Chương 16: Chương 16

Khi Tận Thế Giáng Lâm

Chung Sử Bân không nhịn được đi loanh quanh trước cửa phòng của mẹ mình, thấy anh trai mình vẫn trầm mặc đứng mà không làm gì cả, cậu nhóc lại càng cảm thấy sốt ruột:- Anh! Anh còn định đứng như vậy đến bao giờ! Mở cửa đi! Mở cửa nhanh lên đi mà!!!Chung Sử Huyền cũng mặc kệ em trai đang không ngừng ồn ào bên cạnh, chỉ im lặng nhìn vào chiếc chìa khoá trên tay, không biết là đang suy nghĩ cái gì.Chìa khóa này đúng là chìa khoá phòng mà lúc trước Sử Nhã đã vứt ra ngoài cửa sổ.

Sau khi cô tự nhốt mình trong phòng không lâu, lại bị Chung Sử Bân trong lúc dọn dẹp xung quanh ngôi nhà phát hiện.

Nhặt được chìa khóa, hai anh em cũng không định làm gì cả, chỉ là cất vào trong tủ đựng đồ ở góc cầu thang, thế nhưng lúc này đây lại Chung Sử Huyền lại muốn dùng chìa khóa mở cửa căn phòng này ra.Chung Sử Huyền trong lòng cũng rối rắm vô cùng, do dự không biết có nên mở ra không.

Hai anh em vẫn luôn không dám mở cửa ra, bởi vì còn cất giấu một phần mong chờ ở trong lòng.

Chung Sử Huyền cũng không biết mình đang mong chờ điều gì, thế nhưng, điều đó khiến cho cậu theo bản năng né tránh việc mở căn phòng này ra.

Mở cửa ra, lại nhìn thấy mẹ mình thực sự đã xảy ra chuyện, kia thực sự mới là tuyệt vọng nhất.Ở trong lòng hai anh em, mặc dù họ đều rất tôn kính cùng yêu quý cha mình, thế nhưng xa xa không bằng sự yêu thương đối với mẹ mình.

Rốt cuộc, từ khi bắt đầu có kí ức đến bây giờ, đều là mẹ chiếm cứ hết thảy, ba cho dù yêu thương họ, thế nhưng bình thường đều rất bận, cũng chỉ có mẹ vẫn luôn ở bên hai anh em, chăm sóc, nuôi dạy, dỗ dành, bảo vệ đều là mẹ....Chung Sử Huyền sợ rằng sau khi mở cánh cửa này ra, thì sẽ không thể quay lại nữa, sợ rằng thứ mình nhìn thấy sẽ khiến bản thân không chịu nổi, cũng sợ rằng điều này sẽ khiến bản thân hối hận đến cuối đời.Chung Sử Huyền đấu tranh tâm lý một hồi cũng không thể đưa ra quyết định được.

Đúng lúc này, Chung Sử Bân đứng bên cạnh nhìn anh trai mình vùng vằng mãi vẫn không chịu mở cửa, liền trực tiếp cướp lấy chìa khóa.

Cũng không đợi Chung Sử Huyền phản ứng lại, liền trực tiếp tra khoá vào ổ khoá, xoay hai vòng, kéo tay nắm cửa xuống dưới rồi trực tiếp đẩy vào trong.Trong phòng cũng không tối tăn bừa bộn như mọi người vẫn nghĩ.

Những người khác cũng không nhịn được tò mò mà từ sau người hai anh em nhìn vào trong phòng.

Bởi vì bây giờ mới khoảng ba bốn giờ chiều, vậy nên trong cũng có chút oi bức.

Ánh sáng xuyên qua lớp rèm lót mỏng màu trắng chiếu vào trong phòng, hệ thống thông gió trong phòng vẫn còn đang hoạt động khiến rèm cửa hơi vung vẩy bay lên một chút.

Căn phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, nhìn qua ấm áp thế nhưng cũng không bị nóng mắt.

Chỉnh thể căn phòng khiến người ta vô cùng thoải mái.

Nhóm Minh tỷ cũng có chút bất ngờ, rốt cuộc, lúc trước Dương Ngôn miêu tả người phụ nữ đó có vẻ không được bình thường cho lắm, cho nên bọn họ còn cho rằng căn phòng sẽ bừa bộn bụi bặm lắm chứ.

Thế nhưng nhìn qua, chủ nhân của căn phòng này cũng không có vẻ gì là có vấn đề cả.Mấy người lấy Chung Sử Bân dẫn đầu bước vào trong phòng.

Căn phòng đã có một đoạn thời gian không được sử dụng, đồ đạc trong phòng cũng tích một tầng bụi mỏng.

Phòng này được chia làm ba phần, khu ngoài, khu trong để giường và phòng tắm kết hợp với phòng thay đồ, ngoài ra còn có một ban công nhỏ đang khoá chặt.Mấy người cẩn thận bước vào trong phòng, lại nhẹ nhàng đi vào khu trong.

Điều đầu tiên đập vào mắt họ chính là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp đang nằm yên bất động trên giường.

Trên người thiếu nữ ấy toát ra một quầng sáng quái dị vô cùng, đám quầng sáng ấy không ngừng chậm rãi chuyển động, hoà quyện với nhau.

Quả thực kì dị không nói thành lời.Mà trạng thái của người ấy cũng thật đặc biệt.

Nếu nói cô ấy còn sống, thì làn da trắng nhợt, trên người hoàn toàn không có dấu hiệu hô hấp của sinh vật sống đang không ngừng phủ định điều đó.

Thế nhưng nếu bảo cô ấy chết rồi, thì lại cũng không thích hợp.

Nhìn qua, trạng thái của người đang nằm trên giường giống như một người có sức khỏe không tốt lắm đang ngủ mà thôi Mặc dù nhìn qua khí sắc có vẻ không tái nhợt ốm yếu, thế nhưng cũng không hề hồng hào như người bình thường.

Trong lòng những người có mặt trong phòng đều không tự chủ được mà nổi da gà.

Xu lợi tị hại là bản năng của con người, cho dù mắt thường nhìn qua chưa thể thấy được điều gì bất thường, thế nhưng cơ thể của họ lại rất thành thật mà phản ứng khi cảm ứng được nguy hiểm đang ở gần.

Trong đầu mọi người không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở, căn phòng này vô cùng nguy hiểm, nhất định phải tránh xa nơi này ra.

Nhóm Minh tỷ không biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả đồng loại quay sang nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang nằm trên giường, trên mặt chỉ toàn đề phòng cùng kiêng kỵ.

.

Nhấn Mở Bình Luận