Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Cách khá xa, Cao Húc liền thấy Kỷ Uyển Thanh, hôm nay nàng triệu kiến tất cả cung nhân trong hậu trạch, ăn mặc trang sức phức tạp rất nhiều, nhưng trên mặt chỉ có một tầng son phấn hơi mỏng như cũ, không nùng trang diễm mạt.
Nàng mặt mày tinh xảo, má phấn môi anh đào, trang điểm nhạt như vậy ngược lại rất xinh đẹp.
Nhưng nàng ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt nhàn nhạt, uy nghi mười phần, không còn bộ dáng nghịch ngợm làm nũng hắn thấy ngày thường.
Trong phòng, ngoài phòng tương phản không nhỏ, Cao Húc hơi hơi nhướng mày, nàng thật có thể hù người.
“Thái tử điện hạ giá lâm!”
Đảo mắt, Cao Húc bước đến gần, một đám người trong thiên điện nghe xong, vội tiến lên nghênh đón.
“Thiếp gặp qua điện hạ, điện hạ vạn an.” Ở bên ngoài, cũng không thể thân mật làm nũng, nếu bị người thấy, Kỷ Uyển Thanh không thể không bị tai tiếng không biết quy củ.
“Đứng dậy đi.” Cao Húc gật gật đầu, vẻ mặt giọng nói hiền hòa, không khác gì bình thường, nhưng lại không thấy nửa điểm thân thiện.
Trong số những cung nhân nội trạch này nhất định ẩn giấu nhãn tuyến của Kỷ Hoàng hậu, tiểu phu thê rất có ăn ý, tuy lễ nghi đúng mực, nhưng biểu hiện vô cùng xa cách.
Kỷ Uyển Thanh tiếp theo ngẩng đầu, nhanh liếc mắt nhìn hắn, ý cười trong mắt như phù dung sớm nở tối tàn, vẻ mặt nàng lập tức nghiêm túc, trầm mặt nói: “Thiếp mời điện hạ tới, là có chuyện quan trọng.”
Ngay sau đó, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Trương Hưng.
Trương Hưng là người thông minh, lập tức nói tóm tắt chuyện từ đầu tới đuôi, một chút không dấu diếm.
Trương Hưng là người tiền điện chọn lại đây, Cao Húc đương nhiên không còn nghi vấn, hắn mày kiếm hơi hơi nhíu, khuôn mặt tuấn tú xưa nay ôn nhuận trầm trầm, nhìn về phía Cốc Phú.
Cốc Phú đã “thình thịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu nói: “Lão nô hồ đồ, lão nô bị ma quỷ ám ảnh, xin điện hạ thứ tội.”
Ông ta xem như nhìn Thái tử trưởng thành, biết rõ tính cách chủ tử, ôn hòa chỉ là mặt ngoài, sai rồi thừa nhận còn có đường sống, nếu giảo biện chống chế, đó là tội càng thêm tội.
Kỳ thật Cốc Phú không quá kinh hoảng, rốt cuộc chủ tớ hai người biết rõ ràng những việc này, trước kia Cao Húc không phát tác, ông ta cho rằng lần này cũng có thể nhẹ nhàng bỏ qua.
Chỉ tiếc ông ta sai rồi.
Sắc mặt chủ tử nhàn nhạt, ánh mắt thực lạnh, Cốc Phú trộm liếc mắt, trong lòng nhất thời rùng mình, mồ hôi lạnh ướt áo trong.
“Tức là sự thật, vậy liền cắt chức quản sự của Cốc Phú.” giọng Cao Húc không lớn, lại không cho phép chất vấn, hắn nói đơn giản một câu liền đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Hắn nhìn về phía Cốc Phú: “Ông là người mẫu hậu để lại cho cô, dĩ vãng cũng có nhiều công lao, cô không truy cứu sai lầm những năm gần đây.”
Từng chuyện từng chuyện, Cao Húc chịu đựng sớm đến cực hạn, hắn nhàn nhạt nói: “Chỉ là Thanh Ninh Cung lại không thể dung ông nữa, hôm nay ông liền thu thập đồ nhẹ nhàng, cô sai người đưa ông ra cung.”
Cái gọi là ra cung dưỡng lão chính là đến địa điểm được chỉ định, để bảo đảm Cốc Phú không thể tiết lộ bất luận tin tức gì. Ông ta cũng có thể mang đi ban thưởng trước kia, ngày sau an cư ngoài cung, cũng xem như trọn vẹn tình nghĩa mấy năm gian nan chủ tớ cùng nhau trải qua khi mẫu hậu hắn mới vừa hoăng.
Ngày mùa đông, thiên điện gió lạnh vèo vèo, Cốc Phú quỳ bò trên mặt đất, ra một đầu mồ hôi, tới thời khắc quan trọng bậc này, đầu óc vẩn đục nhiều năm đột nhiên thanh tỉnh.
“Lão nô tạ long ân của chủ tử.” Cốc Phú rất hiểu biết Thái tử, đây là cơ hội cuối cùng của ông ta, nếu không nắm chắc sẽ không được chết già. Ông ta run run một lát, cuối cùng dập đầu, run giọng ứng.
Ông ta chưa đến mười tuổi đã lau mình tiến cung, hơn bốn mươi năm qua, cung điện kim bích huy hoàng rồi lại sóng ngầm mãnh liệt này sớm đã thành một bộ phận trong sinh mệnh, lúc còn ở bên trong ngẫu nhiên ghét bỏ, hiện giờ bỗng nhiên bị đuổi đi, ông ta bi thống như già thêm mười tuổi.
Bởi vì Thái tử “không thích” Thái tử phi, Cao Húc cũng không nhìn Kỷ Uyển Thanh, chỉ nhàn nhạt phân phó một câu: “Chức đại quản sự nội trạch do Trương Hưng tiếp nhận, chưởng quản các loại sự vụ.”
Nói xong, hắn trực tiếp đứng lên, muốn xoay người rời đi.
“Điện hạ, xin dừng bước!”
Kỷ Uyển Thanh tiến lên một bước, che trước mặt hắn, hơi hơi khụy gối.
Cao Húc hơi nhíu mày, trên mặt không thấy vẻ giận dữ, giọng điệu lại nhàn nhạt: “Thái tử phi có chuyện gì sao?”
Hiển nhiên, hắn thực hiểu rõ ý đồ Kỷ Uyển Thanh lăn lộn ra nhiều chuyện như vậy, lại hoàn toàn không muốn cho nàng toại nguyện.
Kỷ Uyển Thanh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen bóng có thần của hắn, cất cao giọng nói: “Thiếp thân đã may mắn làm Thái tử phi, hiện giờ nguyện phân ưu vì điện hạ, chưởng quản nội vụ hậu trạch Thanh Ninh Cung.”
Nàng cũng không vu hồi, gọn gàng dứt khoát nói ra mục đích của chính mình.
“Hậu trạch nội vụ rườm rà, Thái tử phi tuổi trẻ, vẫn nên để thuộc hạ nhọc lòng đi.” Cao Húc một câu phủ quyết, hắn là chủ nhân Thanh Ninh Cung, hắn không đáp ứng, Kỷ Uyển Thanh hao hết tâm tư cắt chức Cốc Phú cũng uổng phí.
“Vậy không được.”
Kỷ Uyển Thanh không chút nào thoái nhượng, lập tức tiếp nhận câu chuyện: “Trời có âm dương, người phân nam nữ. Người xưa có câu nói rât đúng nam chủ ngoại, nữ chủ nội.”
“Đây là lời dạy của tổ tiên, cũng là chính đạo.” Lời này lấy từ Dịch Kinh, là căn nguyên tư tưởng văn hóa truyền thống, tự nhiên không ai có thể nói không đúng.
Cao Húc trầm mặc, lý luận là lý luận, thực tế là thực tế, hắn không gật đầu, Kỷ Uyển Thanh có nói đạo lý đầy trời, cũng không thể làm gì.
Nhưng nàng hơi hơi mỉm cười, lại nói: “Bệ hạ ngàn chọn vạn tuyển, mới tứ hôn thiếp thân với điện hạ, nói vậy rất tán thưởng phẩm hạnh và năng lực của thiếp thân.”
“Tuy thiếp thân tuổi trẻ, nhưng vẫn có thể thành thạo chưởng quản nội vụ.” Đã có lý luận, cũng được công nhận năng lực, hơn nữa người công nhận vẫn là Hoàng đế, nếu hắn lại thoái thác không cho Kỷ Uyển Thanh tiếp chưởng nội vụ, liền không thỏa đáng.
Thiên điện nhất thời tĩnh mịch, chỉ có gió lạnh thổi qua hơi hơi xào xạc.
Thái tử rõ ràng không có ý giao quyền, Thái tử phi thế nhưng trực tiếp tiến lên đòi, tình lý đều có, câu câu chữ chữ khiến người ta không thể bác bỏ.
Tầm mắt đôi phu thê tôn quý thứ hai trên đời va chạm, lập tức tia lửa văng khắp nơi. Cung nhân thái giám chung quanh trộm lui ra phía sau hai bước, để tránh gặp vạ lây.
Kỳ thật, tiểu phu thê cũng không bàn bạc trước chi tiết, trước đó Cao Húc cũng không biết đến tột cùng Kỷ Uyển Thanh sẽ dùng biện pháp nào lấy quyền chưởng quản nội vụ từ trong tay hắn. Rốt cuộc, cắt chức Cốc Phú, còn có những người khác.
Nàng lại một lần ra ngoài dự kiến của hắn, hắn biết nàng thông minh, lại không biết nàng tư duy cẩn thận tỉ mỉ, nhanh mồm dẻo miệng đến tận đây. Chữ chữ như châu ngọc, thận trọng từng bước, một câu tiếp một câu, thế nhưng khiến hắn nhất thời không thể thoái thác trước công chúng.
Nàng bình tĩnh thong dong, có dũng có mưu, giờ phút này chuyên chú nhìn hắn, một đôi mắt đẹp chớp cũng không chớp, hình như có tia lửa kịch liệt, rực rỡ lấp lánh.
Độ sáng của đôi mắt rực rỡ như người.
Cao Húc hoảng hốt một cái chớp mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút đánh trống reo hò, không biết vì sao.
Chỉ là rốt cuộc hắn không phải người bình thường, trong khoảnh khắc liền khôi phục, khuôn mặt tuấn tú trầm trầm, phất tay áo rời đi, chỉ để lại một câu.
“Nếu Thái tử phi thích xử lý nội vụ, vậy tùy ý đi.”
Thái tử từ trước đến nay ôn hòa nhưng lúc này lại phất tay áo rời đi, cung nhân thái giám sợ tới mức không dám thở mạnh.
Kỷ Uyển Thanh lại không để bụng, vẻ mặt bình tĩnh cung tiễn Thái tử, xoay người lại, nhìn về phía Trương Hưng: “Trương tổng quản, ngày sau còn cần ông phụ trợ bổn cung nhiều hơn.”
Trương Hưng ẩn ẩn có phát giác, lập tức chắp tay đáp: “Nô tài lĩnh mệnh.”
Kỷ Uyển Thanh vừa lòng gật đầu, quét mắt nhìn mọi người trong thiên điện: “Được rồi, mọi người tan đi.”
Thái tử phi ngay sau đó xoay người rời đi, dư lại cung nhân lớn nhỏ hai mặt nhìn nhau, Trương Hưng thét to nói: “Được rồi, được rồi, ai làm chuyện đó, đừng tụ tập nữa.”
Các cung nhân thái giám không dám nghị luận, nghe Trương Hưng phân phó, lập tức giải tán.
Trong thiên điện có một bà tử mặc quần áo cung nhân thô sử màu lam đen, tuy bà ta cúi đầu, nhưng dư quang vẫn luôn chặt chẽ chú ý phía trên. Theo dòng người tan, bà trở lại cương vị, không bao lâu, liền nói bụng đau, muốn đi nhà xí một chuyến.
Bà tử phụ trách vẩy nước quét nhà con đường bên ngoài, cộng sự là cung nữ trung niên, mọi người ai có việc nấy, cộng sự cũng không để ý, tùy ý vẫy vẫy tay, làm đối phương đi nhanh về nhanh.
Trời lạnh như vậy, sớm một chút làm xong về phòng ấm áp thân mình.
Cũng may bà tử không bao lâu liền trở lại, tất cả nhìn không khác gì bình thường.
Kỷ Uyển Thanh về phòng, liền triệu Trương Hưng tới hỏi kỹ càng tỉ mỉ cụ thể tình huống nhân viên sự vụ hậu trạch.
Trương Hưng là người lanh lợi, đương nhiên biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm.
Đông Cung quy củ nghiêm ngặt, cho dù là vẩy nước quét nhà, giặt quần áo hay là phòng bếp cung cấp thức ăn, đều có quy củ, cái gọi là chưởng quản nội vụ cũng chính là xem tổng quát, sau đó đốc xúc người phía dưới nghiêm khắc làm theo thôi.
Quyền lợi không lớn, việc cũng thực thoải mái, hơn nữa hậu trạch nữ chủ tử chỉ có một, càng thêm đơn giản.
Nàng nghe xong, cho Trương Hưng lui, lại dành thời gian ghi nhớ, phân tích, tăng thêm ấn tượng bước đầu.
Vì quyền lực ít như vậy mà lăn lộn tốn sức, nếu không có Cao Húc ngầm đồng ý, chỉ sợ nàng còn không giành được.
Kỷ Uyển Thanh bĩu môi, nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rõ, đây là tôn nghiêm thể diện của Thái tử phi, cầm quyền chỉ là chuyện thứ yếu.
Đương nhiên, đặt trên người nàng, còn nhiều thêm một phần áp lực của Kỷ Hoàng Hậu.
“Thanh Nhi ngại ít người sao?” Không biết khi nào, Cao Húc đứng phía sau, thấy động tác nhỏ của nàng, nhướng mày hỏi.
“Điện hạ đã trở lại.”
Kỷ Uyển Thanh kinh hỉ quay đầu lại, hôm nay không biết vì sao hắn không làm người thông truyền, nàng nghĩ ngợi xuất thần, cũng không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Nhưng, này cũng không ngại nàng lập tức ôm cổ hắn, nhăn lại mày đẹp, nói: “Không, thiếp không ngại ít người.”
Nàng nửa thật nửa giả làm nũng: “Thiếp không thích thêm người chút nào, hậu trạch có một mình thiếp là đủ rồi.” Nàng liếc mắt hắn, cười nói: “Đương nhiên còn có điện hạ.”
Kỷ Uyển Thanh không dám lung tung thử, chỉ lấy phương thức làm nũng làm nịu nhợt nhạt ám chỉ một câu.
Cao Húc lại liếc mắt, chậm rãi nâng lên một tay ôm lấy eo nàng: “Cái này phải xem nàng.” ở trong phòng, nàng không còn uy nghi gì đáng nói, lại là một bộ dáng nghịch ngợm thích cười.
Kỷ Uyển Thanh chớp chớp mắt đẹp, di, câu này là ý gì?
Nhưng, cảm tình phu thê còn chưa vững chắc, lời này truy nguyên không thích hợp, vừa vặn Hà ma ma dâng lên khăn ấm, nàng thuận thế tiếp nhận, chà lau bàn tay cho hắn.
“Điện hạ, có bắt được thám tử Khôn Ninh Cung không?”
Cao Húc ngồi xuống để nàng thuận tiện lấy kim quan vấn tóc cho hắn: “Có mấy mục tiêu bên ngoài khả nghi, tạm thời còn chưa xác định, cần một ít thời gian.”
Con đường truyền tin của Khôn Ninh Cung rất ẩn nấp, hậu trạch nhân viên không ít, âm thầm giám thị, tập trung vào mấy mục tiêu khả nghi, liên tục chú ý chằm chằm, bắt được chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Dạ, vậy là tốt rồi.” Kỷ Uyển Thanh tháo xong tử kim quan, lại kéo hắn lên, giúp hắn cởi bỏ áo ngoài, đồng thời sai người truyền nước nóng.
“Điện hạ, sau khi tìm ra người này, hay là lưu trữ lại đi?” Cũng miễn Hoàng hậu lại nghĩ cách cài một người khác.
Cao Húc đang có ý này, lưu trữ người vừa có thể tránh cho Khôn Ninh Cung một lần nữa nghĩ cách cài người, vừa có thể thích hợp phóng chút tin tức giả, mê hoặc đối phương.
Hắn liếc nàng: “Xem như nàng thông minh.”
Kỷ Uyển Thanh cười hì hì, đẩy hắn vào cách gian rửa mặt chải đầu, không quên nháy nháy mắt với hắn: “Nếu điện hạ thấy đề nghị của thiếp rất tốt, vậy công lao hiến kế tích cóp để đó, lưu trữ về sau cùng nhau ngợi khen.”
“Vậy nàng cứ tích cóp đi.”
……
Bóng đêm đã thâm, Cao Húc tắm gội rửa mặt chải đầu xong, trở về buồng trong, hắn liền vẫy lui cung nhân thái giám trong phòng, ôm lấy Kỷ Uyển Thanh lên giường nghỉ ngơi.
“Điện hạ, đêm nay thiếp không có phương tiện, sợ là không thể hầu hạ ngài.” Kỷ Uyển Thanh đến quỳ thủy, tự nhiên không thể hành phòng, trước mặt là trượng phu tân hôn, nàng nói đến đề tài này thật ngượng ngùng, má phấn bạo hồng.
Chương trình học của các hoàng tử có học tập sinh lý, Cao Húc không ăn thịt heo, cũng gặp qua heo chạy, đầu óc vừa chuyển liền hiểu được.
“Vậy ngủ đi.”
Nam tử tuổi trẻ mới vừa khai trai, nhiệt tình cực cao, nhưng hắn tự chủ cực cường, bản thân lại không phải người trọng dục, nếu vậy liền trực tiếp nghỉ ngơi thôi.
Cao Húc cũng không hiểu biết quá nhiều về quỳ thủy của phụ nhân, nghĩ nghĩ, chỉ dặn dò: “Nàng nhớ chú ý thân thể.”
“Dạ, thiếp biết.” Hắn quan tâm xem như niềm vui ngoài ý muốn, Kỷ Uyển Thanh thật cao hứng, hôn hôn hắn, lại hỏi: “Điện hạ, ngài có cần về tiền điện nghỉ ngơi hay là đến Tây Noãn Các không?”
Cổ đại cho rằng quỳ thủy của phụ nhân là thứ dơ bẩn, người khác xa xa tránh đi, bởi vậy có một quy củ, khi thê tử đến quỳ thủy, phu quân không thể cùng phòng nghỉ ngơi, nên ngủ ở nơi khác.
Thậm chí còn có nhà yêu cầu thê tử “hiền huệ”, trong lúc nguyệt sự an bài nữ nhân ngủ với phu quân.
Kỷ Uyển Thanh khịt mũi coi thường, cha mẹ nàng không hề cố kỵ này đó, chỉ cần cha có ở nhà, đều nghỉ trong phòng mẫu thân.
Nhưng nhà nàng không thèm để ý, không có nghĩa là người khác không thèm để ý, đặc biệt ở hoàng gia, lỡ như bị người bắt nhược điểm sẽ không xong. Kỷ Uyển Thanh buổi chiều quỳ thùy đến, liền sai Hà ma ma lãnh người thu thập Tây Noãn Các, lỡ như Cao Húc lười về tiền điện, liền đi Tây Noãn Các cho gần.
Nàng không nghĩ tới, ngay cả Tây Noãn Các Cao Húc cũng lười đi, trực tiếp ôm nàng nằm xuống: “Cô không thèm để ý này đó, nghỉ ngơi ở đây là được.”
Kỷ Uyển Thanh vừa mừng vừa sợ, trừng lớn đôi mắt hỏi: “Thật vậy chăng?”
“Thiếp cũng không muốn ngài đi, thiếp một mình một người ngủ sẽ lạnh.” Địa long thiêu ấm áp dễ chịu, lạnh là giả, không muốn hắn đi lại là thật.
Cảm tình cần kinh doanh, tách ra có hại vô ích, này xem như một bước tiến bộ thật lớn, nàng vui mừng: “Điện hạ, thiếp luyến tiếc ngài.”
“Thật luyến tiếc như vậy?” Hắn nhướng mày, rũ mắt xem nàng.
“Là thật sự!” Thổ lộ cần thời cơ vừa lúc và đủ lực đạo, Kỷ Uyển Thanh lớn tiếng dứt lời, lại có chút thẹn thùng, để sát vào bên tai hắn nói: “Thực luyến tiếc.”
Đại khái không có nam tử nào không thích những lời này, Cao Húc cũng không ngoại lệ, hắn nhìn nàng thật lâu, môi mỏng hơi cong.
Hai người ôm nhau ngủ, Kỷ Uyển Thanh nghĩ nghĩ, lại có chút lo lắng: “Điện hạ, lỡ như bị người biết,……”
Thái tử khẳng định không có việc gì, nhưng tội của nàng là chắc chắn, Thái tử phi là Hoàng Hậu tương lai, là điển phạm của phụ nhân trong thiên hạ, tội này không nhỏ.
Hắn nhắm mắt không nói, Kỷ Uyển Thanh dùng sức lay lay hắn, dỗi: “Điện hạ!”
Cao Húc mới trợn mắt, hừ nhẹ một tiếng: “Nàng yên tâm, tin tức trong hậu điện tuyệt đối sẽ không truyền đi.”
Nếu ngay cả chuyện này cũng không giấu được, hắn cũng đừng làm Hoàng Thái tử nữa.
Kỷ Uyển Thanh cảm thấy mỹ mãn, hôn cái ‘chụt’ lên má hắn, mắt đẹp sáng lấp lánh, vội khen: “Điện hạ thật lợi hại.”
Hắn ngó nghiêng nàng, không đợi nàng lui về lập tức phản công.
Không thể đôn luân, đòi chút lợi tức cũng được.