Chương 58

Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại

Edit: Vincent

Beta: Bom

Hai người rời khỏi lớp học, và kỳ thi cuối kỳ của họ bây giờ giống như kỳ thi tuyển sinh đại học vậy, chỉ có bốn môn thi trong hai ngày.

Nhà trường nói rằng muốn bọn họ làm quen với cách thi này sớm, vì vậy đã quyết định thi theo kỳ thi tuyển sinh đại học.

Khi kì thi cuối kỳ kết thúc cũng là lúc đến giờ ăn trưa.

Ôn Noãn và Cố Thâm nộp bài sớm nên ra khỏi phòng sớm hơn mọi người, lúc này trong trường không có người, đại đa số mọi người còn đang bận thi cử. Vì vậy, nắm tay gì đó dường như không phải là một vấn đề gì quá lớn.

Ôn Noãn có chút buồn cười, nhưng phải cố nhịn xuống.

Cô cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang bị người bên cạnh nắm chặt, lặng lẽ mỉm cười.

"Anh nói anh chịu đựng cái gì trong 1 giờ?"

Cô dở khóc dở cười nói: "Chẳng lẽ trong thời gian thi anh vẫn còn muốn nắm tay à?"

Cố Thâm quay đầu lại, nhìn cô: "Chẳng lẽ em không muốn sao?"

Câu hỏi này... Ôn Noãn không có cách nào trả lời.

Ai có thể nghĩ đến việc nắm tay bạn trai trong lúc thi được cơ chứ... Cô thực sự không nghĩ về nó, cô chỉ muốn làm xong nhanh và rời khỏi phòng thi sớm.

Về chuyện nắm tay thì người bình thường trong hoàn cảnh đấy cũng chẳng ai có thể nghĩ đến việc đấy.

Cô chần chờ vài giây, nhìn Cố Thâm, do dự nói: "Em không nghĩ tới."

Không phải là không muốn.

Người yêu đương, ai mà không muốn cùng bạn trai của mình lúc nào cũng ở bên cạnh nhau, chỉ là thi cử chiếm hết thời gian của cô, nên cô không có thời gian nghĩ đến việc nhàm chán như vậy.

Cố Thâm à một tiếng, nắm lấy lòng bàn tay cô, thừa dịp Ôn Noãn không chú ý cúi đầu hôn cô một cái: "Nhưng anh thì luôn nghĩ đến chuyện này."

Ôn Noãn đẩy anh ra, căng thẳng nhìn xung quanh: "Anh làm gì vậy, nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân."

Cố Thâm: "Anh không động tay động chân, anh động miệng."

Ôn Noãn: "..."

Giờ phút này, Ôn Noãn chỉ có thể dùng sự im lặng để diễn tả cảm xúc của mình, không nói nên lời.

Cố Thâm... Từ khi nào lại trở thành bộ dạng này, cô bật cười nhìn người trước mặt: "Được rồi, anh đứng đắn một chút đi, hiện tại còn chưa kết thúc kỳ thi nên còn nhiều thời gian để nghỉ ngơi vì thế chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."

"Được rồi."

Sau khi hai người đi được một đoạn, thì tay dần dần buông ra.

Khi đến cổng trường, bác bảo vệ còn thân mật hỏi: "Thi xong rồi sao?"

Ôn Noãn cười: "Vâng, hai bọn cháu thi xong sớm nên giờ ra ngoài ăn cơm luôn."

Bác bảo vệ cười thân thiện, dặn dò: "Nhớ chú ý an toàn."

Trường học của bọn họ cho phép buổi trưa ra ngoài ăn, dù sao cũng là trường quốc tế nên ở phương diện này trường sẽ không quản lý quá nghiêm khắc.

Ở nhiều trường học khác thì học sinh bị cấm ra ngoài trong giờ ăn, nhưng ở đây họ vẫn được phép.

Trong mấy ngày thi tới, Ôn Noãn và Cố Thâm đều nộp bài cùng lúc, bất kể là môn nào bọn họ đều sẽ nộp sớm hơn nửa tiếng.

Các giám thị rất muốn bảo họ đừng nộp sớm quá hãy xem lại bài thật cẩn thận, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy thực sự không cần thiết, chỉ riêng năng lực của hai người này thì chắc chắn bài thi sẽ được điểm tuyệt đối.

Khi hai người vừa đứng dậy, mọi người trong phòng thi liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị.

Học bá chính là học bá, luôn có thể nhanh chóng làm xong mọi loại bài thi.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, hai người bước ra khỏi phòng thi, Ôn Noãn nhìn Cố Thâm mỉm cười và nói: "Giờ em đi về rồi mấy ngày nữa sẽ đến lấy mấy loại giấy tờ cần thiết."

Cố Thâm nhún vai: "Anh cũng vậy."

"Vậy giờ về thôi anh."

Cố Thâm dừng một chút hỏi: "Nghỉ hè em có kế hoạch gì không?"

"Ví dụ xem nào." Ôn Noãn ngước mắt nhìn anh.

Thật ra cô không có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè, nhưng cô muốn đi một chỗ, không biết là Cố Thâm có muốn đi hay không.

Nhưng hiện tại, Ôn Noãn vẫn chưa xác định được có nên đi hay không, cô không có đủ can đảm để quyết định. Có thể cô sẽ đi vào kỳ nghỉ hè này hoặc vào kỳ nghỉ hè năm sau.

Cố Thâm đút tay vào túi quần đứng bên cạnh cô, ánh nắng mặt trời tháng 7 nóng bức, chiếu xuống sân trường làm người ta choáng váng hoa mắt.

Anh suy nghĩ trong vài giây rồi thì thầm vào tai cô: "Em có muốn đi xa chơi không?"

Ôn Noãn sửng sốt, ngẩng đầu: "Đi đâu chơi vậy anh."

Cố Thâm gãi đầu: " Cái này thì tùy em, em muốn đi đâu thì chúng mình đi đó."

Ôn Noãn cười, gật đầu nói: "Em có thể đi chơi xa, nhưng thời gian phải sắp xếp hợp lí, em có chút việc muốn làm trong kỳ nghỉ hè."

Cô phải đi kiếm tiền.

Tuy rằng livestream và làm chương trình đều khiến cô kiếm được không ít tiền, nhưng nơi Ôn Noãn sống bây giờ vẫn là nhà của Cố Thâm. Cô còn cần phải chuẩn bị học phí và sinh hoạt phí khi học đại học, còn cần có một chỗ ở của riêng mình.

Cô phải kiếm nhiều tiền hơn để còn lo cho tương lai của mình.

Không phải Ôn Noãn ghét bỏ Cố Thâm, cũng không phải muốn phân biệt quá rạch ròi với anh. Chẳng qua cô cảm thấy, bây giờ mình mới chỉ là bạn gái của Cố Thâm nên không thể quá phụ thuộc hết vào anh như vậy, cô muốn độc lập, muốn tự lập.

Cô rất biết ơn Cố Thâm vì đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn, nhưng bất kể bây giờ đã là bạn gái anh hay trong tương lai có sự thay đổi lớn hơn là trở thành vợ chồng, thì cô luôn muốn có không gian riêng tư của mình.

Cô đặt ra mục tiêu là có thể tự mua được nhà cho riêng mình.

Trong hai tháng nghỉ hè, Ôn Noãn không cần đến trường để học hè, nên cô muốn đi làm để kiếm thêm tiền.

Cố Thâm giật mình vì quyết định của cô nhưng anh cũng đoán ra được điều đó: "Thế em tìm được việc làm chưa?"

Ôn Noãn lắc đầu: " Thiên Thiên có một đứa em họ hiện tại là học sinh trung học cơ sở muốn kèm riêng ở nhà, trước khi thi cô ấy đã hỏi em có muốn dạy học cho đứa nhỏ hay không."

Ôn Noãn phân vân nói: "Em vẫn đang suy nghĩ có nên nhận công việc này hay không."

Thật ra cô không ngại dạy cho đứa nhỏ, nhưng cô có chút khó xử...Cô lo lắng Ngạc Thiên Thiên vì giúp mình mới nói em họ mình muốn kèm riêng.

Cố Thâm gật đầu nói: "Vậy em suy nghĩ thật kỹ xem mình có thực sự muốn hay không, không cần quá tạo áp lực cho chính mình."

Anh cười nhẹ và nói: "Em nên nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng cố ép bản thân mình làm việc nhiều quá. Anh lo cho em lắm đấy."

"Em biết rồi."

Ôn Noãn nhìn anh: "Còn anh thì sao?"

Cố Thâm dừng một chút, cúi xuống nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Em nghĩ anh muốn làm gì?"

Ôn Noãn nhìn biểu cảm của anh, nhẹ giọng hỏi: "Chú Cố tìm anh?"

"Ừm."

Có thể làm cho Cố Thâm cảm thấy khó xử thì chỉ có thể là cha anh tìm tới cửa.

Cô có biết một chút chuyện, thỉnh thoảng chú Cố sẽ đến tìm Cố Thâm nói chuyện với hỏi han gì đó.

Và thái độ của Cố Thâm đối với chú ấy cũng không còn kháng cự như trước nữa, thỉnh thoảng anh còn có thể đồng ý cùng cha mình đi ăn một bữa cơm. Mọi chuyện đang dần tốt lên.

Cô nhìn bộ dáng khó xử của Cố Thâm cười nói: "Vậy anh cũng phải suy nghĩ thật kỹ."

Cô mím môi, nhẹ nhàng nói: "Thật ra cha mẹ sẽ luôn là người quan trọng với ta nhất, không có gì có thể thay đổi được, đương nhiên lời này em nói không thích hợp, nhưng tình huống của anh và tình huống của em khác nhau."

"Chú Cố không như mấy người kia, chú ấy cũng có lỗi nhưng chú ấy đã cố gắng sửa chữa sai lầm của mình, ai cũng từng mắc sai lầm nhưng không phải ai cũng đáng chết." Ôn Noãn nghĩ như vậy.

Từ câu chuyện Ngu Thư kể, thì cha Cố Thâm có lỗi với hai mẹ con anh, chú ấy phản ứng quá chậm chạp, quá chú tâm vào sự nghiệp của bản thân mình mà bỏ qua vợ con vì vậy bây giờ mới dẫn đến hậu quả như hôm nay.

Nhưng bên cạnh đó thì cha Cố cũng là một người đáng thương.

Chú ấy giống như một cái bánh kẹp, bị kẹp ở giữa, chú muốn cố gắng cho vợ con một cuộc sống tốt đẹp, muốn đứng vững trong công ty để cho vợ con mình được công nhận.

Nhưng chú ấy đã quên mất một điều là những người ở Cố gia là một lũ quỷ hút máu, họ luôn có thành kiến với hai mẹ con Cố Thâm làm sao có thể thay đổi trong một thời gian ngắn được.

Vẻ mặt của Cố Thâm hơi thay đổi, anh ừ một tiếng: "Đi thôi, chúng ta đi qua bên kia nghỉ ngơi."

Ôn Noãn mím môi, cũng không cố gắng khuyên nữa.

Kỳ thật cô không có tư cách nói lời này, người ngoài cuộc cũng không thể đưa ra quyết định cho người trong cuộc được. Phải để anh tự mình đưa ra quyết định có nên tha thứ cho cha của mình không.

"Được."

* *

Hai người ngồi đó nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi kỳ thi kết thúc thì hai người mới trở về lớp học.

Sau khi thi xong tất cả mọi người đều trong trạng thái xả hơi, tất cả đều hưng phấn đối với kỳ nghỉ hè sắp tới. Bầu không khí căng thẳng bao trùm lớp học hiện giờ đã biến mất.

Mọi người đều đang trong trạng thái vui vẻ thì Trương Mạn Huỳnh ôm một chồng đề đi vào trong lớp, nhìn bộ dáng cười vui vẻ của mọi người cô nhướng mày: "Các em vui vẻ như vậy sao?"

Một số người trả lời: "Sắp được nghỉ hè nên ai cũng vui ạ nhưng chắc cô không thấy vậy đâu!"

Trương Mạn Huỳnh đặt chồng đề lên trên bàn giáo viên, nhướng mày nói: "Nếu thành tích của các em trong kỳ thi cuối kỳ này đều có tiến bộ một chút, cô chắc chắn là sẽ rất vui."

Cô cười, nhìn về phía đại diện toán của lớp: "Nào, em lên đây lấy đề phát cho các bạn. Đây là bài tập về nhà mùa hè, mỗi người mười tờ, các em sẽ nộp vào buổi đi học đầu tiên."

"Mọi người: "???"

Cô, nghỉ hè rồi sao còn giao nhiều bài như vậy ạ?"

Trương Mạn Huỳnh: "Cô giao có nhiều lắm đâu, cũng chỉ có mười tờ mà thôi. Đợi lát nữa giáo viên ngữ văn và giáo viên Tiếng Anh đến, các em sẽ biết như thế nào mới gọi là nhiều."

Mọi người: "..."

Trong nháy mắt, niềm vui sắp được nghỉ hè của mọi người đều tan thành mây khói.

Ngược lại Ôn Noãn cảm thấy chuyện này là chuyện bình thường, không có quá nhiều cảm giác.

Vương Giai ở một bên kêu rên: " Noãn Noãn, chắc kỳ nghỉ hè mình chỉ có thể tìm cậu để cậu chỉ bài cho mình thôi."

"Được thôi."

Ôn Noãn bật cười nói: "Khi nào cũng được."

"Cậu đồng ý rồi nha."

Trương Mạn Huỳnh thật sự không lừa gạt mọi người, các môn còn lại giáo viên gửi đề thi càng nhiều, thậm chí có một vài người còn bảo bọn họ đi mua một quyển sách luyện đề để làm, khi nào khai giảng thì nộp lại. Mọi người đều câm nín không nói nên lời.

Tuy rằng rất muốn phản kháng, nhưng cũng biết thầy cô là vì muốn tốt cho mình, phản kháng cơ bản đều không có hiệu quả.

Đợi đến khi phát hết đề thì đã sáu giờ rồi.

Mọi người chạy vội ra khỏi lớp học, Ôn Noãn cũng không ngoại lệ.

Cô vừa xuống lầu thì đã nhìn thấy Cố Thâm.

"Anh còn chưa đi về sao?"

Cố Thâm nhìn cô: "Chờ em để đi về cùng nhau."

Ôn Noãn chỉ chỉ: "Vậy anh chờ em lên tầng lấy balo rồi chúng ta về."

Cố Thâm liếc mắt nhìn một đống đề thi trong tay cô: "Đưa đề thi đây anh cầm cho, em đi lấy balo đi, anh đi ra chỗ ký túc xá chờ em."

Vương Giai không ở lại trường nên cũng không cần trở về ký túc xá.

Lúc này cô nhìn hai người, chỉ yên lặng không dám nói gì vì cô không muốn trở thành bóng đèn: "Vậy tớ về trước đây, Cố nam thần nghỉ hè vui vẻ."

"Ừm."

Vương Giai đi rồi, Ôn Noãn nhìn bàn tay trống không của Cố Thâm, nhéo nhéo mi tâm: "Anh không có bài tập nghỉ hè sao?"

Cố Thâm dừng bước: "Không có."

"Lớp của anh không giao bài sao?" Ôn Noãn bất ngờ.

"Không phải là không có." Đan Lễ không biết từ đâu xuất hiện, chỉ vào Cố Thâm nói: "Cậu nói có tức hay không, bọn tớ đều có bài tập nghỉ hè nhưng cậu ấy dựa vào lợi thế là học sinh đứng thứ nhất toàn trường nên giáo viên nói cậu ấy không cần phải làm."

Ôn Noãn: "..."

Cô cắn răng, không chút do dự: "Có tức, siêu tức giận."

Cô nhìn đống đề thi của mình, tức giận bất bình nói: "Vì sao đứng thứ nhất không cần phải làm mà đứng thứ hai vẫn phải làm?"

Đan Lễ trầm mặc hai giây, đồng tình nhìn cô ấy: "Có lẽ đây chính là phúc lợi của người đứng thứ nhất."

Ôn Noãn: "..." Cô phục.

Cố Thâm cảm nhận được ánh mắt không oán hận của cô, khụ khụ cười hai tiếng: "Anh có nhiệm vụ khác."

"Ồ, nhưng anh vẫn không phải làm đề thi."

Cố Thâm: "Vậy bây giờ anh đi tìm thầy cô để xin đề về làm?"

Ôn Noãn liếc mắt nhìn anh: "Em lên ký túc xá."

Một lúc sau, Ôn Noãn mang một cái balo lớn xuống.

Cố Thâm đưa tay ra nhận lấy.

"Đan Lễ đâu rồi anh."

"Đi rồi."

Hai người đi song song ra ngoài, vừa đi Ôn Noãn vừa bất mãn về chuyện Cố Thâm không phải làm đề trong kỳ nghỉ hè.

Tại sao vậy. Vì sao Cố Thâm lại không cần phải làm đề!!! Điều này rất không công bằng!!

Đang suy nghĩ linh tinh thì Cố Thâm đột nhiên nói chuyện bên tai.

"Em có đi không."

"Anh nói cái gì? Đi đâu cơ." Ôn Noãn thất thần, không nghe thấy anh nói gì.

Cố Thâm cũng không phiền, rất kiên nhẫn nhắc lại cho cô một lần nữa: "Hai ngày nữa anh dẫn em đi một chỗ."

Ôn Noãn cười, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: "Đi."

- -----oOo------

Nhấn Mở Bình Luận