không chút do dự, huyết quang lóe lên, trực tiếp một kiếm chặt đứt cánh tay trái của mình.
So với lúc chém Ôn Tri Hành còn nhanh hơn.
Thình thịch!
Cánh tay trái bị chém xuống trong nháy mắt hóa thành huyết vụ rơi xuống mặt đất.
Dung nhập vào trong phù văn phía dưới.
Trong huyết vụ phảng phất ẩn chứa lực lượng nào đó, khiến cho phù văn huyết sắc trên mặt đất bắt đầu sôi trào.
- Thúc giục huyết khí, trận pháp mở!
Ôn Tri Hành lại quát khẽ.
Nghịch Mệnh Huyết Thân nghe vậy, trên người lại bộc phát ra một cỗ huyết khí nồng đậm, toàn bộ tràn vào trong Huyết Sát trận.
Bùm!
Dưới sự thúc giục của huyết khí, phù văn huyết sắc vốn tĩnh mịch trên mặt đất bắt đầu xao động.
Huyết mang bắt đầu lóe ra.
Trên mặt đất huyết sắc phù văn bắt đầu dần dần biến hóa hình dạng.
Ngay sau đó, huyết vụ tứ tán nhanh chóng hướng ra phía ngoài tràn ngập, rất nhanh liền bao phủ cả gian phòng.
- Thành công rồi!
Ôn Tri Hành hai tay nắm chặt, sắc mặt tái nhợt hiện ra một chút hồng nhuận.
Ngay sau đó, hắn liền cảm giác được trong Huyết Sát trận truyền đến một cỗ hấp lực cực lớn.
Máu bắt đầu chảy ra ngoài không kiểm soát được.
Trên mặt Ôn Tri Hành lộ ra vẻ thống khổ đến cực điểm.
Đó là một loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Cùng bị thải bổ bất đồng, kia dù sao cũng là âm dương gi@o hợp, tối thiểu phía trước quá trình là thoải mái.
Nhưng đồ chơi này thật giống như là đang hút sống, mạnh mẽ hút đi tinh huyết của một người.
- Không ngờ đau như vậy!
Ôn Tri Hành cắn chặt răng, gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt đỏ ngầu.
Dù là lấy hắn bi3n thái cấp chịu đựng lực, giờ phút này cũng cảm giác được có chút ăn không tiêu.
Phiền toái nhất chính là, thân thể Ôn Tri Hành theo bản năng muốn đối kháng với cỗ hấp lực này.
Điều này khiến cho Ôn Tri Hành trong lúc chịu đựng thống khổ, còn phải ức chế bản năng phòng ngự.
Đau gấp đôi!
Nghịch Mệnh Huyết Thân bên cạnh cũng lộ vẻ thống khổ.
Huyết Sát trận này công kích chẳng phân biệt được địch ta.
- Ngươi đi ra ngoài trước, trông coi cho ta!
Ôn Tri Hành cắn răng mở miệng.
Nghịch Mệnh Huyết Thân cái hiểu cái không, chợt nhanh như chớp chạy mất.
Huyết khí trên người nó cũng đang được rút ra.
Nếu không chạy là xong con bê rồi!
Dựa theo tốc độ này, một buổi tối hẳn là kém không nhiều lắm có thể bị hút khô.
Ôn Tri Hành hít sâu một hơi, cảm nhận được tốc độ rút máu trong cơ thể, trong lòng âm thầm tính toán.
Đồng thời cũng quan sát vị trí ngực của mình.
Phát hiện cổ trùng này không hề bị Huyết Sát trận ảnh hưởng chút nào.
- Vốn còn muốn bảo vệ ngươi, xem ra là không cần.
Ánh mắt Ôn Tri Hành chớp động, Phệ Tâm Cổ Trùng quả nhiên có một tay.
Đúng lúc này, trong trận pháp đột nhiên dị biến.
Những tinh huyết bị rút ra kia của Ôn Tri Hành lại bắt đầu hội tụ, dưới sự gia trì của trận pháp, lại biến thành một cỗ huyết sát chi lực.
Chợt hóa thành một con huyết thú dữ tợn, ngửa đầu gào thét, lao về phía hắn.
- Huyết Sát chi khí ngưng tụ mà thành Huyết Thú sao..
Ôn Tri Hành tay không tấc sắt, đã sớm tính toán chiến đấu.
Huyết Sát trận không chỉ đơn thuần hấp thu huyết khí.
Huyết Sát chi khí trong trận pháp mới là khó chơi nhất.
Ngay sau đó, một đạo lệ khiếu truyền ra.
Thường nhân nghe xong, chắc chắn tâm thần sợ hãi.
Ôn Tri Hành tâm niệm khẽ động, mũi chân nhẹ nhàng, thân hình nhảy về phía sau tránh thoát công kích.
Cùng lúc đó, cơ bắp trên thân thể hắn phồng lên, gân xanh nổi lên như cầu long, dường như bất cứ lúc nào cũng muốn nổ tung.
Bùm!
Một quyền cuồng bạo đánh ra.
Chỉ nghe bùm một tiếng trầm đục, đầu Huyết thú này nổ tung như pháo hoa, hóa thành một đoàn huyết vụ tiêu tán trong trận pháp.
Nhưng mà, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Rất nhanh, tinh huyết trong cơ thể Ôn Tri Hành lại bị rút ra, lại là một đoàn huyết sát chi khí chậm rãi ngưng tụ ra.
Mà huyết thú lúc trước bị Ôn Tri Hành đánh thành huyết vụ cũng bắt đầu ngưng tụ lần nữa.
- Không hổ là Huyết Sát trận.
Hai mắt Ôn Tri Hành hơi nheo lại.
Huyết Sát trận này chính là hắn tự mình bố trí, hắn tự nhiên biết sẽ phát sinh cái gì.
Trận này một khi khởi động, quả nhiên là sinh sôi không ngừng.
Nhưng mà tất cả đều nằm trong tính toán của Ôn Tri Hành.
Trong trận pháp chỉ có một mình hắn, có thể ngưng tụ huyết sát lực có hạn, dù cho hắn dầu cạn đèn tắt, cũng còn có Nghịch Mệnh Huyết Thân.
- Đến đây đi, để ta xem rốt cuộc có thể ngưng tụ bao nhiêu huyết thú!
Ôn Tri Hành trên mặt tái nhợt, dùng sức hút huyết khí nồng đậm bốn phía.
Chỉ cảm thấy vẻ mặt sảng khoái.
* * *
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bất tri bất giác, trong Huyết Sát trận đã có hơn hai mươi con Huyết thú.
Mà Ôn Tri Hành rốt cục cũng tới nỏ mạnh hết đà.
Nhưng thân hình của hắn vẫn nhẹ nhàng như trước, mũi chân đột nhiên vượt qua khoảng cách mấy mét, đi tới bên cạnh một con huyết thú.
Bùm!
Một đạo trọng quyền mãnh liệt nện ra.
Lại là một đầu huyết thú bị oanh thành huyết vụ!
Ngay sau đó, hắn lại ra tay, quyền phong như điện.
Tất cả huyết thú đều không phải là địch nhân của hắn.
Trong nháy mắt tiêu diệt hết thảy huyết thú, Ôn Tri Hành cũng mềm nhũn hai chân, một tia máu huyết cuối cùng trong cơ thể bị đại trận rút ra.
Mà trước người hắn, lại có mấy đầu huyết sát chi khí bắt đầu nhanh chóng toát ra.
Ngay sau đó, có bảng nhắc nhở bắt đầu b ắn ra.