Chiết Tẫn Xuân Phong
Hôm sau, cả Kinh Châu đều xôn xao hẳn lên, bởi vì trong phủ châu mục truyền ra một tin tức khiến người ta chấn kinh.
“Giờ thìn ngày mai[1], trước phủ châu mục sẽ đặt một cái hộp gỗ. Chỉ cần là nam tử chưa kết
hôn thì đều có thể bỏ một phong thư chứa một tờ ngân phiếu vào trong
hộp. Dựa theo số tiền trong phong thư, ba người đứng đầu sẽ có tư cách
vào phủ châu mục trả lời một câu hỏi của đại tiểu thư. Chỉ cần nói đúng
đáp án, bất luận người ấy có tướng mạo hay gia cảnh thế nào, Vân tiểu
thư đều gả làm vợ người ấy.”
Tin đồn nghe có vẻ nhảm nhí này là do
chính miệng quản gia Vân Thất của phủ châu mục nói, cho nên tuyệt đối
không thể nào là tin đồn vô căn cứ. Vì thế, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, già trẻ trai gái khắp Kinh Châu, hầu như không ai không biết,
không người không hay. Gần như tất cả các quán trà, quán rượu, quán trọ
bên đường đều đang bàn tán về đề tài này.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, trước phủ
châu mục đã xếp một hàng dài. Chưa đến giờ thìn, gần như một nửa nam tử
chưa kết hôn của Kinh Châu đều chen nhau tới đây, vây kín bốn dãy phố
trước – sau – trái – phải quanh phủ châu mục, cứ như là lớp phòng thủ
kiên cố.
Ai cũng biết châu mục đại nhân chỉ có
một vị thiên kim tiểu thư. Nghe nói nàng dung nhan tuyệt mỹ, trí tuệ vô
song. Chưa hết, điều quan trọng nhất chính là hiện nay Vân Định Quyền
đang nắm binh quyền trong tay, là bá chủ của đất Sở, cưới được thiên kim của châu mục đại nhân thì coi như một bước lên mây.
Rốt cuộc tin tức này là thật hay giả? Mọi người vẫn đang bán tin bán nghi.
Đúng vào giờ thìn, cửa lớn của phủ châu
mục từ từ mở ra. Đầu tiên, một đội binh sĩ tay cầm đao kiếm đi ra, đứng
ngay hàng thẳng lối dọc theo cửa lớn của phủ châu mục.
Mọi người đều kiễng chân trông ngóng,
chỉ thấy hai binh sĩ nâng một cái bàn còn nhỏ hơn cái bàn của mấy ông
thầy bói ra, bên trên không có gì ngoại trừ một cái hộp làm bằng gỗ lim
có bọc tơ vàng.
Đám đông lập tức trở nên kích động. Không ngờ chuyện này lại là thật!
Cái hộp nhỏ này giống như một cái hộp ma thuật có thể bỏ vào ít, lấy ra nhiều. Một cái hộp trông có vẻ bình
thường, không có gì đặc biệt lập tức trở thành điểm chú ý của hàng vạn
người.
Quản gia Vân Thất xuất hiện, trước mặt
mọi người lập lại một lần nữa tin tức nghe như là lời đồn nhảm kia. Sau
đó, bắt đầu bỏ phiếu.
Mọi người đều có tâm trạng kích động như là đi đánh bạc. Cả một hàng dài như con rồng, mỗi người đều bỏ phong
thư mà mình đã chuẩn bị sẵn vào hộp gỗ để thử vận may. Cuối cùng, khi
phong thư cuối cùng được bỏ vào cái hộp bằng gỗ lim, binh sĩ đứng canh
bên cạnh dùng vải đỏ bọc nó lại.
Lúc ấy, một vị cô nương ước chừng mười sáu tuổi nhẹ nhàng cất gót sen, từ trong phủ đi ra cổng.
Cả đám người đang xôn xao nhốn nháo bỗng trở nên yên tĩnh.
Nàng ta mặc một chiếc váy xanh màu cỏ
nhạt, dung mạo như hoa, người gầy như liễu. Đôi mắt sáng long lanh,
trong veo như hồ nước khẽ đảo qua một lượt, như lướt nhìn tất cả mọi
người một lần, lại giống như không hề nhìn ai, ánh nhìn có vẻ vừa vô
tình, vừa cố ý.
Có người khẽ thì thầm: “Người giống hệt thần tiên này chính là Vân tiểu thư sao?”
“Chắc chắn là không phải, sao Vân tiểu thư lại chịu xuất đầu lộ diện chứ.”
Quả thật là không phải. Người này chính là Phục Linh – nha hoàn bên cạnh Tô Thanh Mai.
Đến nha hoàn mà cũng xinh đẹp như thế,
không biết Vân tiểu thư còn hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh
thành đến mức nào nữa. Vì thế, mọi người không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ
và hiếu kỳ đối với vị Vân đại tiểu thư của phủ châu mục này.
Phục Linh nhẹ nhàng thướt tha đến bên
bàn, mở tấm vải đỏ đang bọc cái hộp gỗ lim ra, trong đó có mấy trăm
phong thư, trong mỗi phong thư đều kẹp một tấm ngân phiếu có giá trị
khác nhau. Nàng ta ôm cái hộp đi thẳng vào trong phủ.
Không lâu sau đó, Phục Linh lại cầm một tờ giấy ra đưa cho quản gia Vân Thất.
Vân Thất đọc lên ba cái tên, đó là Đỗ
Thiên Hữu – ông chủ nhỏ của ngân hàng Trường An, Nghiêm Thanh Thiệu –
ông chủ lớn của cửa hàng tơ lụa và Mạnh Kinh Vĩ – thương nhân bán muối.
Những người không trúng tuyển bắt đầu
đau lòng tiếc thương cho số bạc trôi theo dòng nước của mình. Lý thần y
của Hạnh Lâm y quán bỏ vào phong thư tờ ngân phiếu năm trăm lượng, cứ
tưởng rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, ai ngờ ngay cả vị thứ
ba mà cũng không với được nên hối hận đến thúi cả ruột.
Mặc dù sơ tuyển đã kết thúc, nhưng những người đứng xem vẫn chưa chịu tản đi. Mọi người đưa mắt nhìn theo ba
người đàn ông trúng tuyển đi theo Phục Linh cô nương xinh đẹp vào trong
phủ châu mục, vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ.
Biển người đông nghìn nghịt ngoài cổng
lập tức xôn xao hẳn lên, bàn tán về hai vấn đề. Một là đoán xem rốt cuộc trong cái hộp bằng gỗ lim kia có bao nhiêu ngân phiếu. Hai là không
biết lần này ba người kia có thể trả lời được câu hỏi của Vân đại tiểu
thư hay không.
Đỗ Thiên Hữu, Nghiêm Thanh Thiệu, Mạnh Kinh Vĩ lần lượt đi vào phủ châu mục.
Tòa phủ được phòng bị nghiêm ngặt nhất
thành Kinh Châu này, khi bước vào trong lại vô cùng tĩnh mịch, những
thân cây cao lớn lại tôn thêm vẻ trang nghiêm của nó. Ba người được dẫn
vào phòng khách phía tây, nơi này vẫn tĩnh mịch không một bóng người.
Trong phòng, hương hoa phảng phất, trước cái bàn trà làm bằng gỗ đàn hương, có một chàng trai trẻ dáng người cao lớn, mặt mày sáng sủa, khí thế oai phong đang đứng. Đó là giáo úy Tống
Kinh Vũ, người chuyên dạy võ công cho Vân Tông.
Sau bàn trà, có một cô gái mặc quần áo
màu vàng nhạt đang ngồi, nàng ta nghiêng người đối diện với bức bức rèm
châu, không nhìn rõ được dung nhan nhưng mái tóc như mây, vai nhỏ eo
thon, rất duyên dáng uyển chuyển.
Đỗ Thiên Hữu bước tới hai bước, chắp tay hành lễ: “Tại hạ là Đỗ Thiên Hữu của ngân hàng Trường An.”
Bạch Thược quay người qua, gương mặt xinh tươi như trái đào, nhưng lại lạnh lùng như băng tuyết.
Lúc ấy, từ sau bức rèm châu, một bàn tay thon thả nõn nà bỗng đưa ra một tờ giấy tiết đào[2].
Đỗ Thiên Hữu đứng trước nhất nên nhìn thấy rõ ràng nhất.
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo sạch sẽ,
ngón tay như tuyết như ngọc, những móng tay màu hồng nhạt giống như
những cánh hoa anh đào vào sớm mùa xuân. Hắn chưa bao giờ thấy bàn tay
nào lại xinh xắn nõn nà như thế. Ngay cả tờ giấy tiết đào, khi nằm trên
bàn tay ngọc ngà xinh xắn kia thì cũng trở nên thanh lệ hơn, giống như
là đang tỏa ra một hương thơm thoang thoảng.
Rõ ràng, sau bức rèm châu, chủ nhân của
bàn tay ngọc ngà ấy chính là Vân tiểu thư. Còn tờ giấy tiết đào mà nàng
đưa ra, trên ấy có viết câu hỏi mà nàng muốn hỏi.
Đỗ Thiên Hữu tự dưng thấy căng thẳng, không biết lần đánh cược lớn hôm nay có được may mắn hay không.
Bạch Thược nhận lấy tờ giấy tiết đào, mở ra nhìn một cái rồi nói với Đỗ Thiên Hữ: “Nếu tiểu thư nhà ta và lệnh đường[3] cùng bị rơi xuống nước, ngài sẽ cứu ai trước?”
Đỗ Thiên Hữu không ngờ câu hỏi lại đơn
giản đến thế, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm, lập tức không nghĩ suy gì mà trả
lời ngay: “Đương nhiên là Vân tiểu thư.”
Bạch Thược lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nở
một nụ cười châm chọc và khinh miệt: “Lệnh đường vất vả lắm mới nuôi
dưỡng ngươi thành thế này, không ngờ ngươi lại thấy chết mà không cứu.
Tiểu thư nhà ta tuyệt đối không gả cho loại người không có lương tâm,
không tim không phổi như ngươi. Tiễn khách.”
[1] Giờ thìn là từ 7 – 9 giờ sáng
[2] Giấy tiết đào: Tiết Đào là tên một danh kỹ có tài làm thơ thời Đường.
Nàng tự làm ra một loại giấy mỏng, màu hồng, được nhuộm từ cánh hoa đào
để viết các bài thơ. Sau này người ta gọi những tờ giấy tương tự như vậy là giấy tiết đào.
[3] Cách xưng hô mẹ của ai đó một cách tôn kính, trang trọng
Đỗ gia gần như là nhà giàu nhất thành
Kinh Châu, chưa từng có người dám nói chuyện với ông chủ nhỏ Đỗ Thiên
Hữu như vậy, hơn nữa còn là một nha hoàn. Đỗ Thiên Hữu là kẻ kiêu căng
ngạo mạn nên lập tức nổi trận lôi đình, trong cơn xúc động, liền chộp
một cái ly bằng men xanh ném thẳng vào mặt bạch Thược.
Mấy người Nghiêm Thanh Thiệu lập tức cả
kinh, nhưng không ngờ Bạch Thược không hề nhúc nhích, ngay cả mắt cũng
không chớp lấy một cái.
Khi cái ly sắp bay trúng đầu Bạch Thược, bỗng nhiên từ bên cạnh có một cánh tay vươn tới, bắt được cái ly một cách vững vàng.
Tống Kinh Vũ đóng mặt lạnh, không chút
biểu cảm nhưng người đầy sát khí, bóp bụp một cái là cái ly trong tay
nát tan. Sau đó, dùng ngón tay vân vê mấy cái, bụi sứ trắng từ kẽ tay
của hắn bay ra, như tuyết trong gió đêm, làm nền gạch sáng bóng như phủ
một lớp sương trắng.
Đỗ Thiên Hữu bỗng ý thức được đây là phủ châu mục, cho dù là một nha hoàn nho nhỏ thì hắn cũng không thể đắc
tội. Cho dù nhà hắn là nhà giàu nhất Kinh Châu, nhưng châu mục đại nhân
muốn diệt cả nhà hắn thì chỉ cần ra lệnh một cái là xong.
Vì thế, hắn vội vàng quỳ rạp xuống đất, thấp thỏm lo sợ tự vả vào miệng mình hai cái.
“Đi ra đi.” Sau bức rèm châu vang lên
giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh. Có vẻ như Vân tiểu thư vẫn
chưa tức giận, Đỗ Thiên Hữu vội vàng rút lui với trái tim đang nơm nớp
lo sợ và cái trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Nghiêm Thanh Thiệu vốn nhát gan nên sợ tới mức run rẩy bước tới trước, nói: “Ta sẽ cứu mẹ mình trước.”
Bạch Thược gật đầu, nhưng lại nói tiếp:
“Tiểu thư nhà ta muốn tìm một phu quân khăng khăng một dạ với mình, thấy tiểu thư rơi xuống nước mà không cứu thì… xin lỗi, đi thong thả, không
tiễn.”
Nghiêm Thanh Thiệu đang định phân trần
vài câu, nhưng thấy ánh mắt sắc lạnh như đao của Tống Kinh Vũ quét qua
thì đành phải cúi đầu, chán chường mà ra về.
Mạnh Kinh Vĩ chờ nãy giờ đang nóng lòng
lắm rồi nên lập tức chen tới trước, hớn hở nói: “Mẹ ta đã mất nên câu
hỏi này không tồn tại.”
Bạch Thược lạnh lùng hỏi: “Vậy lệnh tôn[1] còn khỏe mạnh chứ?”
“Vẫn còn.”
“Vậy lệnh tôn và tiểu thư cùng rơi xuống nước, ngài sẽ cứu ai trước?”
“Ta… ta…”
Hai câu trả lời lúc nãy đều không đúng,
Mạnh Kinh Vĩ thực sự không biết làm sao, cuối cùng đau đầu, đỡ tường đi
ra, lòng thì đau như dao cắt. Ba ngàn lượng trong phong thư cứ thế mà
trôi theo dòng nước, ngay cả một chút bọt nước cũng không kịp thấy.
Vân Phỉ ôm cái hộp gỗ lim, từ sau bức rèm châu bước ra.
Nói tới cũng lạ, Phục Linh và Bạch Thược vốn xinh đẹp như hoa, nhưng vừa đứng trước mặt Vân Phỉ thì liền lập tức như hoa mất sắc. Chỉ cần nàng đảo mắt một cái, cứ như là tất cả hương
sắc trong phòng đều đọng lại trong đôi mắt nàng.
Bạch Thược thở dài, nói: “Tiểu thư hỏi
câu hỏi khiến người ta hộc máu mà chết như vậy, e là tới sang năm cũng
không tìm thấy lang quân như ý.”
Vân Phỉ cười nghịch ngợm: “Ta vốn đâu có định tìm phu quân trong đám người này. Ta sẽ không gả cho một kẻ tham quyền ham thế.”
Phục Linh nhìn cái hộp gỗ lim, tò mò hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc thì Đỗ công tử đứng đầu ấy đã bỏ vào bao nhiêu ngân phiếu?”
“Năm ngàn lượng.”
“Trời ạ.” Phục Linh hết hồn, mắt mở to,
mồm há hốc ra. Nếu nàng ta mà biết trong cái hộp này tổng cộng có chừng
bảy mươi bốn ngàn lượng thì chắc là hai tròng mắt cũng rớt xuống đất.
Vân Phỉ ôm cái hộp nhỏ, thở dài thườn thượt. “Ngày mai nên hỏi câu gì đây nhỉ?”
Phục Linh ngẩn ra. “Ngày mai tiểu thư còn định làm nữa sao?”
“Đúng vậy.” Vân Phỉ cười tươi tắn rồi đi ra khỏi phòng khách.
Đương nhiên là càng nhiều bạc càng tốt
rồi, dù sao phải mấy ngày nữa cha mới về mà. Mỗi khi mẹ lấy tiền ra cũng chính là lúc cha cười ôn hòa nhất, cho nên Vân Phỉ dám chắc rằng đợi
khi nàng đặt mười vạn lạng bạc trước mặt hắn thì cho dù có tức giận tới
đâu cũng sẽ tan thành mây khói.
Quản gia ôm vẻ mặt đau khổ đi tới. “Tiểu thư, ngày mai xin cô đừng bày hàng[2] nữa.” Đại nhân về mà biết chuyện này, có khi nào sẽ tức đến mức muốn
giết người không đây? Đương nhiên là không nỡ giết con gái mình, nói
không chừng sẽ giết bọn họ để trút giận? Tối qua hắn ta lo lắng đến mức
cả đêm không ngủ được. Nhưng châu mục đại nhân ra ngoài thì trong phủ
trở thành thiên hạ của đại tiểu thư, nàng muốn làm gì, mấy người họ là
tôi tớ, dám không theo sao chứ.
Bày hàng! Vân Phỉ ôm cái hộp, cười ngặt
nghẽo. Cười xong, nàng chống hông, ra vẻ nghiêm túc nói: “Thất thúc,
thúc có muốn phát tài không?”
“Tiểu thư à…” Mặt Thất thúc đau khổ như bị táo bón, muốn nói nhưng thôi.
Vân Phỉ cười hì hì, nói: “Thất thúc, câu hỏi ngày mai là món ăn ta thích nhất là gì. Thúc mau đi bán câu hỏi, bỏ trong phong thư dán lại, một trăm lượng một cái. Sau đó chúng ta chia
nhau.”
Thất thúc sắp phát khóc: “Tiểu thư, đại nhân mà về tới thì sẽ giết người đấy.”
“Không đâu, thúc yên tâm đi.” Vân Phỉ
cười khanh khách, nói: “Các đầu bếp trong nhà bếp cũng có thể thêm chút
tiền tài. Hay lắm hay lắm, có tiền mọi người cùng kiếm mà.”
Ngày hôm sau, trước cửa phủ châu mục vẫn đông nghìn nghịt người, có điều những người bỏ phong thư vào hộp thì
giảm rất nhiều. Bởi vì câu hỏi ngày hôm qua đã nhanh chóng truyền khắp
Kinh Châu, mọi người nghiên cứu, mổ xẻ mãi mới phát hiện câu hỏi này
đúng là gian xảo. Cho nên rất nhiều người không có thực lực liền lựa
chọn đứng ngoài xem náo nhiệt. Nhưng những kẻ lắm tiền nhiều của thì lại nóng lòng muốn đối mặt với khó khăn thử xem sao, chẳng hạn như bang chủ Tào Bang Vạn Cánh Lưu đã chạy suốt đêm từ nơi xa đến.
Hắn dùng ngân phiếu năm ngàn lượng để lấy được vị thứ nhất, là người đầu tiên bước vào phòng khách.
Bạch Thược còn chưa lên tiếng, hắn đã
không nén được hưng phấn mà nói ngay: “Cả nhà ta đều biết bơi. Người
hầu, đầu bếp trong nhà đều biết bơi, cả chó cũng biết bơi. Nếu Vân tiểu
thư không may rơi xuống nước, ít nhất sẽ có năm mươi người cùng nhảy
xuống nước cứu, không lo gì cả! Ha ha ha…”
Cười xong, hắn nhìn Phục Linh, lại ngắm
Bạch Thược. Trong hai vị mỹ nhân này, ai mới là Vân tiểu thư đây? Dù là
ai thì cũng được hết, chỉ cần là con gái của châu mục đại nhân thì có là Trư Bát Giới hắn cũng cưới về nhà.
Bạch Thược lạnh lùng liếc hắn một cái: “Xin lỗi, đổi đề rồi.”
Khóe môi Vạn bang chủ co rút một cái, đỡ cái bàn, hỏi: “Đổi, đổi đề gì?”
Lúc ấy, từ sau bức rèm châu vươn ra một
bàn tay ngọc, trên ngón tay kẹp một tờ giấy tiết đào in hình hoa lan.
Vạn Cánh Lưu cảm thấy cổ họng căng lên. Hắn chưa từng thấy bàn tay nào
đẹp đến thế.
Bạch Thược nhận lấy tờ giấy tiết đào,
sau khi nhìn câu hỏi thì lạnh lùng hỏi hắn: “Ngài có biết tiểu thư nhà
ta thích ăn gì nhất không?”
Câu hỏi này đúng là quá đơn giản!
Vạn bang chủ vỗ đùi thật mạnh.
Thế nhưng… hắn làm sao mà biết chứ? Hắn không phải là đầu bếp trong phủ châu mục, cũng không phải người bên cạnh Vân tiểu thư.
Mặt hắn trông hệt như đưa đám: “Có thể đổi câu hỏi khác không?”
Mặt Bạch Thược lạnh đến nỗi sắp đóng băng: “Xin lỗi, không thể được.”
Trong lúc tuyệt vọng, hắn nói đại một món: “Cá mè hấp?” Kinh Châu nhiều sông suối, chắc Vân tiểu thư thích ăn cá.
“Sai.”
Vạn bang chủ đỡ bức tường, ủ ê chán chường bước ra khỏi căn phòng.
Người thứ hai bước vào là Lý thần y. Tối qua hắn tốn một trăm lượng mới mua được câu hỏi từ tay của Thất thúc.
Biết câu hỏi của Vân tiểu thư xong, lập tức đi nghe ngóng cả đêm xem đầu bếp của phủ châu mục là ai, rồi lại tốn ngân lượng mua chuộc người nhà
của đầu bếp. Tốn rất nhiều công sức, rắc rối tùm lum mới hỏi ra ba món
mà Vân tiểu thư thích ăn nhất. Đó là sò hấp chanh, nhung hươu nấu chim
câu, đậu hũ nấu gạch cua.
Thế nhưng rốt cuộc đâu là món ưng ý nhất trong ba món này thì hắn trăn trở cả đêm, sáng nay trước khi đi thì bắt thăm đại một món.
Khi Bạch Thược hỏi câu hỏi này thì hai mắt hắn sáng rực như đèn lồng, thấp thỏm bất an trả lời: “Sò hấp chanh.”
Kết quả là Bạch Thược cô nương lạnh lùng vô tình nói một chữ: “Sai.”
Lý thần y đau khổ ôm ngực, ra khỏi phòng khách.
Nhìn những gương mặt vừa tham quyền thế vừa tiếc ngân lượng ấy, Vân Phỉ ở sau bức rèm chán nản đến nổi định ngáp một cái.
Lúc này, từ ngoài bước vào người trả lời cuối cùng trong hôm nay.
Vân Phỉ há hốc mồm, đến cả cái ngáp định ngáp kia cũng mất tăm.
[1] Cách xưng hô cha của ai đó một cách tôn kính, trang trọng
[2] Quản gia dùng chữ bày hàng, vì Vân Phỉ đâu có định kén rể, chỉ bày ra để thu tiền thôi mà.