Vô Cực Ma Đạo
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑- Đã nói rồi, ta muốn một mình lấy hết, đáng tiếc là các ngươi lại hiểu sai đi, ra tay quá chậm trễ, vậy không oán trách được người khác rồi !Ánh mắt mấy người như muốn bốc lửa lên, khẩu khí cười nhạo như vậy của Đinh Hạo khiến mấy người giận dữ bộc phát hoàn toàn.
Bốn tiếng thét cùng vang lên, mấy người lại cùng nhau ra tay đánh về phía Đinh Hạo.Lúc lắc đầu, Đinh Hạo nhẹ giọng cười nói:- Thực là có lỗi quá, tại hạ có chuyện quan trọng khác, không bồi tiếp các vị được nữa !Thân hình Đinh Hạo chỉ chợt lóe lên, đã như sóng nước gợn lên chớp mắt đã không còn thấy tung tích đâu nữa !Khi mấy người đến kịp nơi đó, đã phát hiện Đinh Hạo không để sót lại một mẩu da thịt nào của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện.
Mấy người quay ra nhìn nhau, trong lòng âm thầm nhớ kỹ cái môn phái nhị lưu Vô Cực Ma Tông này.Rời khỏi nơi đó rồi, Đinh Hạo trong lòng sung sướng vô cùng, thực sự không ngờ đi chuyến này lại có biến cố như vậy, càng không thể tưởng được chính mình lại có thể chiếm được toàn bộ bảo vật dễ dàng như vậy.Lại đi tiếp về phía gần Huyết Ma Liệt Sơn thêm mấy trăm dặm nữa, Đinh Hạo phát ra thông trì tinh thần gọi Bát Sí Tử Mãng đến hội hợp !Một thời thần sau, đầm lầy phía trước cuồn cuộn chuyển động, thân hình dài vài chục trượng của Bát Sí Tử Mãng đột nhiên nhảy ra, dọa Đinh Hạo chết khiếp.Đinh Hạo cười ha hả nhìn Bát Sí Tử Mãng thân hình càng lúc càng lớn, đưa tay nói:- Làm không tệ.
Ha ha ha, đưa ra đây !Bát Sí Tử Mãng đập đập hai cánh đằng sau lưng, đem kỳ hoa dị quả và nội đan của hai vật nhổ vào trong bàn tay đang xòe ra của Đinh Hạo, trong miệng phát ra tiếng kêu “chi chi” vui mừng, giống như đang lấy lòng Đinh Hạo.Thấy Bát Sí Tử Mãng có động tác như vậy, Đinh Hạo làm sao lại không hiểu tâm ý của nó, liền bảo nó dẫn đường đến một nơi an toàn, định cùng nó chia chác chiến lợi phẩm !Bát Sí Tử Mãng hoan hô một tiếng, dẫn đường hướng về phía trước phóng đi.
Cười nhẹ một tiếng, Đinh Hạo cũng nhảy lên không, ngồi lên trên cái lưng mãng xà của Bát Sí Tử Mãng.Cứ như vậy một người một mãng nhanh chóng rời đi.
Trong khu vực Di Thiên Chiểu Trạch này, Bát Sí Tử Mãng rõ ràng linh hoạt hơn hẳn Đinh Hạo, chỉ trong giây lát, đã mang theo Đinh Hạo đi đến một khu vực bốn phía sương mù dày đặc.
Đinh Hạo nghi hoặc nhìn kỹ nơi này một lượt, phát hiện nơi này lại được thiên nhiên hình thành một huyễn trận, nhưng đáo để là huyễn trận nào thì Đinh Hạo cũng không biết được, càng tiến vào trong, huyễn trận càng cao thâm, nếu không có Bát Sí Tử Mãng dẫn đường, thì với nhãn lực của Đinh Hạo sợ cũng không thể đi đến nơi này.
Xem ra có lúc linh vật thực sự có thể làm con người kinh hỉ !Lại qua nửa khắc đồng hồ, Bát Sí Tử Mãng dừng lại, Đinh Hạo lúc này lại nhìn quanh một lượt, phát hiện Bát Sí Tử Mãng đưa mình đến một nơi bốn phía là nước, ở giữa đột nhiên xuất hiện một khu đất bằng phẳng.Đinh Hạo nghi hoặc quan sát cẩn thận bốn phía, đột nhiên mặt lộ vẻ cuồng hỉ !Khu đất dài đến trăm trượng này vốn đầy các loại kỳ hoa dị thảo, tuy không có loại nào kỳ trân thế gian hiếm có như Nhân Nguyên quả , nhưng những dược thảo này cũng rất phi phàm.
Mà những viên đá trên mặt đất cũng đều là những tài liệu quý giá cho việc luyện khí, tuy không có sinh ra tinh thạch, nhưng tài phú ẩn chứa trong đó tuyệt đối có thể khiến những người tu đạo nổi lòng tham.Không một chút do dự, Đinh Hạo đã lấy trữ vật giới chỉ ra, bắt tay thu thập những vật phẩm quý giá thấy được, trong lòng vui sướng khôn tả.
Tính ra lần này dù tìm không thấy Huyết Ma Liệt Sơn, chỉ cần thu hoạch trước mắt cũng đã không uổng chuyến này.
Xem ra từ nay về sau phải đi ra ngoài nhiều một chút, nói không chừng còn có thể gặp nhiều chuyện tốt !Hai thời thần sau, Đinh Hạo đã thu thập kỳ hoa dị thảo trong khu vực mỗi loại vài cái, cùng với Nhân Nguyên Quả cẩn thận cất vào một cái bình pha lê, mà tài nguyên luyện khí cũng chọn lấy trong mỗi loại vài chục một trăm viên, xem ra cũng đã đủ cho mình sử dụng mới ngừng tay.
Sau đó lại xem kỹ khu đất, Đinh Hạo mới phát hiện ra mình làm như vậy cũng bất quá chỉ mới lấy được một phần mười những vật phẩm trên mặt đất.Những bảo vật này chắc chắn bị ảnh hưởng của trận pháp thiên nhiên mà tập hợp thành, nếu không thì không thể nào có khả năng tập hợp quá nhiều tài nguyên quý giá ở một chỗ như vậy.Thu vật phẩm lại xong xuôi, Đinh Hạo đưa tay vẫy vẫy, Bát Sí Tử Mãng nhu thuận tiến đến.
Đinh Hạo cười cười xòe tay ra, hai tay có hai mảnh lá cây của Nhân Nguyên quả và nửa quả Nhân Nguyên quả, một phần tư nội đan của Huyền Dương Cáp Mô và Âm Liệt Thủy Thiện, lại còn có một chút linh thảo vừa mới hái lấy..