Chương 15

Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Editor: Vy Vy 1505

Trang Sĩ Nghiêm quát chói tai: “Kỷ Tông Hiền, ông ra đây cho ta!”

Kỷ Tông Hiền chính là điển hình của kẻ vụng về, tham lam lại ức hiếp người nhà, nghe vậy thân hình mập mạp run lên, theo bản năng rụt rụt về sau.

Đáng tiếc ông ta rụt cũng vô dụng, chỗ ông ta đứng thành tiêu điểm trong chính đường, người chung quanh vội không ngừng thối lui vài bước, hình thành một chỗ trống.

Ấn đường lão hầu gia nhíu chặt, ông thật sự không thể tưởng tượng một kẻ có vẻ nhút nhát như vậy làm sao có thể nhiều lần gây ra họa lớn, ông trầm giọng nói: “Tông Hiền, con ra đây nói rõ ràng, thị phi khúc chiết, lão phu sẽ có định luận.”

Kỷ Tông Hiền không có cách nào chỉ phải căng da đầu bước ra, ba năm trước từng ăn mệt trong tay Trang Sĩ Nghiêm, vừa thấy đối phương liền sợ.

Quả nhiên, ông ta vừa ra tới, Trang Sĩ Nghiêm liền đánh đòn phủ đầu: “Kỷ Tông Hiền, ông vốn là đích thứ tử trong nhà, sau khi phụ thân qua đời, đích trưởng huynh thừa kế tước vị, vì mẫu thân ông còn trên đời nên vẫn sống dựa vào huynh trưởng. Có phải thế không?”

Đối phương nói chính là tình hình thực tế, Kỷ Tông Hiền chỉ phải gật gật đầu: “Phải.”

“Huynh trưởng, cháu trai hy sinh vì Đại Chu triều, không bao lâu, quả tẩu cũng qua đời, ông thực may mắn có thể kế tục tước vị.”

Trang Sĩ Nghiêm cười lạnh một tiếng, lạnh giọng quát: “Vậy ông nói cho ta, ông thừa hưởng tước vị từ huynh trưởng, lắc mình biến thành siêu phẩm hầu, có phải nên đối xử tử tế con gái mồ côi huynh trưởng để lại không?”

Vấn đề này, Kỷ Tông Hiền đương nhiên không thể nói không, lúc này ông ta cũng biết đối phương vì sao mà đến, trong bụng mắng rất nhiều, ngoài miệng nhanh chóng biện giải: “Ta đối đãi các cháu gái cực tốt, hôm kia, nhị nha đầu mới phong cảnh xuất giá, ta……”

Nói một nửa, liền bị Trang Sĩ Nghiêm cao giọng đánh gãy, ông không hề phản ứng Kỷ Tông Hiền, xoay người về phía lão hầu gia, chắp tay nói: “Lão hầu gia, tiểu tử xin hỏi một câu, trường hợp như Tĩnh Bắc Hầu phủ huynh chết đệ kế thừa, vậy tiền bạc sản nghiệp đệ đệ được hưởng gồm những gì?”

Đến lúc này, ý đồ của Trang Sĩ Nghiêm đã thực rõ ràng, khó trách ông dám nháo ầm ĩ, cũng không sợ tổn thương thanh danh cháu gái Thái tử phi, thì ra là vì di sản bị chiếm đoạt.

Lão hầu gia loát loát chòm râu hoa râm, lập tức trả lời: “Đương nhiên là sản nghiệp tổ truyền, có đất đai của tổ tiên, đất công huân do triều đình ban thưởng, còn có sản nghiệp tiền tài tổ tông để lại.”

“Vậy muội phu của ta có phải tổ tông của đương nhiệm Tĩnh Bắc Hầu hay không?”

“Vớ vẩn, tất nhiên không phải.”

Trang Sĩ Nghiêm vừa lòng gật đầu: “Tuy con trai của muội phu muội muội ta đã qua đời, nhưng vẫn còn hai con gái, xin hỏi lão hầu gia, tài sản riêng của muội phu và của hồi môn của muội muội, có phải đều thuộc về hai cháu gái của ta, làm của hồi môn khi xuất giá hay không?”

Lão hầu gia gật đầu: “Chuyện này là tất nhiên.”

Nói đến nước này, tất cả trải đường đã hoàn thành, Trang Sĩ Nghiêm lắc đầu thở dài, vẻ mặt không đành lòng nói: “Cháu gái đáng thương của ta không còn cha mẹ, hiện giờ lại bị thúc phụ xúi giục tổ mẫu, muốn chiếm đoạt di sản phụ thân nàng để lại. Xưa nay cháu gái hiếu thuận hiểu lý lẽ, tuy trong lòng biết rõ, nhưng e sợ tổ mẫu tuổi già, nếu tức giận tranh cãi ảnh hưởng sức khỏe, nàng thế nhưng một ngụm đáp ứng.”

“Vẫn là người làm cữu cữu như ta tới cửa thăm hỏi, phát hiện manh mối, ép hỏi mọi cách mới biết được chân tướng.”

Trang Sĩ Nghiêm là người thực cẩn thận, trước tiên nói Hà thái phu nhân ra mặt, Kỷ Uyển Thanh “đáp ứng” chỉ là hiếu thuận mà không phải yếu đuối, sau đó lại lần nữa nhấn mạnh nàng hiểu lý lẽ hiếu thuận.

Phải biết đương thời yêu cầu nữ tử “hiền lương thục đức”, cường thế cũng không phải là danh tốt, hơn nữa triều đại lấy hiếu trị thiên hạ, hiếu thuận thấy thế nào đều là tốt.

Trang Sĩ Nghiêm chắp tay cúi đầu, khẩn thiết nói: “Ta thân là cữu cữu, làm sao có thể để cháu gái bị như vậy, vì thế, hôm nay tới nhờ lão tộc trưởng chủ trì công đạo.”

Ý cười của lão hầu gia đã không còn, nghiêm túc gật đầu: “Nếu việc này là thật, lão phu tất nhiên sẽ chủ trì công đạo.”

Ông chuyển tầm mắt qua Kỷ Tông Hiền, nghiêm giọng: “Tông Hiền, có việc này không?”

Kỷ Tông Hiền vội xua tay: “Bá phụ, tuyệt đối không có việc này.”

Trăm triệu không nghĩ tới Trang Sĩ Nghiêm biết được tin tức, cũng nháo đến Lâm Giang Hầu phủ, Kỷ Tông Hiền nghiến răng nghiến lợi, nhưng việc cấp bách hiện tại là phủi sạch chính mình.

“Bá phụ có điều không biết, ngày hôm trước mẫu thân con nghe xong danh sách của hồi môn của nhị nha đầu, chợt thấy quen tai, tinh tế hồi tưởng, thì ra bên trong có mấy thứ là tài sản tổ truyền.” Cái cớ này hôm qua đã nói, Kỷ Tông Hiền thuận miệng đề cập, vô cùng nhanh nhẹn.

“Mẫu thân con lớn tuổi, có khi trí nhớ kém một ít, cần nhắc tới chuyện xưa mới nhớ ra, sau khi thấy danh sách của hồi môn của nhị nha đầu, bà bừng tỉnh nói năm đó huynh trưởng trộn lẫn sản nghiệp tổ tiên và tài sản riêng để tiện xử lý.”

Kỷ Tông Hiền càng nói càng trôi chảy, ông ta phảng phất cũng cảm thấy đây là sự thật, còn gật gật đầu: “Huynh trưởng qua đời đột nhiên, cũng không tách ra hai phần, mẫu thân nói, nhị nha đầu đã xuất giá, liền bỏ đi, nhưng mà một nửa còn lại của đại nha đầu phải phân lại cẩn thận.”

Ông ta nói hợp tình hợp lý, lão hầu gia lại không phải người dễ bị lừa gạt, một lời nói đến mấu chốt: “Không sao, con lấy sổ sách ra, lão phu tinh tế nhìn, sẽ tự phân biệt rõ ràng, cũng không cần mẫu thân con nhọc lòng.”

Kỷ Tông Hiền nghẹn nghẹn: “Ách, xin bá phụ minh giám, năm đó lúc phụ thân còn sống, phòng thu chi đã từng bị cháy, sổ sách bị thiêu hủy.” Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể lại dọn ra chuyện ma quỷ kia.

Nhưng lão hầu gia không phải Kỷ Uyển Thanh, lại tự quyết hiển nhiên không được, ông cả giận: “Thật là vớ vẩn đến cực điểm! Phụ thân con qua đời đã hơn hai mươi năm, sổ sách chẳng lẽ còn chưa thể bổ toàn?”

Trong đại sảnh lập tức vang lên thấp thấp tiếng cười nhạo, sắc mặt Kỷ Tông Hiền đỏ bừng, trong lúc quýnh lên lại nói: “Bổ là bổ toàn, nhưng mà… nhưng mà ba năm trước huynh tẩu đột nhiên qua đời, phòng thu chi trong nhà lại lần nữa bị cháy, sổ sách lại bị huỷ hoại, con ngu dốt, không thể bổ xong.”

Ông ta không thể dứt bỏ khối tài sản khổng lồ kia, chết sống cũng muốn đoạt, tình nguyện thừa nhận chính mình ngu xuẩn, dù sao sổ sách là không có, thanh quan khó xử việc nhà.

Bộ dáng vô lại da mặt dày làm lão hầu gia tức giận đến bậc cười, ông vừa muốn nói chuyện, không nghĩ tới Trang Sĩ Nghiêm bên cạnh vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt lại lần nữa mở miệng.

Trang Sĩ Nghiêm cười nhạo: “Muội phu ước chừng biết đệ đệ vô năng, tất nhiên sẽ lại lần nữa thiêu hủy sổ sách, cho nên lúc trọng thương nằm trên giường cũng không quên cường chống, sai người sao chép sổ sách sản nghiệp tổ truyền và tài sản riêng giao cho muội muội. Muội muội lâm chung, lại giao cho ta, đề phòng ngày sau có khi dùng tới.”

Lời này cực kỳ châm chọc, nhưng lại nhanh nhẹn giải quyết tất cả vấn đề, Kỷ Tông Hiền trợn mắt há hốc mồm, Trang Sĩ Nghiêm vỗ tay một cái, hai rương sổ sách lớn được người nâng đến.

Ông chỉ một trong hai rương lớn trên mặt đất: “Rương bên này là sổ sách sản nghiệp tổ truyền của Tĩnh Bắc Hầu phủ; bên kia là sổ sách tài sản riêng của muội phu.”

Kỷ Tông Hiền nghẹn họng trân trối, trừng mắt nhìn hai rương lớn nói không ra lời. Nhưng Trang Sĩ Nghiêm không tính dừng tay như vậy, nếu cháu gái mềm yếu nhu nhược một chút, chỉ sợ việc này tỷ lệ đắc thủ rất lớn, hơn nữa còn bị giấu kín trong Tĩnh Bắc Hầu phủ.

Ông chuyển hướng Kỷ Tông Hiền, nói gằn từng câu từng chữ: “Hiện giờ xem ra, cái gọi là mẫu thân nhớ tới sản nghiệp tổ truyền và tài sản riêng bị trộn lẫn chẳng qua là Tĩnh Bắc Hầu nói dối mà thôi.”

“Ta đã gặp Hà thái phu nhân, lão thái thái lớn tuổi, tinh thần có chút lú lẫn hồ đồ rồi.”

Nếu chứng thực là thái phu nhân dẫn đầu làm, kỳ thật việc này không lớn, rốt cuộc bà là mẹ ruột của Kỷ Tông Khánh, một chữ hiếu đè trên đầu, việc này cuối cùng sẽ không giải quyết được gì, người ngoài nhiều nhất cũng chỉ nói hai câu bất công quá mức thôi.

Nhưng đó không phải là mục đích của Trang Sĩ Nghiêm, ông chán ghét vợ chồng Kỷ Tông Hiền, thề muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn, bởi vậy, trước tiên chụp mũ Hà thái phu nhân già mà lú lẫn hồ đồ, trích bà ra khỏi chuyện này.

Trang Sĩ Nghiêm đề cao giọng, chỉ vào Kỷ Tông Hiền: “Ông đã thừa kế tước vị, lại không thể phân ưu với vua, đó là bất trung; ông thân là con cái, lại xúi giục mẹ già hồ đồ phạm sai lầm lớn, đó là bất hiếu; ông đã thừa kế tước vị của huynh trưởng, lại tìm mọi cách chiếm đoạt tài sản riêng của cháu gái mồ côi, đó là bất nghĩa.”

“Kẻ bất trung bất hiếu bất nghĩa như thế, uổng công làm người!” Trang Sĩ Nghiêm quả nhiên không hổ là sơn trưởng Quỳnh Sơn thư viện, không ra tay thì thôi, vừa ra tay kinh người, khẳng khái trần từ một phen, chụp mũ tội danh lên đầu Kỷ Tông Hiền, nếu còn nói thêm chỉ sợ tư cách thừa kế hầu tước cũng không còn.

Trang Sĩ Nghiêm là tay già đời trong việc kích động người khác, ánh mắt mọi người trong đại sảnh nhìn Kỷ Tông Hiền đã xảy ra biến hóa, khe khẽ nói nhỏ bàn luận.

Đang là giữa mùa thu lạnh lẽo, Kỷ Tông Hiền lại mồ hôi đầy đầu, thời điểm quan trọng này, linh quang hiện ra: “Thông gia cữu gia, ông từ từ nghe ta nói, ta vốn không biết việc này, chỉ là hôm qua nghe mẫu thân và thê tử nói thôi.”

“Hôm qua ta uống hơi nhiều, đầu óc hồ đồ, thế nhưng cũng không thể phân biệt, hiện giờ tinh tế tưởng tượng, chắc là Tào thị phụ nhân này trong tối xúi giục mẫu thân.”

Không sai, Kỷ Tông Hiền linh quang chợt lóe nghĩ đến biện pháp thoát thân, chính là đổ tất cả tội lỗi lên đầu Tào thị, ông ta chỉ là uống say không rõ ràng lắm bị lừa bịp, sau khi mở đầu, về sau lại càng nói càng trôi chảy, ông ta vỗ tay, thống hận nói: “Tào thị phụ nhân này, xưa nay kiến thức hạn hẹp, chắc là như thế.”

Ông ta thét to với người hầu bên ngoài: “Mau, mau nhờ người đến hậu viện gọi bà ấy tới đây, ta phải hỏi rõ ràng minh bạch!”

Người hầu lên tiếng, chạy nhanh tìm một nha hoàn Lâm Giang Hầu phủ dẫn đường, đi vào hậu viện.

Hai vợ chồng nịnh xọt xum xoe Lâm Giang Hầu phủ, đương nhiên Tào thị cũng sớm tới, bà bị vội vàng mời đến sảnh ngoài, trong chính đường toàn là nam nhân, chỉ có một nữ nhân là bà, há hốc mồm: “Phu quân, có chuyện gì vậy? Vì sao kêu thiếp thân tới?”

“Tào thị to gan! Bà còn dám hỏi?” Kỷ Tông Hiền e sợ thê tử nói lậu, lập tức quát lớn: “Nói! Vì sao bà dám xúi giục mẫu thân? Để mẫu thân cho rằng sản nghiệp tổ truyền lẫn lộn với tài sản riêng của đại ca, suýt nữa làm cháu gái bị ủy khuất!”

Kỷ Tông Hiền vạn phần tức giận, lạnh lùng sắc bén, kỳ thật gắt gao nhìn chằm chằm thê tử, sợ đối phương không cơ linh, ngay tại chỗ phủ nhận: “Bà còn lừa bịp ta, làm ta thiếu chút nữa gánh tội bất trung bất hiếu bất nghĩa!”

Tào thị ngốc nửa ngày, thực mau lĩnh ngộ được ý của phu quân, đây là muốn bà gánh tội?

Bà quét mắt chung quanh một vòng, thấy Trang Sĩ Nghiêm, trong lòng đánh cái đột, suy nghĩ vừa chuyển, nháy mắt bừng tỉnh, đây là chuyện thất bại.

Chỉ là bất trung bất hiếu bất nghĩa thực nghiêm trọng, nếu Kỷ Tông Hiền gánh tội, chỉ sợ tước vị cũng ngồi không xong, tuy Tào thị không thông minh, nhưng liên quan đến chuyện lớn bậc này lại phản ứng cực nhanh, bà vạn phần không cam lòng, nhưng không thể không nhận hết lên người mình.

Tào thị thình thịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, xả ra khăn bụm mặt lên tiếng khóc lớn: “Phu quân ơi! Thiếp thân là bất đắc dĩ thôi, trong nhà khó khăn, thiếp thân nghĩ trong tay cháu gái dư dả, mới muốn mượn một chút, rốt cuộc chi tiêu trong phủ là mọi người dùng chung!”

Tuy bà bị bắt nhận tội, nhưng vẫn nỗ lực dỡ xuống trách nhiệm, Kỷ Tông Hiền nghe vậy trong lòng buông lỏng, liền quát: “Mặc dù trong nhà không dễ, bà muốn mượn có thế thương lượng với cháu gái, đại nha đầu thông tình đạt lý, chắc sẽ đồng ý, sao bà có thể như thế?”

……

Đôi vợ chồng này người hát người bè, chỉ lên trời thề không hề có ý muốn chiếm đoạt, mới miễn cưỡng lừa gạt qua việc này. Tuy trong lòng mọi người chưa chắc không rõ, nhưng lần này Kỷ Tông Hiền biểu hiện vẫn xem như tạm được, nhanh chóng rũ bỏ trách nhiệm, phủi sạch bản thân, ít nhất ngoài mặt là như thế.

Trang Sĩ Nghiêm cũng không thật muốn khiến Kỷ Tông Hiền mất tước vị, rốt cuộc Kỷ Uyển Thanh còn chưa xuất giá, thân phận Tĩnh Bắc Hầu phủ đích trưởng nữ vẫn rất quan trọng, ông thấy chuyển biến tốt liền thu, hừ một tiếng, xoay mặt chắp tay với lão hầu gia: “Việc sau này phải làm phiền lão tộc trưởng chủ trì công đạo.”

Lão hầu gia nghiêm mặt đáp ứng: “Trang sơn trưởng yên tâm, đây là bổn phận của lão phu.”

*****

Việc này phát sinh trước mặt mọi người, thực mau liền truyền khắp kinh thành.

Trước giờ cơm trưa Kỷ Uyển Thanh đã nhận được cữu cữu truyền lời, nói mọi việc đã thỏa đáng, buổi chiều liền thu được các loại phiên bản.

Các phiên bản có chỗ giống chỗ khác, chủ đề đều là phu nhân Tĩnh Bắc Hầu xuất thân không cao, tầm mắt hạn hẹp lại tham lam, ham tiền bạc sản nghiệp trên tay cháu gái mồ côi, xúi giục mẹ chồng mưu đoạt, cữu cữu của cháu gái biết được thì giận dữ, bẩm báo Kỷ thị tộc trưởng cũng là lão quốc trượng, cầu chủ trì công đạo.

Mấy nhân vật phản diện chủ yếu là Tào thị tham lam khắc nghiệt, Hà thái phu nhân già mà hồ đồ, Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Tông Hiền cũng có thiên ti vạn lũ quan hệ. Rốt cuộc ánh mắt quần chúng sáng như sao.

Nhân vật chính diện duy nhất là Thái tử phi Kỷ Uyển Thanh, trước khi để tang thanh danh Kỷ đại tiểu thư đã rất tốt, lần này hiểu lý lẽ hiếu thuận, vì lo lắng thân thể tổ mẫu mà nhượng bộ, rất được người tán thưởng.

Kỷ Uyển Thanh nhất nhất xem qua tin tức, vừa lòng gật đầu, kết quả còn tốt hơn nhiều so với nàng dự đoán, quả nhiên cữu cữu sức chiến đấu cường hãn, người cũng khôn khéo.

Mà người trên cao tất nhiên biết càng kỹ càng tỉ mỉ hơn, nàng và trong phủ vì tranh tài sản náo lớn một hồi, thành công kéo ra khoảng cách, như vậy phi thường tốt.

Nhấn Mở Bình Luận