Lên Nhầm Kiệu Hoa
Ban đêm, Thẩm Khước ngủ thập phần không yên ổn. Mặc dù Nguỵ Giai Minh đặc biệt dặn dò hạ nhân nấu cho nàng chén thuốc cực kỳ dễ ngủ, cũng không thể giúp nàng ngủ ngon được. Thẩm Khước trằn trọc một đêm không ngủ, cho đến khi sắc trời tối đen, nàng mới nhắm mắt lại.
“A Khước?” Thanh âm của Thích Giác vang lên bên tai nàng, có chút ngứa.
Thẩm Khước ngay lập tức mở mắt ra, nàng dùng tay nâng nửa người dậy, hướng về cửa sổ đang mở một nửa, một trận gió thổi tới, khiến sống lưng nàng có chút lạnh.
Nàng lẩm bẩm: “Ảo giác sao?”
“Đứa ngốc.” Thanh âm trầm thấp của Thích Giác gần sát như vậy.
Thẩm Khước hất chăn ra muốn xuống giường đi thắp nến, bàn chân sạch bóng của nàng giẫm trên mặt đất cả nửa ngày cũng không tìm thấy đôi giày. Nàng quýnh lên, ngay cả giày cũng không thèm mặc, để chân trần chạy đến chỗ thắp nến.
Nến được thắp lên, trong phòng bỗng nhiên có ánh sáng lờ mờ.
Thẩm Khước quay người, ngơ ngác nhìn Thích Giác, ngay cả phản ứng lại cũng quên mất.
Thích Giác đứng ở bên giường, vén tay áo lên. Tay áo rộng rãi được kéo lên, lộ ra một vết thương khá dài trên cánh tay. Thích Giác đem bột thuốc rắc vào vết thương trên cánh tay, nói: “Không tính đến đây giúp sao?”
Thẩm Khước vậy mới phản ứng lại, ở đây là khách phòng của Yên gia, cũng không có thứ gì để băng bó, nàng liền xé một miếng vải ở vạt áo trong của mình, cẩn thận băng bó vết thương cho Thích Giác.
Băng bó xong, nàng mới ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Thích Giác, nàng sợ sệt hỏi: “Tiên sinh, thật sự là người sao?”
Thích Giác giương mắt nhìn Thẩm Khước, có chút trách mắng nói: “Không phải đã đồng ý với ta sẽ nghe lời, sẽ ngoan ngoãn trốn trong đình viện sao?”
Nếu không phải quay về tìm nàng, tay của Thích Giác cũng sẽ không bị thương.
Thẩm Khước có chút uỷ khuất nói: “Trong bụi cỏ có rắn….”
“Vậy mu bàn tay con lại làm sao vậy?” Thích Giác lạnh mặt hỏi.
Thẩm Khước liền giấu cánh tay bị bản thân siết đỏ ra sau lưng, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tiên sinh sao người có thể vừa gặp con đã mắng rồi! Người không biết con lo lắng đến chừng nào…”
Thích Giác liền than nhẹ một tiếng, chàng ngồi bên giường, bế Thẩm Khước ngồi trên đùi mình, rồi từ từ ôm chặt lấy nàng.
Lúc Thích Giác quay về trong đình viện một lần nữa, nhưng lại không tìm thấy thân ảnh của nàng, cả người Thích Giác đều ngây ngốc. Tuyệt vọng trong nháy mắt đó suýt chút nữa khiến chàng phát điên.
Thẩm Khước đang cuộn tròn trong lòng Thích Giác đột nhiên há miệng cắn vào đầu vai của chàng một cái.
Thích Giác nhíu mày, nói: “Mới nửa ngày không gặp, sao lại học cách cắn người rồi.”
“Con nghe nói nếu như có cảm giác đau thì không phải đang nằm mơ!” Thẩm Khước ngẩng mặt, nhìn chăm chú vào mắt Thích Giác.
Thích Giác cười khẽ, nói: “Phương pháp này của con không có tác dụng rồi, người bị cắn là ta, bị đau cũng là ta, không phải con.”
Thẩm Khước nghiêm túc lắc đầu, nói: “Nhưng lúc tiên sinh nhíu mày, trong lòng A Khước sẽ đau a.”
Thích Giác sửng sốt, chàng nhìn chăm chú vào con ngươi trong suốt của Thẩm Khước, nửa ngày không nói ra được lời nào.
Lời nói tình tứ lúc vô tâm, mới là trí mạng nhất.
Cánh tay ôm Thẩm Khước của Thích Giác lại siết chặt, chàng hỏi: “Bây giờ đã biết có phải nằm mơ hay không chưa?”
Đợi nửa ngày không nghe thấy câu trả lời, Thích Giác cúi đầu liền nhìn thấy tiểu cô nương đang nhìn chằm chằm vào ngực chàng.
“Tiên sinh, người có thể cởi y phục ra không?”
Thích Giác lặng thinh.
Thẩm Khước liền tự mình duỗi tay cởi y phục của Thích Giác, thắt lưng giữa eo bị cởi xuống, Thẩm Khước kéo kéo vạt áo của Thích Giác, lộ ra mảng ngực lớn.
Trên mặt của Thẩm Khước ngay lập tức đỏ lên. Nhưng đôi mắt của nàng vẫn chặt chẽ nhìn vào ngực của Thích Giác, thậm chí còn vươn tay ra, cẩn thận vuốt ve vị trí trái tim của chàng.
Trơn nhẵn, không có vết thương.
Thẩm Khước lại đem tay áp vào ngực của Thích Giác, cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình là nhịp tim hữu lực mà dồn dập của chàng.
Trên mặt Thẩm Khước ngay lập tức lộ ra nụ cười rực rỡ, nàng ngẩng mặt, nhìn Thích Giác vui vẻ nói: “Tiên sinh, tiên sinh! Người còn sống! Còn sống!”
Nhìn thấy con ngươi vui vẻ tựa sao trên trời của Thẩm Khước, Thích Giác bất đắc dĩ một trận, tất cả lo lắng và quở trách đều tan biến, chàng thấp giọng nói: “A Khước, con cứ tuỳ tiện cởi y phục của một nam nhân như vậy là không….”
Chữ “đúng” còn chưa kịp nói xong, hai tay của Thẩm Khước đã vòng quanh thắt lưng của Thích Giác. Cả người nàng nhích đến gần, dán sát tai vào trước ngực chàng.
Nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng nhanh của Thích Giác, Thẩm Khước vui vẻ cười rộ lên, nàng cười cười rồi nước mắt liền chảy ra.
Nước mắt của nàng làm ướt ngực của Thích Giác, tay của chàng đang ôm Thẩm Khước thả ra cũng không được, siết chặt cũng không xong. Trong lòng chàng khẽ thở dài, biết hôm nay thật sự đã doạ đến nàng.
Vẫn không thể bảo vệ nàng thật tốt, khiến nàng lo sợ.
Vốn dĩ không nên để nàng thấy được cuộc sống chân thực của chàng, những thứ đó đối với chàng mà nói là ánh đao huyết ảnh bình thường nhất, đối với nàng mà nói lại là ác mộng và sợ hãi cùng cực.
Thích Giác vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Khước, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta vĩnh viễn sẽ không nuốt lời, càng sẽ không bỏ con lại một mình.”
“Vâng.” Thẩm Khước dựa vào lòng Thích Giác nỗ lực gật đầu.
Thích Giác sờ mái tóc dài của Thẩm Khước, mái tóc đen bóng bị chàng nắm trong lòng bàn tay, có chút lạnh. Chàng khẽ cúi người, cẩn thận hôn lên sợi tóc ấy, coi như trân bảo.
“Tiên sinh!” Thẩm Khước đột nhiên ngẩng đầu lên.
Tóc đen của Thẩm Khước trượt ra khỏi lòng bàn tay của Thích Giác, trong giây lát chàng có chút lo lắng và bối rối sợ nàng phát hiện ra. Chàng không hi vọng Thẩm Khước tin lời đồn đại bên ngoài của người khác, chàng không hi vọng Thích Giác trong lòng nàng có vết nhơ.
“Chuyện gì thế?” Thích Giác dời mắt, tạm thời không nhìn nàng.
“Người bị đâm trúng kia không phải người có đúng không?” Thẩm Khước hỏi.
“Đúng.”
Nàng lại hỏi: “Vậy….Yên Đoạt nói gia đinh của Trầm Tiêu phủ đều bị giết rồi….Niếp Tuyết, Hồng Nê, Lục Nghị bên cạnh con, còn có Vương quản gia, Tần thợ hoa….”
“Bọn họ đều tốt cả, người chết đều là những hắc y nhân kia giả vờ.” Thích Giác nói.
Thẩm Khước thở phào một hơi.
Nàng vui vẻ kéo tay Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh, khi nào chúng ta về nhà?”
Thích Giác ôm Thẩm Khước nằm trên giường, ôm cả người nàng vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Trước con cứ ở lại Yên gia vài ngày, đợi ta xử lý xong mọi chuyện sẽ tới đón con.”
Thẩm Khước lập tức hỏi: “Cần bao lâu?”
“Mười ngày.”
Mi tâm của nàng lập tức nhíu lại.
Thích Giác bất đắc dĩ, đành nói: “Vậy bảy ngày…”
“Được! Lần này A Khước sẽ không lộn xộn, đừng nói là có rắn, cho dù có hổ con cũng không chạy loạn, sẽ ở đây đợi tiên sinh đến đón!” Thẩm Khước vui vẻ cười, cả người rúc vào trong lòng Thích Giác, không bao lâu liền từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Thẩm Khước trong giấc ngủ vẫn mang theo nụ cười, Thích Giác không nhịn được khẽ xích người tới gần.
Môi của chàng từ từ đến gần hai mắt đang nhắm lại của Thẩm Khước, nhưng lúc sắp hôn trúng nàng thì lại rời khỏi.
Thôi vậy, đừng làm nàng giật mình tỉnh giấc.
Sáng sớm, Nguỵ Giai Minh đích thân đến thăm Thẩm Khước, ngoài ý muốn phát hiện tiểu cô nương ngủ cực kỳ ngon lành, nàng liền dặn dò hạ nhân đừng làm phiền giấc ngủ của nàng, để cho nàng ngủ. Mà bản thân nàng ra ngoài cùng Yên Tranh bàn bạc chuyện của Trầm Tiêu phủ.
Hiện giờ cả Ngạc Nam thành đều đem chuyện của Trầm Tiêu phủ truyền tai nhau đến ồn ào huyên náo, nghe nói hôm nay trong cung đã phái người đi điều tra.
Lúc Thẩm Khước tỉnh giấc, vươn tay sờ sờ, bên cạnh không một bóng người.
Nàng đột nhiên ngồi dậy, nhìn khắp bốn phía, Thích Giác thật sự không có ở đây!
“Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ sao?” Thẩm Khước tự nói với mình, có chút mất mát cúi đầu, sau đó nàng liền nhìn thấy một ít bột phấn màu trắng trên mép giường. Nàng vươn ngón tay lấy một ít bột phấn ngửi ngửi, là thuốc chữa trị ngoại thương!
Nàng lại cúi đầu nhìn áo trong màu trắng của mình, phía dưới vạt áo đã bị mất đi một mảng rất to.
Đây không phải là mơ!
Tiên sinh của nàng thật sự vẫn tốt! Qua vài ngày sẽ đến đón nàng!
“Thẩm cô nương, người tỉnh rồi.” Nha hoàn của Yên gia bước vào, cung kính hỏi: “Nô tì hầu hạ người rửa mặt nhé?”
Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn cửa sổ đang mở, ánh nắng ở bên ngoài có chút chói mắt, nàng hỏi: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
Tiểu nha hoàn cười cười, nói: “Hiện giờ đã là buổi chiều.”
“Buổi chiều? Đã trễ như vậy sao?” Thẩm Khước thực sự kinh ngạc, nàng luôn có thói quen lạ giường, sao lần đầu tiên ngủ ở Yên gia lại ngủ đến ngon lành như vậy.
Lúc này nàng vẫn chưa nhận thức được, nàng không phải lạ giường, là do thiếu đi Thích Giác ở bên cạnh.
“Bẩm cô nương, là chủ tử của nô tì thấy người ngủ rất ngon lành mới không cho phép ai làm ồn đến cô nương. Còn dặn dò cô nương ngủ dậy nhất định sẽ đói, bảo phòng bếp nấu đồ ăn nóng cho cô nương.”
Thẩm Khước vậy mới cảm thấy trong bụng đang đói cồn cào, thực sự hận không thể lập tức ăn no.
Nguỵ Giai Minh biết Thẩm Khước đã tỉnh, vội vàng dặn dò phòng bếp đem thức ăn vẫn còn nóng bưng lên. Lại lo lắng tiểu cô nương cáu kỉnh không chịu ăn nên tự mình qua đó xem. Sau đó nàng liền kinh ngạc phát hiện thần sắc của Thẩm Khước vô cùng tốt.
Đồ ăn của phòng bếp còn chưa được đưa lên, Thẩm Khước đã ngồi bên bàn há to miệng ăn một ít điểm tâm và trái cây.
Nhìn thấy Nguỵ Giai Minh đến, Thẩm Khước ngượng ngùng cười cười, nàng đặt điểm tâm đã ăn được một nửa xuống, tiến lên nói: “Khiến Nguỵ tỷ tỷ chê cười rồi, muội, muội thực sự rất đói….”
“Làm gì có chê cười không chê cười cái gì chứ, nhìn khí sắc của muội tốt như vậy, ăn uống cũng ngon, ta không biết có bao nhiêu vui mừng. Là ta không đúng, đồ ăn của phòng bếp đưa lên quá chậm rồi.”
“Nguỵ tỷ tỷ đừng nói như vậy, Yên gia ca ca cứu muội, mọi người lại giúp đỡ muội, đã làm A Khước vô cùng cảm kích.” Thẩm Khước cười nói, trên mặt không còn nửa điểm hồn bay phách lạc của ngày hôm qua.
Tia sáng trên mặt Thẩm Khước khiến Nguỵ Giai Minh có chút rối loạn đầu óc, bản lĩnh tự điều tiết tâm tình của tiểu cô nương này có phải quá tốt rồi không?
Nguỵ Giai Minh phân phó phòng bếp đưa thức ăn lên nhanh một chút, lại cảm thấy những món ăn thanh đạm kia có lẽ không hợp ý Thẩm Khước, lại phân phó phòng bếp nấu thêm vài đạo món ăn mặn.
“Nguỵ tỷ tỷ….” Sau khi ăn no, Thẩm Khước kéo Nguỵ Giai Minh cười ngọt ngào, “Muội có chuyện này muốn cầu tỷ.”
“Có chuyện gì cứ nói, chỉ cần ta có thể giúp được, nhất định sẽ không từ chối.” Nguỵ Giai Minh cười nói.
“Muội có thể ở lại Yên gia thêm vài ngày nữa được không?” Thẩm Khước lặng lẽ quan sát sắc mặt của Nguỵ Giai Minh, lo sợ đối phương sẽ có một chút không tình nguyện. Nếu như tỷ ấy không đồng ý, cho dù nàng phải quay về Thẩm gia cũng không nguyện ý lưu lại.
Nguỵ Giai Minh cười rộ lên, nói: “Đương nhiên có thể, muội thích ở bao lâu đều được!”
Thẩm Khước không biết Nguỵ Giai Minh giúp nàng như vậy, vốn không hoàn toàn vì ngày đó nàng giải vây trên Hương Lô yến, càng vì Thích Giác đối với Yên Tranh có ơn cứu mạng. Đối với Yên gia cũng là tận tình giúp đỡ.