Nhiễu Chỉ Nhu
“Ta muốn ngươi lập lời thề độc, từ nay về sau, không được phép xuất hiện trước mặt ta nữa.”
“Hồ vương Chương Hoa lúc này xin thề, kể từ hôm nay, sẽ không bước vào Thúy Phong Sơn một bước, sẽ không gặp mặt Tử Dương Chân Nhân dù chỉ một lần. Nếu làm trái lời thề này, nguyện để thiên lôi đánh chết, hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.”
Chương Hoa vừa nghe xong, đương nhiên hoảng sợ. Nhưng hắn biết Linh Lung thích làm lớn, thường những chuyện nhỏ có ba phần lại nói thành mười phần, cho nên cũng coi như trấn định. Chạy về phòng nói với Tố Tu mấy câu, mới cùng nàng chạy về yêu giới.
Hai người đều là lòng như lửa đốt, cho nên không lâu thì đã đến cửa nhà.
Chương Hoa sãi bước đi vào, xa xa liền thấy trong phòng của tam đệ hắn Tần Nguyệt một đống người đang vây quanh, mọi người mặt mày ủ dột, ngay cả Như Ý ngày thường lão luyện thành thục cũng đang len lén lau nước mắt. Hắn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lập tức đẩy cửa vào, nghiêm nghị nói: “Mỗi một người đều tụ ở chỗ này làm cái gì? Tam đệ còn chưa chết, khóc cái gì mà khóc? Phải làm gì thì đi làm đi, đừng ở chỗ này cản trở.”
“Đại vương... “
Mọi người thấy Hồ Vương đại nhân rốt cuộc đã trở về phủ, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng ứng tiếng cáo lui, chỉ còn lại Như Ý và Linh Lung hai người ở trong phòng hầu hạ.
Chương Hoa vội vã tiến lên, chỉ nhỉn trên giường một cái, cả người liền cứng lại.
Chỉ thấy một vật thể lông xù nằm co rúc trên giường, trên bộ lông tuyết trắng nhuộm đầy vết máu, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ không có chút sinh khí nào. Chỉ có thông qua lồng ngực hơi phập phồng kia, mới nhìn thấy cậu ấy còn có hô hấp.
Mặc dù Chương Hoa đã sớm biết Tam đệ bị thương, nhưng thực sự không ngờ được tình trạng huyết nhục mơ hồ như thế này. Nhất thời tay nắm thành quyền, trong con ngươi đen thoáng lóe lên một tia ánh sáng tăm tối, ống tay áo không gió tự di chuyển
Ầm Ầm.
Mặt đất dưới chân hơi lung lay, một trận lay động.
Như Ý cùng Linh Lun sợ hết hồn, vội vàng quỳ rạp xuống đất, rung giọng nói: “Đại vương bớt giận.”
Chương Hoa cắn chặt hàm răng, hồi lâu sau mới không phục lý trí, miễn cưỡng đè xuống lửa giận tràn lòng kia, từng bước một đi đến mép giường, hỏi: “Tìm đại phu xem qua chưa?”
“Máu ở vết thương đã ngừng chảy, nhưng nội đan của Tam công tử đã mất, hiện tại không có biện pháp...” Chỉ nói đến một nửa, liền biến thành tiếng nức nở.
Chương Hoa híp mắt, từ từ cầm chân trước của vật thể nằm trên giường, đem yêu lực của mình truyền qua, cáu kinh hỏi: “Biết ai làm không?”
Linh Lung lắc đầu một cái, đáp: “Nô tỳ không biết.”
Như Ý hơi chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Tam công tử gần đây thường đến nhân gian du ngoạn, hình như rất thân với một đạo sĩ.”
Nghe vậy, Chương Hoa trong lòng liền động, đột nhiên nhớ đến hôm đó lúc kéo Tố Tu đến nhân giới, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh Tam đệ. Nhưng khi đó hắn chỉ lo chọn lựa y phục nữ trang, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng.
Nói đi nói lại, toàn bộ đều là lỗi của hắn.
Chỉ tự mình thong dong sung sướng, không có một chút trách nhiệm làm đại ca, ngay cả huynh đệ của mình cũng không bảo vệ được.
Đang suy nghĩ, Linh Lung ở một bên lại khóc, đứt quãng nói: “Đại vương, người mau nghĩ cách cứu cứu Tam công tử đi.”
Như Ý vỗ vỗ bả vai của nàng, dịu dàng khuyên nhủ: “Đại vương tuy là tu hành đắc đạo, nhưng cũng không phải là toàn năng. Hiện giờ Tam công tử như thế này, làm sao nói cứu thì có thể cứu? Trừ phi có linh đan cải tử hồi sinh, nếu không... Nhất định là không có cách xoay chuyển.”
Chưong Hoa vốn đang ảo não vạn phần, sau khi nghe những lời này, vừa phân phó: “Hai người các ngươi chiếu cố Tam đệ thật tốt, ta lập tức trở về cứu người.”
“A? Đại vương, ngài đi đâu vậy?”
“Đi xin linh đan cải tử hồi sinh.”
Lời còn chưa dứt, người cũng đã xông thẳng ra ngoài, đảo mắt không thấy bóng dáng.
Chương Hoa một đường ngự phong mà đi, đi như bay, chỉ một lát sau, liền trở lại Thúy Phong Sơn. Lúc này hắn ngay cả đại môn cũng không gõ, trực tiếp leo tường vào, xông vào.
Tố Tu đang ngồi bên cạnh bàn đá trước nhà đánh cờ, tuy biết hắn tới, nhưng ngay cả mắt cũng không nâng một cái, im lặng. Chương Hoa vì thế bước nhanh tới, đem chuyện tình Tam đệ giản lược nói lại một lần, cũng lộ ý xin linh đan.
Tố Tu sau khi nghe xong, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn lướt hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Luyện Hoàn Hồn đan vô cùng khó khăn, chỉ thu thập dược liệu cũng tốn rất nhiều công sức, trong tay ta cũng chỉ có hai viên mà thôi.”
Chương Hoa nghe khẩu khí này của y, biết chuyện này có chút không xong, vội vàng nịnh hót cười một cái, lấy lòng nói: “Ta biết Hoàn Hồn đan này tương đối quý giá, cho nên chỉ cần ngươi chịu giúp ta chuyện này, ta cam đoan sau này ngày ngày đều tới Thúy Phong Sơn làm việc vặt. Bất luận là đốn củi nấu nước hau nhóm lửa sắc thuốc, toàn bộ đều để lên người ta.”
“Cũng không cần phiền toái như vậy.” Tố Tu từ từ nâng một con cờ, nắm ở trong tay lăn qua lăn lại, thanh âm lạnh như băng, “Ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện là được.”
“Điều kiện gì? Lấy thân báo đáp? Tuyệt đối không thành vấn đề!” Chương Hoa mừng rỡ trong lòng, đi về phía trước tiếp cận, quả thực hận không thể cởi y phục tại chỗ.
Mặt Tố Tu không chút thay đổi nhìn chăm chằm vào hắn, con ngươi đen sâu kín u tối, nhấn mạnh từng chữ nói: “Ta muốn ngươi lập lời thề độc, từ nay về sau, không được phép xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Chương Hoa có mơ cũng không ngờ được Tố Tu sẽ nói điều kiện này, nhất thời bất động tại chỗ, nửa ngày mới khôi phục lại tinh thần. Cách hồi lâu, ngực mới từ từ truyền đến một trận đau đớn, tay chân đều lạnh như băng.
Nguyên lai... Y chán ghét mình đến như vậy!
Suốt năm trăm năm, một phen si tình, đổi lấy thế nhưng chỉ là một trận chê cười.
Ha!
Hắn đột nhiên rất muốn cười mấy tiếng, mở miệng, trong miệng đều là cay đắng.
Tố Tu thấy Chương Hoa không đáp lời, thì lại mở miệng nói: “Nhất thời không thể quyết định sao? Dù sao Tam đệ ngươi vẫn chưa chết, ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi.”
“Không cần.” Chương Hoa vẫn là bộ dáng ngơ ngác kinh ngạc kia, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn chăm chăm về phía trước, thanh âm vừa thấp vừa khàn, “Ta đồng ý với ngươi.”
Tay phải Tố Tu run rẩy, không tự chủ được nhìn hắn một cái, buột miệng nói: “Ngươi nói lại lần nữa?”
“Ta đồng ý.” Chương Hoa vừa nói, vừa quỳ gối xuống, từ từ đọc rõ từng chữ, “Hồ vương Chương Hoa lúc này xin thề, kể từ hôm nay, sẽ không bước vào Thúy Phong Sơn một bước, sẽ không gặp mặt Tử Dương Chân Nhân dù chỉ một lần. Nếu làm trái lời thề này, nguyện để thiên lôi đánh chết, hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.”
Lúc hắn nói ra những lời này, luôn rũ mâu (con ngươi), vẻ mặt bình tĩnh, không buồn không vui.
Mặc dù Tố Tu chính miệng nói ra điều kiện này, nhưng lúc thấy Chương Hoa nghe lời phát hạ lời thề độc, lại thấy trán co rút đau đớn, một trận hoảng hốt. Qua một lúc lâu, mới từ trong ngực lấy ra viên thuốc màu xanh biếc, dương tay ném qua.
Sau khi Chương Hoa nhận lấy Hoàn Hồn đan, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Tố Tu thủy chung cúi đầu nhìn bàn cờ, tay phải nắm quân cờ từ từ nắm chặt. Đợi Chương Hoa đi xa, mới mở tay ra, trong lòng bàn tay chỉ còn lại một tầng bột nhỏ, theo gió phiêu tán.
Rõ ràng đây là kết quả y muốn, vì sao khi được như nguyện, ngược lại lại cảm thấy đau lòng?
Tố Tu giơ tay đè lồng ngực của mình, mơ hồ cảm thấy tầng hàn băng trong tim nứt ra một khe hở, nhưng ngay sau đó lại bị lớp băng cứng hơn bao phủ lên, không để lại dấu vết nào.
Nếu nói tình yêu, không gì hơn cái này.