Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Edit: Xanh Lá
Bạch Trạch sau khi chịu cú đá ngoan tuyệt kia, nháy mắt từ đại gia hỏa uy phong lẫm liệt biến thành “cục bông nhỏ” tội nghiệp mềm mại đáng yêu.
Sau khi xuýt xoa hít vào, hắn động động cái mũi, vô cùng ủy khuất nói: “Sư phụ, người cũng thật tàn nhẫn.”
Mặc dù là thượng thần, cú đá kia cũng quá mạnh.
Đối với điều này, Đường Khanh tỏ vẻ lạnh nhạt, “Còn dám lưu manh nữa không?”
Tiểu Bạch Trạch từ sau cú đá kia, hành động đều có chút không linh hoạt, chẳng qua dù vậy hắn vẫn nhảy tới trong ngực Chỉ Chỉ nhà mình, tiếp theo mới hết sức đáng thương nói: “Nhưng mà sư phụ rõ ràng cũng đã là người của ta, vì sao không thể lưu manh được?”
Đường Khanh trực tiếp bị lý luận này của hắn làm cho nghẹn không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể hung hăng chà đạp ‘cục bông nhỏ’ trong ngực một phen, đến tận khi hắn lông tóc tán loạn, lúc này mới bỏ qua.
“Sư phụ, chúng ta đến tiền viện đi.”
Một câu thình lình phát ra khiến cô hơi nhướng mày, cô không tin Bạch Trạch tự dưng không có việc gì lại chạy tới Mộc gia, chỉ là nếu hắn không nói, vậy cô cũng liền xem như du ngoạn, lúc này hắn mở miệng, chỉ e bên kia có điều gì khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Trong thời gian này Đường Khanh đối với nghiệt đồ nhà mình cực kỳ dung túng, hắn muốn đi đâu liền đi đó, vì thế một người một thú liền cứ như vậy đi tới tiền viện.
Mộc gia có danh hiệu thần y, mà tiền viện này chính là nơi để những vị khách quý đến khám bệnh, tiền viện này thông thường sẽ không cho phép người khác tiến vào, cũng may hiện tại cô mang danh ân nhân cứu con gái nhà họ, lúc này mới không bị ai ngăn trở.
Đã là nơi để khách quý đến khám bệnh, tiền viện dĩ nhiên rất lịch sự tao nhã, trên đường đi, ngay cả người hầu cũng đều tay chân nhẹ nhàng, không ai dám lớn tiếng ầm ĩ.
Tiểu Bạch Trạch đột nhiên nhảy ra từ trong ngực cô. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy hắn vươn bước chân nhỏ đi thẳng về phía một người nhìn như khách quý, tiếp theo dưới vẻ mặt kinh hãi của đối phương, Tiểu Bạch Trạch trực tiếp giẫm lên chân người đó, vẻ mặt hờ hững rời đi.
Cú giẫm nhìn như bình thường kia, trực tiếp khiến vị khách quý kia tái nhợt cả mặt, ứa mồ hôi lạnh, thậm chí nhìn kỹ hơn, hình dạng bàn chân kia cũng đều có chút bẹp xuống.
Cái gì thực sự là ‘một chân giẫm bẹp’, hôm nay Đường Khanh xem như đã được chứng kiến, cho dù không phải đạp lên chân cô, cô cũng đều cảm thấy đau hộ. Nghiệt đồ nhà mình sẽ không vô duyên vô cớ giẫm người, còn giẫm nặng như vậy, có thể khiến hắn làm như thế, tất nhiên là có nguyên nhân, vì thế cô không khỏi nhìn người nọ thêm vài lần.
Vừa như vậy, tức khắc khiến người vốn đang chột dạ kia càng thêm khủng hoảng, thật lâu sau, hắn mới khô khốc nói: “Con…… Con chó nhỏ này nhìn thật đáng yêu nha.” Nói xong, còn xua tay về phía cô nói: “Ta không đau.”
Dứt lời, một cơn cuồng phong sắc bén đảo qua, khách quý kia liền nửa điểm năng lực phản kháng cũng không có, cữ như vậy bị thổi đến ngã văng xuống đất, miệng phun máu tươi.
Đường Khanh một chớp mắt trước còn đang cảm thán người này lại dám nói thượng cổ thần thú thành chó, đôi mắt rốt cuộc mù đến thế nào, kết quả ngay sau đó liền thấy hắn ta nằm trên đất máu tươi chảy ròng, không khỏi hơi giật giật khóe miệng.
Người nọ sau khi liên tục bị trêu chòng, hiển nhiên cũng nổi giận, chẳng qua càng khiến người ta chú ý chính là nỗi sợ hãi chợt lóe trong mắt kia.
Ban đầu cô cũng không để trong lòng, rốt cuộc bị Bạch Trạch đánh văng như vậy, đổi thành ai cũng đều sẽ sợ hãi, nhưng khi gia chủ Mộc gia nghe được động tĩnh bên ngoài mà bước ra, cô lại nhạy cảm ngửi được một tia không thích hợp.
Trên người gia chủ Mộc gia thế mà lại có thêm một tia khí vị thuộc về bóng tối, khí vị này cực kỳ giống sức mạnh tội ác của Tà thần, nói thế nào cô cũng từng trải qua, nên không có chuyện cảm giác sai được.
Thoáng chốc, cô hiểu rõ vì sao Bạch Trạch muốn đến đây.
Ngày đó Bạch Trạch ra cửa, cô vốn cho rằng sẽ có thể nghe được tin tức Tà thần mất mạng, kết quả chờ mãi chờ mãi, người đều đã trở lại, nhưng vẫn không nghe được thông báo từ hệ thống. Hiện tại xem ra, ngày đó Tà thần vẫn trốn thoát được, chẳng qua trong quá trình đào vong đối phương có khả năng bị chút thương, nếu không cũng sẽ không dịch dung tiến vào Mộc gia này.
So sánh với dáng vẻ nhàn nhã bình tĩnh của Tiểu Bạch Trạch, Tà thần giả trang thành khách quý kia lại đầy mặt khẩn trương.
Đường Khanh sau khi suy nghĩ cẩn thận chân tướng liền muốn đứng một bên xem diễn, kết quả lại nhìn thấy ác ý tràn đầy trên mặt Bạch Trạch, nhìn ánh mắt đùa dai kia, cô yên lặng đỡ trán. Nhìn ánh mắt kia của tiểu nghiệt đồ nhà mình mà xem, lúc trước tuyệt đối là hắn cố ý thả chạy Tà thần, rốt cuộc luận về thực lực, Bạch Trạch khôi phục thần lực thậm chí có thể nháy mắt hạ gục toàn bộ thế giới này, chỉ cần hắn muốn.
Tiểu Bạch Trạch đánh người xong, thấy Chỉ Chỉ nhà mình lộ ra biểu cảm thảm không nỡ nhìn đó, liền đoán được cô khẳng định hiểu rõ rồi. Chỉ Chỉ của hắn tuy về phương diện nào đó trì độn đến không chịu được, nhưng các mặt khác vẫn xem như rất thông mình.
Về phần kẻ trước mắt này, hắn không vội nhất thời.
Gia chủ Mộc gia thấy người bệnh của mình bị người hành hạ, tươi cười trên mặt đã có chút duy trì không nổi, nhưng nghĩ đến đối phương là ân nhân cứu mạng của con gái mình, hắn chỉ có thể lễ phép đuổi người, “Bạch Thành chủ, nơi này là nơi khám bệnh của Mộc gia ta, vẫn mong ngài tạm thời rời đi.”
Tiểu Bạch Trạch sau khi đánh xong Tà thần liền trở về trên người Đường Khanh, đối với lời gia chủ Mộc gia nói, cũng hoàn toàn không tức giận, ngược lại ngoan ngoãn đi theo Đường Khanh một đường rời khỏi tiền viện.
Một người một thú rời đi xong, Tà thần tức khắc thở phào nhẹ nhõm, tuy hắn ta đã thu thần tức lại, nhưng Bạch Trạch cũng không phải người dễ đối phó như thế. Ngay vừa rồi, hắn ta còn tưởng mình bị lộ, cũng may, nếu Bạch Trạch có thể rời đi, hẳn là không phát hiện ra hắn ta.
Tà thần từ sau khi bị Bạch Trạch đánh trọng thương này đó liền một đường dịch dung đi tới Lăng thành. Mộc gia có thể chữa cho thần, nhưng hắn ta tuy là thần, lại là vị thần người người khinh ghét, nên chỉ có thể thật cẩn thận khống chế vị gia chủ Mộc gia này, chẳng qua hắn ta không dám dùng quá nhiều sức mạnh tà ác, một là nếu dùng quá mức, gia chủ Mộc gia sẽ có thể trở thành con rối, con rối thì không có chỉ số thông minh, dưới tình huống như vậy, căn bản sẽ không cách nào chữa thương cho hắn, thứ hai là một khi phóng thích quá nhiều, có lẽ sẽ khiến người khác hoài nghi, nên chút kỹ xảo nhỏ này của hắn cũng liền vừa vặn lừa được đối phương chữa thương cho mình.
Gia chủ Mộc gia cũng không biết mình bị người ta khống chế, ngược lại tiến lên đỡ người kia vào nhà, tiếp theo tiến hành một loạt kiểm tra. Nói thật ra, vốn Tà thần này đã dưỡng thương tương đối ổn, nhưng hôm nay bị đánh như vậy, chỉ sợ sẽ phải nằm thêm vài ngày.
“Sao ngươi lại chọc đến vị kia?” Gia chủ Mộc gia không có ấn tượng gì tốt với đồ đệ duy nhất của Thành chủ Vô Song Thành, rốt cuộc cúng là người vừa ra tay chính là tàn sát cả thành, mà đại phu như ông ghét nhất chính là người có hơi thở sát phạt dày đặc như thế.
Tà thần lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
“Thôi, về sau ngươi thấy hắn thì cách xa một chút, nhất thiết không thể chọc tới hắn, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi.” Nói xong, lại phân phó một chút về việc điều dưỡng bệnh tình cho hắn cùng viết ra mấy đơn thuốc.
Không thể không nói rốt cuộc cũng là thần y thế gia ngay cả quỷ thần cũng có thể trị liệu, lúc trước khi Tà thần vừa từ xa tới đây, hắn chính là ngay cả đứng thẳng cũng miễn cưỡng, nhưng lúc này mới một tháng mà hắn ta đã khôi phục một nửa rồi.
Nhận được đơn thuốc, Tà thần chuẩn bị rời khỏi Mộc gia, kết quả vừa mới ra tiền viện, lại thấy một ‘cục bông’ màu trắng từ trên trời giáng xuống, cục bông nhỏ rất ‘khéo chọn’, vừa lúc đạp lên đỉnh đầu hắn.
Cục bột trắng nhìn như mềm mại đáng yêu, nhưng một chân này vừa hạ, lại giẫm cho Tà thần lần nữa miệng phun máu tươi. Tiếp theo, Tà thần nghe được lời nói đáng sợ nhất đời này.
“Thế nào, loại cảm giác cho ngươi hy vọng lại đánh vỡ tất cả hy vọng này, ra sao?”
Tà thần nghe mà khiếp sợ đầy mặt, chẳng qua tiếp theo hắn ta rất nhanh hiểu được, đối phương không vạch trần hắn tại chỗ, chẳng qua là muốn trêu đùa hắn thôi! Giống như con mèo độc ác trêu đùa con chuột vậy, không phải không bắt được, mà là đùa ngươi chơi!