Tiên Tử Xin Giúp Ta Trường Sinh
- Ngô.. Nóng..
Khâu Oanh Nhi thần mê mắt hoa, tiếng nói mê sảng.
Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan phát tác, toàn thân nóng bỏng vô cùng.
Váy áo xanh biếc bị mồ hôi thấm ướt, dán sát da thịt trơn mềm, cảm giác dính dính kia làm cho thân thể nàng không tự giác vặn vẹo.
- Khâu sư tỷ, thả lỏng..
Ôn Tri Hành mỉm cười mở miệng, bàn tay kia nắm lấy cổ Khâu Oanh Nhi.
Năm ngón tay chậm rãi phát lực.
Chẳng mấy chốc, Khâu Oanh Nhi trở nên khó thở.
- A..
Hai mắt nàng trừng lớn, cảm giác hít thở không thông khiến nàng run rẩy theo bản năng.
Ôn Tri Hành thần sắc bình tĩnh.
Hiện tại, hắn chỉ cần dùng sức là có thể trực tiếp kết liễu tính mạng Khâu Oanh Nhi.
Ngay sau đó, Ôn Tri Hành buông lỏng bàn tay, lấy lại được hơi thở.
Khâu Oanh Nhi vẫn chưa thể chết.
Ít nhất không thể chết vào lúc này.
Hắn không thể mưu đồ nhanh như vậy, chờ hắn thành công chạy ra Vạn Diệu Cung, chính là tử kỳ của Khâu Oanh Nhi.
Đúng lúc này, bảng nhắc nhở b ắn ra.
[Dương khí của ngươi tràn đầy, có thể phóng thích.]
[Luyện Ngục Dung Lô của ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, thôn phệ linh khí.]
- Luyện Ngục Dung Lô? Thôn phệ linh khí..
Ôn Tri Hành sửng sốt, chợt phản ứng lại.
- Chẳng lẽ nói..
Coi như ngươi may mắn.
Ôn Tri Hành nheo mắt lại, lần nữa nhìn Khâu Oanh Nhi.
* * *
* * *
Sau một lúc lâu.
Khâu Oanh Nhi mặc dù thần trí mất đi, nhưng theo bản năng vận chuyển công pháp, bắt đầu bổ sung Ôn Tri Hành.
Vết thương bắt đầu hồi phục.
Mà trong cơ thể Ôn Tri Hành,
Trong Luyện Ngục Dung Lô truyền ra một cỗ hấp lực cực lớn, cũng bắt đầu hấp thu tu vi linh khí của Khâu Oanh Nhi.
- Quả nhiên..
Khóe miệng Ôn Tri Hành khẽ nhếch, tu vi của hắn đang điên cuồng tăng trưởng.
- Lò luyện ngục này, ngậm thìa vàng đây mà!
* * *
[Linh khí tu vi của ngươi tăng lên, cảnh giới trước mắt: Khí Động tầng hai.]
* * *
Thời gian thoáng cái đã qua.
Ôn Tri Hành từ trong giấc ngủ tỉnh lại, hắn mở hai mắt ra.
Đập vào mắt, chính là dáng người uyển chuyển quen thuộc kia, dưới ánh đèn nhu hòa lóe ra óng ánh sáng bóng, tựa như bạch ngọc mỡ dê thượng đẳng nhất.
Ánh mắt Khâu Oanh Nhi vẫn mê ly như cũ, ánh đèn mờ ám chiếu lên mặt nàng, giống như mạ lên một sắc thái thần bí nào đó.
Ảnh lờ mờ, nhìn không rõ.
[Linh khí tu vi của ngươi tăng lên, cảnh giới trước mắt: Khí Động tầng bốn.]
[Khí Động Cảnh tổng cộng có mười tầng.]
- Hút khô rồi.
Ôn Tri Hành tinh tế cảm thụ một phen.
Phát hiện linh khí trong cơ thể Khâu Oanh Nhi đã gần khô cạn.
Những linh khí này bị luyện hóa hơn phân nửa, chỉ còn lại một số ít năng lượng tinh thuần nhất.
Ôn Tri Hành rõ ràng là người được bổ sung, kết quả dưới tác dụng của Luyện Ngục Dung Lô, tu vi của hắn ngược lại tăng lên.
Nhưng Khâu Oanh Nhi cũng không phải không có lợi, nàng đạt được Nguyên Dương, khôi phục thương thế.
Hai người xem như khác loại song tu.
- Cút đi.
Ôn Tri Hành vung mạnh một cái, không chút thương tiếc ném Khâu Oanh Nhi xuống đất.
Khâu Oanh Nhi ăn đau kiều diễm, nhưng thần trí vẫn mê ly hỗn loạn.
Ôn Tri Hành liếc mắt một cái, bắt đầu mặc quần áo rải rác trên mặt đất.
Lúc này đây, Ôn Tri Hành chỉ được bổ sung không đến hai ngày.
Hắn hiện tại, nồng độ Nguyên Dương vượt xa trước kia.
Khâu Oanh Nhi thương thế tuy nặng, nhưng cũng không chịu nổi Nguyên Dương Ôn Tri Hành đại bổ.
Trong khoảng thời gian này,
Khâu Oanh Nhi bị Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan làm cho mê muội, căn bản không tỉnh táo.
Hoàn toàn chính là dựa vào bản năng tại vận chuyển công pháp, hấp thu Nguyên Dương.
Trong lúc đó, Ôn Tri Hành còn sợ dược hiệu không đủ, lại lấy ra một bình Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan từ trên người Khâu Oanh Nhi.
Lại đem đan dược nhét vào trong miệng của nàng.
Dưới dược hiệu nồng đậm như vậy, Khâu Oanh Nhi trong thời gian ngắn gần như không thể khôi phục thần trí.
Về phần làm như vậy, sẽ có hậu quả gì?
Ôn Tri Hành không thèm để ý.
Hắn dám làm như vậy, tự nhiên đã sớm có tính toán.
- Một ngày ba cảnh, quá nhanh.
Ôn Tri Hành cảm thụ được linh khí vô cùng dồi dào trong cơ thể, âm thầm líu lưỡi.
Tốc độ tăng lên kh ủng bố này quả thực nghe rợn cả người.
Mấu chốt nhất chính là, thân thể của hắn không có chút khó chịu nào.
Nền tảng thật sự quá tốt.
- Hai ngày nay thu được mảnh vỡ tạo hóa cũng không tệ lắm.
Sau đó, Ôn Tri Hành lại bắt đầu kiểm kê thu hoạch khác.
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu xám+4.]
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng+1, trước mắt: 2/2.]
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu lam+1, trước mắt: 2/3.]
[Điểm Tạo Hóa +4, Điểm Tạo Hóa trước mắt: 52.]
[Thọ Nguyên trước mắt: 250.]
- -
- Tạo hóa màu trắng tập hợp đủ, tạo hóa màu lam cũng chỉ kém một mảnh nhỏ, thọ nguyên còn dư lại 250..
Ôn Tri Hành sờ sờ cằm.
Mắng chửi người sao, đây không phải.
- Cho.. cho.. ta..
Đúng lúc này, Khâu Oanh Nhi lại gần nói mớ.
Cánh tay thon dài mảnh khảnh của nàng gắt gao ôm lấy Ôn Tri Hành, cả người mềm nhũn như không xương treo trên người hắn.
Xúc cảm mềm mại truyền đến, Ôn Tri Hành lại hất nàng ra.
- Đừng tới làm phiền ta.
Nữ nhân này đòi hỏi không xong.
Ở đâu ra chuyện tốt như vậy.
Ôn Tri Hành búng tay b ắn ra, mấy viên Vạn Diệu Tiêu Hồn Đan bắn vào miệng Khâu Oanh Nhi.
Hắn vội vàng mở ra ban thưởng, không để ý tới nàng.
[Mảnh Vỡ Tạo Hóa màu trắng (2/2) đã tập hợp đủ, có thể tiêu hao một tháng thọ nguyên hợp thành, sẽ thu được một hạng tạo hóa sau:]
[Một: Đạt được thuật pháp: Chưởng Tâm Lôi.]
[ Hai, đạt được 5 Điểm Tạo Hóa.]
[Ba: Đạt được tạo hóa của Khâu Oanh Nhi.]
- -
- Rốt cục cũng tới một môn thuật công kích.
Ôn Tri Hành rất hài lòng, xem như mở ra một thứ hữu dụng.
[Đạt được thuật pháp: Chưởng Tâm Lôi!]
[Phẩm chất màu trắng, đạo gia lôi pháp, có thể đem linh khí tụ tập lòng bàn tay hóa thành lôi pháp.]
[Linh khí bản thân càng mạnh, Lôi Pháp càng mạnh.]
- Không tệ.
Ôn Tri Hành hài lòng gật đầu.
Hắn thích loại thuật pháp đơn giản thô bạo này.
- Vừa vặn, ta đây trước tiên tu hành Chưởng Tâm Lôi, chờ tu hành xong mới đi ra ngoài.
Ôn Tri Hành hơi trầm ngâm, vốn dĩ hắn muốn trực tiếp rời đi.
Nhưng hiện tại chưa tới hai ngày, trực tiếp đi ra ngoài, có chút quá sớm.
Hơn nữa trạng thái hiện tại của Khâu Oanh Nhi.
Ít nhiều có chút vấn đề nhỏ.
Phải đợi nàng ổn định hơn.
* * *
Mà lúc này, bên ngoài mật thất.
Vân Tâm Nguyệt đã tiến vào mật thất của Tư Nam Yên, đang hỏi thăm chuyện xảy ra gần đây.
Đối với việc này, Tư Nam Yên sẽ không giấu diếm.
Rất nhanh, nàng cũng biết được tiền căn hậu quả.
Phản ứng của nàng và Khâu Oanh Nhi gần như giống nhau.
Thì ra sư tôn chỉ đang diễn kịch ở đây.
* * *
Mà Văn Mẫn Nhi cũng biết được Khâu Oanh Nhi trọng thương, cùng Ôn Tri Hành tiến vào mật thất.
- Cơ hội tới rồi.
Văn Mẫn Nhi lại cùng sư tôn Vương Thế Dương truyền tin.
Chuẩn bị động thủ, chuẩn bị động thủ!
- Sư tôn, mau tới!
Trong lòng nàng có chút lo lắng.
Nàng vốn tưởng rằng sư tôn của mình sau khi biết được tin tức Thuần Dương chi thể, có lẽ sẽ mạo hiểm đến đây trực tiếp cứu viện Ôn Tri Hành.
Không ngờ sư tôn lại để cho nàng án binh bất động trước.
Thái độ của sư tôn, trong nháy mắt làm cho nàng cảm nhận được không thích hợp.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại không có vấn đề gì.
Nếu là tùy tiện đến đây, mới có thể xảy ra phiền toái.
Có lẽ là nàng có chút quá mẫn cảm.
Nhưng bây giờ thì khác, Khâu Oanh Nhi bị thương nặng, vào mật thất chữa thương.
Mà nàng đã sớm an bài tốt nhân thủ, tùy thời có thể giết vào trong đó.
Đây là thời điểm hoàn hảo.
* * *
- Vân Thanh, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Vương Thế Dương nhận được truyền tấn, cũng thở dài một tiếng.
Chợt chậm rãi đi tới nơi bế quan của tông chủ Chính Dương tông Liễu Thanh Huyền.
Thời gian cũng không kém nhiều lắm.
* * *
Lại là nửa ngày trôi qua.
Vào đêm.
Ôn Tri Hành mở mắt lần nữa.