Lên Nhầm Kiệu Hoa
Khi Thẩm Khước và Thích Giác chạy đến tiền sảnh, kẻ ám sát đã bị bắt lại. Hai hàng ẩn vệ mặc y phục màu xanh bao vây khắp tiền sảnh, những phụ nhân và tiểu hài tử bị kinh sợ cũng bị vây trong sảnh, ai cũng không được ra ngoài.
Ba tiểu gia hoả tiểu Vô Biệt, tiểu Như Quy và tiểu Hồng Đậu được Nhẫn bảo hộ, không có bất cứ sơ suất gì, thậm chí cũng không bị doạ sợ, đang có chút tò mò nhìn những đứa trẻ khác sợ hãi đến khóc. Ba đứa đại khái không hiểu, bọn họ khóc cái gì a?
“Chuyện gì vậy.” Thích Giác nhìn thoáng qua tình hình trong sảnh, chỉ có ba phụ nhân đến làm khách bị ẩn vệ khống chế, trên đất rơi hai ba chiếc chuỷ thủ, còn có một bãi máu. Không có những thương vong khác.
Thẩm Khước không quan sát nhiều như vậy, toàn bộ ánh mắt của nàng chỉ rơi trên người ba tiểu gia hoả, nhìn thấy ba đứa đang ngồi một chỗ chơi đồ chơi trong tay, nàng liền thở phào một hơi. Nàng đi qua, hữu ý vô ý dùng thân thể của mình ngăn lại tầm mắt của ba đứa.
“Ba phụ nhân này dùng thuật dịch dung, trà trộn vào yến hội, có ý đồ hành thích bệ hạ. Khi đó may mà Thẩm tướng quân ở gần đó, kịp thời phát hiện, ngăn cản bọn chúng. Bệ hạ vốn không sao.” Nhẫn dùng dăm ba câu tường thuật lại mọi chuyện.
Thẩm tướng quân tức Thẩm Hưu.
Mặt mày Thích Thanh Hạo xanh mét, đứng ở đó không nói năng gì.
Thích Giác thoáng trầm tư, đi đến trước người ba phụ nhân bị ép quỳ trên đất kia. Để tránh việc bọn họ cắn lưỡi tự sát, ẩn vệ không những khống chế bọn họ quỳ trên mặt đất, còn bịt miệng của bọn họ lại.
“Chặt đứt gân tay gân chân, cắt lưỡi, kéo xuống từ từ tra khảo.” Thích Giác vân đạm phong khinh nói.
Thẩm Khước quay đầu lại nhìn chàng, nhìn thấy độ cong bên khoé miệng của chàng liền hiểu được Thích Giác đã thật sự tức giận.
Vài ẩn vệ đang kiềm chế ba phụ nhân khom lưng, không tiếng động áp giải người đi xuống.
“Không nghĩ tới ở Trầm Tiêu phủ còn có thể gặp được chuyện ám sát, thật sự là quá trùng hợp.” Một vị phụ nhân khí khái đầy người dùng khăn che miệng, cười khẽ nhỏ giọng nói.
Nàng là Tiết gia tam phu nhân, cũng là vợ cả của tả tướng.
Khách khứa đến đây hôm nay vốn là gia quyến của các vị đại thần trong triều, ai mà không nghe ra ý tứ của lời này chứ.
Hàn cô nương ở một bên nhẹ nhàng cười, nói: “Lời này của Tiết tam phu nhân cũng thật thú vị, Trầm Tiêu phủ lại không phải là chiếc hộp bịt kín, vừa lúc trúng lễ thôi nôi của ba tiểu điện hạ, khách khứa tụ tập, làm sao có thể không có người nham hiểm trà trộn vào? Hơn nữa sao ta lại thấy ba vị phụ nhân kia vừa nãy còn cùng Tiết tam phu nhân nói chuyện a.”
Hàn cô nương là trưởng nữ của hữu tướng, cũng là muội muội của Hàn Minh Hiên.
“Ngươi không thể ngậm máu phun người! Bọn họ đều dùng biện pháp tà môn ma đạo thay đổi dung mạo, khách khứa đến đây hôm nay ai cũng chưa phát hiện ra manh mối! Lại không chỉ là ta! Bệ hạ! Người đừng nghe lời nói vô căn cứ của nàng!” Tiết tam phu nhân nóng nảy, vội vàng biện giải.
Lúc này Thích Thanh Hạo mới mở miệng: “Xử lý tốt mọi chuyện đi, tìm ra chân tướng thật sự.”
Lời của ông đương nhiên là nói với Thích Giác, ông nói xong liền đứng dậy, dự định xuất phủ. Đối với cuộc đối thoại của hai người Tiết tam phu nhân và Hàn cô nương, Thích Thanh Hạo làm như không nghe thấy.
“Tiễn phụ hoàng.” Thích Giác cung kính hành lễ.
Thích Thanh Hạo vẫy vẫy tay, biểu thị không cần tiễn.
Khách khứa hôm nay không có người nào ngốc, phía sau hoặc nhiều hoặc ít đều đại biểu ý tứ của nam nhân nhà mình. Khiến các bà rất kinh ngạc chính là thái độ của Thích Thanh Hạo. Gặp phải loại chuyện hành thích này, chẳng lẽ không nên đem người áp giải về thiên lao từ từ thẩm vấn sao? Sao có thể dễ dàng giao cho Thích Giác xử lý như thế? Thích Giác là Thái Tử, giao cho hắn xử lý cũng coi như hợp lý. Nhưng mấu chốt là chuyện này phát sinh ở Trầm Tiêu phủ, vậy Thích Giác kia đương nhiên không thoát được hiềm nghi. Dưới loại tình huống này trực tiếp giao người hành thích cho Thích Giác, vậy chẳng phải đã nói rõ sự quá tín nhiệm sao?
Khi ấy tất cả mọi người trong triều đều cho rằng bệ hạ lập Thích Giác làm Thái Tử là một âm mưu, nhưng đã lâu như vậy, vị trí Thái Tử này của Thích Giác có phải càng ngày càng vững không? Hơn nữa ban đầu người dễ dàng kế vị nhất chính là Đại điện hạ và Nhị điện hạ, sau khi xảy ra chuyện cưỡng đoạt em dâu Đại điện hạ cơ hồ sống những ngày như ở ẩn, trong triều không có chút căn cơ nào. Mà Nhị điện hạ lại chết ở trong ngục. Hiện giờ miễn cưỡng có thể tranh vị với Thích Giác tựa hồ chỉ có Tứ điện hạ, nhưng Tứ điện hạ Thích Đại lại là bộ dáng không có dã tâm gì, huống hồ ngày tháng của mẫu thân hắn là đương kim Hoàng Hậu cũng càng ngày càng không dễ trải qua.
Như vậy, còn ai có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với Thích Giác? Những phụ nhân kia trong lòng âm thầm tính toán —— đợi sau khi trở về phải đem chuyện ngày hôm nay nói thật kỹ với nam nhân nhà mình.
Khách khứa lần lượt cáo lui, ẩn vệ âm thầm thẩm tra, chỉ khi xác định những khách khứa này không có hiềm nghi mới thả cho bọn họ rời đi. Thích Giác đi đến thư phòng, không biết đang cùng ai nghị sự, Thẩm Hưu cũng cùng đi đến đó.
Thẩm Khước tiễn hết khách khứa, sai bà vú dẫn mấy hài tử đến trong hoa phòng của hậu viện chơi. Bản thân và Ngụy Giai Minh, Tô Lăng Hạm, Thẩm Ninh, Thẩm Lưu còn có Thẩm Phi ngồi trong lương đình cách đó không xa nói chuyện phiếm.
Vốn dĩ Thẩm Phi muốn đưa Lưu Minh Thứ về nhà, nhưng hiếm khi Lưu Minh Thứ được Du Du kéo đi chơi. Đứa nhỏ Lưu Minh Thứ này tính tình quá cô độc, khi ở nhà cũng thường xuyên bị mấy ca ca của thiếp sinh khi dễ, thật sự rất hiếm khi chơi với những đứa cùng tuổi. Cho nên Thẩm Phi liền lưu lại. Có điều vị trí nàng ngồi cách Thẩm Ninh rất xa, Thẩm Ninh cũng tránh né nàng.
Trong đình chốc chốc lại truyền ra thanh âm đàm tiếu, trong hoa sảnh thỉnh thoảng cũng truyền ra tiếng cười vui vẻ của mấy tiểu hài tử.
Tuổi của Du Du lớn nhất, giống một đại tỷ tỷ chăm sóc một đám tiểu đậu đinh.
“Ey, sao ngươi lại ngồi một mình ở đây a.” Trong tay Du Du cầm một bó hoa, đang muốn cắm lên đầu tiểu Hồng Đậu, liền nhìn thấy Lưu Minh Thứ vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài, không nhúc nhích, không nói một tiếng nào.
Lời nói của Du Du, khiến một đám tiểu đậu đinh đều nhìn về phía Lưu Minh Thứ.
Bà vú của Lưu Minh Thứ ở phía xa có chút sốt ruột, sợ có người khi dễ tiểu chủ tử nhà mình, dù sao vừa nãy bà đã sơ suất một lần, chung quy Lưu Minh Thứ ở trong nhà cũng luôn bị các huynh trưởng khi dễ.
Tiểu Hồng Đậu nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, tiếp theo liền lấy ra một bông hoa thiên điểu từ trong bó hoa Du Du đưa cho nàng, sau đó nhấc chân đi về phía Lưu Minh Thứ.
“Biểu ca ca, cho này!” Tiểu Hồng Đậu đưa hoa tới trước người Lưu Minh Thứ. Cả người Lưu Minh Thứ đều căng chặt, nó không nhìn thấy thứ tiểu Hồng Đậu đưa đến, nhưng nó ngửi thấy mùi hoa. Hai tay quy quy củ củ đặt trên đầu gối của nó khẽ run lên một chút, nó muốn nhận, nhưng không dám vươn tay.
Bởi vì nó không nhìn thấy hoa ở đâu.
Lưu Minh Thứ thậm chí còn có chút sợ hãi, khi còn nhỏ có một lần tỷ tỷ cũng đưa hoa cho nó, nhưng trên hoa có sâu lông đáng sợ, đến khi nó duỗi tay nhận lấy bông hoa, liền sờ phải một tay toàn sâu, trên thân mình của sâu lông đều là gai độc, khiến tay của nó sưng tấy lên.
Tiểu Hồng Đậu ngồi xổm xuống trước người Lưu Minh Thứ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nó.
Lưu Minh Thứ càng khẩn trương hơn, nó thậm chí có thể cảm nhận được tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào nó. Là đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nó sao? Nó rất không thích loại cảm giác bị người khác quan sát này, cho nên liền chậm rãi cúi đầu.
Tiểu Hồng Đậu liền kéo tay Lưu Minh Thứ, nhét hoa thiên điểu trong tay mình vào trong tay Lưu Minh Thứ. Sau đó nắm lấy ngón trở của Lưu Minh Thứ chạm chạm vào lá hoa.
“Màu xanh!”
Tiểu Hồng Đậu dời ngón tay của Lưu Minh Thứ lên phía trên, để đầu ngón tay của nó đụng vào mép hoa ở mặt trên, nói: “Màu tím!”
Lại tiếp tục kéo ngón tay của Lưu Minh Thứ, để đầu ngón tay của nó chạm vào cánh hoa, nói: “Màu lam!”
Ngón tay của Lưu Minh Thứ run lên một chút, lại muốn rụt về.
Tiểu Hồng Đậu nhíu mày, sau đó một lần nữa giữ chặt tay Lưu Minh Thứ, để nó sờ sờ bông hoa trong tay. Nàng nỗ lực phát âm thật chuẩn, nhu nhu nói: “Hạc, hạc, hạc!”
Nhưng cái âm thứ hai, nàng làm sao cũng không phát ra được.
Du Du ở một bên nóng nảy, vội vàng lớn tiếng nói: “Hạc! Vọng! Lan*!”
(*: Hoa thiên điểu.)
“Ân ân!” Tiểu Hồng Đậu dùng sức gật gật đầu, nỗ lực nói: “Hạc! Oa! Nan!”
“Không đúng, không đúng! Là Hạc Vọng Lan!” Du Du cau mày sửa chữa cho nàng.
Mấy bà vú đứng trông coi ở một bên đều không nhịn được cười ra tiếng.
Tiểu Hồng Đậu cũng có chút bực bội nói lại một lần: “Hạc! Oa! Nan!”
“Vẫn không đúng! Nói theo ta! Hạc! Vọng! Lan!” Du Du nặng nề thở dài, nàng nhét hoa trong tay cho muội muội Yên Lạc Thanh của mình, đi đến bên người tiểu Hồng Đậu cẩn thận dạy nàng.
Một lần, hai lần, ba lần..…
“Hạc! Vọng! Lan!” Tiểu Hồng Đậu rốt cuộc có thể đem ba từ này phát âm ra một cách thật chuẩn xác.
Người khác còn chưa khen nàng, nàng đã tự mình vỗ tay trước, cười đến híp cả hai mắt.
Lưu Minh Thứ cầm bông hoa trong tay, cúi đầu, khóe miệng cũng nhịn không được mang theo chút ý cười.
Tiểu Hồng Đậu tự mình cười đủ rồi, lần nữa giữ chặt tay của Lưu Minh Thứ mà lắc lắc, nói: “Hạc! Vọng! Lan!”
Nhìn Lưu Minh Thứ nhấp miệng, không có phản ứng, nàng nóng nảy, lại mạnh mẽ nói thêm ba lần, thiếu chút nữa đã cắn cả đầu lưỡi của mình.
Lúc này Lưu Minh Thứ mới hiểu tiểu Hồng Đậu là đang dạy nó nhận biết hoa thiên điểu, nó ngẩng đầu vội vàng nhìn nàng một cái, lại vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hạc Vọng Lan.…”
“Đúng! Hái! Hái!” Tiểu Hồng Đậu túm lấy tay Lưu Minh Thứ, muốn kéo nó từ trên ghế dài đứng dậy. Nhưng nàng chỉ vừa mới qua một tuổi, bước chân còn chưa vững, Lưu Minh Thứ ngồi ở đó không muốn đứng dậy, nàng liền bang một tiếng đặt mông ngồi trên mặt đất.
Váy nhỏ xinh đẹp đều nhiễm bùn đất.
“Tiểu Hồng Đậu!”
Tiểu Vô Biệt, tiểu Như Quy, Du Du, Thẩm Thư Hương, tiểu Ngộ Kiến, còn có Yên Lạc Thanh đều vây quanh lại đây.
“Có đau không?” Thích Vô Biệt cau mày kéo nàng tới.
“Thổi thổi! Thổi thổi!” Cả khuôn mặt mũm mĩm của Thích Như Quy đều nhăn lại.
Những tiểu cô nương còn lại đều phủi phủi bụi bặm dính trên váy cho nàng.
Bà vú của tiểu Hồng Đậu muốn đi qua giúp đỡ, nhưng bị Lục Nghị ngăn lại.
Lưu Minh Thứ có chút hoang mang rối loạn đứng lên, nó muốn xin lỗi, nhưng không mở miệng được. Nó muốn biết tiểu Hồng Đậu ngã có đau hay không, cũng không biết có khóc nhè không, nhưng nó không nhìn thấy.…
“Không đau!” Tiểu Hồng Đậu cười đẩy hai ca ca ra, nàng vẫn muốn kéo tay của Lưu Minh Thứ. “Biểu ca ca, hái hoa! Hái hoa!”
“Được.…” Lưu Minh Thứ tùy ý để tiểu Hồng Đậu kéo mình chui vào trong bụi hoa. Bàn tay nhỏ nắm lấy tay nó, mềm mềm, giống như có một loại lực đạo thần kỳ, chỉ cần nắm lấy tay nàng thì sẽ không sợ ngã, cho dù trước mắt là một mảnh tối đen cái gì cũng không nhìn thấy.
Tiểu Như Quy ngắt một đóa sơn trà, cười hì hì đưa cho Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt thoáng ghét bỏ nhét sơn trà cho Thẩm Thư Hương. Tiểu Thư Hương thập phần vui vẻ nhận lấy, lại đưa Quân Tử Lan trong tay cho Thích Vô Biệt. Thích Vô Biệt sững người, thấy trong tay tiểu Ngộ Kiến ở một bên đang cầm một bó hoa, liền đưa Quân Tử Lan trong tay cho nàng.
Có lẽ chọn đồ vật đoán tương lai quả thực rất có tính dự báo, Thích Như Quy quả thực quá…. bác ái. Trên đời này không có thứ nào nó không hiếu kỳ không yêu thích, giống như đối với chuyện gì cũng tràn ngập hứng thú. Đợi sau khi nó lớn lên ai cũng phải khen nó một câu bác học, bản thân nó cũng luôn tự xưng trên biết thiên văn dưới biết địa lý, ngũ hành bát quái không gì không biết không gì không hiểu. Nhưng Thích Vô Biệt biết người đệ đệ này chính là cái gì cũng biết được chút chút, lại cái gì cũng chưa triệt để thấu hiểu!
Hơn nữa nó còn đặc biệt thích đoạt đồ vật của ca ca! Phàm là thứ Thích Vô Biệt thích, nó đều phải có thứ giống y vậy một chút! Bao gồm.…
Thích Vô Biệt nhìn thoáng qua Yên Lạc Thanh đi theo phía sau Du Du, bộ dáng tiểu Đường Đậu của Thích Vô Biệt và Yên Lạc Thanh có vài phần giống nhau, chỉ là tính tình lại bất đồng. Tính tình của tiểu Đường Đậu và hai tỷ tỷ đều không quá giống nhau.
Thích Vô Biệt liếc mắt nhìn đệ đệ chơi bùn ở một bên. Hắn sống lại một đời cũng không thể lại bại bởi người đệ đệ này! Thích Vô Biệt cong cong khóe miệng đuổi theo Du Du và Yên Lạc Thanh. Nếu như tiểu Đường Đậu của hắn còn chưa sinh ra, vậy thì tạo quan hệ tốt với hai tỷ tỷ của nàng trước!
Trong bụi hoa Hạc Vọng Lan ở phía xa truyền đến tiếng cười dễ nghe, có tiểu Hồng Đậu, còn có Lưu Minh Thứ. Đây là nụ cười đầu tiên của Lưu Minh Thứ trong ngày hôm nay.
Thích Vô Biệt nhìn qua đó, thấy Lưu Minh Thứ đi theo phía sau tiểu Hồng Đậu, khóe miệng nhếch lên, cười đến thực vui vẻ.
Hoá ra tiểu tử này từ lúc này đã bắt đầu “dựa” vào tiểu Hồng Đậu rồi sao? Thích Vô Biệt nhìn thân ảnh của nó, đồng tình lắc lắc đầu. Lưu Minh Thứ đáng thương, ngươi thích ai không thích lại thích tiểu Hồng Đậu.…
Thích Vô Biệt biết rõ trong năm tháng tương lai, kỹ năng trêu chọc nam nhân của tiểu Hồng Đậu thật sự quá mức cường đại. Mà Lưu Minh Thứ chẳng qua chỉ là một người nhỏ bé trong số đó mà thôi.…
Thẩm Phi chốc chốc lại quay đầu nhìn về phía hoa phòng, nàng có chút lo lắng Lưu Minh Thứ.
Thẩm Khước tự nhiên đã nhìn ra Thẩm Phi có chút lo lắng cho Lưu Minh Thứ, nàng an ủi nói: “Phi tỷ tỷ đừng lo lắng, Minh Thứ là đứa thông minh hiểu chuyện, có lẽ rất nhanh là có thể cùng các tiểu gia hỏa khác chơi chung một chỗ thôi.”
Thẩm Phi gật gật đầu, để bản thân thả lỏng hơn, nàng cũng chỉ có thể hi vọng như vậy.
“Cô nương, cô nương, nhị phu nhân Yên gia lại đây.” Niếp Tuyết từ đầu hành lang đi tới, bẩm báo.
“Vân tỷ tỷ? Không phải hôm nay nàng không thoải mái sao? Sao lại đến đây? Hơn nữa lại vào lúc này, yến hội đều đã kết thúc rồi a.” Trong lòng Thẩm Khước tuy rằng nghi hoặc, vẫn vội vàng đứng dậy, nàng nói với các tỷ muội khác, “Mọi người trước chờ một chút, ta ra phía trước đón Vân tỷ tỷ đến đây.”
Thẩm Khước nói xong, liền để Niếp Tuyết đi theo mình, cùng nhau đi về phía trước.
Ngụy Giai Minh nhíu nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc. Trước đó nàng vốn không hoàn toàn nói thật với Thẩm Khước. Từ sau khi đứa bé đầu tiên của Thẩm Vân mất đi, cảm tình với Yên Đoạt không được tốt cho lắm. Trong tử viện thường xuyên có thể nghe thấy thanh âm hai người cãi nhau. Tuy rằng Ngụy Giai Minh và nàng tiếp xúc không phải quá sâu, nhưng nàng ẩn ẩn cảm thấy Thẩm Vân tựa hồ không quá thích Thẩm Khước. Hơn nữa vì sao Thẩm Vân lại đột nhiên đến đây vào lúc này? Trong lòng Ngụy Giai Minh ẩn ẩn có một dự cảm xấu.
Nhưng Thẩm Khước còn chưa đi đến đằng trước, Thẩm Vân đã tới đây.
Nhìn Thẩm Vân xuất hiện ở đầu hành lang, Thẩm Khước cười tiến lên nghênh đón. Nhưng khi đến gần, Thẩm Khước từ từ phát hiện sắc mặt của Thẩm Vân không được tốt lắm.
“Vân tỷ tỷ làm sao vậy?” Thẩm Khước có chút kinh ngạc hỏi.
Thẩm Vân giơ tay lên ném một cái tát xuống mặt Thẩm Khước.
Thẩm Khước chưa từng nghĩ rằng Thẩm Vân sẽ động thủ với mình, hoàn toàn không phòng vệ. May mắn Niếp Tuyết ở một bên thấy sắc mặt của Thẩm Vân không đúng, trong lòng đã đề phòng trước. Cho nên kịp thời chắn trước người Thẩm Khước. Cái tát hung hăng kia của Thẩm Vân liền rơi xuống trên mặt Niếp Tuyết.
Mặt của Niếp Tuyết bị đánh nghiêng sang một bên, tóc dài rơi xuống, che đi phân nửa mặt nàng.
“Niếp Tuyết!” Thẩm Khước cả kinh, vội vàng nhìn mặt Niếp Tuyết.
Những người trong lương đình tuy rằng cách đó không gần, nhưng đều có thể thấy rõ tình cảnh trong hành lang, hơn nữa tiếng tát vang dội đều rơi vào trong tai các nàng. Các nàng vội vàng đứng lên chạy đến.
“Thẩm Vân ngươi làm gì vậy?” Thẩm Lưu căm tức nhìn Thẩm Vân.
Thẩm Phi và Thẩm Ninh cũng khó hiểu nhìn Thẩm Vân, khi còn khuê trung trong nữ nhi Thẩm gia Thẩm Vân là người đoan trang khéo léo nhất, quan hệ với Thẩm Khước cũng tốt nhất. Hôm nay nàng làm sao vậy?
“A Khước muội không sao chứ?” Tô Lăng Hạm sợ đến trắng mặt, vội vàng hỏi han Thẩm Khước, lại cùng Thẩm Khước nhìn mặt Niếp Tuyết.
Ngụy Giai Minh đang mang thai, là người cuối cùng chạy đến. Nàng kéo tay áo Thẩm Vân, nói: “Còn đang mang thai, sao lại tức giận đến vậy.”
“Nô tỳ không sao, không sao!” Niếp Tuyết vội vàng nói. Nhưng mặt của nàng đã sưng đỏ lên trong nháy mắt.
Niếp Tuyết đối với Thẩm Khước mà nói, căn bản không phải là một nha hoàn bình thường.
Thẩm Khước kéo Niếp Tuyết và Tô Lăng Hạm đang đứng trước mặt mình ra, nhìn Thẩm Vân, lạnh giọng nói: “Nếu ta có chỗ nào đắc tội tỷ, tỷ cứ việc nói ra. Đừng cứ giấu ở trong lòng giận dỗi, mà ta căn bản lại không biết vì sao!”
Thẩm Khước hiểu rõ từ sau khi nàng tổ chức tiệc sinh nhật năm đó, Thẩm Vân liền cố ý xa cách nàng. Thẩm Khước không chủ động đến tìm nàng, đúng lúc khi đó xảy ra rất nhiều chuyện, Thẩm Khước cũng không đi hỏi han. Hôm nay thấy nàng đến đây, trong lòng Thẩm Khước vốn còn có chút vui sướng, lại không ngờ rằng Thẩm Vân là tới tính sổ.
Rất tốt.
Thẩm Khước cũng muốn biết, Thẩm Vân này rốt cuộc vì sao lại xa cách nàng, thậm chí cừu hận nàng!
“Hừ,” Thẩm Vân cười lạnh, “Ngươi đang giả bộ hồ đồ sao? Làm ra chuyện có lỗi với ta còn muốn tiếp tục giả bộ hồ đồ sao? Thẩm Khước! Trước kia ta đối xử với ngươi không tốt sao? Khi ngươi mới vừa trở về Thẩm gia người khác đối xử với ngươi như thế nào?”
Ánh mắt của Thẩm Vân lần lượt nhìn về phía Thẩm Phi, Thẩm Lưu và Thẩm Ninh.
“Ngươi đã quên chuyện Thẩm Phi khi dễ ngươi, xa lánh ngươi, thậm chí nàng không muốn gả đến Lưu gia, đẩy ngươi ra thay nàng gả đi rồi sao?”
Sắc mặt Thẩm Phi đỏ lên, phẫn nộ nhìn Thẩm Vân, cả giận nói: “Ngươi nói những thứ này làm gì! Châm ngòi ly gián sao?”
Thẩm Vân không để ý đến Thẩm Phi, tiếp tục nói: “Hay là ngươi đã quên Thẩm Ninh đẩy ngươi như thế nào, mắng ngươi như thế nào, lớn tiếng đuổi ngươi ra khỏi cửa như thế nào sao?”
Thẩm Ninh lạnh lùng nhìn Thẩm Vân.
“Còn có, Thẩm Lưu này nàng có từng giúp ngươi sao? Cả ngày giả thanh cao, ai cũng cho rằng tính tình nàng quái gở không dễ ở chung, trên thực tế thì sao? Hừ, xử sự khéo léo nhất chính là nàng! Ai cũng không giúp, ai cũng không giao hảo, để cho khi người khác nhớ tới nàng chỉ cảm thấy con người nàng không tồi.”
Thẩm Lưu liếc mắt nhìn Thẩm Vân, lười tranh cãi cùng nàng.
“Mà ta!” Thẩm Vân vỗ vỗ ngực mình, “Khi ngươi lẻ loi hiu quạnh từ Túc Bắc trở về Ngạc Nam, chỉ có ta đối tốt với ngươi! Khi các nàng xa lánh ngươi ta giúp ngươi nói chuyện! Ta tặng lễ vật cho ngươi! Ta quan tâm ngươi ăn có ngon không ngủ có được không ở có được không, ra chủ ý cho ngươi, bồi ngươi nói chuyện! Nhưng ngươi lại đối xử với ta như thế nào!”
Thẩm Khước hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh trở lại, nàng trầm giọng nói: “Đúng, trước kia khi ở Thẩm gia may mà có Vân tỷ tỷ chiếu cố, Thẩm Khước vô cùng cảm kích. Nhưng hiện giờ ta cũng rất muốn biết rốt cuộc ta đã làm gì với tỷ?”
“Ngươi nhìn xem đây là thứ gì!” Thẩm Vân lấy một ly rượu nhỏ bé tinh xảo từ trong tay áo ra đưa cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước cẩn thận nhìn ly rượu trong tay. Ly sứ nhỏ bé tinh xảo, lật cái ly lại, liền có thể nhìn thấy phía dưới khắc một chữ “Khước” nho nhỏ. Có điều toàn bộ cái đáy của ly rượu có dính chút đất mềm kỳ quái. Thẩm Khước liền nhận ra ly rượu này chính là đồ vật của Trầm Tiêu phủ, hơn nữa là khi nàng tổ chức tiệc sinh nhật mười lăm tuổi, Thích Giác cố ý sai người làm ra.
Lúc trước trên hàng loạt vật kiện dùng trong tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Thẩm Khước đều điêu khắc một chữ “Khước” nhỏ, chính là để chúc mừng sinh nhật của Thẩm Khước, với ngụ ý cát lợi. Ly rượu này được tạo ra vào lúc ấy. Chỉ có điều sau này những thứ đó đều được cất đi sau khi tiệc sinh nhật của Thẩm Khước kết thúc, ngày thường cũng không dùng lại, cái ly này sao lại ở trong tay Thẩm Vân?
Thẩm Khước dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thẩm Vân, hỏi: “Vân tỷ tỷ, tỷ đây là có ý gì? Cái ly này quả thực là đồ vật của Trầm Tiêu phủ, nhưng tại sao lại ở chỗ của tỷ?”
Thẩm Vân cười lạnh, nói: “Hắn đem thứ này cất giấu suốt hai năm, cố ý dùng một tầng đất mềm chùi đi chữ “ Khước” ở phía dưới, sau đó đặt ở thư phòng ngày ngày nhìn! Đêm đêm nhìn! Nhìn đến hai năm!”
“Hắn? Hắn là ai?” Thẩm Khước ngây ngốc, nàng căn bản không hiểu lời nói của Thẩm Vân?
“Hừ, ngươi còn muốn tiếp tục giả vờ sao?” Ánh mắt của Thẩm Vân nhìn Thẩm Khước đều là cừu hận.
Thẩm Khước từng chút một phản ứng lại, có thể khiến Thẩm Vân sinh ra xa cách với nàng, thậm chí còn tức giận đến như vậy, cũng chỉ có thể là Yên Đoạt.
“Tỷ là nói Yên nhị ca ca?” Thẩm Khước khiếp sợ nhìn Thẩm Vân.
“Tiếng ca ca này ngươi gọi cũng thật thân thiết!” Thẩm Vân gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Khước, “Ngươi rốt cuộc đã chịu thừa nhận rồi có phải không?”
“Ta thừa nhận cái gì?” Thẩm Khước rơi vào trong khiếp sợ không thoát ra được, nàng lại cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, nói không nên lời tư vị trong lòng. Hoá ra mấy năm nay Thẩm Vân xa cách nàng, ghi hận nàng đều là vì Yên Đoạt?
Nhưng Yên nhị ca ca.…
“Ta và Yên nhị ca ca chuyện gì cũng không có, tỷ đừng ngờ vực lung tung có được không?” Khiếp sợ qua đi, Thẩm Khước có chút tức giận. Ai cũng không muốn bị người khác vu oan, huống hồ là loại chuyện này.
“Chuyện gì cũng không có? Ngờ vực lung tung?” Thẩm Vân tiến lên một bước, “Nếu hai người các ngươi chuyện gì cũng không có, lúc trước Trầm Tiêu phủ xảy ra chuyện, vì sao ngươi lại ở Yên gia? Khi đó ngươi đã mập mờ với Yên Đoạt rồi có phải không? Nghe nói là Yên Đoạt cứu ngươi một mạng, lúc ấy chắc không phải ngươi vì báo ân nên đã dâng hiến bản thân mình chứ?”
“Thẩm Vân! Ngươi nói chuyện chú ý chừng mực!” Thẩm Lưu trừng mắt nhìn nàng ta.
Thẩm Vân không để ý tới Thẩm Lưu, càng không để ý tới ánh mắt của những người khác, tiếp tục nói: “Được, lúc đó ta và Yên Đoạt không có chút quan hệ gì, ta không trách ngươi! Nhưng khi sinh nhật mười lăm tuổi của ngươi ngươi đã biết hôn sự của ta và hắn. Kết quả thì sao? Ngươi trốn tránh tất cả mọi người lén gặp hắn, lén lút trao nhận! Khi ngươi cực kỳ cao hứng cầm lấy đồ vật hắn tặng kia, ngươi có nghĩ tới hắn và ta đã có hôn ước không!”
Thẩm Khước ra sức nghĩ nghĩ, nàng lén lút trao nhận với Yên Đoạt khi nào chứ? Những chuyện Thẩm Vân nói thật sự đã từng xảy ra sao?
“Còn có! Trước ngày ta và hắn thành hôn, hắn còn tới nhìn ngươi! Thổ lộ tâm sự với ngươi! Ngươi còn đưa thuốc ngoại thương cho hắn! Nếu không phải hắn giấu không được để ta biết thuốc ngoại thương kia là ngươi đưa, có phải cũng muốn đem bình nhỏ kia và ly rượu này cùng nhau để dành không!”
Thẩm Khước hít sâu một hơi, còn chưa suy nghĩ rõ ràng chuyện lén lút trao nhận, đã bị Thẩm Vân nện xuống cái danh “thổ lộ tâm sự” này!
Tầm mắt của Thẩm Vân lướt qua Thẩm Khước, nhìn Thích Giác ở phía sau, trào phúng nói: “Thái Tử điện hạ, thê tử ngươi yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay thật sự đáng để ngươi làm như vậy sao? Yên Đoạt luôn mồm thích rượu của Trầm Tiêu phủ, nhưng sau khi cai rượu vẫn thường xuyên đến đây, rốt cuộc là vì sao? Nghe nói Thái Tử điện hạ có ơn với Yên gia, nhưng có từng nghĩ đến con cháu Yên gia lại nhớ thương thê tử của ngươi!”
“Thẩm Vân! Ngươi đừng ở chỗ này nói bậy!” Liên lụy đến Yên gia, Ngụy Giai Minh không thể không lấy tư thế dâu trưởng ra răn dạy Thẩm Vân.
Thẩm Khước xoay người, lúc này mới thấy Thích Giác và Thẩm Hưu đang đứng ở phía sau không biết đã nghe được bao nhiêu.
Thẩm Phi, Thẩm Lưu, Thẩm Ninh và Tô Lăng Hạm đều có chút lo lắng. Không quan tâm có phải sự thật hay không, nhưng những lời này để Thích Giác nghe được thật không tốt.
Hiện giờ trong lòng Thẩm Khước sông cuộn biển gầm, nàng không rảnh lo lắng bây giờ trong lòng Thích Giác nghĩ thế nào.
“Thẩm Vân, ta nói cho ngươi biết. Niệm tình bây giờ ngươi là một thai phụ, ta không muốn động đến ngươi, có điều ngươi tốt nhất nên lập tức cút đi trước khi ta còn nhẫn nhịn được!” Bàn tay rũ xuống bên người của Thẩm Khước nắm thành quyền, nàng đang cố nén tức giận trong lòng.
“Sao, ngươi đang chột dạ sao?” Thẩm Vân lại đi về phía trước hai bước.
“Được rồi, được rồi. Thẩm Vân, ngươi còn đang trong thời gian mang thai, đừng nóng nảy quá. Mau nguôi giận, đừng để bản thân bị thương.” Ngụy Giai Minh muốn khuyên ngăn hai người trước, nàng kéo cánh tay của Thẩm Vân, kéo nàng đi về phía sau. Có điều Thẩm Vân hiển nhiên không muốn bỏ qua như vậy, nàng đẩy Ngụy Giai Minh ra, Ngụy Giai Minh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã về phía sau, may mắn Thẩm Lưu nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ nàng.
“Tỷ cũng đang có thai, đừng đến phía trước nữa.” Thẩm Lưu cau mày, kéo Ngụy Giai Minh về phía sau.
Thẩm Vân lại tiến lên một bước về phía Thẩm Khước, cười lạnh nói: “Năm đó ta đối xử với ngươi thật lòng thật ý lại đổi lấy ngươi lấy oán trả ơn với ta! Hết thảy những thứ ngươi đã làm không hổ thẹn với ta sao? Ngươi không hổ thẹn với lương tâm của mình sao!”
Thẩm Khước trầm giọng nói: “Ta vốn không biết hai năm nay ngươi cố ý trốn tránh ta, là vì cái này. Có gì hiểu lầm không thể bình tĩnh nói chuyện cởi bỏ khúc mắc sao? Ngươi cần gì phải kìm nén trong lòng lâu như vậy, hôm nay lại đến chỗ ta không biết xấu hổ vừa khóc vừa nháo!”
“Vừa khóc vừa nháo? Đúng, ta chính là vừa khóc vừa nháo! Ngươi cư nhiên còn không biết xấu hổ nói đây là hiểu lầm! Ngươi dám thề độc ngươi và Yên Đoạt không có bất cứ quan hệ gì không? Dùng con của ngươi thề!” Thẩm Vân cả giận nói. Đôi mắt nàng đỏ bừng, cảm xúc cả người như đang bên bờ sụp đổ.
“Ta có thể khẳng định mà nói Thẩm Khước ta từ trước đến nay chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi. Có điều ta không cần thiết vì người như ngươi mà thề độc, càng không thể vì người như ngươi mà dùng hài tử của ta để thề độc!”
“Nực cười! Ngươi không dám thề độc thì chính là chột dạ! Ngươi chính là mập mờ với Yên Đoạt! Thanh mai trúc mã? Hừ, nói đi, các ngươi đã lén lút yêu đương bao nhiêu lần, con của ngươi rốt cuộc là họ gì!” Đôi mắt của Thẩm Vân càng ngày càng đỏ, lời nói cũng càng ngày càng không chắc chắn.
Thẩm Khước cưỡng chế tức giận trong lòng, trầm giọng nói: “Thẩm Vân! Vì hài tử trong bụng ngươi mà thu hồi những lời này lại đi!”
“Ngươi còn không biết xấu hổ nói hài tử?” Trong mắt Thẩm Vân đã chứa một tầng nước mắt, “Hài tử đầu tiên của ta chính bởi vì ngươi mà không giữ được ngươi có biết không!”
“Nực cười! Khi ngươi mang thai hài tử đầu tiên ta căn bản chưa gặp qua ngươi. Ngươi là nằm mơ thấy ta trong ác mộng, khiến hài tử bị doạ đến mất đi hay sao!” Thẩm Khước cảm thấy nàng đã không nhịn được cỗ tức giận trong lòng này.
Thẩm Vân mím môi, không chịu nói chuyện. Nàng có chút nói không nên lời! Lúc trước khi nàng mang thai hài tử đầu tiên, trùng hợp Thẩm Khước xảy ra chuyện, Yên Đoạt lo lắng đi theo Thẩm Hưu đến Trầm Tiêu phủ. Thẩm Vân tức đến không thở được liền động thai khí, bằng không đứa bé kia cũng sẽ không mất đi! Càng đáng giận chính là, từ sau khi đứa bé kia mất đi, đại phu nói sau này nàng sinh con sẽ không dễ.
Lần này không dễ gì mới có thai, nhưng khi nàng phát hiện dưới đáy ly rượu kia khắc chữ “Khước”. Nàng trong cơn giận dữ, cỗ oán khí đọng lại nhiều năm xông lên, ngay sau đó lại cãi nhau một trận với Yên Đoạt, liền động thai khí.
Bàn tay nàng run rẩy xoa lên bụng mình, cái thai này của nàng lại không giữ được nữa rồi..…
Hiện giờ nàng thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể của mình đang chảy máu!
“Thẩm Vân! Ngươi đến đây phát điên cái gì vậy!” Yên Đoạt đen mặt xông vào.
Thẩm Vân cả kinh, ánh mắt nàng có chút trốn tránh.
“A Khước, ta biết hôm nay ta không nên đến đây náo loạn, càng không nên nói những lời không hợp quy củ.” Hốc mắt của Thẩm Vân nháy mắt tràn đầy nước mắt, nàng túm lấy tay Thẩm Khước, “A Khước, muội tha thứ cho ta lần này đi. Muội biết người có thai cảm xúc dễ dao động nhất, ta..…”
“Ngươi buông ra!” Thẩm Khước có chút ghét bỏ muốn giật tay của mình ra, nhưng sức lực của Thẩm Vân lại lớn đến kinh người.
“A…muội làm gì vậy!” Thẩm Vân kinh hô một tiếng, cả người ngã xuống bên ngoài hành lang.
Địa thế hành lang của Trầm Tiêu phủ so với bụi hoa ở hai bên cao hơn một chút, Thẩm Vân trực tiếp nghiêng người, ngã xuống trong bụi hoa ở phía bên ngoài của hành lang.
Khi Yên Đoạt chạy tới, liền thấy Thẩm Vân đang thống khổ che bụng mình, cả người cuộn tròn lại.
“Thẩm Vân!” Yên Đoạt sửng sốt, lửa giận đầy bụng đều tạm thời áp xuống. Chàng nhảy xuống, đỡ Thẩm Vân dậy, “Sao rồi? Rất đau sao?”
Thẩm Vân khóc lóc rúc vào trong lòng Yên Đoạt, “Ta chẳng qua chỉ muốn nói với A Khước tâm ý của chàng mấy năm nay, nhưng.….nhưng nàng cư nhiên nói ta làm bại hoại thanh danh của nàng, còn muốn đẩy ta.…”
Chỉ mới một câu, Thẩm Vân đã khóc như hoa lê đái vũ.
Thẩm Khước nhìn tay mình, cổ tay của nàng vừa mới bị Thẩm Vân mạnh mẽ bắt lấy, vẫn còn chút đỏ.
Thẩm Khước vốn không nghĩ đến Thẩm Vân sẽ ra chiêu này, khí thể hùng hổ giống người đàn bà đanh đá rống hơn nửa ngày chính là để chọc tức Thẩm Khước? Thẩm Khước rốt cuộc đã từ từ hiểu rõ, vừa rồi nàng nói nhảm nhiều như vậy chính là để chờ Yên Đoạt đến. Không ngờ Thẩm Khước vẫn luôn kìm nén lửa giận không ra tay với nàng, nàng thế nhưng trắng trợn diễn kịch.
Nữ nhân này…...sao nàng không vào cung tranh sủng luôn đi?
Thẩm Vân rốt cuộc là muốn làm gì?
Thẩm Khước thật sự nghĩ không ra, nghe được ý tứ trong câu nói nàng vừa nói với Yên Đoạt. Thẩm Khước ẩn ẩn có thể đoán được biểu hiện của Thẩm Vân ở trước mặt Yên Đoạt. Có điều một bên anh anh mà khóc một bên giả vờ cao thượng. Vở diễn như vậy, chính là để cảm động Yên Đoạt sao?
Không đúng..…
“Đau…. đau quá…” Thẩm Vân ôm bụng, cong cả người lại.
Máu đỏ tươi đã nhiễm một mảng lớn trên váy nàng.
“Mau! Mau đi thỉnh đại phu!” Ngụy Giai Minh vội vàng phân phó nha hoàn đi theo hầu hạ bên người.
Thẩm Vân ngẩng đầu, vẻ mặt thảm thương nhìn Thẩm Khước, khóc nói: “A Khước, cho dù muội có thành kiến với ta như thế nào đi chăng nữa, sao có thể đối với hài tử của ta như vậy, nó còn chưa được sinh ra a! Sao muội có thể tàn nhẫn như vậy!”
Thẩm Khước còn chưa nói chuyện, Thẩm Phi ở một bên bỗng nhiên cười lạnh, “Thẩm Vân, ngươi biết không? Loại diễn trò rách nát giá họa người khác này của ngươi, mười năm trước ta đã chơi chán rồi.”
“Hừ, phỏng chừng là cảm thấy Thẩm gia có truyền thống đẩy thai phụ!” Cả khuôn mặt của Thẩm Ninh đều đen đi, nàng vung tay áo giận dữ xoay người.
“A Ninh?” Tô Lăng Hạm có chút lo lắng gọi nàng.
“Ta về nhà trước!” Thẩm Ninh đi nhanh ra ngoài, một chút cũng không muốn quay đầu lại. Một màn này, khiến nàng ghê tởm từ tận đáy lòng.
Ánh mắt của Yên Đoạt thẫm lại, chàng chậm rãi buông tay Thẩm Vân ra.
Trên mặt Thẩm Vân còn treo đầy nước mắt, nàng không thể tưởng tượng được nhìn Yên Đoạt, run giọng nói: “Chàng cứ như vậy buông ta ra? Thê tử của chàng! Thê tử mang cốt nhục của chàng! Dưới loại tình huống này……” Thẩm Vân cúi đầu nhìn máu đang không ngừng nhỏ giọt trên mặt đất, “Cốt nhục của chúng ta có thể sẽ không giữ được a Yên Đoạt!”
“Thẩm Vân, chúng ta hòa ly đi.” Yên Đoạt vô cùng bình tĩnh nói.
Thẩm Vân khiếp sợ nhìn chàng, những người khác cũng đều là vẻ mặt khiếp sợ. Ngay cả Thẩm Ninh vừa mới bước ra ngoài được vài bước cũng kinh ngạc dừng bước xoay người nhìn Yên Đoạt.
“Chàng nói cái gì? Chàng nói lại lần nữa!” Cơ thể Thẩm Vân run rẩy, thanh âm của nàng cũng run rẩy.
“Đúng, ta thích Thẩm Khước. Rất nhiều năm trước đã thích, nhưng giữa chúng ta vốn không phải như ngươi tưởng tượng. Ta thích nàng, đó là chuyện của ta, nàng thậm chí còn không biết!”
Thẩm Khước kinh ngạc nhìn Yên Đoạt. Trước giờ nàng chưa từng nghĩ rằng Yên Đoạt sẽ thích mình. Hơn nữa là chuyện rất nhiều năm về trước?
Thẩm Vân chịu đựng đau đớn trong bụng, nàng ngơ ngác nhìn Yên Đoạt, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Khước ở một bên. Trong lòng nàng “lộp bộp” một tiếng, chẳng lẽ thật sự là Yên Đoạt đơn phương thích Thẩm Khước, mà Thẩm Khước lại không hề biết một chút gì?
Ngụy Giai Minh là người đầu tiên phản ứng lại, nàng vội vàng hoà giải: “Hiểu lầm được tháo bỏ là tốt rồi, tốt rồi! Yên Đoạt, mau đỡ Thẩm Vân đi nghỉ ngơi, đại phu sắp đến rồi.”
Ngụy Giai Minh bước đến đỡ Thẩm Vân, Thẩm Vân không chịu đi, nàng nhìn chằm chằm Yên Đoạt, gằn từng chữ một nói: “Ngươi nói muốn hoà ly?”
“Đúng.” Vẻ mặt Yên Đoạt kiên quyết, “Ta đã từng cố gắng toàn tâm toàn ý đối tốt với ngươi, nhưng ta thật sự nhìn không thấu tâm của ngươi. Ta đi tìm Tô đại phu, biết được cái thai này của ngươi không giữ được. Mà hôm nay ngươi đến Trầm Tiêu phủ, mục đích chủ yếu chính là mượn tay Thẩm Khước, giả vờ không cẩn thận mà sảy thai.”
Sắc mặt Thẩm Vân trắng bệch, cả người dưới ánh nắng gay gắt của Ngạc Nam lại lạnh đến thấu xương.
“Hòa ly đi.”
Đôi mắt chứa một tầng nước mắt của Thẩm Vân gắt gao nhìn chằm chằm Yên Đoạt, thẳng đến khi khuôn mặt của Yên Đoạt dần dần mơ hồ. Đau đớn trong bụng cũng càng ngày càng mơ hồ, máu tươi sắp thấm ướt hai chân của Thẩm Vân, Thẩm Vân dần dần mất đi ý thức, cả người ngã về phía sau.
“Thẩm Vân!” Ngụy Giai Minh vội vàng đỡ lấy nàng.
Lúc này đại phu cũng đã tới, Ngụy Giai Minh sai mấy nha hoàn hỗ trợ nâng Thẩm Vân đến trong lương đình gần đó.
Yên Đoạt không đuổi theo, cuộc sống hai năm này với Thẩm Vân, trừ bỏ giày vò lẫn nhau thì không còn gì khác. Chàng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt ly rượu dưới đất lên, nhẹ nhàng vuốt ve chữ “Khước” ở dưới đáy.
Thẩm Khước cũng không chạy đến lương đình xem tình hình của Thẩm Vân, nàng đứng tại chỗ nhíu mày, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Yên Đoạt.
Thích Giác và Thẩm Hưu vẫn luôn đứng ở phía xa không nói gì, đặc biệt là Thích Giác, vẻ mặt của chàng thập phần bình tĩnh. Không ít người lén nhìn thần sắc của Thích Giác, lại nhìn không ra cảm xúc hiện giờ của chàng.
Thẩm Hưu nhìn thoáng qua sắc mặt của Thích Giác, vội vàng đi qua vỗ vỗ vào vai Yên Đoạt, sau đó đưa lưng về phía Thẩm Khước và Thích Giác, thấp giọng tức giận nói bên tai Yên Đoạt: “Ngươi nói bậy gì đó!”
“Ta không nói bậy.” Yên Đoạt lẳng lặng đẩy tay Thẩm Hưu ra, vòng qua chàng đi đến trước mặt Thẩm Khước.
“Cái ly này ta còn có thể giữ lại không?” Yên Đoạt nhìn vào mắt Thẩm Khước, thoải mái hào phóng.
Thẩm Khước do dự trong chốc lát, nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt sạch sẽ trong suốt của Yên Đoạt, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ. Nàng cười nói: “Yên nhị ca ca, đương nhiên là có thể.”
Yên Đoạt mím môi cười một lát, ngón cái dùng sức vuốt ve chữ “Khước”dưới đáy ly.
Lúc này Yên Đoạt mới nhìn qua Thích Giác vẫn luôn đứng ở phía xa, một tay chàng gác ra phía sau đang nhìn sang nơi này.
Yên Đoạt đi qua, có chút do dự nói: “Chỉ là tưởng niệm mà thôi.”