Tướng Công Vốn Là Nữ Hồng Trang
Hồng Cừ đi theo một đám nha hoàn và bà tử tiến vào từ phía sau, trong tay bưng một hộp gấm bằng gỗ tử đàn được chạm khắc tinh xảo, vừa nhìn thấy chiếc khăn trắng Trang Ngưng cầm, ánh mắt nàng lập tức sáng lên, đợi khi đi lại gần, tầm mắt liền trực tiếp rơi xuống đóa hồng mai diêm dúa trên khăn.
Trang Ngưng nhận ra phản ứng kỳ quái của nha hoàn này, nhướn mày nhìn nàng ta.
Hồng Cừ cũng đã điều chỉnh xong nét mặt mình, trước tiên là cung kính hành lễ với tân nương, rồi mới xoay người đặt hộp gấm vào trong tay tiểu nha hoàn sau lưng, mở khóa, lại quay lại bẩm với Trang Ngưng: “Thiếu phu nhân có thể đưa nguyên khăn cho nô tỳ không?”
Trước kia, Hồng Cừ đã từng nghe các ma ma kể về nguyên khăn, cũng biết tức phụ nhi [1] mới gả sẽ thẹn thùng khi thấy nó, nhưng tại sao tân phu nhân cứ cầm nguyên khăn nhìn chằm chằm như vậy?
[1] Tức phụ nhi: Con dâu.
Áp chế nghi ngờ trong lòng xuống, Hồng Cứ cẩn thận nhận lấy nguyên khăn, cất vào trong hộp gấm, sau đó cong môi, mỉm cười nói: “Sau khi thiếu phu nhân rửa mặt, thay y phục xong, thì mời ngài đi thỉnh an lão gia và phu nhân ạ.”
Trang Ngưng thản nhiên thu ánh mắt khỏi hộp gấm, hơi sờ cằm, để Hồng Cừ lui ra.
Bình thường hắn luôn không thích có người ở bên hầu hạ, chỉ tự mình chọn một bộ áo váy màu đỏ thạch lựu từ trong chiếc tủ chạm khắc hình chim cá, vẽ đóa hoa để thay lên, còn búi tóc thì vẫn phải giao cho nha hoàn xử lí.
Trang Ngưng nhìn mình trong gương, môi mỏng khẽ nhếch, không kìm được mà nhớ tới Hồng Bảo vừa xông ra ngoài.
Lẽ nào dung mạo của mình khó ưa đến mức chỉ liếc mắt nhìn liền muốn chạy trối chết?
Hồng Bảo núp trong Tịnh phòng không có tâm tư quan tâm Trang Ngưng nghĩ như thế nào, nàng ôm bụng, chờ nha hoàn thiếp thân Thanh Huỳnh tới đưa mình đồ vật cần thiết.
Bên tai truyền đến một loạt tiếng bước chân, Hồng Bảo cất tiếng dò xét: “Thanh Huỳnh?”
“Thiếu gia, là nô tì.” Thanh Huỳnh nhìn quanh một lượt rồi mới đưa bọc nhỏ đựng y phục giấu ở trong ngực ra, đè thấp âm thanh nói, “Đồ đều ở bên trong, thiếu gia người mau mau thay đi, thiếu phu nhân vẫn đang chờ đi thỉnh an cùng người đấy.”
Hồng Bảo cởi áo khoác và tiết khố bị bẩn xuống, thay tiết khố mới, lại buộc lại cái đai kinh nguyệt, vừa mặc áo khoác Thanh Huỳnh tiện đường mang tới, vừa oán trách: “Thanh Huỳnh à, ngươi nói đi, phải che giấu đến khi nào chứ!”
Trước đây che giấu còn coi như là dễ dàng, bây giờ cưới tân nương vào cửa, chuyện nữ giả nam trang e rằng sớm muộn gì cũng lộ tẩy thôi!
Dù sao Thanh Huỳnh cũng là người đi theo phục vụ Hồng Bảo từ nhỏ, vừa nghe câu nàng nói liền hiểu lòng nàng, chỉ đành khéo léo khuyên nhủ: “Thiếu gia đừng nói lời xui xẻo, phu nhân sẽ luôn có biện pháp giúp người thoát thân mà. Hiện tại cứ đi một bước tính một bước là tốt nhất, nếu không lão gia không có cách nào giao phó nơi đó được đâu.”
Hồng Bảo bĩu môi: “Bây giờ ngay cả cằn nhằn cũng không cho ta nói nữa rồi, không vui.”
Nói xong, nàng buộc chặt đai lưng, vén rèm đi ra, lảo đảo bước về tân phòng.
Trong tân phòng, Trang Ngưng đã dọn dẹp thỏa đáng, nhìn Hồng Bảo trở về sau khi thay xong quần áo, hắn nhíu mày chào đón, lại cười yếu ớt nói: “Chàng đi vội vàng như vậy, thiếp lại không thể hầu hạ chàng thay y phục, thật sự là sơ sót của thiếp mà.”
Nếu tạm thời phải ở lại Hồng Gia, hắn đương nhiên có thể co có thể dãn.
Hồng Bảo theo bản năng lùi về sau một bước, hơi ngửa cổ lên nhìn mỹ nhân tân nương quận chúa cao hơn mình một cái đầu này, lòng bỗng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Xưa nay ta không thích có người ở bên phục vụ, sau này quận chúa cũng không cần vì thế mà tự trách.”
Trang Ngưng nhìn Thanh Huỳnh, cũng không nói nhiều nữa, chỉ thưa: “Giờ không còn sớm, chúng ta nên đi thỉnh an thôi.”
Giọng nói Trang Ngưng ôn tồn nhỏ nhẹ, làm cảm giác Hồng Bảo lại thêm mấy phần tội lỗi, trên mặt chỉ điềm đạm mỉm cười: “Quận chúa nói phải.”
Quan sát bóng lưng gầy nhỏ của Hồng Bảo, Trang Ngưng rũ mắt theo sau không khỏi hơi cau mày.
Nghe nói thiếu gia Hồng Gia hoang đường không biết tốt xấu, phóng đãng không hiểu chuyện, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy trên người Đại thiếu gia này có một loại cảm giác thần bí không thể nói rõ? Kẻ ngốc trong lời đồn đâu?
Không đợi Trang Ngưng nghĩ ra đầu đuôi, Vinh Hòa Đường đã xuất hiện trước mắt, hắn không thể không thu liễm vẻ mặt, cư xử dè dặt.
Trong Vinh Hòa Đường, Hồng lão gia tử Hồng Thuyên cùng Hồng phu nhân Giang thị đã sớm ngồi ngay ngắn trên ghế, hai bên trái phải còn có hai vị phu nhân của Hồng gia nhị phòng và tam phòng, cộng thêm mấy tiểu cô nương chưa lấy chồng ở các phòng của Hồng gia đứng ở nội đường. Bởi vậy, Vinh Hòa Đường cực kỳ náo nhiệt.
Mặt Hồng lão gia tử hồng hào, thịt trên mặt cũng chất thành đống, mà mặt Giang thị ngồi bên cạnh hắn lại do dự như có bất an nào đó.
Hồng Thuyên liếc mắt với Giang thị, sờ cánh tay nàng, thấp giọng dặn dò: “Hôm nay là ngày tốt, sa sầm mặt làm gì, tí nữa lại dọa sợ quận chúa.”
Giang thị cố nặn ra vẻ tươi cười, ánh mắt rời về phía cửa, trong lòng cũng không biết là nên vui hay nên buồn, đây là chuyện sai một li đi một dặm đấy…
Đến khi hai vợ chồng son bước vào cửa, Vinh Hòa Đường trong nháy mắt liền chìm yên lặng, mọi người nhìn họ, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Hôm qua cưới gả, chỉ cảm thấy hình như vóc người tân nương cao hơn Hồng Bảo rất nhiều, hiện tại hai người đứng chung một chỗ, mọi người mới cảm thấy vị Hồng đại thiếu gia nhà mình hơi thiệt thòi.
“Phụ thân, nương, Nhị thẩm, Tam thẩm.”
Hồng Bảo không quan tâm ánh mắt khác thường của người nhà, đi thẳng tới trước mặt Hồng lão gia tử và Giang thị chắp tay thi lễ, sau đó mới tránh người nhường cho Trang Ngưng bên cạnh tiến lên.
Trang Ngưng vốn là tiểu quận chúa duy nhất trong Vĩnh Ninh Hầu Phủ, thân phận tôn quý, gả cho Hồng Bảo coi như là gả thấp, lúc này không ai dám để cho Trang Ngưng quỳ xuống kính trà.
Hồng Thuyên vội vàng nói: “Quận chúa miễn lễ, chỉ dâng trà là được.”
Trang Ngưng nhếch mép, hắn cũng chẳng có ý định tới hành lễ.
Tiểu nha hoàn bưng hai ly trà thơm trên khay lên từ lâu, Trang Ngưng lạnh nhạt liếc mắt, lại quan sát khuôn mặt tràn đầy hy vọng của Hồng lão gia, mím môi, rốt cuộc hắn vẫn kính trà theo quy củ.
Nhận hồng bao lão Nhị đưa tới, Trang Ngưng nắm khăn tay, yêu kiều cúi người kiến lễ với Tề thị Nhị phòng cùng Vi thị Tam phòng.
Tề thị vui mừng, vội vàng cười nói: “Quận chúa đây là làm ta tổn thọ mất.” Chẳng qua nàng không che dấu được nụ cười trên mặt, “Quận chúa là người đẹp nhất mà ta từng gặp đấy, đại ca đại tẩu thật có phúc khí a!”
Vừa nói vừa lấy một cái túi gấm thêu từ trong tay nha hoàn phía sau: “Nhị thúc của ngài đi du học ở bên ngoài chưa kịp về, ta đây làm Nhị thẩm cũng chỉ có thể dùng chút đồ đơn giản nhỏ bé này làm lễ ra mắt với ngài, quận chúa đừng chê nha.”
Túi gấm được thêu tinh xảo, Trang Ngưng cầm nó cũng biết đồ bên trong khẳng định không thể nào đơn giản nhỏ bé, khóe miệng hơi cong lên, nói lời cảm tạ với Tề thị: “Nhị thẩm phí tâm rồi.”
Vi thị ngồi cạnh Tề thị mặt cứng đờ, buổi sáng thức dậy nàng mới biết tin Tam gia Hồng Gia – Hồng Trúc cả đêm không về nghỉ ở Câu Lan viện, liền nén một bụng tức giận, nơi nào còn nhớ tới chuẩn bị lễ ra mắt gì? Lúc này thấy Tề thị ra tay hào phóng, nàng mới thấy hối hận.
Cơ hội để lung lạc chính phòng và quận chúa tốt như vậy lại bị Nhị phòng chiếm trước rồi!
Vi thị siết chặt khăn tay, suýt nữa không giữ nổi nụ cười trên mặt, chỉ có thể mở miệng: “Nhị tẩu xử sự chu toàn như vậy khiến ta có vẻ sơ suất quá, lại quên mất phải đưa lễ ra mắt cho quận chúa, may rằng sau này ngày còn dài, quận chúa đừng giận Tam thẩm ta nhé.”
Trong giọng nói có ghen tuông, lại có mấy phần nịnh hót, người Hồng Gia bao gồm Hồng Bảo đều hiểu rõ cách làm người của Vi thị nên không trách, chỉ có Trang Ngưng ngây ngẩn.
Hắn thường thấy hậu viện hục hặc với nhau, chút tâm tư trong lời nói của Vi thị đương nhiên không gạt được hắn. Trang Ngưng thầm nghĩ, bên ngoài đại nghiệp Hồng gia coi như gọn gàng, chẳng qua bên trong cũng chỉ như vậy, thật là nhàm chán.
Trang Ngưng tuy mất kiên nhẫn, nhưng người ở dưới mái hiện, không thể không miễn cưỡng mỉm cười: “Lời này của thẩm nương, vãn bối không dám nhận.”
Hồng lão gia uống trà tức phụ nhi dâng, híp mắt cười toe toét, mặc dù biết em dâu nói lời không đúng, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ quản những thứ này, chỉ dặn dò qua loa với Trang Ngưng vài câu, sau đó liền gọi con yêu Hồng Bảo đi.
Giang thị nhìn Hồng Bảo trước khi đi còn nháy mắt cùng mình, nàng mím môi, rồi bình tĩnh dời tầm mắt đi, nghiêng đầu nói chuyện cùng Trang Ngưng.
Hồng Bảo sâu sắc cảm nhận được bản thân đã bị vứt bỏ, cuối cùng buộc phải mang vô hạn oán niệm, lặng lẽ đuổi theo bước chân Hồng lão gia rời khỏi Vinh Hòa Đường.
Mặc dù Hồng lão gia tử rất yêu thương nhi tử độc nhất này, nhưng vẫn dạy dỗ Hồng Bảo cực kỳ nghiêm khắc, trước kia hắn ta không thích đi học, cả ngày ầm ĩ, Hồng lão gia tử có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ lại dặn dò: “Trước kia hồ náo thế nào cũng được, bây giờ con cưới quận chúa, không thể một mực không biết tiến thủ, sau này người khác sẽ coi thường con đấy!”
Hồng Bảo bĩu môi, bất đắc dĩ đáp: “Mọi người trong kinh thành đều biết con là một tên ngu ngốc vô học vô thuật, cha à, cho dù con có cưới quận chúa, con vẫn là con thôi.” Hơi ngừng lại, rồi lại cười đùa cợt nhả nói, “Nếu hoàng thượng có thể đem quận chúa ban cho con thì chứng tỏ thật ra nhi tử cũng rất ưu tú, đâu ai dám dòm coi thường con nữa.”
Hồng lão gia tử bị sự mặt dày của nhi tử làm tức giận, hai mắt trợn tròn, chỉ vào Hồng Bảo mà mắng: “Nếu không phải lần này lão tử góp một trăm ngàn lượng bạc cứu giúp thiên tai, ngươi cho rằng ngươi sẽ có chuyện tốt này?”
Hắn không hồ đồ, biết rõ đạo lý cây to đón gió lớn, chuyện hoàng gia dòm ngó đại nghiệp Hồng Gia không thể không đề phòng, hoàng thượng làm chủ, đem minh châu trên tay em gái ruột của mình – Ngọc Minh công chúa, nay là phu nhân Vĩnh Ninh Hầu gả cho Hồng Bảo, không phải là vì muốn quản chế mình sao?
Hồng lão gia tử rất mệt mỏi, cũng may sau đó hỏi thăm, biết được tướng mạo và nhân phẩm của quận chúa đều tốt, hắn mới cảm thấy không thẹn với con trai. Nếu không, một lần hắn đường đường chính chính đi làm việc thiện lại phải bồi thường bằng nhân duyên của nhi tử, đó mới chính là làm ăn thua thiệt.
Hồng Bảo rụt cổ, trong lòng âm thầm lẩm bẩm, nàng càng không muốn chuyện tốt này tới đâu.
“Qua vài ngày nữa, con đến trường học cho ta, chăm chỉ đọc sách vào!” Hồng Thuyên dựng nghiệp bằng tay trắng, từ nhỏ không đọc sách gì, cho nên chịu không ít thua thiệt ở phương diện này, bây giờ hắn đương nhiên hy vọng nhi tử của mình có thể đi học. Muốn mở rộng đường làm quan, chuyện quan trọng nhất chính là phải đọc nhiều sách.
Vừa nghe đến đọc sách, Hồng Bảo liền nhăn mặt: “Cha à, con thực sự không có thiên phú trên phương diện này đâu, đi học chỉ lãng phí tiền thôi.”
Giấy trắng mực đen xuất hiện trước mắt nàng chính là bùa chú thôi miên, đánh chết nàng cũng không muốn đụng tới những thứ chi, hồ, giả, dã [2] kia.
[2] Chi, hồ, giả, dã: Là bốn thứ tiếng hư tự dùng trong cổ văn Trung Hoa.
Hồng Thuyên lại hạ quyết tâm: “Lão tử nhiều tiền, con lại chỉ lo lãng phí, học một tí thì so đo một tí.” Thấy nhi tử cúi đầu, hắn lại đưa tay vỗ vỗ bả vai Hồng Bảo, “Lần sau Nhị thúc con có ra ngoài cầu học, ta sẽ để hắn mang con theo, cha chịu thua thiệt cũng chỉ vì không đi học, con ấy, hãy để tâm một chút đi.”
Hồng Bảo: “…”
Hồng Bảo lảo đảo rời khỏi phòng của lão gia tử, bởi vì trong lòng có chuyện, cho nên tới Thúy Hòa Uyển của Giang thị.
Lúc này Giang thị chưa trở lại, Hồng Bảo đành đợi trong phòng, nhìn thấy đồ thêu đặt trên giường mềm mại mới hoàn thành được một nửa, lòng bàn tay ngứa ngáy liền cầm lên thêu.
Giang thị trở lại, vừa vào sân đã nghe nha hoàn bẩm báo thiếu gia tới, lập tức nhanh chóng bước vào phòng.
“Nhi tử” của nàng mặc y phục cẩm tú, vùi đầu trên giường xỏ kim thêu thùa, nhìn qua còn rất có tiêu chuẩn.
Giang thị tiện tay đóng cửa lại, vội đứng trước giường, giật khung thêu trong tay Hồng Bảo lại, mặt sa sầm trách mắng: “Đây là chuyện mà một đại thiếu gia như con nên làm sao, nếu bị người khác thấy thì con định giải thích thế nào?”
“Làm sao có ai rảnh rỗi đến Thùy Hòa Uyển chứ! Con phải sợ cái gì?” Hồng Bảo cảm thấy rất tủi thân, nàng chỉnh trang lại áo khoác, đi xuống giường, đứng bên cạnh Giang thị lẩm bẩm, “May vá thêu thùa không phải là việc con nên làm sao, hay là con nên lấy vợ động phòng mới đúng?”
“Bảo nhi…”
“Nương, con theo ý người làm nhi tử mười sáu năm, nhưng giấy không gói được lửa, người có biết tối qua con sợ như thế nào không?” Lúc Hồng Bảo ở cạnh Giang thị thì cái gì cũng không cố kỵ, tuy hiện tại thanh âm nàng đè thấp, nhưng từng câu từng chữ đều là tố cáo Giang thị.
Giang thị chỉ biết cầm tay Hồng Bảo, cau mày nức nở đáp: “Là nương có lỗi với con…”