Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
"Ối dồi ôi, vợ tôi sắp sinh rồi"
Phong Thanh Dương hốt hoảng chạy theo chiếc giường mà Trần Anh Thư đang nằm kéo vào bên trong phòng đẻ, anh nhốn nháo hết cả lên miệng lắp bắp.
"Vợ ơi, em có sao không?"
Chuẩn bị sinh đến nơi Trần Anh Thư nằm trên giường đau đớn, anh nắm chặt lấy tay cô không buông, để mà nói thì chứng kiến vợ của mình chịu đựng thì lòng anh lại đau gấp vạn lần.
Bác sĩ đi vào bắt đầu đỡ đẻ cho cô, vì là bệnh viện cho phép chồng vào chứng kiến vợ của mình sinh nên anh cũng được vào trong, một lúc sau những tiếng hét đau đớn vang lên, Trần Anh Thư mồ hôi nhễ nhại.
"Hít thở, hít thở đều"
Những tiếng thở dốc để lấy hơi dặn đẻ vang lên, Phong Thanh Dương ngồi bên cạnh nắm chặt lấy tay cô, anh kích động nói.
"Vợ ơi, cố lên em"
"Ựa....phù...phù"
Tay Trần Anh Thư bóp mạnh lấy tay anh, một tay còn lại dúm lấy drap giường.
"Vợ, đừng sợ.
Bình tình...lấy hơi đi, em hãy dùng sức giống lúc mà em ở trên giường hành hạ anh đi"
Đã đau đẻ rồi mà anh còn nói vậy khiến Trần Anh Thư tức điên mất, vừa dặn đẻ cô vừa hét.
"Phong Thanh Dương, anh yên đi cho em đẻ...Á"
"Không! Trần Anh Thư em phải cố gắng lên, em phải đẻ bé cưng ra thì mới tiếp tục hành hạ anh được chứ"
"Á"
"Vợ ơi, Vợ"
Cuối cùng thì bé cưng của bọn họ cũng đã chào đời, là một bé gái rất đáng yêu.
Cả gia đình bọn họ vỡ oà trong hạnh phúc giây phút ấy.
Ông bà nội ngoại thi nhau bế cháu rồi nhốn nháo lên đòi đặt tên theo ý mình.
Trần Mỹ Linh đến bên ngồi cạnh em gái mình, nắm lấy tay cô.
"Anh Thư à, em giỏi quá"
Trần Anh Thư mỉm cười nhẹ nhàng nhưng rồi vì mất sức nên đã ngất đi.
Không lâu sau thì mẹ con họ được đưa về nhà để chăm sóc.
Bé con bụ bẫm cũng được đặt tên theo thoả thuận của hai nhà sẽ Phong Yên Nhi thể hiện sự tài hoa, thuần khiết dịu dàng.
Buổi tối tại biệt thự Phong gia.
Phong Thanh Dương hí hửng đến bên vợ anh vòng tay qua ôm eo vợ mình thì vị vợ hắt hủi không một chút thương tiếc.
"Anh yên lặng chút đi, tránh ra để em cho con ngủ"
"Vợ, con cũng được 3 tháng rồi.
Anh nhớ hơi vợ mà"
"Em nói anh không nghe lời có phải không?"
Phong Thanh Dương có vẻ uất ức nhìn đứa bé gái dễ thương đang chớp mắt nhìn anh rồi đột nhiên anh nhíu mày khi bé con kia đã được bú một bên rồi còn sờ mó bên còn lại.
Trời ơi, mày làm như vậy thì còn gì là hàng họ của bố mày nữa.
Anh đưa tay lôi tay bé con ra khỏi ti của vợ thì bị cô quát.
"Anh làm cái gì vậy? Đi ra ghế sofa ngủ để cho con nằm"
"Nhưng mà..." Bị vợ quát mặt anh trắng bệch ra rồi lủi thủi đi.
Lớn lên.
Cô nhóc con mặc váy bông xinh xinh chạy từ trên phòng ngủ xuống dưới nhà nhanh nhẹ bắc ghế lấy chiếc điện thoại nhấn nhấn vài nút rồi gọi cho ba mình có vẻ gấp gáp lắm.
Phong Thanh Dương đang ngồi làm việc thì đột nhiên có cuộc gọi đến, anh nhìn vào lại là cô công chúa nhỏ gọi đến liền bắt máy, giọng nói của cô bé truyền đến qua điện thoại.
"Papa ơi mẹ lại nói xấu ba"
Nghe giọng nói non nớt của con gái cưng truyền qua điện thoại anh hơi chột dạ rồi nhẹ nhàng nói.
"Không sao, con biết là mẹ con bị khùng hả"
"Nhưng mà mẹ lên miệng nói: Phong Thanh Dương, thằng vô lại, thằng lưu manh, động vật sống bằng nửa thân dưới"
Anh đen mặt.
"Mẹ con còn nói gì nữa?"
"Mẹ đứng trước gương xoa bụng rất lâu, mẹ còn đi đi lại lại trong phòng tắm lẩm bẩm.
Hai vạch rồi làm sao đây"
Anh nghe vậy mừng như điên đứng bật dậy khỏi ghế.
"Tiểu thiên thần, con nói thật chứ?"
"Dạ mẹ còn nói: Lạ quá dạo này anh ta yếu s.inh lý cơ mà!..."
"...."
Ngày Hôm sau.
Cô công chúa nhỏ lại tiếp tục gọi điện đến cho anh.
"Ba ơi, có chú trẻ đẹp lắm đến nhà mình đang ngồi cùng mẹ vui lắm"
"Con nói cái gì!"
"Mẹ còn nói xấu ba trước mặt chú ấy là: Phong Thanh Dương già khụm, sức yếu nữa"
Được lắm, Trần Anh Thư, em lại dám sỉ nhục chồng mình trước mặt người đàn ông khác.
Phong Thanh Dương cầm lấy chiếc áo khoác vừa nói chuyện tiếp với con gái vừa đi xuống cổng công ti lái xe đi về nhà.
Bước vào bên trong nhà Phong Thanh Dương đã hét lớn.
"Thằng ấy đâu rồi, mau ra đây.
Dám đến đây để dụ dỗ vợ tao, tao cho mày biết thế nào là yếu s.inh lý"
Phong Thanh Dương nổi giận đùng đùng đi khắp nơi trong nhà vừa tìm vợ của mình.
"Anh Thư, thằng tiểu am đấy đâu rồi.
Thằng chó chết"
Đột nhiên anh đơ người nhìn lại ghế sofa lớn ở phòng khách là Ba mẹ vợ cùng với Phong lão gia và Phong phu nhân đang ngồi nói chuyện ngơ ngác hướng hết ánh mắt đổ dồn lại anh.
"Thanh Dương, con vừa la hét cái gì vậy?"
"À...không! Chỉ hiểu lầm"
Ai nấy ngồi cũng bật người nhưng đều quay mặt đi chỗ khác để anh đỡ quê..