Song Kiếm
Tân thủ thôn có hơn trăm hộ dân vậy là tìm ai để nhận nhiệm vụ phi kiếm đây? Đáp án đây: đầu tiên là thợ rèn, kế đến là trưởng thôn. Đương nhiên, nếu như ngươi tìm thầy thuốc xin vũ khí, người ta cũng có dao bầu đó, vấn đề mấu chốt là dao bầu chưa chắc bay được, mà cho dù có thể bay cũng chưa chắc có ai chịu loại phong cách đó. Thử nghĩ, một người dẫm lên dao bầu bay lượn tự do trên bầu trời, không cẩn thận một cái, rắc rắc, ngón chân cái không còn. Bay một vòng xuống nhìn lại chỉ còn bàn chân không a, mà đây là nhằm vào người da dày thịt béo mà nói đó.
"Không có." Trưởng thôn vung tay rất rõ ràng rất tiêu sái, rất tàn nhẫn hồi đáp mấy người chơi đang tràn đầy ánh sao chớp chớp trong mắt.
Về phần thợ rèn, nhiệm vụ thì không có, nhưng mà người ta có bán kiếm... có điều lại là kiếm gỗ đào. Không chỉ tên nghe rất ngầu, mà giá cả cũng phải chăng: một lượng vàng.
Khi mọi người nhao nhao bại lui, một anh công tử nghiến răng, dậm chân đập một lượng vàng lên bàn thợ rèn. Trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người, anh công tử cầm kiếm gỗ đào và...khóc. Hắn bi thiết hỏi thợ rèn: "Ông chú à, có thể trả lại hàng không?"
"Hàng bán miễn trả lại. bất quá..." Ông chú thợ rèn nói rất mềm mỏng: "Ta còn có nghiệp vụ thu mua binh khí bị vứt bỏ."
"Kiếm này..."
"Một lượng bạc."
Anh công tử nghe xong mặt không còn chút máu, cầm kiếm gỗ đào lảo đa lảo đảo bước ra cửa. Lúc này mới thấy mọi người không có tâm đồng tình đến cỡ nào, nhao nhao túm anh công tử thảm tuyệt nhân gian lại hỏi: "Anh bạn, sao vậy?"
Bất quá cũng còn đỡ, anh công tử này là một người thành thực, nước mắt nước mũi tèm lem đáp: "Đây là binh khí, không phải phi kiếm."
"Nhưng mà chúng ta không có ô trang bị binh khí a?" Mọi người ngay cả vấn đề này cũng không buông tha anh công tử.
Anh công tử lắc đầu đáp lại: "Có thể cầm trên tay mà chặt, nhưng mà hệ thống nhắc nhở bởi vì không có linh khí nên không thể trang bị."
"À..." toàn bộ mọi người minh bạch, nguyên lai là ô trang bị chỉ có thể trang bị những thứ có linh khí. Minh bạch xong thì mọi người ca bài ca chim cút, lưu lại anh công tử đơn độc trong gió ai oán: một trăm vạn mà mua một thứ rác rưởi như vậy.
Từ lúc này mới thấy trò chơi này không có phúc hậu, không có nhân đạo đến phi thường. Toàn thôn hơn ba trăm thôn dân vậy mà không có cái nhiệm vụ nào để đón. Trên đường Đường Hoa đi, tiếng than thở một vùng.
Chỉ thấy một người chơi là tráng hán ôm chặt đùi tiên sinh trường tư thục đau khổ cầu xin: "Tiên sinh, cái kia có không?"
Tiên sinh trông về phía xa, thanh âm trầm thấp nói: "Cái kia thật không có".
Kiều đoạn ra vẻ quen thuộc ghê. Đường Hoa lắc lắc đầu đi về hướng thứ hai có thể lấy được phi kiếm.
* * * * * * Nguồn tại http://Truyện FULL
Không sai, trừ bỏ nhiệm vụ ra, cần trang bị thì tìm ai lấy? Đương nhiên là tìm quái vật. BOSS thì ta chọc không nổi, nhưng KK con gà con vịt con ngỗng con lợn con vẫn còn là có thể mà. Hử, chưa nghe qua thường xuyên có người oánh gà con ở tân thủ thôn mà rớt thần khí sao?
"Hây ya!" Đường Hoa múa may nắm tay dũng cảm xông vào đàn gà, nhưng rất nhanh hắn hô "Mẹ ơi!" một câu cấp tốc chạy trối chết trở về.
Nguyên lai gà này không phải gà thường, mà là gà chọi. Phải, còn là gà chọi hung mãnh nhất thiên hạ ở Lỗ Tây Quyên Thành địa khu Hà Trạch tỉnh Sơn Đông khu Trung Quốc cơ. Loại gà trống này cơ ngực phát đạt, cổ dài chân cao, lông đuôi nhổng cao, thân thể anh tuấn uy vũ, có tiếng thiện chiến bất hàng, thà chết không chịu nhục.
Nhưng gà dù sao cũng là gà, sao có thể đấu cùng người đây?
Mấu chốt ở chỗ là tụi gà này chơi quần công. Không phải cái loại một con chọi một đàn, mà là cái loại một đàn chọi một tên. Đường Hoa vừa đến trước mặt đàn gà, lập tức có mười con gà bay ra dàn hàng theo bên trên, chính giữa, bên dưới, hơn nữa đợt công kích thứ hai cũng đã chuẩn bị. Nếu không phải Đường Hoa mắt sáng não nhanh thân thể khỏe, xoay người chạy trối chết đúng lúc, phỏng chừng đã sớm táng thân giữa biển gà.
Bên trong khu an toàn một bạn hữu lòng còn khiếp sợ vỗ vỗ vai Đường Hoa giơ ngón cái lên tán thưởng: "Lợi hại, vừa lao ra năm mươi tên, trở về được có mình ngươi."
Đường Hoa hít thở sâu vài cái, tỏ vẻ là chính mình cũng chưa hết hoảng hồn.
"Xem ta." Trong lúc đang nói chuyện, chỉ thấy một tên hán tử lao ra khỏi khu an toàn, một con gà chọi quắc mắt phạch phạch lao thẳng đến hai mắt của hán tử. Hán tử không nhanh không chậm, trong miệng hét lớn một tiếng: "Yêu nghiệt, đỡ pháp chú... Xin lỗi, là yêu nghiệt, đỡ cái xẻng.", hai tay moi ra một cây xẻng gỗ dài ba thước có thừa, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân bổ ra. Chỉ thấy con gà chọi kia đập cánh, rên thảm một tiếng, văng vào giữa đống gà, hiển nhiên là bị thương rất nặng, đi hay ở chỉ trong một đấm nữa thôi.
Nhưng nói thì chậm sự thì nhanh, đàn gà xúc động phẫn nộ xông lên, ba mươi con gà chọi lấy thế nhanh như sét đánh nháy mắt bao phủ hán tử. Một cụm ánh sáng trắng, đàn gà tán đi, chỉ lưu lại cây xẻng gỗ lặng yên trên mặt đất như chứng minh: nơi này, đã từng phát sinh một trận chiến người – gà kịch liệt nhất trong lịch sử loài người.
Mọi người trong khu an toàn lặng yên cáo biệt anh hùng.
"Các huynh đệ, các tỷ muội... đi xét nhà, liều mạng cùng chúng nó." Một vị trượng phu oai nghiêm đứng trên tảng đá lớn tiếng hò hét kích tình... Lại lầm nữa, là một ông chú đáng khinh đang hò hét.
Trong nhất thời mọi người tỉnh ngộ, nhao nhao vọt vào trong thôn cướp sạch vũ khí. Đã thấy thảm kịch Đường Hoa cũng không cam yếu thế, vọt đến một nhà dân, quát hỏi NPC nữ thôn dân: "Nắp nồi đâu?"
"Bị cường đạo cướp đi rồi." Người kia khiếp đảm hồi đáp.
"Chài cán bột đâu rồi?" Đường Hoa lật tìm không có kết quả, ép hỏi lần nữa.
"Bị cường đạo cướp đi rồi."
"Ta x, đám người này hạ thủ nhanh thực. Đường Hoa bất đắc dĩ đi ra khỏi nhà dân.
Đột nhiên bên người Đường Hoa thổi qua một luồng gió mát, một chị gái vọt vào nhà dân quát: "Nắp nồi đâu?"
"..." Trong lòng Đường Hoa cân bằng rất nhiều. Nguyên lai còn có người chậm tay chậm chân hơn mình, mặc dù nàng là một người con gái. Đường Hoa đứng trên đồi cao, nhìn xem bi kịch trong thôn. Ngàn tên người chơi vào vào ra ra mấy nhà dân, giống như một đàn kiến cần cù đang đi tìm thực vật.
"Đệt, nơi nào còn chưa bị cướp sạch đây?" Đường Hoa nhìn ngang ngó dọc, đột nhiên ánh mắt sáng lên, trung ương thôn có một ngôi nhà tranh lớn nãy giờ vẫn không có ai ra vào. Oa! Rất khả năng còn có dao phay. Nghĩ đến đây, Đường Hoa dùng cả năm chi xông xuống đồi, phi nước đại đến phía nhà tranh.
Đường Hoa cúi đầu xông cuồng lên, gặp người đụng người, gặp chó đụng chó, chạy tới trước nhà tranh chân cũng không ngừng, trực tiếp xông vào, lớn tiếng quát: "Nắp nồi, chài cán bột, đưa đây mỗi thứ hai tổ mau..."
Thời gian đứng khựng. Ba mươi mấy ánh mắt thuần khiết cùng nhau rơi vào thân Đường Hoa, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Đường Hoa chảy xuống. Đây không phải nhà dân, đây là trường tư thục.
Thầy giáo có ria mép hai bên nhìn Đường Hoa một cái, uy nghiêm hạ lệnh: "Ngồi xuống."
"Vâng." Đường Hoa ngoan ngoãn đến chỗ trống nơi góc vắng ngồi xuống. Nói đến Đường Hoa sợ nhất là người nào? Tuyệt đối không phải là mẹ của hắn, mà là thầy giáo. Ở thời đại mà giáo viên xem học trò là du côn, còn học trò xem giáo viên là lưu manh, thì vì sao Đường Hoa lại sợ thầy giáo như vậy? Đây là bởi vì khi mà Đường Hoa còn học tiểu học đã có một thầy giáo chân chính. Một thầy giáo mà đã qua đời... Còn vì thời điểm đó mấy đời trước nhà hắn có cổ sắc khá nặng, nên Đường Hoa có chút khác biệt so với người khác, hắn tôn trọng giáo viên. Cho dù là giáo viên lưu manh, hắn cũng nguyện ý tôn kính. Có lẽ là bởi vì Đường Hoa khẳng định rằng thầy giáo kia là vì bọn hắn mà mệt chết...