Soán Đường
Nhà cửa cao thấp hơn mười miệng ăn, cơ hồ đều dựa vào tiệm sắt mà sống... Hôm nay bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng mà sống tạm mà thôi.
- Hắc tử.
Hùng Đại Hải nghe có người gọi hắn liền ngẩng đầu. Thấy Trịnh Ngôn Khánh hắn liền khờ khạo đáp:
- Có chuyện gì vậy?
- Đây là cái cày phải không?
- Đúng vậy.
Hùng Đại Hải ở bên cạnh thổi ống bễ, lại vừa giải thích:
- Gia gia ta nói, cày này ở Lạc Dương là cái cày tốt nhất, ngươi xem đi đầu cày rất sắc bén, cái cày này cày ruộng vừa nhanh vừa tốt, những nhà khác căn bản không thể nào so sánh.
Trịnh Ngôn Khánh a một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh.
Ở bên cạnh Hùng Đại Hải có một cái cày vừa làm xong, nhưng Trịnh Ngôn Khánh lại cảm thấy, cái cày này quá cồng kềnh, lại thẳng tuột làm công việc canh tác thật rất bất tiện.
Nhưng không thể phủ nhận, phẩm chất của nó thực sự không kém.
Ngôn Khánh nhìn những cái cày này cẩn thận nhấc lên.
Cái này cũng khó trách, kiếp trước hắn nhìn những cái cày thì phần lớn là khúc viên cày hình dáng cong cong, mà Khúc Viên cày nổi danh ở Giang Đông, thời Hậu Đường mới xuất hiện, cày cong so với cày thẳng thì linh hoạt và khoa học hơn nhiều. Khúc Viên cày này sau khi xuất hiện mặc dù trải qua thời Tống thời Minh cấu tạo vẫn không có nhiều thay đổi, được xem là một đại phát minh.
Trịnh Ngôn Khánh đột phát ý tưởng, nếu để Khúc Viên cày xuất hiện sớm thì có phải là đã cứu vãn được Thiên Tân Kiều phố rồi không?
Tuy nhiên không thể để cho Trịnh gia nhúng tay vào, nếu không cho dù cứu vãn được Thiên Tân Kiều phố thì chỗ tốt này cũng không đến lượt mình, chuyện này cần phải thương lượng với Trịnh Thế An một chút. Chỗ tốt này cho dù không rơi lên mình thì cũng phải để lại cho Trịnh Thế An. Dù sao tổ tôn hai người hiện tại cũng là một chỗ tốt rơi vào ai cũng thế cả.
Nghĩ tới đây, Ngôn Khánh một bên nói chuyện phiếm với Hùng Đại Hải, vừa quan sát cấu tạo của cái cày.
Khúc Viên cày có mười một bộ phận hợp lại mà thành. Trịnh Ngôn Khánh ở kiếp trước từng thấy qua bản vẽ, nhưng hắn hồi tưởng lại cũng hơi khó khăn.
- Ngôn Khánh, chúng ta trở về thôi.
Trịnh Thế An cùng Hùng Đại Chuy nói xong liền chuẩn bị trở về điền trang.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh ngồi xuống bên cạnh một cái cày, nói chuyện với Hùng Đại Hải, Trịnh Thế An cũng cảm thấy kỳ quái trong lòng vì vậy mới cất tiếng hỏi.
- Oa nhi, con cùng với hắc tử làm gì vậy?
Hùng Đại Chuy đối với Trịnh Thế An là đồng đội dĩ nhiên đối với Trịnh Ngôn Khánh vô cùng thân mật.
- Hùng gia gia, con đang cùng với hắc tử xem dáng vẻ của chiếc cày.
- Ha ha, oa nhi này ánh mắt không tệ, cái cày này là do ta tự mình chế tạo đó, ngươi thích thì ta tặng cho ngươi là được.
Trịnh Thế An nhíu lông mày vội vàng nói:
- Chuyện này sao có thể.
Ông có ý là: Ngôn Khánh nhà ta không cày ruộng, ngươi tặng hắn một bộ canh cày để làm gì.
Nào biết Đại Chuy trừng mắt nói:
- Mũi to, là ta tặng cho oa nhi chứ không phải tặng cho ngươi, ngươi quản làm gì, Oa nhi quyết định vậy đi, ngươi đã thích thứ này thì đợi buổi tối ta nói Hắc tử mang tới điền trang cho ngươi.
- Cái này đa tạ Hùng gia gia.
- Hắc hắc, oa nhi này thật nhu thuận và hiểu chuyện, mũi to ngươi đúng là có phúc khí có được một đứa cháu ngoan như vậy. Tiểu oa nhi này so với hắc tiểu tử nhà ta thì hơn nhiều lắm. Oa nhi, sau này nếu như ngươi phát đạt, trở thành đại tổng quản giống như gia gia của ngươi thì nhất định phải chiếu cố đám Hắc tiểu tử kia một chút.
Hùng Đại Chuy nhìn cao lớn thô kệch nhưng không phải là người ngốc nghếch.
Cái canh cày này cũng không phải tặng không mà là có điều kiện trong đó... Ngôn Khánh cười ha hả rồi gật đầu, nhận lời.
Hùng Đại Chuy càng vui vẻ vỗ vai Trịnh Thế An:
- Mũi to, oa nhi này so với ngươi còn sảng khoái hơn.
Trịnh Thế An liên tục cười nhe rằng, cùng Hùng Đại Chuy nói vài câu khách sáo rồi mang Ngôn Khánh ra khỏi tiệm sắt này
----------------------
- Gia gia, con có một ý tưởng, nói không chừng có thể khiến cho đám người Hùng gia gia cải thiện tình hình.
Trên đường về, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng.
Trịnh Thế An hai mắt sáng ngời vội vàng hỏi:
- Con có ý tưởng gì, mau nói cho ta biết.
Đối với mấy lão huynh đệ này Trịnh Thế An dĩ nhiên có cảm tình, ông dĩ nhiên là muốn giúp đỡ đám người Thiên Tân Kiều phố này cải thiện sinh hoạt. Ông cũng biết tôn nhi của mình tính tình tinh quái, mưu ma chước quỷ có nhiều, nếu thật sự có thể giúp đỡ chúng huynh đệ xưa thì ông thật sự cao hứng.
- Thế nhưng mà con có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Chuyện này cha không được nói cho đại lão gia, cũng không được cho đại lão gia, cũng không cho đại công tử bọn họ biết rõ.
Trịnh Thế An giật mình thốt:
- Tại sao?
- Không tại sao cả, con không muốn cho bọn họ biết rõ.
Trịnh Thế An trong lòng tinh tường, Ngôn Khánh đối với Trịnh gia đã sinh bất mãn rồi, loại bất mãn này chỉ sợ là từ Thôi Đạo Lâm mà sinh ra. Ngày hôm nay thấy tình huống của Thiên Tân Kiều phố, càng khiến cho cảm xúc bất mãn này sâu sắc.
Có thể hắn là người của Trịnh gia đời đời làm việc vì Trịnh gia.
Lừa gạt Trịnh gia?
Trịnh Thế An tại sao không rõ tâm ý của Trịnh Ngôn Khánh, đây là hắn muốn mình ra mặt, thu nạp nhân tâm của Thiên Tân Kiều phố. Nếu như Ngôn Khánh thật sự nghĩ ra biện pháp nhưng lại để Trịnh gia ra mặt thì thanh danh sẽ rơi lên trên đầu Trịnh gia, tổ tôn hắn xuất lực cũng không có một chút chỗ tốt nào. Nếu như ta nói ra chuyện này thì không phải chỗ tốt rơi lên trên người của ta sao?
Nhưng điều này có vẻ như không phải với đại lão gia.
Trịnh Thế An đối với Trịnh Nhân Cơ cũng sinh bất mãn nhưng đối với Trịnh Đại Sĩ thì rất trung tâm.
- Ngôn Khánh, chuyện này...
- Gia gia, ông nghe con nói, ông đem chuyện này nói cho đại công tử biết, đại công tử đối với ông cũng không có hảo cảm.
- Hơn nữa ngừng sinh ý của Thiên Tân Kiều phố là ý của phu nhân, chỉ sợ phu nhân vẫn còn ý niệm này, nếu như ông đưa ra phương pháp chẳng phải là làm trái ý Thôi phu nhân? Đại công tử mặc kệ chuyện trong nhà, Lạc Dương người làm chủ là phu nhân, ông nói cho đại công tử, đại phu nhân sẽ mất hứng, về sau họ đối với tổ tôn của con sắc mặt lại càng không tốt.
Trịnh Thế An hít một hơi rồi lâm vào trầm tư.
Chỉ là cả đời ông trung thành tận tâm với Trịnh gia, bây giờ lại bỏ Trịnh gia đi, đem chỗ tốt ôm lên người của mình, Trịnh Thế An cảm thấy chuyện này có gì đó khuất tất, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ngôn Khánh, ngươi nói cho gia gia biết trước, thực sự có biện pháp cải thiện sinh hoạt của các lão huynh đệ sao?
- Thực sự! Ngôn Khánh dừng lại, nhìn quanh bốn phía không có người rồi bắt đầu hành động.