Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
Tại biệt thự riêng của Phong Thanh Dương
Trong một căn phòng xa hoa của biệt thự.
Trần Anh Thư choàng mình tính giấc, hai mắt mở nhẹ nhìn thẳng lên trần nhà trắng toát, đầu óc mông lung không hiểu được vấn đề hiện tại.
Cô quay đầu nhìn xung quanh, căn phòng khá quen mắt.
Đây chẳng phải là phòng của Phong Thanh Dương sao?
Căn phòng được thiết kế khá đặc biệt, với lại mọi đồ đạc đều từ những đồ quý giá, rất nhanh cô đã nhận ra.
"Tỉnh rồi sao?"
Nhận thấy được giọng nói của Phong Thanh Dương.
Trần Anh Thư liền quay phắt lại về phía cửa.
Thân hình cao lớn tiến lại chỗ cô, gương mặt cũng có chút lo lắng hỏi cô.
"Tôi...sao tôi lại ở đây?"
Trần Anh Thư vẫn chưa thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình.
Đã nằm ở trong phòng anh rồi, quần áo trên người thì được thay mới hết bằng bằng một bộ đồ buồn ngủ có hình Doraemon màu xanh dương.
Đột nhiên cô ngồi bật dậy, chiếc chăn trên người cô cũng được tung ra mà rơi xuống sàn nhà.
"Ch...chuyện này là thế nào?"
"Cô không nhớ gì hết sao?"
Cô lắc đầu rồi lại nghĩ đến bữa tiệc của công ty.
Viễn cảnh bắt đầu xảy ra trong đầu cô cho tới lúc cô nhớ đến đoạn mình bị rơi xuống nước thì quên mất.
"Tôi đã bị rơi xuống hồ nước, vậy...là anh đã cứu tôi"
"Đúng vậy"
Khi thấy Phong Thanh Dương thừa nhận cô liền hốt hoảng lùi người về sau, lấy tay chỉ vào bộ đồ của mình đang mặc trên người.
"Hả...vậy...vậy anh đã thay đồ cho tôi sao?"
"Cô đoán xem"
Nhìn anh không có biểu hiện từ chối mà còn nhằm khẳng định bản thân đã thay đồ cho cô nội tâm nhỏ bé của cô gần như khóc thét.
Điềm tĩnh lại rồi nói tiếp với giọng e dè.
"Anh...có thấy gì không? À...ý tôi là lúc anh thay đồ cho tôi..."
"Thấy hết rồi"
"Cái gì" cô nói lớn.
Nhìn thấy biểu hiện bối rối của cô anh bật cười.
Thật ra lúc anh đưa cô về thì đã sai người hầu đi thay bộ đồ cho cô.
Còn anh đã đặc biệt tự tay chọn bộ quần áo có họa tiết Doraemon kia.
Chỉ nói như vậy dọa cô chút thôi mà ném tí nữa vì xúc động cô đã sắp rơi xuống giường.
Từ phía ngoài tiếng gõ cửa vang lên.
Thanh Dương quay về hướng phát ra tiếng động, giọng nói uy quyền.
"Vào đi"
Một cô người hầu với thân hình nhỏ nhắn bước vào, trên tay bưng theo một đĩa thức ăn, đem đến đặt xuống rồi nói.
"Thiếu gia.
Đây là đồ ăn của tiểu thư"
"Được rồi, ra ngoài đi" anh lạnh lùng nói.
"Vâng"
Nói xong cô hầu gái liền đi ra ngoài.
Trần Anh Thư nhìn theo bộ dáng của cô ta không ngờ người hầu nhà anh toàn cực phẩm thế này.
Điều mà cô thắc mắc rằng có người hầu nữ tại sao anh lại phải đích thân thay đồ cho cô cơ chứ.
Thấy Trần Anh Thư vẫn nhìn theo bóng của cô hầu nữ kia đăm chiêu thì Phong Thanh Dương nói.
"Đồ ăn tôi chuẩn bị cho cô"
Trước câu nói của anh, cô không trả lời vội mà lén đánh ánh mắt ra ngoài cửa sổ, sắc trời có vẻ mờ ảo, đã tối rồi!
"Tổng giám đốc, tôi nằm đây bao lâu rồi"
Đột nhiên cô hỏi.
"Từ khi tôi đưa cô về"
Nói như vậy là cô đã bất tỉnh nằm đây từ trưa đến bây giờ.
Trần Anh Thư nhanh bước xuống giường.
"Cô muốn làm gì?" Phong Thanh Dương hỏi.
"Tổng giám đốc.
Tôi muốn về nhà"
"Thư ký Trần, tôi thấy cô chưa được khỏe lắm ở lại đây đi"
Nghe anh nói như nhằm khẳng định mối quan hệ của cô và anh chỉ là thư ký và tổng giám đốc vả lại dù cô có ở lại thì cũng có lý do chính đáng của mình đó là bị bệnh.
"Tổng giám đốc.
Tôi nghĩ như vậy không hay cho lắm"
Cô cười trừ.
Dù sao bản thân cũng là một người con gái mà lại đi ở ở nhà có một người đàn ông, nếu có lý do chính đáng gì thì khi người ngoài nghe qua sẽ không hay.
"Chẳng lẽ cô sợ tôi ăn thịt cô sao?"
Phong Thanh Dương nói như khẳng định mình là người tốt.
"Được thôi, nếu cô về thì mời đi.
Nhưng mà về bằng cách nào thì là việc của cô"
Thấy anh nói như thế ban đầu cô cũng hùng hổ lắm, liền đứng dậy định bước ra khỏi phòng thì nhìn lại bộ đồ ngủ Doraemon trên ngườì mình.
Cô hơi chần trừ rồi nghĩ đến nếu mặc như thế này ra ngoài đường chẳng khác nào làm trò hề cho thiên hạ.
"Tổng giám đốc..."
"Có chuyện gì nữa sao?"
"Hay...hay anh đưa tôi về đi, một lần này nữa thôi...!"
Khoé môi Phong Thanh Dương khẽ nhếch nhẹ, giống như là anh đã có âm mưu từ trước.
"Tôi đây không phải là người làm không công cho ai.
Nếu muốn tôi đưa cô về thì cũng được thôi!"
Phong Thanh Dương đứng dậy nhàn nhã đi về phía cô.
Tuy chỉ bước đi bình thường vẫn toát ra được khí chất, anh đứng trước mặt cô đưa bàn tay to lớn nâng cằm cô lên.
Tóc anh để hai mái rủ xuống đôi lông mày có đôi phần tà mị.
Trần Anh Thư nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh chớp mắt.
"Cô làm người tình của tôi đi, tôi sẽ đưa cô về!"1.