Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Edit: Xanh Lá
Phiên vương các nơi vào kinh chính là đại sự, mặc dù Đường Khanh có muốn lười biếng thêm cũng chẳng thể hoàn toàn không màng tới, vì thế, đợi đến tối khi tất cả phiên vương đã đến, cô liền mặc long bào, xuất hiện trước mặt chúng thần tử.
Chúng thần đã lâu không gặp Hoàng thượng, hiện giờ vừa thấy, tức khắc có không ít lão thần đều đỏ hốc mắt, khó khăn lắm Đại Đường mới ra một vị minh quân, khổ nỗi thế lực của Hoàng thượng không bằng của gian thần, cứ thế liền bị gian thần kia giam lỏng mấy tháng, nếu không có dịp phiên vương nhập kinh lần này, bọn họ còn không biết khi nào mới có thể lại nhìn thấy Hoàng thượng.
Đường Khanh không biết suy nghĩ của chúng thần, giờ phút này cô một mặc long bào vàng kim ung dung cao quý, chậm rãi đi lên vị trí chủ vị cung yến, gió nhẹ thổi qua, đai lưng bay nhẹ, quét qua một vòng khí chất thanh lãnh, nhìn mọi người bốn phía đang quỳ xuống đất hành lễ, khóe môi cô khẽ nhếch, lộ ra ý cười như có như không, khuôn mặt nhỏ hơi đầy đặn kết hợp giữa vẻ non nớt cùng trầm ổn, dễ tạo thiện cảm ngoài mong đợi.
Chúng thần cam tâm tình nguyện quỳ xuống, nội tâm của đám phiên vương lại khác biệt hoàn toàn.
Bọn họ đều có thực lực cạnh ngôi vị hoàng đế cửu ngũ chí tôn kia, nếu không có Thái phó, sao lại đến phiên một hoàng tử phế vật như vậy lên ngôi. Bọn họ nhập kinh cũng không phải thật sự vì mừng thọ, đơn giản chỉ muốn nhìn thử một phen hoàng đế bù nhìn này mà thôi, nhưng hôm nay vừa thấy, lại phát giác dường như mình đã quá sai, một người thanh lãnh cao quý như vậy, lại cam tâm làm con rối của Thái phó kia sao?
“Chúng ái khanh bình thân.”
Giọng nói thanh lãnh vang lên, Phó Minh Trạm nhìn tiểu hoàng đế cao cao tại thượng, khóe miệng hơi cong. Tiểu hoàng đế của hắn đúng là ngắm trăm lần cũng không chán được.
Cung yến cực kỳ náo nhiệt, lời chúc mừng và lễ vật mà các phiên vương chuẩn bị có thể nói là đa dạng đủ kiểu, không ít người xem đều kinh ngạc cảm thán không thôi. Bề ngoài thì có vẻ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, tuy nhiên Đường Khanh lại biết, đằng sau mặt ngoài hòa thuận này lại sắp dấy lên một hồi gió tanh mưa máu.
Ngay khi cung yến sắp kết thúc, An vương vốn luôn tỏ ra không khác có gì khác thường lại đột nhiên đứng lên.
“Hoàng thượng cũng đã mười tám tuổi, không biết khi nào thì định tự mình chấp chính?”
Dứt lời, bốn phía nháy mắt chìm vào sự an tĩnh quỷ dị, tất cả mọi người đều hướng về phía tiểu hoàng đế nhìn như cao cao tại thượng kia.
Đường Khanh bình thản nhìn người phía dưới, không nhanh không chậm đáp lời: “Trẫm tuy đã mười tám, nhưng việc trong triều còn cần học tập Thái phó thêm, việc này…… không vội.”
Giọng điệu của tiểu hoàng đế có vẻ như thật sự không để bụng chút nào, nhưng An vương tin làm sao được? Đó chính là vị trí vô số người tha thiết ước mơ, nếu đã thượng vị, thì sao lại cam tâm làm một con rối?
“Hoàng thượng tuy không vội, nhưng thần chờ lại cực kỳ sốt ruột. Theo triều quy của Đại Đường, Hoàng thượng cũng nên đại hôn.”
An vương từng bước ép sát, Đường Khanh vẫn giữ thần sắc thản nhiên, “Ừm, quả thật trẫm đã tới tuổi đại hôn. Chỉ là Giang Nam lũ lụt, Tây Bắc lại hàng năm khô hạn, trẫm chưa có tâm tư lo việc này.”
An vương nghe xong, cũng không lập tức trả lời, ngược lại liếc mắt nhìn Phó Minh Trạm, “Thái phó đại nhân thân mang trách nhiệm giám quốc, Hoàng thượng hồ nháo như vậy, ngươi cũng để đó không màng?”
Phó Minh Trạm cười như không cười nhìn hắn, “Hoàng thượng không muốn, ta làm thần tử sao có thể vượt quá chức phận lựa chọn thay Hoàng thượng được, chẳng lẽ An vương muốn ta vi phạm thánh ý?”
Chúng đại thần nghe gian thần nói, trong lòng liền tức lên. Nghe gian thần kia nói xằng nói xiên kìa! Rõ ràng là hắn nắm giữ triều cương, không cho Hoàng thượng tự mình chấp chính!
An vương tất nhiên đã thấy biến đổi nhỏ bé trên sắc mặt mọi người, vì thế càng thêm đúng lý hợp tình tranh cãi giằng co.
Nhất thời, cung điện to như vậy chỉ còn lại An vương đĩnh đạc mà nói, trong những lời này còn có đủ loại công khai lẫn ngấm ngầm quở trách Phó Minh Trạm.
Phó Minh Trạm thật ra lại có vẻ rất dễ nói chuyện, từ đầu đến cuối trên mặt đều treo nụ cười nhàn nhạt, không có nửa phần tức giận.
Đường Khanh chống cằm nghe xong nửa ngày, mí mắt dần dần có chút nặng, không còn cách nào khác, ngày nào cũng tới giờ này liền đi ngủ, nghe xong lời vô nghĩa nửa ngày, thực sự buồn ngủ không chịu được, vì thế không đợi An vương nói xong, cô lại lần nữa mở miệng, “Được rồi, sắc trời đã tối, trẫm cũng mệt mỏi, chúng ái khanh lui ra đi.”
An vương đột nhiên bị ngắt lời, không có nửa điểm tức giận, ngược lại còn cảm thấy tiểu hoàng đế vì mất kiên nhẫn với Phó Minh Trạm nên mới tức giận như thế.
Hoàng thượng mở miệng, cung yến cũng theo đó mà tan.
Tuy nhiên, An vương vẫn chưa chịu bỏ qua như vậy, ngược lại còn đi theo Hoàng thượng một đường tới tẩm cung, lần nữa cầu kiến Hoàng thượng.
Trong tẩm cung, Đường Khanh đang chuẩn bị thay quần áo đi ngủ, nghe được cung nữ tới bẩm, không khỏi nhăn mày.
“Hắn không bày trò thì không sống được chắc!” Lời tuy như thế, nhưng cô vẫn sai người gọi hắn tiến vào.
An vương lần này ngược lại không nói nhảm nhiều, trực tiếp quỳ nói: “Hoàng thượng, Phó Minh Trạm nắm giữ triều cương nhiều năm, mưu toan khuynh đảo Đại Đường ta, thần nguyện trợ giúp Hoàng thượng một tay, thanh quân trắc* (*loại bỏ kẻ gian tà bên cạnh đế vương), trừ gian thần!”
Đường Khanh nghe lời này cũng không thấy bất ngờ chút nào cả, trên mặt giữ nguyên vẻ lãnh đạm, “Sao trẫm tin ngươi được?”
“Thần nguyện ý giao binh quyền trong tay cho Hoàng thượng!” Dứt lời, An vương lấy hổ phù từ trên người ra, cung kính trình lên.
Nhìn hổ phù trong tay đối phương, Đường Khanh giả vờ kinh ngạc, ngay sau đó tỏ ra vô cùng cảm động đỡ An vương lên, “Hoàng thúc suy xét vì trẫm như vậy, trẫm thật vui mừng.”
An vương và tiên đế chính là huynh đệ ruột, luận bối phận, tiểu hoàng đế quả thật nên gọi hắn một tiếng hoàng thúc. Mà khi An vương nghe tiểu hoàng đế nói xong liền lập tức biểu lộ dáng vẻ trung thành tận tâm.
“Vì Hoàng thượng giải quyết khó khăn vốn là trách nhiệm của chúng thần!”
“Tốt, tấm lòng của hoàng thúc, trẫm hiểu rõ.”
Tống cổ An vương xong, Đường Khanh thu hồi dáng vẻ kích động lúc trước, tùy tay liền ném hổ phù lên trên bàn, trong mắt không có nửa điểm quý trọng.
Mà lúc này, Phó Minh Trạm chiêu đãi xong các lộ phiên vương đi đến, hắn nhìn hổ phù trên bàn, trong mắt cũng không có bất ngờ, “An vương tới quy phục?”
“Ngươi đã biết rồi còn hỏi trẫm sao?” Trừng mắt nhìn nam chính đại nhân, Đường Khanh cởi áo ngoài, tiếp theo liền chui vào ổ chăn.
Phó Minh Trạm tươi cười, bước nhanh đến, “Ta chỉ lo lắng cho ngươi thôi.”
“Trẫm biết, nếu không ngươi cảm thấy trẫm sẽ cho phép ngươi đặt người ở xung quanh trẫm?” Tẩm cung đều là tai mắt của Thái phó, Đường Khanh đã sớm biết từ lâu.
Phó Minh Trạm không có nửa điểm kinh ngạc, hắn đã sớm biết tiểu hoàng đế thông minh hơn người, những người ở tẩm cung này, sao tiểu hoàng đế lại không biết, chẳng qua rõ ràng “hắn” biết nhưng vẫn dùng an tâm như vậy, có thể thấy được tiểu hoàng đế yên tâm về hắn bao nhiêu.
Nhất thời, tâm tình Thái phó đại nhân trở nên rất tốt, tiến lên ôm lấy tiểu hoàng đế mà nói: “Chuyện An vương kia, ngươi không cần quản, ta sẽ giải quyết.”
Đường Khanh bĩu môi, tin hắn mới là lạ. Nếu hắn thật sự có thể giải quyết hoàn mỹ, cô cũng không cần phải tới thế giới này.
“Không tin ta?” Lần đầu tiên bị tiểu hoàng đế nghi ngờ, Phó Minh Trạm không khỏi nhướng mày hỏi.
“Tin, tin, sao trẫm lại không tin chứ, Thái phó của trẫm anh minh thần võ, loại rác rưởi như An vương này ngươi vẫy tay một chút là có thể tùy tiện xử trí nha.” Đường Khanh trên mặt nịnh hót, nội tâm lại nghĩ đến hành động tiếp theo.
Theo hướng phát triển của thế giới này, An vương sẽ động thủ vào ngày đi săn mùa xuân đó, Phó Minh Trạm giả vờ thất bại, nhưng nữ chính lại bị người của An vương bắt đi trước, còn đưa nàng cho hoàng đế, khiến nàng ấy cả thể xác lẫn tinh thần đều tàn, cuối cùng thắt cổ tự vẫn, còn nam chính bởi vì nữ chính chết đi mà hoàn toàn hắc hóa.
Hiện tại hướng đi của thế giới đã loạn, nữ chính phỏng chừng sẽ không ai đến bắt, mặc dù cô đã sai người đi bảo vệ từ sớm rồi. Về phần hội săn bắn mùa xuân, cô đã sớm bố trí xong hết thảy, chỉ cần An vương động thủ, người của cô liền có thể giết hắn, đến lúc đó, An vương vừa chết, boss phản diện cũng không còn, nhiệm vụ của thế giới này hẳn cũng gần như hoàn thành xong.