Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Xe ngựa tròng trành lắc lư trên trên con đường khúc khuỷu lồi lõm đầy ổ voi khiến cho người ngồi trên xe cũng nhấp nhổm liên tục. Đan Nhã Huyến thì không sao, nàng là người có võ công, không xem sự xóc nảy này ra gì, nhưng sắc mặt Dương Túc Phong và Mễ Kỳ Nhĩ đều biến thành vàng ệch, đặc biệt là Mễ Kỳ Nhĩ, cứ đi một đoạn thì lại nôn mửa một lần, ói ra cả mật xanh mật vàng.
Thế nhưng, tâm tình của Mễ Kỳ Nhĩ và Dương Túc Phong lúc này lại rất khoái trá, pha lẫn một chút tiếc hận vì không thể gặp được nhau sớm hơn. Dương Túc Phong đến từ một thế giới khác, mang theo đủ loại kiến thức bao la rộng lớn khiến cho Mễ Kỳ Nhĩ bội phục sát đất, chỉ có thể hình dung tâm trạng của y đối với Dương Túc Phong bằng hai chữ “sùng bái”, trước mặt Dương Túc Phong, sự kiêu ngạo tự tôn của y đã hoàn toàn biến mất, giống hệt hình ảnh của một cậu học trò nhỏ đang thỉnh giáo giảng viên đại học. Dương Túc Phong thì sao? Gã cũng đang cao hứng vô cùng, bởi vì gã đã ý thức được chỉ có thông qua Mễ Kỳ Nhĩ thì gã mới có thể chuyển hóa được kiến thức của mình thành thực tế.
May là Dương Túc Phong từ miệng Mễ Kỳ Nhĩ đã biết được nền khoa học kỹ thuật của thế giới này so với địa cầu thì phát triển nhanh hơn một chút. Mặc dù lúc này chỉ là năm 1727 Thiên Nguyên nhưng động cơ hơi nước, pin, tàu hỏa và đường sắt cũng đều đã xuất hiện, các nhà máy công xưởng cũng đều đã áp dụng rộng rãi động cơ hơi nước làm trọng tâm để phát triển công nghiệp, chiều dài đường sắt cũng đã có bước đột phá rất lớn - trước năm 1725 - đã đạt được chiều dài đến một vạn ki-lô-mét, kỹ thuật đường sắt cũng càng ngày càng phát triển.
Mễ Kỳ Nhĩ đích thực là một thiên tài về hóa học, mặc dù đối với loại kiến thức hóa học mà Dương Túc Phong miêu tả, y không hoàn toàn tin tưởng hết, nhưng bằng kinh nghiệm dày dạn của mình trong phòng thí nghiệm, y lập tức đã thay đổi thái độ. Sợi ni-trát, thuốc súng không khói, chất nổ nguồn gốc từ thủy ngân, RDX….đủ các loại thuốc nổ đều được y dùng tinh thần không sợ chết và sự kiên nhẫn tỉ mỉ biến thành hiện thực, chuyện này thực khiến cho tinh thần Dương Túc Phong thực sự đại chấn.
Sau khi trải qua quá trình cùng Mễ Kỳ Nhĩ cân nhắc kỹ càng, Dương Túc Phong đã nắm chắc có thể chế tạo được súng trường 56 bán tự động. Thế nhưng, do ảnh hưởng từ ngành công nghiệp sản xuất sắt thép, chế tạo đạn dược… nên súng trường chế tạo được vẫn chưa thể phát ra uy lực mạnh mẽ như ở địa cầu, chỉ có thể đạt được một phần ba, thậm chí một phần tư uy lực thực sự của súng trường 56, tuy nhiên đối với Dương Túc Phong mà nói thì đó hết thảy chỉ là một sự bắt đầu mới mà thôi. Và để khuyến khích, phát huy tinh thần liều mạng không sợ chết của Mễ Kỳ Nhĩ, Dương Túc Phong quyết định đặt cho loại súng trường có thể ngâm trong nước này một cái tên rất kêu: súng trường Mễ Kỳ Nhĩ.
Hai người cứ thế bàn luận sôi nổi trên xe ngựa, từ thuốc nổ nitroglycerine, thuốc nổ TNT cho đến vấn đề sản xuất chế tạo luyện kim, từ nghiên cứu chế tạo súng trường cho đến nghiên cứu chế tạo hỏa pháo, từ động cơ hơi nước đến tàu hỏa, từ pin cho cho đến vô tuyến điện báo. Hai người bàn luận từ sôi nổi bàn bạc, hưng phấn đến tranh luận kịch liệt. Ngược lại, Đan Nhã Huyến ngồi một bên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, không biết hai gã điên đó thảo luận về vấn đề gì mà cao hứng đến thế!
Ba mươi năm sau, Dương Túc Phong khi trả lời một nữ ký giả xinh đẹp về vấn đề này đã nói rằng:
- Bọn ta ở trên xe ngựa, sôi nổi bàn luận suốt nửa tháng, cơ hồ quên hết tất cả mọi chuyện khác, mãi cho đến khi không còn chủ đề nào để nói nữa thì mới thôi. Cũng từ chiếc xe ngựa đó mà ta đã tràn ngập sự tin tưởng với tiền đồ của mình, ta đã nắm chắc rằng Mỹ Ni Tư sẽ nằm trong lòng bàn tay ta.
Dương Cơ Duệ cũng như Đan Nhã Huyến, chỉ có thể nắm được đại khái một chút về đề tài thảo luận của hai người, bất quá lão cũng không cần phải hiểu hết, bởi vì hàng ngày lão đều cẩn thận ghi chép lại các phát minh trong cuộc nói chuyện giữa hai người, còn nhờ hai người tỉ mỉ vẽ lại các quy trình chế tạo một cách thật chi tiết, sau đó thông qua đủ mọi con đường, đưa các phát minh bí mật này về Mỹ Ni Tư, vùng thuộc địa xa xôi ở Nam Hải. Đoàn xe từ Long Xuyên vượt qua Đồng Quan, tiến vào Phương Xuyên, hai người truyền tải nhiều tin tức đến nỗi Dương Cơ Duệ cơ hồ thở không kịp. Nguyên nhân của chuyện đó là vì vấn đề về tiền bạc nên đại đa số các trạm tình báo của Dương gia ở đại lục Y Lan đã đóng cửa, bây giờ muốn sử dụng để truyền tin thì không hề dễ dàng chút nào.
Dương Túc Phong không phải là không biết Dương Cơ Duệ rất khổ cực, thế nhưng bây giờ gã chỉ có thể liều mạng xếp đặt và kiến tạo nhưng thứ cần thiết. Có tất cả mọi thứ thuốc nổ không phải là đã đại biểu cho tất cả, cần phải đem nó vào trong chiến tranh thực tế mới có tác dụng. Gã phải chế tạo được súng trường có lực sát thương thật cao, phải chế tạo hỏa pháo, phải chế tạo tàu thuyền, gã có rất nhiều thứ phải chuẩn bị sửa sang, gã đã quên hoàn toàn tất cả thế giới bên ngoài, chìm đắm trong thiên địa riêng của mình. Cuộc sống luôn là như thế, không phải cứ lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, thỉnh thoảng cũng phải có trở ngại.
- Phong, đây là thư của Phất Lai Triệt hồi báo cho ngươi… - Dương Cơ Duệ vẫn thường xuyên như thế, dở khóc dở cười tìm đến Dương Túc Phong, cứ mỗi lần như vậy thì Dương Túc Phong lại biết rằng tin tức nhận được nhất định là không tốt. Những lúc đó, gã đều dùng nước lạnh lau mặt trước, sau đó mới đưa cao bức thư của Phất Lai Triệt giơ cao dưới ánh mặt trời, tận lực hình dung thứ chữ nghĩa dốt nát mờ mịt này để tìm ra một chút tin tức hữu dụng.
Trong gia tộc họ Dương, Phất Lai Triệt có một địa vị đặc thù, xét theo quan hệ thân quyến trong tộc thì y là tỷ phu của Dương Túc Phong, nhưng xét theo huyết thống gia tộc thì y lại là ngoại nhân một trăm phần trăm. Cha của Phất Lai Triệt – Phất Lai Áo là một thuyền trưởng xuất sắc, bởi vì đã từng cứu mạng Dương Cơ Long nên được Dương Cơ Long cực lực giữ lại Đan Phong Bạch Lộ thành, từ đó về sau Phất Lai Triệt và gia tộc họ Dương biến thành một mối quan hệ không thể tách rời. Kẻ này nếu xét về phương diện hải chiến thì tuyệt đối có thể xếp vào hạng kỳ tài thiên phú, đáng tiếc là trong tay lúc này chỉ còn lại vài chiếc thuyền cuối cùng của gia tộc họ Dương, thế nhưng đối với các chỉ thị của Dương Túc Phong, y vẫn sinh ra sự chế giễu và nghi hoặc vô cùng, thậm chí y còn nghi ngờ, không biết chỉ số IQ của Dương Túc Phong có đúng là chỉ có 30 – một người ngu ngốc thực sự hay không!
- Dương Túc Lao thì sao? – Mỗi lần xem xong bức thư, Dương Túc Phong đều đưa ra câu hỏi như vậy với Dương Cơ Duệ. Trước khi gã trở lại Mỹ Ni Tư, chính thức bước lên chiếc ghế lãnh chúa thì quyền lực tối cao trong gia tộc họ Dương vẫn sẽ do Dương Túc Lao - trưởng tử của Dương Cơ Duệ - và Phất Lai Triệt nắm giữ. Dương Túc Lao là một kẻ rất có năng lực, cùng với Đổng Trọng Thư của Đổng gia, Lữ Chấn Vũ của Lữ gia được nhân gian xưng tụng là Mỹ Ni Tư Tam Kiệt. Thái độ của người này đối với Dương Túc Phong có tác dụng rất quan trọng. Chủ trương phế bỏ tước vị lãnh chúa của Dương Túc Phong - vì quá ngu ngốc - do Phất Lai Triệt đưa ra cuối cùng đã bị Dương Túc Lao phủ quyết.
Dương Cơ Duệ cười khổ đáp:
- A Lao cũng có chút nghi ngờ, nhưng nó vẫn sẽ nghiêm túc chấp hành. Ngươi phải biết là những thứ ngươi đưa ra quá sức mới mẻ, bọn chúng thậm chí còn chưa được nhìn thấy bao giờ, cho nên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Lúc này, bọn chúng đã không còn hoài nghi về uy lực của thuốc nổ TNT nữa, nhưng thứ mà ngươi gọi là súng trường Mễ Kỳ Nhĩ thì bọn chúng vẫn chưa hề tin tưởng. Loại hợp kim thép – molypden để chế tạo nòng súng chỉ có ở liên bang La Ni Tây Á, chỉ có thể nhập khẩu mới có, hơn nữa giá cả lại rất đắt đỏ. A Lao đang rất lo lắng về chi phí nhập khẩu, chỉ sợ lợi bất cập hại mà thôi. Gánh nặng về tư kim bây giờ đã thực sự nghiêm trọng, ngay cả mẫu thân của ngươi lúc này cũng chỉ được ăn một bữa duy nhất trong một ngày…
Dương Túc Phong thản nhiên nói:
- Không cần hoài nghi, cứ nghiêm túc chấp hành, khổ thì tất cả mọi người cùng khổ. Nếu chúng ta không thể sản xuất được thì buộc phải nhập khẩu từ liên bang La Ni Tây Á, vô luận là giá cả đắt đỏ thế nào cũng phải mua được ít nhất năm tấn hợp kim thép - molypden
Dương Cơ Duệ gật đầu, cười khổ:
- Vậy, về việc Phất Lai Triệt… đem ba chiến hạm cuối cùng…
Dương Túc Phong vẫn kiên định như trước:
- Bán! Nhất định phải bán! Người phải nói cho Phất Lai Triệt biết không cần phải ôm khư khư chiến hạm như vậy! Con tuyệt đối không muốn hủy bỏ lực lượng hải quân của Dương gia mà chỉ muốn làm cho hải quân của chúng ta trở nên mạnh mẽ! Đạo lý cũng như phượng hoàng niết bàn, liệt hỏa hồi sinh vậy. Con có thể cam đoan với Phất Lai Triệt rằng đến tháng năm sang năm, con sẽ trao cho hắn năm chiến hạm Long Nha mới toanh, sức chiến đấu của mỗi chiếc đều tương đương với hai chiến hạm Ngũ Đài sơn, tốc độ cũng nhanh hơn, phân bố thủy thủ ít hơn, điều khiển cực kỳ linh hoạt. Nói Phất Lai Triệt không cần nghi ngờ con đúng hay sai, chỉ cần y có thể làm đúng những gì con nói và chờ những điều đó xảy ra. Thời gian rảnh rỗi, y có thể điều tra, nghiên cứu tình hình hải quân của các thế lực khác, tình hình mậu dịch trên biển, đường biển….
Cảm nhận được một khí thế hừng hực dâng lên trong lòng, Dương Túc Phong cởi bớt một nút áo trên ngực, để cho gió nhẹ phà thẳng vào thân hình, cất lên một giọng nói tràn ngập tự tin và phấn chấn:
- Chỉ với ba chiến hạm trong tay, cho dù y muốn xưng vương xưng bá ở biển Ni Tư cũng đã là rất khó khăn, chưa tính đến các hải vực khác. Nhưng chiến hạm con cung cấp cho y nhất định có thể giúp y tung hoành khắp bảy đại dương. Mặc dù chỉ có năm chiến hạm Long Nha nhưng được trang bị đại pháo hoàn toàn mới mẻ, đủ để y tung hoành bá đạo khắp biển Ni Tư. Chẳng phải y luôn thích chơi đùa với bọn hải tặc hay sao? Con cung cấp cho y chiến hạm Long Nha chính là thứ vũ khí tốt nhất. Chờ sau này Dương gia của chúng ta tăng cường được lực lượng thì con sẽ cung cấp cho y nhiều chiến hạm tiên tiến hơn nữa, vì thế, những việc mà y phải làm lúc này chính là để đặt nền móng cho đế chế huy hoàng sau này của chúng ta.
Dương Cơ Duệ do dự trong chốc lát, nửa tin nửa ngờ nói:
- Phong, các số liệu mà con cung cấp cho Phất Lai Triệt có cần sửa lại không? Đại pháo Khắc Lỗ Bá thật sự có thể bắn xa đến sáu ngàn thước thật sao? Khoảng cách đó đã là cực hạn của tầm mắt. Nếu có thể bắn xa như vậy thì Phất Lai Triệt hoàn toàn có thể ở ngoài tầm bắn của chiến hạm địch nhân, bắn chìm thuyền địch….tuy nhiên, trên đời này thật sự có đại pháo lợi hại như vậy ư?
Dương Túc Phong cười nói:
- Nếu chất lượng sắt thép tốt một chút thì sức chịu đựng của chiến hạm sẽ được đề cao, khi đó con sẽ cấp cho y tầm bắn còn xa hơn nữa, sáu ngàn thước thì tính làm gì. Tuy nhiên đại pháo Khắc Lỗ Bá này sẽ gây ra lực phản chấn rất lớn, do đó thúc hãy nói với y rằng không cần quá chú trọng đến việc có thể bắn được nhiều phát một lúc mà chủ yếu là làm sao có thể bắn thật chính xác mục tiêu.
Dương Cơ Duệ vẫn tỏ ra lo lắng:
- Phất Lai Triệt sợ rằng sẽ không dễ dàng tin vào các số liệu của ngươi, nó thực sự là dọa người. Còn một chuyện nữa, Phất Lý Áo nói trong một tuần làm công tác chiêu gọi nhập ngũ chỉ triệu tập được chưa đến năm trăm người, số liệu này thực sự là ít hơn dự liệu của chúng ta rất nhiều. Đa số mọi người vừa nghe sẽ chiến đấu với Bộ Thủ thì đều sợ đến mức nhũn cả chân, không dám ghi danh tham gia nữa….
Dương Túc Phong lơ đễnh nói:
- Thúc nói lão không cần nản chí, năm trăm người cũng tốt, ba trăm người cũng tốt, căn bản là chất lượng phải thật tốt, không cần nóng ruột. Huấn luyện đào tạo bước đầu chủ yếu nên tập trung vào huấn luyện thể năng, không cần huấn luyện binh khí, Lam Vũ quân của chúng ta sẽ không sử dụng các loại binh khí đao-thương-kiếm-kích, hoàn toàn không dùng, súng trường Mễ Kỳ Nhĩ mới là vũ khí cơ bản của chúng ta.
Dương Cơ Duệ lại nói:
- Ta sẽ báo lại với lão, đem tất cả chỉ thị của ngươi chuyển cho lão….
Cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua, Dương Túc Phong dùng phương thức tranh luận và phản tranh luận cố gắng thực hiện kế hoạch thu phục Mỹ Ni Tư, cho đến một ngày…..
Dương Cơ Duệ hưng phấn reo lên:
- Trời mưa! Trời mưa! Mau đến xem trời mưa này!
Thanh âm của lão khàn khàn vang lên có vẻ tiêu điều ảm đạm, tuy nhiên chỉ cần như vậy cũng đủ để gây ra náo động.
Dương Túc Phong là người thứ nhất rời khỏi xe ngựa, cảm giác được sự mát lạnh của những giọt mưa. Hạt mưa rơi tí tách vào mặt và cổ Dương Túc Phong, loại cảm giác thấm đẫm dần dần lạnh lẽo này lại khiến cho ngọn lửa trong lòng hắn bộc phát hừng hực.
Trời mưa!
Rốt cuộc trời đã mưa!
Dương Túc Phong đứng bên cạnh mã xa, nhìn bầu trời xám xịt, mưa càng lúc càng lớn, mưa nhỏ rả rích biến thành mưa to tầm tã, thiên địa trở thành một vùng mờ mịt, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào. Gã cúi đầu nhìn mặt đất khô nẻ cằn cỗi dần được nước mưa ngấm xuống, cứ thế cứ thế, cho đến khi mặt đất đã hình thành những vũng nước rải rác khắp nơi.