Soán Đường
Thôi Đạo Lâm nói:
- Trịnh quản gia đây cũng không phải là quyết định của ta mà là quyết định của Đại Công.
Những năm gần đây, Thiên Tân Kiều phố sinh ý đã không còn được như trước, hàng năm chi tiêu rất nhiều vào đó, ta cũng vì Trịnh gia mà suy nghĩ mà thôi.
Còn nữa, ông ở Huỳnh Dơng không biết tình hình ở Trường An.
Triều đình mấy năm gần đây càng thêm coi trọng Lạc Dương vốn muốn đem Lạc Dương trở thành kinh đô thứ hai, tu sửa chỉ là sớm muộn.
Một khi Lạc Dương được trùng kiến, Thiên Tân Kiều phố nhất định sẽ trở thành chỗ phồn hoa, cho nên Đại Công cân nhắc đem Thiên Tân Kiều phố biến thành tửu lâu nhạc phường... Ông cũng biết Đại Công muốn đứng vững ở Lạc Dương thì việc chi tiêu phải dùng là vô cùng lớn, trước hết đem Thiên Tân Kiều cải thiện, giảm bớt áp lực cho đại lão gia, hơn nữa Đại Công cũng không phải là mặc kệ những người kia không phải là đã sắp xếp cho bọn họ đi điền trang hay sao, lão quản gia ông nhìn xa trông rộng một chút đi.
Thiên Tân Kiều phố, đúng là nhập không đủ xuất, dựa vào Trịnh gia cứu tế mà miễn cưỡng duy trì.
Thế nhưng đem những người kia tới điền trang làm tá điền nơi đó thì họ làm gì đây?
Trịnh Ngôn Khánh ở bên phòng bên ngoài nghe thấy cãi lộn muốn bước vào bên trong nhưng đúng lúc này một thanh niên đã ngăn cản hắn lại.
- Ở đây lòi ra tên tiểu tạp chủng này, còn lại muốn vào phòng chính, còn chưa cút cho ta.
Nói xong thanh niên kia đưa tay muốn đẩy Ngôn Khánh ra.
Trịnh Ngôn Khánh nhận ra thanh niên này, chính là con của Thôi Đạo Lâm, Thôi Sinh, hắn không biết Ngôn Khánh, cho rằng Ngôn Khánh chỉ là một hạ nhân mà thôi.
Ngôn Khánh nhăn lông mày lại, ôm cánh tay của Thôi Sinh sau đó nghiêng người về phía trước, đầu gối hất lên, đem Thôi Sinh đẩy ngã xuống đất. Ngôn Khánh tập võ đã vài năm, lại được Tôn Tư Mạc dạy bảo sức lực đúng là không nhỏ, Thôi Sinh cũng là chủ quan cho nên bị ngã xuống đất.
- Ngôn Khánh không được vô lễ.
Trịnh Thế An quát bảo Trịnh Ngôn Khánh dừng tay nhưng sau đó lại lạnh lùng nói:
- Tên tạp chủng này chính là tôn nhi của ta, không biết Thôi Tổng quản định xử trí thế nào?
Thôi Đạo Lâm sắc mặt trở nên lạnh lẽo nhưng vẫn tươi cười.
- Thôi Sinh không được vô lễ.... còn không mau thỉnh tội với Trịnh quản gia.
- Thật không có ý tứ, tiểu nhi không biết Trịnh quản gia có hậu nhân, ngôn ngữ mạo phạm, xin đừng trách.
Trịnh Thế An đỏ mặt lên.
Những lời này của Thôi Đạo Lâm lại ẩn chứa sát cơ trong đó.
Trong lời nói ẩn chứa sự chế giễu Trịnh Thế An, nói ngươi ngũ thể không đầy đủ, làm sao có con được, tên kia chẳng qua là một tên tạp chủng mà thôi.
Trịnh Ngôn Khánh làm sao không hiểu ý trong lời nói của hắn, thấy Trịnh Thế An có vẻ không kìm chế nổi cảm xúc liền kéo tay Trịnh Thế An.
- Gia gia.
Hắn cười dịu dàng mà nói:
- Không sao, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, Thôi tổng quản không biết con cũng là chuyện bình thường, gia gia không nhớ trước kia đại lão gia có yêu thích một con chó đen, sau đó con chó đó sinh hạ được một bầy chó, cả ngày ăng ẳng kêu, về sau còn cắn cả gia gia, về sau không phải đã bị đại lão gia giết để gia gia hả giận sao... Đại lão gia đã nói....
- Quản gia ông lại để cho chó cắn rồi, nhưng không lẽ lại đi cắn lại nó?
Thôi Đạo Lâm mặt đỏ bừng lên.
Tất cả mọi người đều không phải là kẻ ngu dốt, làm sao lại nghe không rõ hàm ý từ lời nói này của Trịnh Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh dùng một mũi tên bắn trúng ba con chim, một nói Thôi Đạo Lâm lắc đầu vẫy đuôi như một con chó đen, Thôi Sinh bất quá chỉ là một tên cẩu tạp chủng mà thôi, thứ hai là nói Trịnh Thế An không nên nóng tính, không nên chấp nhặt tiểu nhân, thứ ba chính là cảnh cáo Thôi Đạo Lâm, Lạc Dương đúng là do Trịnh Nhân Cơ làm chủ, nhưng đừng quên Trịnh Nhân Cơ là con của Trịnh Đại Sĩ, người làm chủ An Viễn đường vẫn là Trịnh Đại Sĩ.
Trịnh Đại Sĩ có thể không trách tội Trịnh Nhân Cơ nhưng có thể sẽ thu thập con chó nhà ngươi dễ dàng.
Trịnh Thế An nghe thấy vậy thì trên mặt liền nở ra một nụ cười.
Mà Thôi Đạo Lâm không thể tức giận, nếu hắn tức giận thì chẳng phải thừa nhận là mình ỷ vào Trịnh Nhân Cơ, làm chó đen vẫy đuôi hay sao?
Hắn cố gắng nở nét mặt tươi cười:
- Đã sớm nghe lão quản gia có một tôn nhi tốt, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không tệ.
Lão quản gia hay là chúng ta tiếp tục nói chính sự đi... Như vậy đi chuyện của Thiên Tân Kiều phố, ông cũng đừng quản, từ hôm nay trở đi, ông phụ trách Điền trang, qua mấy ngày nữa Đại Công sẽ tới đây.
Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, Thôi Đạo Lâm đến đây là muốn chèn ép Trịnh Thế An.
Điền trang quản sự, so với chức đại quản gia ở Trịnh gia địa vị tự nhiên không giống nhau.
Trịnh Thế An trong lòng tràn ngập lửa cháy nhưng bị Trịnh Ngôn Khánh kéo tay nên áp chế lửa giận trong lòng.
- Đại Công đã đem chuyện ở Lạc Dương giao cho Thôi quản gia ta đây cũng yên lòng rồi, Ngôn Khánh thu thập đồ vật một chút, hôm nay chúng ta tới điền trang.
Trịnh Thế An cười lạnh một tiếng rồi kéo Trịnh Ngôn Khánh đi.
Từ Thế Tích muốn đi ra nói chuyện nhưng biết rằng mình còn nhỏ có nói cũng không có tác dụng gì, hơn nữa hắn nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh khoát tay áo với mình tự nhiên hiểu rõ, Ngôn Khánh không muốn hắn nhúng tay vào là có nguyên nhân của hắn.
- Gia gia, chút nữa gia gia tìm người thân tín, đến các phố xá tại Thiên Tân Kiều phao tin rằng Thôi quản gia muốn đuổi họ đi...
- Mặt khác lại để cho người đến các điền trang phao tin tức ra.
Chúng ta không cần vội vã, cứ ở lại phủ chờ đợi thời gian.
Thôi Đạo Lâm ngươi không coi Trịnh Thế An ta ra gì, trước hết ta sẽ đem nước bẩn dội lên trên người ngươi.
Về phần kết quả sẽ là gì...
Trịnh Thế An khẽ giật mình nhìn Trịnh Ngôn Khánh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc này phía trước Trịnh Vi Thiện đã tiến tới, nhìn thấy hắn, Trịnh Thế An liền lớn tiếng cười nói:
- Vi Thiện, ta đã được sắp xếp sang điền trang bên kia, về sau ngươi ở đây nhất định phải tận lực làm việc cho Đại Công, những ngày nay vất vả cũng nhiều, bây giờ ta với ngươi uống cạn một chén.
Trịnh Vi Thiện cũng đã nghe được tin tức, nhưng đối với Trịnh Thế An cũng không dám lười biếng.
Đừng nhìn Trịnh Nhân Cơ hiện tại không coi trọng Trịnh Thế An, tương lai không có nghĩa là như vậy.
Hơn nữa Trịnh Thế An có một tôn nhi rất tốt, nói không chừng sau này sẽ có thành tựu.
- Lão quản gia, hôm nay chúng ta không say không ngừng.
Người của Trịnh gia dĩ nhiên là thân cận với người của Trịnh gia.
Hôm nay Thôi Đạo Lâm đắc thế nhưng Trịnh Vi Thiện không sợ Thôi Đạo Lâm.
Dù nói thế nào Trịnh Vi Thiện cũng võ nghệ cao cường, là cao thủ khó kiếm tương lai Trịnh Nhân Cơ làm chủ An Viễn đường cũng không làm khó với hắn.
Vẫn là câu nói đó, có bản lãnh thật sự còn phải sợ gì?
Thôi Đạo Lâm từ trong phòng nhìn theo bóng lưng hai cha con của Trịnh Thế An, sắc mặt trở nên tối tăm phiền muộn.
- Lão thái gia kia quá kiêu ngạo rồi... còn tên tiểu tạp chủng kia nữa, thật là khinh người quá đáng.
- Cha chúng ta không thể chịu thua được, chúng ta đã trốn lão thái giám kia nhiều năm, hôm nay vất vả lắm mới có một phen hãnh diện, há có thể để hắn hung hăng càn quấy.
Thôi Đạo Lâm nói:
- Lão già kia ỷ vào việc được đại lão gia tin tưởng nên mới dám liều lĩnh như thế.
Yên tâm đi ta tự có biện pháp thu thập hắn, hiện tại là ở Lạc Dương, ta là đương gia của đại tiểu thư, sẽ từ từ trừ bỏ hắn.