Chương 42: Ảnh hậu đột kích 11

Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Edit: Xanh Lá

Sau khi “Giáo chủ Ma giáo thật khuynh thành” nổi tiếng, các tiết mục muốn mời Đường Khanh cũng tăng lên không ít, quảng cáo lại càng thêm che trời lấp đất đánh úp lại, dưới tình huống không có người đại diện, nếu là người bình thường đã sớm mệt thành cẩu, cũng may cô có hệ thống, nhờ hệ thống trợ giúp, tiết mục gì nên tham gia, kịch bản gì nên nhận, hết thảy không cần cô đau đầu, còn về phần quảng cáo, cô hiện tại tuy nhìn như đã nổi, nhưng tác phẩm quá ít, quảng cáo tới tay đều thuộc dạng không có tiếng tăm, cô cũng không định tiêu phí bản thân quá độ, cho nên không nhận một quảng cáo nào.

Dưới sự tổ chức của hệ thống, ngày tháng của Đường Khanh cũng xem như rực rỡ trôi qua, hơn nữa phòng vé kiếm lời không ít, cô hiện tại cũng có thể coi như một phú bà.

Có tiền, cô lại lục tục đầu tư hai bộ phim truyền hình, một bộ cổ trang, một bộ hiện đại, đương nhiên, nữ chính vẫn là Cố Dĩ Mạt, mà cô thì tìm một vai phụ mình thấy thuận mắt để diễn.

Có hệ thống thêm vào, hai phim truyền hình này dĩ nhiên là nổi danh rực rỡ, trong khoảng thời gian ngắn, Cố Dĩ Mạt đã chen chân vào hàng ngũ tiểu hoa đán đứng đầu, mà cô tuy không nổi danh bằng Cố Dĩ Mạt, nhưng vì dáng vẻ hấp dẫn kia, lại thêm các loại vai phụ xuất sắc, cô cũng trơ thành nhân vật nóng hổi trong các đề tài.

Có câu nói, người nổi tiếng nhiều thị phi, cũng may Đường Khanh sớm đã tính toán, trước khi Cố Dĩ Mạt đột nhiên bị bôi đen, cô đã tìm một ekip, thành lập phòng làm việc.

Cố Dĩ Mạt dĩ nhiên là theo sát Đường Khanh, ký hợp đồng làm việc dưới danh nghĩa phòng làm việc của cô, về phần cái gọi là tin tức bôi đen kia, chẳng qua là do sao nữ cùng thời e sợ Dĩ Mạt uy hiếp địa vị của mình nên mới bôi đen cô ấy, mà khi phòng làm việc triển khai hoạt động, không lâu sau ngôi sao nữ kia liền bị vạch trần, chết cực kỳ thê thảm.

Đường Khanh đối với Cố Dĩ Mạt có thể nói là tận tâm hết sức, ở giới giải trí tràn ngập ánh đèn này, không thể nào không có ai phát hiện, hơn nữa Cố Dĩ Mạt hiện giờ đã là tiểu hoa đán trứ danh, không biết từ khi nào, trên mạng thế mà lại bắt đầu điên cuồng loan tin cô và Cố Dĩ Mạt là một đôi, thậm chí còn có người cắt ghép các loại MV đồng nhân, khiến cô xem mà dở khóc dở cười.

Đường Khanh cũng không để ý loại chuyện này, nhưng mà có người lại ghen tuông quá độ.

Lục Trạch đã sớm khó chịu với Cố Dĩ Mạt, lần này cô ấy lại hoàn toàn giẫm lên điểm mấu chốt của hắn, thù mới hận cũ dồn vào, hắn thế mà lại trực tiếp lên tiếng, để người ta phong sát Cố Dĩ Mạt.

Cố Dĩ Mạt tuy không phải nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí của Lục Trạch, chẳng qua trong toàn bộ giới giải trí Hoa Quốc, nếu Lục Trạch đã lên tiếng muốn phong sát ai, căn bản sẽ không người nào dám đối nghịch. Sau khi Đường Khanh biết được việc này, tức khắc liền giận đến mất đi lý trí, trực tiếp vọt tới công ty hắn.

Tập đoàn Lục thị không dễ tiến vào như vậy, cho nên cô mới vừa đi đến đại sảnh đã bị bảo vệ ngăn lại rồi.

“Vị tiểu thư này, xin hỏi có hẹn trước không?” Bảo vệ không nhận ra cô. Rốt cuộc thì đối phương cũng đang đeo kính râm, chỉ là nhìn dáng người cao gầy kia, khí chất bất phàm kia, hẳn cũng không phải là người tầm thường, cho nên anh ta cực kỳ khách khí tiến lên dò hỏi.

Đường Khanh sớm bị Lục Trạch chọc tức không nhẹ, lúc này lại bị người ta ngăn cản, tức khắc buột miệng thốt ra: “Tránh ra cho tôi.” Nói xong, cô bỗng nhiên cảm thấy mình quả thật đã tức đến điên rồi, bảo vệ chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ của anh ta thôi, vì thế, cô cũng không làm khó bảo vệ, lấy di động ra, bấm gọi vào cái tên quen thuộc.

Trong phòng họp, Lục Trạch nhìn cái tên hiện ra trên di động, ngó lơ giám đốc nghiệp vụ còn đang đĩnh đạc trình bày, ấn nhận điện, tiếp theo, dưới ánh mắt của đám nhân viên, liền ngay cả một lời cũng không lưu lại mà trực tiếp rời khỏi phòng họp dưới ánh mắt khiếp sợ của những người liên quan.

Người trong phòng họp đều kinh hãi. Đây chính là hạng mục trị giá 1 tỷ, ông chủ muốn rời khỏi, vậy mà ngay cả nói cũng không nói một tiếng? Người ở đầu bên kia điện thoại rốt cuộc là ai đây?

Mọi người lại chuyển ánh mắt về phía Trợ lý Lâm, nhưng Trợ lý Lâm chỉ nhún nhún bả vai, tỏ vẻ không biết, sau đó nhanh chóng đuổi kịp bước chân ông chủ, ban đầu còn nghĩ là người phương nào có thể khiến ông chủ trực tiếp bỏ lại hội nghị, đợi đến lúc xuống dưới lầu, anh ta mới bừng tỉnh hiểu ra.

Trong đại sảnh, không ít người đều tò mò nhìn vị mỹ nhân khí chất thanh lãnh đột nhiên xuất hiện này, mà đúng lúc đó, Lục đại tổng tài của bọn họ liền đột nhiên từ thang máy đi ra.

Tổng tài đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đứng lên, nhưng ánh mắt của Lục đại tổng tài lại không hề liếc về phía bọn họ lấy một cái, trực tiếp đi về phía vị đại mỹ nhân thanh lãnh kia.

Ngay sau đó, một câu của tổng tài liền khiến tất cả mọi người ở đây trợn tròn mắt.

“Bảo bối, sao em lại tới đây?” Lục Trạch khẽ cong khóe môi, tâm tình có vẻ không tệ.

Đường Khanh cố nén tức giận, hỏi ngược lại: “Tôi không thể tới tìm anh sao?”

“Đương nhiên có thể, em muốn tới tìm tôi khi nào cũng được.”

Đường Khanh không muốn nói nhiều trước mặt công chúng, huống hồ, lúc này còn vì sự xuất hiện của Lục Trạch mà mọi người đều tập trung chú ý tới đây.

“Đến văn phòng của anh.”

“Được.” Lục Trạch nói xong, liền dắt tay cô, đi về phía thang máy.

Đường Khanh rất muốn hất tay hắn ra, chẳng qua trước mắt, cô chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, cô thật sự không muốn ngày mai mình xuất hiện trên tiêu đề báo giải trí đâu.

Ba người vừa đi, trong đại sảnh nháy mắt như bùng nổ, mọi người sôi nổi suy đoán vị mỹ nhân mới vừa rồi kia rốt cuộc là người phương nào, vậy mà lại có thể lọt vào mắt Lục tổng?

Văn phòng của Lục Trạch ở tầng cao nhất, hơn nữa thang máy họ đang đi chính là thang máy chuyên dụng của tổng tài, dọc theo đường đi thật ra đã có không ít ánh mắt tò mò chiếu tới.

Cởi kính râm ra, còn chưa lên đến văn phòng, Đường Khanh liền không nhịn được, trực tiếp chất vấn: “Vì sao phong sát Dĩ Mạt.”

Tươi cười nơi khóe miệng dần dần nhạt đi, Lục Trạch trầm mặt, thần sắc không tốt nói: “Em tới tìm tôi, chính là vì cô ta?”

“Cô ấy là người của tôi, người của tôi tự dưng không hiểu sao lại bị anh phong sát, chẳng lẽ tôi còn không thể đến đây hỏi một tiếng?” Đường Khanh chán nản, cô vất vả lắm mới nâng được Cố Dĩ Mạt lên thành tiểu hoa đán, trả giá nhiều công sức như vậy, kết quả lại chỉ vì một câu của hắn mà tất cả đều uổng phí! Thế này cô làm sao không tức cho được!

Tuy nhiên, sắc mặt Lục Trạch lại dần dần âm u, câu ‘người của tôi’ kia đã hoàn toàn chọc giận hắn.

“Người của em?” Lục Trạch híp hai tròng mắt nguy hiểm, gằn từng chữ: “Tôi không biết đấy, ngoại trừ tôi ra, em vậy mà còn có những người khác.”

Đường Khanh lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, mà lúc này, thang máy rốt cuộc lên tới tầng cao nhất.

Trợ lý Lâm tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi đưa bọn họ vào văn phòng tổng tài, lần đầu tiên anh ta chạy trối chết.

Trong văn phòng, sau khi không còn bóng đèn lớn là Trợ lý Lâm ở đây, Lục Trạch liền trực tiếp đè cô trên bàn làm việc của mình.

Eo Đường Khanh đụng phải bàn làm việc cứng rắn, tức khắc liền khiến cô đau không nhẹ.

“Anh điên rồi!”

“Phải. Tôi điên rồi!”

Lục Trạch ghé sát vào cô gầm nhẹ, ánh mắt gần như mất đi lý trí. Cô ấy chỉ có thể là của mình! Bất luận là ai khác cũng không thể nhúng chàm!

“Cảnh báo, cảnh báo, chỉ số hắc hóa của nam chính tăng lên, chỉ số hoàn thành của thế giới hạ xuống.”

Hệ thống đột nhiên lên tiếng, khiến Đường Khanh thiếu chút nữa mất đi lý trí đột nhiên tỉnh táo lại, hơn một năm qua sống quá thư thái, nên cô gần như đã quên, nam chính còn có thể hắc hóa!

“Lục Trạch……” Không dám tiếp tục chọc giận đối phương, Đường Khanh chậm rãi nuốt nước miếng một cái, thật vất vả với sắp xếp được mấy lời mềm mỏng, nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, đôi môi cô đã đột nhiên bị người kia ngậm lấy.

“Ưm!”

Hai tròng mắt đột nhiên phóng đại, tiếp theo, cô hoảng sợ nhìn Lục Trạch xé nát váy áo cô……

Nhấn Mở Bình Luận