Chúng Ta Kết Hôn Thôi
Chu Chính chờ ở đại sảnh khách sạn, vẫy tay với Trác Dụ.
“Đã đón người về, đang nghỉ ngơi trong phòng ạ. Bên đồn công an nói, tự nguyện hòa giải sẽ không lưu lại tiền án.”
“Cảm ơn cậu.” Trác Dụ vỗ bả vai anh, “Về sớm nghỉ ngơi đi.”
Cửa phòng bên không đóng hẳn, mà mở được nửa. Giọng nói oán trách của Hướng Giản Đan truyền ra từ bên trong: “Sao ông lại dễ kích động như vậy? Bản thân ông bao nhiêu tuổi rồi cũng không biết hả? Nếu đối phương đánh lại thật thì ông có chịu nổi không?”
Khương Vinh Diệu cúi đầu, trầm mặt, cổ họng không bật ra từ nào.
Hướng Giản Đan đi qua đi lại, càng nghĩ mà sợ, cũng càng ấm ức, “Ông làm chuyện gì cũng không bàn bạc với tôi, cha con các người đều có cái tính này. Tôi đã làm sai gì chứ, mẹ cũng mắng tôi.”
Giọng nói dần biến thành tiếng khóc nức nở, Hướng Giản Đan che miệng nhỏ giọng thút thít.
Khương Uyển Phồn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, “Bố, mẹ.”
Hướng Giản Đan quay đầu liếc mắt nhìn con gái một cái, khóc còn to hơn, mạnh miệng ph4t tiết thì thôi, nhưng đáy lòng là đau đớn thật, bà khóc đến nỗi không nói thành câu, “Trách mẹ, đều do mẹ. Mẹ không nên cản con làm việc con thích, mẹ cũng thật là, đọ mạnh với con gái mình làm gì chứ, Khương Khương, mẹ xin lỗi con.”
Khương Uyển Phồn kéo ra nụ cười, “Rồi rồi, không phải con vẫn lớn lên khỏe mạnh, sống rất tốt sao.”
Hướng Giản Đan lắc đầu, “Không phải lý lẽ như vậy, không phải.”
Giữa hai mẹ con, vì sự lựa chọn khác nhau mà trong lòng sinh hiềm khích, âm thầm phân cao thấp, làm gì còn có thể nói chuyện thổ lộ tình cảm. Lúc gặp chuyện, cô thà rằng nói hết với bà, cũng không muốn yếu thế trước mặt mẹ.
Nhưng cái đó sao gọi là yếu thế được.
Lúc ấy cô sợ hãi thế nào chứ.
Hướng Giản Đan căm giận không thôi, “Mẹ đúng là mắt mù rồi! Vẫn luôn cảm thấy tên họ Yến kia đẹp trai, lịch sự, rất tốt! Đúng là thứ lòng lang dạ sói!”
Khương Vinh Diệu vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Bây giờ biết con rể tốt thế nào rồi chứ.”
Hướng Giản Đan không nhịn được, vừa khóc vừa cười.
“Lúc trước còn kén cá chọn canh với nó.” Khương Vinh Diệu lạnh lùng nói.
“Đúng là nên đưa ông vào đồn thêm mấy ngày.” Hướng Giản Đan chống nạnh, gấp đến nỗi trán đổ mồ hôi, “Ông ông ông cứ nói bậy bạ!”
Khương Uyển Phồn yên tâm, có bầu không khí này, tâm thế của hai người đều được khôi phục.
Trác Dụ đi vào, “Con sẽ bảo khách sạn làm chút cháo, bố, bố ăn trước lót dạ nhé.”
Khương Vinh Diệu “ôi” một tiếng, “Gây thêm phiền phức cho con rồi.”
“Lời này con không thích nghe.” Trác Dụ cười, “Người một nhà, chưa bao giờ là phiền phức của con.”
Lời này rất ấm lòng, nhìn biểu cảm đắc ý nho nhỏ của Khương Uyển Phồn kia kìa, như đang khoe khoang, nhìn đi, tầm nhìn của con rất tốt!
Khương Vinh Diệu vì chuyện của con gái mà đau lòng một lần, bây giờ thì đã cực kỳ yên tâm.
Ông thở dài: “Đồ con rùa kia lại bắt nạt con gái bố như vậy, đừng nói cái gì mà đều đã qua. Năm năm, mười năm, một trăm năm, bố làm quỷ cũng không cho qua chuyện này được! Bố còn hận mình không thể đá thêm hai phát!”
Trác Dụ hỏi: “Anh ta không đánh trả ạ?”
“Đánh trả.” Khương Vinh Diệu cũng rất bực, “Nhưng mà, bố cảm thấy nó cũng không phải thật sự muốn đánh trả, đẩy bố được hai cái là không chống cự nữa.”
“Anh ta cố ý.” Khương Uyển Phồn lạnh giọng.
Cố ý nằm yên để bị đánh, để anh ta có chứng cứ, muốn kiện Khương Vinh Diệu thì anh ta sẽ là bên đúng.
Thu xếp mọi thứ xong, lúc về nhà đã là rạng sáng 2 giờ rưỡi.
Khương Uyển Phồn đi tắm. Thỉnh thoảng Trác Dụ nhìn đồng hồ, tiếng nước tí tách trong phòng tắm vẫn giữ nguyên cả 20 phút.
Trác Dụ nhíu mày, gõ cửa, “Khương Khương?”
Không đáp lại.
Lòng anh căng thẳng, vặn vài cái cũng vặn không ra, nhấc chân định đá cửa.
Một tiếng “lạch cạch” nhỏ vang lên, khóa được mở ra.
Trác Dụ đẩy cửa, đã nhìn thấy Khương Uyển Phồn ngồi bên cạnh bồn tắm, vẻ mặt ngẩn ngơ.
“Sao vậy em?” Trác Dụ lo lắng, đi đến cạnh cô ngồi xổm xuống, lòng bàn tay bọc lấy hai tay cô.
Khương Uyển Phồn lắc đầu, “Em không sao, chỉ là có chút khó chịu.” Trác Dụ không cần hỏi, anh hiểu.
Người mình từng cảm mến thời thiếu niên, sao lại biến thành dáng vẻ đó.
“Anh ta ghen tị với em.” Trác Dụ một câu đã trúng đích, “Những thứ em có, anh ta đều không có, hơn nữa là vĩnh viễn không có được. Cái tên Yến Tu Thành này, hết sức tự phụ, nhưng cũng cực kỳ tự ti. Đã lệch tàu trên con đường này rồi, muốn về cũng không được. Người không còn đường rút lui, thường sẽ không từ thủ đoạn, lòng dạ cũng tàn nhẫn.”
Trác Dụ không hề hùa theo cảm xúc của cô như lửa cháy đổ thêm dầu, mà là giống như một cục băng, tiến vào từng bước một để hạ nhiệt thay cô, dẫn lối để cô khôi phục lý trí, “Em có hai lựa chọn, hoặc là, không thể trêu vào nên trốn đi, không giao thiệp với gã. Hoặc là, gặp khó vẫn lên, đừng sợ gã, nếu gã lại trêu vào em, cũng không cần phải khách sáo với gã.”
Giọng Khương Uyển Phồn yếu ớt, “Nhưng em không đánh lại anh ta.”
Trác Dụ cười cọ cọ mặt cô, “Anh giúp em đánh, đã quên ông xã em làm nghề gì rồi sao?”
“Vận động viên.” Khương Uyển Phồn ngoan ngoãn đáp, “Thể lực rất tốt, đánh nhau rất giỏi.”
Trác Dụ nhướng mày, “Thể lực rất tốt đó.”
Mắt Khương Uyển Phồn ngập hơi nước, “Cũng không phải quá tốt, lấy tiêu chuẩn đàn ông mạnh mẽ một đêm bảy lần thì ông chủ Trác vẫn còn phải nỗ lực.”
Trác Dụ: “…”
—
Khương Uyển Phồn đưa bố mẹ về Lâm Tước.
Ba người đã bàn nhau rồi, trước mặt bà nội sẽ ngậm miệng không nói về đoạn sóng gió này.
Sau khi đến Lâm Tước, Khương Uyển Phồn vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm.
Chiều hôm nay, cô xách hai túi hoa quả đến nhà Trương Cửu Hoa.
Căn phòng gạch đơn sơ, ngói vừa mới được vá lại, mới cũ đối lập rõ ràng, từ nhìn lại như một vết sẹo nông sâu không thống nhất. Trương Cửu Hoa ngồi trên ghế gấp nhỏ giặt đồ, ba đứa trẻ đang chơi đùa bên cạnh.
“Thím Cửu.” Khương Uyển Phồn gọi.
Trương Cửu Hoa ngẩn người, vội đứng dậy, đứng thẳng đến nỗi cử động cũng không dám, căng thẳng gọi: “Khương, Khương Khương à.”
Khương Uyển Phồn cũng không vòng vo, tự lấy một chiếc ghế tứ giác ra ngồi xuống, “Thím ngồi luôn đi.”
Trương Cửu Hoa thận trọng, mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng, nếp nhăn đầy trên khóe mắt, chỉ có ánh mắt là sáng tỏ.
Khương Uyển Phồn: “Cháu nghe bà nói, có một ông chủ ra giá cao tới mua đồ thêu.”
“Xin lỗi Khương Khương, thím, thím cũng không cố ý bỏ qua không bán cho cháu.” Người đàn bà chất phác vô cùng hổ thẹn, nước mắt cũng sắp chảy xuống dưới.
Khương uyển Phồn bình tĩnh nói: “Thím có thể sống cuộc sống tốt hơn, kiếm được nhiều tiền hơn thì cháu cũng vui. Còn nữa, đồ thêu của thím bán ở chỗ cháu, cháu cũng không thu một đồng nào, giao hết tiền cho thím.”
“Không không không, Khương Khương, thím không có ý đó.”
“Cháu biết.” Khương Uyển Phồn cắt vào trọng điểm: “Thím, ông chủ tới mua đồ thêu, có phải có ký hợp đồng với thím không?”
“Đúng vậy.”
Trương Cửu Hoa vào nhà đưa hợp đồng cho cô, “Chính là cái này.”
Khương Uyển Phồn nhìn sơ sơ một lần, trả tiền, sử dụng loại hiệp ước mấu chốt, quy định rất chặt chẽ, không thể chỉ trích được. Quả như lời của Yến Tu Thành, văn bản rõ ràng có quy định quyền sử dụng, điều đầu tiên là “dùng trong thương mại.”
“Lúc ký tên, thím có đọc hết không?” Khương Uyển Phồn nhíu mày.
“Quá nhiều, thím cũng không đọc được hết mặt chữ.” Trương Cửu Hoa khó xử nói.
Khương Uyển Phồn hừ lạnh trong lòng.
Sáu bảy trang hợp đồng mua bán, chặt chẽ thì chặt chẽ, nhưng cũng giấu ý đồ xấu. Đưa cái thứ này cho một người phụ nữ nông thôn không ra khỏi cửa ở làng miền núi hẻo lánh, hơn nữa điều lệ sử dụng trải dài hai trang giấy, đây là cái gì?
Đây là xấu xa.
Khương Uyển Phồn bình tĩnh kiềm chế, hỏi: “Thím này, nếu đồ thêu bọn họ bắt thím làm lại dùng ở chỗ khác, hơn nữa còn không đề cập là sáng tác của thím, thím nghĩ thế nào?”
“Hả?” Vẻ mặt bà hồ đồ mờ mịt, “Còn có thể dùng ở chỗ nào chứ, ôi, dù sao cũng cho thím tiền rồi, dùng thì cứ dùng.”
Khương Uyển Phồn mím môi, nhất thời không nói gì.
Đi ra, Trương Cửu Hoa lại gọi người lại, “Đúng rồi Khương Khương.”
“Dạ?”
“Ông chủ kia liên tục mua đồ của thím, còn mua rất nhiều đồ trong nhà, trả tiền rất hào phóng.”
Khương Uyển Phồn trở về nhà mình, bà nội đang đánh bài chữ ở nhà hàng xóm bên cạnh.
“Khương Khương về rồi đấy à?” Hàng xóm nhao nhao chào hỏi.
Khương Uyển Phồn đi qua, cười tủm tỉm nhìn trận chiến một lúc, rồi mới trở về nhà.
Chưa tới mười phút, bà Kỳ Sương gõ cửa, bưng cho cô một ly trà hoa lài, “Đây là trà mới của năm nay, tất cả đều là búp chè, bà chọn rất lâu đó.”
Khương Uyển Phồn đứng dậy nhận, “Bà không đánh bài nữa ạ?”
“Cái lão Vương keo kiệt bủn xỉn, lão giấu bài chặt quá, thật là không thú vị, không bao giờ gọi lão đến đánh nữa.” Bà liên tục oán giận, đếm tiền, “Mới thắng được 32 tệ 5 đồng.”
Khương Uyển Phồn cười.
Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu, “Bà, bà có thể giúp cháu một việc được không ạ?”
Sau vài ngày, Khương Uyển Phồn đang ở trong tiệm, Trác Dụ gọi điện thoại tới, nói buổi tối ăn cơm cùng nhau, Tạ Hựu Địch mời khách. Khương Uyển Phồn ngạc nhiên, “Cậu ta đi Quảng Châu về rồi à?”
“Đã về.” Trác Dụ lời ít ý nhiều, còn mang theo một người.”
Khương Uyển Phồn không nghi ngờ anh, trên đường đến nhà hàng, còn nhiều chuyện với Trác Dụ, “Anh có cảm thấy, tính cách của Tiểu Thư và Tạ Hựu Địch rất ăn nhịp không?”
“Sau đó quay một bộ phim hằng ngày của nam khôi hài và nữ khôi hài hay sao?”
“Oa! Anh hiểu nhiều ghê!”
Sắc mặt Trác Dụ bình thường không ngạc nhiên, “Hai người họ không có khả năng đâu.”
Bị phủ định nhanh như vậy, Khương Uyển Phồn có chút không vui, nhưng đến nhà ăn, sau khi nhìn thấy Tạ Hựu Địch, cô đã biết nguyên nhân.
Gần một tháng không gặp, nét mặt Tạ Hựu Địch tỏa sáng, bên cạnh còn có một cô gái đi chung.
Anh giới thiệu: “Đây là Trần Dao.”
Một bữa cơm, Tạ Hựu Địch đúng là bức tranh chân thật về người bạn trai tốt tuyệt thế, chăm sóc cô gái đó đến là tinh tế chu đáo, nói chuyện nhỏ nhẹ. Ngược lại Trác Dụ lại không quá nhiệt tình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Trên đường trở về, Khương Uyển Phồn nhẹ nhàng trêu chọc, “Ông chủ Trác, phong độ quý ông của anh đâu rồi?”
Trác Dụ đặt tay trên bánh lái, gõ liên tục, nghe vậy thì cười nhạt.
Khương Uyển Phồn như hiểu ra vài việc, chần chừ hỏi: “Tạ Hựu Địch có bạn gái, có phải anh ghen tị không?”
“…” Trác Dụ giải thích: “Trần Dao nhỏ hơn cậu ta một tuổi, cùng trường đại học, Tạ Hựu Địch đã theo đuổi cô ta rất lâu, dỗ dành tâng bốc rất lâu. Trần Dao câu cậu ấy, không cho câu trả lời rõ ràng, nhưng vẫn nhận hết mọi thứ cậu ta đưa. Ăn cơm xem phim mua quà, cô ta chưa từng từ chối Tạ Hựu Địch.”
Khương Uyển Phồn: “A?”
“Tạ Hựu Địch cho rằng cô ta đã đồng ý, nên vẫn luôn đặt mình ở vị trí bạn trai. Không bao lâu sau, cậu ta nhìn thấy Trần Dao hôn một nam sinh khác trong rừng cây nhỏ. Tạ Hựu Địch xông lên đánh cậu trai kia, Trần Dao nói, tôi cũng đâu đã đồng ý làm bạn gái anh. Sau đó, tên kia tuyên bố muốn báo cảnh sát, nhà họ Tạ phải đưa một số tiền, mới đè được chuyện này xuống.”
Không phải là Trác Dụ không có phong độ quý ông, mà là thuần túy không thích cô gái đó.
“Hai người đã không liên lạc nhiều năm, không biết sao lần này lại liên lạc với nhau.” Trác Dụ hừ nhẹ.
Khương Uyển Phồn không góp lời, cũng không muốn tùy tiện ôm ác ý với một cô gái. Cô trấn an: “Chuyện tình cảm ai mà nói rõ được, trước khi gặp anh, em còn định độc thân cả đời mà.”
Tâm trạng Trác Dụ tốt lên, anh nhướng mày, “Anh còn tưởng rằng em không thích anh.”
“Lúc mới bắt đầu không có cảm giác.”
“Khi nào mới có cảm giác?”
“Lúc anh đặt nguyên cả bộ suit*, em lấy số đo cho anh.” Khương Uyển Phồn nhớ lại nói: “Dáng người của anh thật sự rất tốt, eo nhỏ, nhưng lại rắn chắc, không có chút thịt thừa. Đường cong của eo mông rất xuôi, mặc quần tây rất đẹp, có khuôn nhưng lại không phải do luyện tập.”
*Gồm áo gile, quần tây và áo vest
Trác Dụ không nói năng gì.
Có phải nên cảm ơn lão Trác đã sinh cho anh một cái mông đẹp không đây?
Chuyện Khương Uyển Phồn nhờ bà nội rất nhanh đã có tin tức.
Điện thoại của bà Kỳ Sương đã quá cũ, ảnh chụp không được rõ, vì thế cố ý tìm Tiểu Lục, chụp thật rõ đồ đạc bà muốn.
“Hai tháng này, đồ thêu trấn trên bán đều ở đây, tổng cộng 24 bức, đều là do một ông chủ mua. Đây là hợp đồng thương mại, em giúp chị xem rồi, đều cùng một mẫu.”
“Đây là danh sách, số tiền, đánh số theo sản phẩm thêu tương ứng.”
Trên cơ bản là 800 đến 1500 là mua bán xong, số tiền không nhiều lắm, nhưng đối với một người phụ nữ nông thôn dựa vào lao động thủ công để kiếm chút tiền sinh hoạt phí mà nói, đã là một số tiền khổng lồ.
Khương Uyển Phồn nói với Tiểu Lục: “Cảm ơn em.”
Tiểu Lục siêu nhiệt tình, “Em vô cùng vui khi được làm mấy việc vặt vãnh cho chị! Phồn Phồn, khi nào chị về Lâm Tước thế, em sẽ học mấy động tác mới, đập đá trên ngực cũng sẽ biểu diễn và cải tiến, khi nào về sẽ biểu diễn cho chị xem *gào*!”
Khương Uyển Phồn buồn cười, “Được, làm việc chú ý an toàn nhé.”
Bà Kỳ Sương đeo kính viễn, quan sát cẩn thận như xem bài thi, “Đã gửi qua rồi phải không? Có làm theo trình tự không? Có đánh sai chữ không?”
Tiểu Lục: “Bà yên tâm ạ!”
Catalogue* mùa thu của “Triệu Lâm” không khó tìm, nó ở ngay trên trang web chính thức. Sau khi Khương Uyển Phồn truy cập vào, xem từng tờ một, không ngoài dự đoán, trong số tám bộ quần áo mẫu được trưng bày, có ba bộ có bản thiết kế giống như đồ thêu mà bà cô gửi qua.
*Catalogue: là một ấn phẩm quảng cáo nhằm giới thiệu sản phẩm, dịch vụ của công ty đến khách hàng.
Trang phục sẽ không đăng hết ngay trong một lần, đều phân ra từng nhóm theo giai đoạn. Đây mới chỉ là phần đã đăng lên, mấy bộ còn chưa công bố chắc chắn còn nhiều hơn.
Sáng sớm hôm sau, Khương Uyển Phồn một mình đến Triệu Lâm.
Thư ký làm việc công phải xử theo phép công, để cô chờ trong phòng tiếp khách.
Lâm Diên pha cà phê trong phòng, thuận tiên nghiên cứu xì gà vừa đến. Sau khi thư ký báo cáo, anh ta thảnh thơi nói: “Cứ nói là tôi chưa tới, bảo cô ta chờ.”
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, ấm áp rắc xuống đất, cửa sổ sát đất vuông vức to rộng, giống như một tấm phông nền hiệu ứng tự nhiên, Khương Uyển Phồn đứng trước cửa sổ, bóng dáng yểu điệu nhỏ nhắn, không cần nhìn mặt đã có thể giữ ánh nhìn của người khác tạm dừng nơi cô.
Đồng nghiệp nhỏ giọng: “Cái đó, hình như là người yêu của tổng giám đốc Dụ.”
“A, phải vậy không?”
“Lần trước đi dạo phố, em ngẫu nhiên gặp được hai vợ chồng họ, cô ấy kéo tay tổng giám đốc Dụ trông rất đẹp đôi.”
Trác Dụ đã rời khỏi non nửa năm, nhưng cảm giác tồn tại vẫn không giảm đi, fans nam nữ vẫn nhiều như cũ.
Khương Uyển Phồn chưa chờ được Lâm Diên, nhưng lại chờ được rất nhiều người “lơ đễnh” tới vây xem. Đi vào đưa cà phê, đưa nước trái cây, đưa đồ ngọt.
Cuối cùng Lâm Diên cũng lộ diện: “A, chị dâu, khách quý nha, để chị chờ lâu ngại quá.”
Khương Uyển Phồn xoay người, làm như không thấy cái vươn tay của anh ta, nói thẳng: “Những việc Yến Tu Thành làm, chắc cậu đã biết.”
Cô đưa hết đống đồ thêu đã đánh dấu, cùng với quần áo mùa thu mới của Triệu Lâm lên mặt bàn, “Tổng giám đốc Lâm, ai cũng muốn đi lối tắt, nhưng cũng phải có điểm mấu chốt cơ bản. Cậu mở công ty, không phải việc làm ăn chỉ một hai ngày là giải thể.”
Ánh mắt Lâm Diên rơi xuống những trang giấy kia, ngay sau đó nhẹ nhàng nâng lên, “A, chị dâu là tới tìm em hỏi tội.” Giọng điệu của anh ta cực kỳ khinh thường, “Cô muốn nói gì tôi đã biết rồi, cô cho tôi xem mấy thứ này, nói thật, một chút cũng không dùng được. Hợp đồng đã ký giấy trắng mực đen, dù cô có kiện tôi lên tòa cũng không lập án được.”
Khương Uyển Phồn: “Mấy người kia là ai cậu không rõ hả? Làm một chồng hợp đồng dày cộp này là đang cố ý.”
“Ép ai? Bắt ai? Chữ ký này chẳng lẽ là bắt chước để ký?” Lâm Diên không hề kiêng kị, ngược lại còn tận tình khuyên nhủ mà khuyên ngược lại cô: “Chị dâu, anh tôi có phải cũng rất thích phẩm chất nhiệt tình này của chị không?”
“Lúc hạng mục “Tô Chi” được hội đồng quản trị thông qua, anh tôi còn đang ở vị trí cao cấp, cũng giơ phiếu tán thành, rồi mới từ chức. Lùi một bước mà nói, cho dù cô làm ra chút sóng gió nào, chẳng lẽ anh ấy có thể không ướt người sao?” Lâm Diên cười đến là vô hại, có lòng tốt nhắc nhở, “Về tình về lý, chị dâu, chị nên cẩn thận suy nghĩ chút chứ?”
Khương Uyển Phồn như bị giội một gáo nước, nhất thời mất tiếng.
Lâm Diên cười rồi đến gần sóng vai với cô, còn “thiện chí” duỗi tay ôm vai cô.
Khương Uyển Phòn nhanh chóng né sang bên trái, hạ giọng trách cứ: “Cậu tôn trọng tôi một chút!”
“Tôi có chỗ nào không tôn trọng chị à?” Ai thấy? Có camera không? Có ghi âm không?” Lâm Diên bĩu môi buông tay, “Theo lý do trốn tránh vừa rồi, có phải tôi có thể kiện chị tội phỉ bánh không nhỉ? … A, đừng căng thẳng chứ chị dâu, em nói giỡn thôi, người một nhà cả, sao em có thể làm như vậy, vậy cũng quá bất nghĩa rồi.”
Khương Uyển Phồn hối hận vì đã tới đây.
Dù biết Lâm Diên nói không đâu vào đâu, nhưng lại không đoán được là đến mức như vậy.
Cô cất bước định đi.
Lâm Diên lại gọi cô lại: “Chuyện giữa chị và Yến Tu Thành, em cũng biết gần hết. Hai người cùng trường đại học cùng chuyên ngành, bây giờ anh ta lại phát triển tốt hơn chị quá nhiều. Truyền thừa văn hóa, viên ngọc của nền văn minh mất đi, người thừa kế thế hệ mới được sinh ra, không phải em nói chứ, Yến Tu Thành tạo cho chính anh ta một xu thế mới rất nhanh. Anh ta có mọi điều kiện mà công chúng thích thấy thích nghe, có thể chấp nhận được. Sinh ra trong khốn khó, thay đổi số mệnh, sống hết sức mình, vẻ ngoài cũng lịch sự đẹp trai, mấy sản phẩm thiết kế ngoài internet đều được bán chạy.”
Lâm Diên tặc lưỡi hai tiếng, thật tâm thật bụng mà cảm thán.
“À đúng rồi, còn có một chuyện.” Lâm Diên nói: “Yến Tu Thành sắp tham gia một cuộc thi văn hóa truyền thống thế giới gì gì đó, chị cũng trong giới đó, chắc cũng biết nhỉ. Tiêu chuẩn, địa vị của cuộc thi này cũng không bình thường, anh ta chắc chắn sẽ lấy được giải. Đúng dịp có thể dùng để dát vàng, cũng có ích với doanh số tiếp theo của “Triệu Lâm”.”
Bề ngoài, Lâm Diên chỉ là có ý tốt nói cho cô biết, thực ra là có ý muốn chế nhạo.
Khi đi ra khỏi tòa cao ốc, Khương Uyển Phồn bị ánh nắng chiếu vào không mở được mắt.
Cô đứng tại chỗ một lúc, nhắm chặt mắt, cảm giác đau đớn suýt chút nữa khiến cô đứng không vững.
So về độ khó nghe trong lời nói, Yến Tu Thành cũng đã từng nói rất nhiều, nhưng Khương Uyển Phồn lại không quan tâm, thậm chí cảm thấy Yến Tu Thành đáng thương. Thiếu cái gì, sẽ muốn khoe cái đó, từ hai bàn tay trắng đến lúc công thành danh toại, cũng không giấu được nội tâm thế nhân đã biết.
Nhưng hiện giờ, cô cảm nhận mình đã bừng tỉnh sâu sắc.
Một người ngoài không hề liên quan, cũng có thể xoi mói cuộc sống cả hai bên, trong mắt bọn họ, Yến Tu Thành chắc chắn đang thành công. Nghĩ từ góc độ này, đây cũng là cái Yến Tu Thành theo đuổi.
Nhưng, dựa vào đâu?
Khương Uyển Phồn mở mắt, vành mắt đỏ ửng, sau một hồi lâu, mới chậm rãi thích ứng với cường độ ánh sáng này.
Trở lại Giản Yên.
Trác Dụ đang đứng trước quầy lễ tân nói chuyện gì đó với Lữ Lữ, thấy cô đi vào, Lữ Lữ chào hỏi trước, “Ôi, chị Uyển Phồn, sao chị lại không lái xe về?” Lữ Lữ nhớ rõ, lúc ra ngoài cô có lái xe.
Khương Uyển Phồn lập tức đi tới, không nói hai lời, cầm lấy nước khoáng trong tay Trác Dụ, ngửa đầu uống hết trong một hơi.
Đáy bình đập thật mạnh lên bàn, âm thanh nghẹt thở như đoạn mở đầu của bão tố mùa hè.
Lữ Lữ kinh ngạc đến ngây người, “Cô, cô giáo.”
Đôi mắt Khương Uyển Phồn trong sáng rõ ràng, “Đơn đặt hàng và công việc của tháng sau chuyển lên trước, để lại thời gian nửa tháng cho chị, bắt đầu từ hôm nay, cửa hàng không nhận đơn hàng gấp nữa.”
Lữ Lữ ngẩn ra, “Vì, vì sao ạ?”
Khương Uyển Phồn gập ngón tay, đốt ngón tay hơi gõ lên mặt bàn, giọng điệu bình tĩnh mà chắc chắn ––––
“Chị muốn tham gia cuộc thi, chị muốn cạnh tranh với Yến Tu Thành, chị sẽ không để gã đó lấy được hạng nhất.”