Soán Đường
Trịnh Ngôn Khánh sững sờ kinh ngạc nhìn Đậu Hiếu rồi nói:
- Lão Đậu, ngươi cần phải hiểu rõ, kích cúc là một chuyện rất nguy hiểm... Ngươi chưa từng luyện qua gặp chuyện không tốt sẽ bị tổn thương gân cốt, thậm chí còn có thể tổn thương đến tính mạng.
Ngôn Khánh cũng không phải là từ chối mà nói ra sự thật.
Sau mấy trận chiến kích cúc, hắn biết rằng kích cúc này rất nguy hiểm, trên người lại không có dụng cụ phòng hộ gì, trên cơ bản cũng bắt chước sự chém giết kỵ chiến, không có quy tắc nào.
Tuy không phải là đao thương thật nhưng cúc trượng đều chế tạo bằng gỗ, một trượng đánh vào có thể mất mạng.
Trịnh Ngôn Khánh tật mắt nhìn thấy Bùi Hành Nghiễm đã dùng cúc trượng đập nát một đầu con ngựa.
Thương nhân người hồ ngã xuống mặt đất, bị con chiến mã chạy qua giẫm gãy chân, quay cuồng kêu rên trong cúc trường.
Không ai thương cảm hắn, đem hắn ra đi rồi tiếp tục tham chiến.
Tình cảnh ấy khiến cho Ngôn Khánh biết rằng, kích cúc liên quan tới sinh tử, kích cúc cũng không khác gì chiến trường, chỉ cần hơi sơ sẩy là có thể vong mạng.
Đậu Hiếu nói:
- Ta biết nhưng ta cũng muốn thử vận khí của ta.
Trịnh Ngôn Khánh tựa hồ đã minh bạch:
Đậu Hiếu tuy là người ở trong Đậu gia tộc nhưng muốn trở nên nổi bật cũng không phải là điều dễ dàng, Đậu gia có tới mấy nghìn người, thậm chí gần vạn tộc nhân, một số người họ Đậu nhưn chưa chắc có liên quan đến huyết mạch của Đậu gia.
Tình huống của hắn sao mà tương tự với Trịnh Ngôn Khánh bốn năm trước.
Đậu Hiếu cần gia tộc chú ý, cần gia tộc giúp đỡ, cần trở nên nổi bật... Nếu như hắn có thể gia nhập cúc đội đối với hắn nhất định là một cơ hội lớn.
Bùi Hành Nghiễm tiến lên phía trước nói:
- Ngươi không biết kích cúc, gia nhập vào thì có lợi ích gì?
- Bùi thiếu gia, kích cúc có mọi người là được rồi, ta không biết kích cúc nhưng có thể bảo vệ mọi người không bị quấy nhiễu.
Đậu Hiếu mở trừng mắt ra, vẻ mặt chờ đợi.
Hắn biết rằng đây là cơ hội của hắn để có thể tiến vào bên cạnh những đệ tử quyền quý này.
- Đậu Hiếu, ngươi còn đứng đó làm gì, mau tới thu thập cúc trường.
Quản gia phụ trách cúc trường lớn tiếng kêu, Đậu Hiếu khẽ run mình lên, cúi đầu xuống.
Người này sao giống mình lúc trước.
Nếu như Trịnh Ngôn Khánh không phải xuyên việt mà tới, không có được mấy bài thơ từ chỉ sợ bây giơ cũng như hắn, làm mấy việc tạp dịch.
Trịnh Ngôn Khánh trở mình lên ngựa, nhìn theo bóng dáng của Đậu Hiếu:
- Lão Đậu không phải ngươi muốn tham gia cùng với chúng ta hay sao?
Đậu Hiếu đột nhiên ngừng bước quay đầu nhìn lại Trịnh Ngôn Khánh.
Bọn gia nô người hầu thu thập sân bãi kia cũng đều kinh ngạc nhìn qua Đậu Hiếu.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Thế nào, có phải sợ hay không?
- Ta không có...
- Đã không sợ vậy thì lên ngựa đi theo chúng ta.
Ngôn Khánh lên tiếng:
- Chỉ là ta muốn nói rõ với ngươi, gia nhập vào thì phải nó với cha mẹ ngươi một tiếng, sau đó tới trúc viên tìm chúng ta.
- Đa tạ Trịnh thiếu gia.
Hai con mắt của Đậu Hiếu lúc đó khẽ ứa nước ra.
Trịnh Ngôn Khánh giơ roi đánh vào con ngựa, Bùi Hành Nghiễm, Tiết Vạn Triệt cao thấp dò xét Đậu Hiếu rồi cười nói:
- Tiểu tử, có dũng khí.
Thẩm Quang đi sau cùng, nhìn Đậu Hiếu sau đó ném ra hai mươi quan tiền.
- Tiểu tử, ngươi phải hiểu số tiền này chính là số tiền mua mệnh của ngươi.... ngươi nghĩ thông suốt hãy tới trúc viên, nếu nghĩ không ra... ha ha ngươi hãy tự giải quyết cho tốt.
Kích cúc có nguy hiểm, gia nhập phải cẩn thận.
Có lẽ ngươi sẽ phải chết ở trên cúc trận, số tiền này để ngươi an cư nếu như ngươi sợ hãi thì có thể không cần gia nhập.
- Đậu Hiếu, ngươi thật sự muốn tham dự kích cúc sao?
Một đám người hầu bảy mồm tám lưỡi thảo luận.
- Đúng thế, ta nghe người ta nói kích cúc vô cùng nguy hiểm, hai ba ngày trước bọn họ còn đánh chết một con ngựa, đập gãy chân thương nhân người hồ, ta nghe nói sau này bọn họ còn phải đọ sức với công tử quyền thế ở Trường An, những người này chắc chắn còn hung hãn hơn. Ở Nam Uyển bên kia, còn chết một người rồi.
Đậu Hiếu hít sâu một hơi, đột nhiên cầm lấy quan tiền lên.
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Chẳng lẽ cả đời ta vẫn phải như vậy sao? Cả đời quét cúc trường? Không ta muốn nổi bật, đây là cơ hội.
Đậu Hiếu rất rõ ràng hắn không có tài văn chương gì cả, thân thủ cũng không cao minh.
Cái hắn có chính là cái mạng của mình.
- Hôm nay, ta muốn dùng cái mạng này đặt cược hi vọng có thể thu được tiền đồ rộng lớn.
Ở sâu trong Trúc viên, dưới chân núi Long Môn có một tiểu sơn.
Ở trong núi có một căn nhà bằng gỗ nhỏ, trước nhà có một con suối nước nóng, bao vòng quay mười gốc cổ tùng cao ngất sừng sững.
Hơn nước bốc lên, tỏa khắp trên không trung.
Bọn người Trịnh Ngôn Khánh ngâm mình trong dòng suối nước nóng này, hưởng thụ sự nhẹ nhõm khó tả.
Suối nước nóng ở thời đại này cũng không quý hiếm gì, nhưng phần lớn bị những quyền quý thế gia vọng tộc chiếm lấy, những người bình thường cũng không thể hưởng thụ được. Mà cho dù là những quyền quý kia cũng chưa chắc có thể tìm được, Đỗ Như Hối và Trịnh Ngôn Khánh lúc đi vào trong Long môn chơi đã phát hiện ra ở bên trong một chỗ hẻo lánh có một dòng suối nước nóng, không bị người khác phát hiện ra.
Trịnh Ngôn Khánh cho người xây một gian nhà gỗ ở đây, tu sửa bốn phía.
Đây cũng là một biện pháp thư giãn.
Bùi Hành Nghiễm cất tiếng nói:
- Huynh đệ, ngươi nghĩ ra biện pháp này thật là tốt, ngâm ở đây một lát đều cảm thấy thoải mái.
Tiết Vạn Triệt cũng nói:
- Nếu có một chén rượu thì cho dù làm thần tiên ta cũng không đổi.
Trịnh Ngôn Khánh nghe xong thì không nhịn được mà cười ha hả.
Trịnh Ngôn Khánh tu tập thuật dưỡng sinh, cơ thể của hắn so với những đám bạn cùng lứa tuổi thì thành thục hơn rất nhiều, trên người không có chút mỡ thừa nào.
Chỉ là hắn cũng không phải là quá cường tráng.
Ít nhất so với người cơ bắp như Tiết Vạn Triệt, thân thể của Trịnh Ngôn Khánh có vẻ hơi thon gầy, chỉ là ở bên trong lại ẩn chứa một sức mạnh cuồng dã, so về khí lực, Trịnh Ngôn Khánh chưa hẳn đã thua.
Đặc biệt sau khi Trịnh Ngôn Khánh nhận thức được sự biến hóa về kình lực đã khiến cho sức mạnh của hắn ngày càng ghê gớm.
Chỉ thấy hắn đi tới miệng khe núi, lấy từ trong đó ra một cái bình, lắc lắc rồi đi tới.
- Đây là rượu thượng đẳng Tam Lặc, thời gian trước, Trương tam ca phái người mang tới.
- Ở dưới trời tuyết, ngâm mình vào suối nước nóng, uống rượu Tam Lặc, chẳng phải khoái hoạt lắm sao?