Lên Nhầm Kiệu Hoa
Lần náo loạn này của Bạch di nương đã ồn ào đến toàn bộ Thẩm gia.
Lúc Hà thị hấp tấp chạy đến, Bạch di nương đã được Thẩm Khí đỡ về phòng.
“Gia, chuyện lớn như vậy sao người có thể giấu thiếp? Nếu như không xử lý tốt người trong cung sẽ trách tội…” Hà thị bất mãn oán giận.
“Chuyện này trước đó không có quá nhiều người biết, Thẩm gia chúng ta cũng chỉ có mẫu thân biết sự thật.” Thẩm Nhân nói: “Hương Như, sáng hôm nay Bạch di nương đòi sống đòi chết là vì nữ nhi của nàng ấy. Nhưng nàng thì sao? Đứa trẻ A Khước kia còn nhỏ như vậy, nó gả đến Lưu gia nàng có phải một chút cũng không lo lắng?”
“Thiếp…” Hà thị há miệng, vừa muốn biện giải, Thẩm Nhân đã cắt đứt lời bà.
Ông nói: “Hay là nói…..nàng tràn đầy mong đợi Thẩm Khước rời đi, hi vọng nó đi càng xa càng tốt, không quản nó sống hay chết! Cũng đúng, nàng căn bản không để ý đến sống chết của nó.”
“Người nói những lời này là có ý gì! Có phải nữ nhân Bạch Niệm kia lại ở chỗ của người nói những lời bậy bạ gì không? Nàng ta muốn chết một hồi, người lại tin những lời quái quỷ của nàng ta có phải không! Thẩm Khước là đứa trẻ mà thiếp hoài thai mười tháng sinh hạ! Sao thiếp nỡ dùng mạng của nó đi hãm hại Bạch Niệm!” Ngữ khí của Hà thị kịch liệt, sắc mặt đỏ lên, bộ ngực phập phồng vì tức.
Thẩm Nhân ngồi ở đó nhìn chăm chú vào mặt Hà thị, sắc mặt của ông bình tĩnh, căn bản nhìn không ra suy nghĩ ở trong lòng.
Trong lòng Hà thị trầm xuống, khóc nói: “Gia, có phải một khóc hai nháo của Bạch Niệm lại linh nghiệm rồi? Một nữ nhân không có phép tắc như vậy mà mỗi lần đều dùng phương pháp như thế lấy được tín nhiệm của người! Hay là người cảm thấy lòng dạ của thiếp được làm từ sắt đá! Nếu không…..nếu không thiếp cũng chết đi cho xong!”
Bà nói xong liền muốn nhặt lấy đoản đao Bạch di nương ném trên mặt đất lên.
“Ồn ào chưa đủ à! Từng người các ngươi không thể để ta thanh tịnh một chút được hay sao!” Thẩm Nhân gần như là bùng nổ hét lên, hai gia đinh đứng ở cửa tử viện đều có thể nghe thấy thanh âm tức giận của ông.
Hà thị kinh sợ, lập tức ngượng ngùng thu tay lại.
Thẩm Nhân vô lực vẫy tay, nói: “Yên phận làm tông phụ của Thẩm gia đi, suy nghĩ cho Thẩm Hưu!”
“Thiếp….biết rồi.” Hà thị trì hoãn cả nửa ngày mới chậm chạp cáo lui, bà đi thẳng một đường ra khỏi thư phòng, lúc đi đến cửa tử viện, mới cảm nhận được trên mặt mình còn treo nước mắt. Bà vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt, một lần nữa ưỡn ngực ngẩng đầu, bày ra tư thế đoan chính của tông phụ Thẩm gia đi về phía trước.
Bà đi qua nhiều chông gai như vậy, bây giờ con đường phía trước chỉ có thể là quang minh đại đạo.
Hồng Anh đem chuyện ở đại phòng tỉ mỉ nói lại với Thẩm lão phu nhân, nhìn thấy sắc mặt của Thẩm lão phu nhân thập phần bình tĩnh, cũng không giống dáng vẻ đang tức giận. Nàng liền đánh liều hỏi: “Lão tổ tông, người không tức giận sao?”
“Đều đã tức mười mấy năm rồi, còn tức nữa sẽ chỉ làm giảm tuổi thọ của ta mà thôi!” Biểu tình của Thẩm lão phu nhân uể oải.
“Phi phi phi! Ai cũng không khiến lão tổ tông của chúng ta giảm thọ được, lão tổ tông sẽ sống lâu trăm tuổi! Không đúng không đúng, trăm tuổi cũng không đủ!” Hồng Anh cười nói.
“Cũng chỉ có cái miệng của ngươi mới giúp ta giãi bày buồn bực,” Thẩm lão phu nhân ngừng một lát, lại nói: “Sự tình hôm qua bị che dấu, của hồi môn các thứ cũng không có sự cố gì chứ.”
Hồng Anh vội vàng nói: “Chuyện người giao phó, nô tì đâu dám để xảy ra sự cố!”
Thẩm lão phu nhân gật gật đầu, bà nghĩ nghĩ, nói: “Đi mời phu nhân tam phòng đến đây bồi ta chơi cờ!”
Cả ba nhi tử đều là người không có bản lĩnh gì, ba đứa con dâu cũng không vừa ý bà. Đặc biệt là con dâu của đại phòng và nhị phòng, Thẩm lão phu nhân luôn chướng mắt. Cũng may còn có Mễ thị của tam phòng lại là người cực kỳ thấu hiểu lòng người.
Lão nhân gia mà, cũng không trông cậy mỗi hài tử của mình đều là nhân trung long phượng, bình bình an an gia hoà vạn sự cũng đủ rồi. Nhưng chút tâm nguyện nhỏ như vậy đều không đáp ứng được! Thẩm lão phu nhân nhìn tường vi đang nở rộ bên ngoài cửa sổ, trong lòng thoải mái hơn không ít.
Thôi vậy, bà đã hao tâm tổn trí nửa đời người, bây giờ đã lười quản những chuyện này. Chi bằng cắm hoa, nghe kịch, chơi cờ. Bà nhìn ra ngoài cửa, trong lòng mong chờ Mễ thị đến nhanh một chút.
Lúc Thẩm Hưu biết được chuyện này, trực tiếp xông thẳng ra khỏi Thẩm gia, ở trên đường chặn ngang Yên Đoạt đang muốn đến thư viện.
Thẩm Hưu bắt lấy hai vai của Yên Đoạt, ra sức lắc chàng, nói: “Đánh nhầm người rồi! Chúng ta đánh nhầm người rồi!”
“A?” Vốn dĩ Yên Đoạt sáng sớm đã bị Yên phu nhân bắt ăn đầy một bụng cơm, bây giờ bị Thẩm Hưu lắc đến mức đồ ăn trong dạ dày cũng sắp phun ra đến nơi.
“Huynh nói gì vậy? Đánh sai người lúc nào? Tiểu tử của Tôn gia vài ngày trước, hay là Cổ nha dịch một tháng trước?” Yên Đoạt hỏi.
“Là Lưu Nguyên Chí!” Vẻ mặt Thẩm Hưu cao hứng nói: “Muội muội của ta không gả cho Lưu đại, nàng gả cho Trầm Tiêu Quân!”
Yên Đoạt trừng mắt nhìn Thẩm Hưu cả nửa ngày, sau đó chàng đột nhiên lắc đầu, nhảy về phía sau, nói: “Ta nói cho huynh biết! Đánh Lưu đại ta đi cùng huynh, nếu huynh muốn đi đánh Trầm Tiêu Quân, huynh tự đi đi! Ta không dám!”
Trầm Tiêu phủ.
Trên đỉnh đầu của Thẩm Khước là búi tóc phụ nhân không phù hợp, ngồi ở cửa sổ mong ngóng, quả thật trước lúc dùng bữa sáng Thích Giác đã quay về.
“Tiên sinh, người quay về rồi!” Thẩm Khước nhấc váy chạy chậm đến đón.
Trên mặt Thích Giác có chút u sầu, mà tia u sầu kia lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Khước đều tan đi, chàng nắm lấy tay của Thẩm Khước, kéo nàng quay về phòng, nói: “Nếu đã sợ nóng, còn chạy ra ngoài làm gì.”
Thẩm Khước chỉ tươi cười không nói chuyện.
Thích Giác phân phó hạ nhân dọn bữa sáng ra.
Thật ra gia đinh của Trầm Tiêu phủ ít đến đáng thương, trừ bỏ Ngư Đồng, chỉ còn lại đầu bếp, thợ hoa, vài gia đinh đều ở trong những phòng cách đây rất xa, bình thường vốn không đến đây.
Mà lần này Thẩm Khước gả đến đây mang theo ba tiểu nha hoàn Niếp Tuyết, Lục Nghị và Hồng Nê. Chung quy là tiểu cô nương xinh đẹp, lập tức khiến thanh tịnh của Trầm Tiêu phủ thêm một chút nhân khí. Có điều Thẩm Khước hiểu tính khí của Thích Giác, đã dặn dò hai người Lục Nghị và Hồng Nê bình thường vào lúc sáng sớm không được gây ồn ào. Cũng hết lần này đến lần khác cảnh cảo hai người họ, sau này phàm là khi có mặt Thích Giác, bọn họ có thể không xuất hiện thì đừng xuất hiện.
Vì vậy bây giờ lúc Thẩm Khước và Thích Giác cùng nhau dùng bữa sáng, trong phòng chỉ có hai người họ. Một hạ nhân hầu hạ cũng không có.
Thẩm Khước trước sau luôn híp mắt cười ngọt ngào, thỉnh thoảng nhấc mắt nhìn Thích Giác đang ngồi đối diện. Hình như tiên sinh của nàng có chút không tập trung.
“Tiên sinh?” Thẩm Khước gọi chàng.
“Hả?” Thích Giác giương mắt nhìn nàng.
“Ồ, không có việc gì.” Thẩm Khước lắc lắc đầu, lại không nhịn được nhìn Thích Giác chăm chú.
Thích Giác buồn cười đặt đũa xuống, hỏi: “Làm sao vậy, nói năng ấp úng.”
“Chỉ là cảm thấy hình như tiên sinh có tâm sự, có phải….có phải bởi vì chuyện của con không?” Thẩm Khước nhíu mày, nói: “Tuy rằng không biết tiên sinh làm thế nào giấu trời lấp biển. Nhưng….có khi nào sẽ có tai hoạ gì đó không?”
Thẩm Khước ngẩng khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay lên, vẻ mặt lo lắng.
Thích Giác quả thật có tâm sự, vừa nãy chàng đang nghĩ lại những lời sáng nay Thích Nhã Định nói với chàng. Dựa theo ý tứ của Thích Nhã Định, kính trà vào ngày thành hôn thứ hai là chuyện không thể thiếu được. Theo lý chàng nên dẫn Thẩm Khước đến Trấn Quảng Vương phủ, để Thẩm Khước kính trà.
Đối với cái này, Thích Giác quả thực khịt mũi coi thường.
Nhưng dựa theo quy củ của Đại Thích vương triều, thánh thượng tứ hôn cần tiến cung để tạ ân. Cũng chính là nói, Thẩm Khước cần cùng Trấn Quảng Vương phi tiến cung kính trà cho La Hoàng Hậu.
Thích Giác không tự chủ được nhíu mày.
Thẩm Khước liền đặt đũa xuống, đi đến bên cạnh Thích Giác, nói: “Tiên sinh, đừng nhíu mày.”
Nàng vươn tay ra, dùng ngón tay nhỏ bé đặt xuống trán Thích Giác, lại nhẹ nhàng đè xuống, muốn vuốt thẳng lông mày đang khẽ nhăn lại của chàng.
Nơi đầu tim của Thích Giác giống như bị ngón tay của nàng gãi một cái. Chàng vươn tay kéo thân thể nhỏ bé của Thẩm Khước ngồi lên đùi mình.
Thẩm Khước cười nói: “Tiên sinh, trước đây người đều không cho con lại gần. Bây giờ biến thành gặp con một lần thì ôm con một lần rồi!”
Thích Giác nhéo một cái vào mũi của nàng, nói: “Làm gì còn có kiểu nói “gặp một lần”, bây giờ con đã gả đến đây, cả ngày lẫn đêm đều có thể gặp con rồi.”
Lúc Thích Giác nói những lời này có chút buồn bã. Cách biệt hai đời, rốt cuộc có thể đem nàng khoá chặt ở bên cạnh. Thật ra chàng không phải không có cách khác giải trừ hôn sự với Thẩm Phi. Chẳng qua chàng thực sự đã đợi không nổi nữa. Nhân sinh tràn ngập biến cố, chỉ cần vừa nghĩ đến biến cố ở kiếp trước, Thích Giác liền cảm thấy rét lạnh ở trong lòng. Vì vậy chàng chỉ có thể tương kế tựu kế đem Thẩm Khước cưới về đây sớm hơn một chút.
Tuy rằng nàng chỉ mới mười một tuổi, nhưng như vậy cũng tốt. Cứ để chàng bồi nàng lớn lên, đợi nàng trưởng thành.
“Tiên sinh nói rất đúng! Sau này cả ngày lẫn đêm đều có thể ở cạnh tiên sinh!” Thẩm Khước ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Thích Giác, nghe lời như một đứa trẻ.
Tầm mắt của Thích Giác rơi xuống trên cần cổ trắng nõn của Thẩm Khước, dời lên trên, nhìn búi tóc phụ nhân của nàng.
Chàng khẽ nhíu mày, sau đó duỗi tay gỡ búi tóc của Thẩm Khước ra. Rốt cuộc chàng đã phát hiện ra chỗ nào không đúng, chả trách lúc vừa mới nhìn thấy Thẩm Khước đã cảm thấy khác lạ.
“Tiên sinh, người làm gì vậy, Hồng Nê không dễ gì mới chải cho con đẹp như vậy!” Thẩm Khước duỗi tay ôm lấy mái tóc dài đang rơi xuống tán loạn.
“Sau này không được búi tóc kiểu này nữa.” Trong ngữ khí của Thích Giác đã có một tia mất hứng.
Chàng ôm lấy Thẩm Khước đứng dậy, đi ra ngoài.
Hồng Nê và Lục Nghị đang canh giữ ở bên ngoài, nhìn thấy sắc mặt của Thích Giác không được tốt lắm, Lục Nghị liền có chút lo lắng gọi một tiếng “Cô nương….”. Nàng bỗng nhiên nhớ đến chuyện sáng nay Hồng Nê đã nói bọn họ nên sửa lại cách xưng hô với cô nương. Vì vậy lại vội vàng sửa miệng, nói: “Phu nhân….”
Cước bộ của Thích Giác đang bế Thẩm Khước đi về phía phòng ngủ liền dừng lại, chàng nói: “Sau này không được phép búi tóc phụ nhân cho cô nương của các ngươi, xưng hô cũng nên trở lại như lúc đầu. Lúc trước ở Thẩm gia như thế nào, sau này vẫn nên như thế ấy.”
Thẩm Khước dựa vào trong lòng Thích Giác vươn tay kéo kéo vạt áo của chàng, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh đừng tức giận mà.”
Nhìn thấy khuôn mặt hàm chứa uỷ khuất của Thẩm Khước, trong lòng Thích Giác lập tức mềm mại. Chàng đành phải ôn nhu nói: “Không cần bởi vì gả qua đây quá sớm mà phải làm những chuyện mình không thích, cũng không cần bắt ép bản thân thay đổi. Mặc những y phục mà con thích, trang điểm thành bộ dáng con thoải mái nhất, chơi những thứ con muốn chơi, đi những nơi con muốn đi. Giống như khi còn ở Túc Bắc, có được không?”
Thích Giác bỗng nhiên nảy sinh chút lo lắng, thậm chí trong giây lát chàng nảy sinh hoài nghi. Để Thẩm Khước còn nhỏ như vậy gả cho mình rốt cuộc là đúng hay sai? Có khi nào sẽ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của nàng, khiến nàng lớn lên quá sớm không? Mà loại trưởng thành nhanh chóng này đối với nàng có thật sự tốt hay không?