Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta
Edit: Cửu Linh
“Trời ạ. Sao các ngươi không phái người nói riêng cho ta biết!” Tô Tô một bên oán trách, một bên cẩn thận đi vào cửa sau, bước đi nhẹ nhàng giống như kẻ trộm.
Phủ Tể tướng rất lớn, dù là ban đêm nhưng khắp nơi đèn đuốc sáng trưng. Tô Tô nhớ, nến này ở cổ đại rất quý, đốt suốt đêm như vậy là cực kỳ xa xỉ. Nhưng Tể tướng có quyền có thế, không hề để bụng chút tiền ấy, cho dù là dạ minh châu cũng kiếm về cho nữ chính nghịch chơi.
Đám thuộc hạ thắp đèn lồng dẫn đường, vừa đi vừa hỏi: “Đại tiểu thư, người muốn đi gặp lão gia trước, hay là về phòng trước?”
Tô Tô không thèm nghĩ ngợi, bèn trả lời: “Về phòng trước!”
Nếu đủ thời gian, nàng sẽ tắm một lúc, nếu không đủ, ít nhất có chậu nước sạch lau người. Cho dù là Diệp Kinh Cức hay Nam Bình, trên người nàng nhiễm đầy tạp chất. Tuy lúc đó khiến nàng suиɠ sướиɠ vô cùng nhưng khi chất dịch chảy xuống đùi, giờ đi lại có cảm giác không thoải mái.
Đám thuộc hạ lập tức dẫn đường về phòng nàng, nhưng khi đẩy cửa phòng ra thì tai lại truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Một bóng hình cao lớn chĩa lưng về phía nàng, khi nghe thấy tiếng cửa mở lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tô Tô.
Đó là một gương mặt hình chữ điền, mày rậm nhăn lại, môi mím thành một đường thẳng, thoạt nhìn vô cùng nghiêm trang.
Tô Tô nhìn gương mặt này đã hai mươi năm, mỗi ngày đều trông rất mỏi mệt, mỗi năm trông già thêm một tuổi.
“Đứa con gái bất hiếu này! Ngươi quỳ xuống cho ta!” Đối phương hét lớn một tiếng.
Tô Tô phản xạ có điều kiện quỳ xuống, lúc sau ngẩng lên nhìn mặt ông, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Tô Trung Chính ngây người một lúc, sau đó đi đến trước mặt nàng, đỡ nàng đứng dậy, nhíu mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Mau nói! Có phải có người bắt nạt con hay không?”
Tô Tô nghẹn ngào nói không lời. Ta xuyên không vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, bất hạnh trở thành một nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng, người gặp người ghét quỷ gặp quỷ ghét, ngay cả khi đi trên đường, đến con chó cũng phải nhường đường tránh xa.
Cho dù có vài ba mỹ nam thì đã sao? Họ đều không yêu ta, đều muốn gϊếŧ ta… Mà cho dù ta là đại tiểu thư cao quý thì đã sao? Đến cuối cùng cũng bị biến thành nô ɭệ, bị ngàn người áp dưới thân, kết cục bị bệnh hoa liễu, toàn thân thối rữa mà chết.
Người đối xử thật lòng với ta chẳng có mấy ai.
Không nghĩ tới còn được gặp lại khuôn mặt quen thuộc này, nghe được tiếng trách cứ quen thuộc nhất và cả giọng nói ân cần này.
Nàng quỳ trên đất khóc, mà Tô Trung Chính đi xoay quanh nàng, kết quả không có biện pháp, đành phải xoa trán nói: “Được rồi, hôm nay tạm tha cho con. Nhanh đi tắm rửa thay đồ, cha đã sai phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn nóng, con ăn xong rồi đi ngủ đi.”
Tuy buông tha Tô Tô, nhưng không có nghĩa ông sẽ tha cho những người khác. Ông xoay người, nhìn đám hạ nhân đang quỳ trước cửa, lạnh lùng nói: “Đi theo ta!”
Không thể tìm được tin tức từ miệng Tô Tô, không có nghĩa ông không thể cạy miệng được đám hạ nhân kia.
Tương tự, ông không trừng phạt Tô Tô, nhưng không có nghĩa ông không thể trừng phạt hạ nhân. Thậm chí có thể nói rằng, ông sẽ đem hết sự phẫn nộ với Tô Tô trút hết trên người đám hạ nhân. Bởi vì ông cảm thấy, con gái mình hiện tại biến thành như này, hơn một nửa là do bị bọn hạ nhân xúi giục.
Chờ sau khi ông mang đám hạ nhân đi, bọn thị nữ liền chuẩn bị thùng nước ấm cho Tô Tô, vẩy đầy cánh hoa nhài. Tô Tô được thị nữ dìu vào thùng tắm, sau khi tắm sạch sẽ xong, thể xác và tinh thần thoải mái hẳn rồi lại bắt đầu ăn cơm tối.
Món ăn tuy không nhiều, nhưng trình bày đẹp mắt: một đĩa rau trộn dưa chuột, nêm nếm gia vị vừa miệng, một đĩa thịt vịt nướng thơm phức. Ăn xong, Tô Tô liền cảm thấy mỹ mãn.
Thời gian không còn sớm, bọn thị nữ bèn chuẩn bị giúp nàng chăn đệm.
Tô Tô nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong lòng hạ quyết tâm, từ ngày mai mình nhất định phải cai sắc, cai mỹ nam, làm một đứa con gái ngoan, khiến cha già cảm thấy tự hào.
Gì mà Diệp tướng quân, Thái phó đại nhân, Y Thánh, Hung Nô tiểu Vương tử, Ma giáo thiếu chủ gì đó.... Cút hết đi cho ta!
Mải mê suy nghĩ, bỗng có một bóng đen xà xuống cửa sổ, chậm rãi đến gần nàng. Bóng đen kia toả ra hơi thở đáng sợ, dữ dằn, có oán hận, có tuyệt vọng, tựa như bông tuyết nhiễm màu đen.
Tô Tô bị cỗ khí lạnh vô hình này làm bừng tỉnh. Nàng bỗng mở mắt ra, nhìn nam tử đang đứng ở mép giường, mắt trừng lớn, muốn la lên nhưng đối phương lại nhanh hơn, vươn tay bịt miệng nàng lại.