Chương 65

Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chịu đựng được qua mùa đông giá rét, là mùa xuân đang chào đón.

Khương Uyển Phồn ở lại nước Ý lâu hơn so với kế hoạch dự tính.

Công việc diễn ra tốt đẹp, trong ba tháng làm việc tại đây, cô đã thể hiện hết những tinh hoa trong văn hóa truyền thống Trung Quốc và nghệ thuật thêu. Ban đầu cô đến đây để học tập là chủ yếu, không ngờ cuối cùng bản thân lại trở thành cô giáo dạy học.

Người phụ trách nhãn hàng thậm chí còn đưa ra lời mời, mong cô đến đây làm việc.

Khi cô kể chuyện này với Trác Dụ, anh hỏi: “Vậy em trả lời thế nào?”

Khương Uyển Phồn: “Đợi người ta ra giá thôi.”

Trác Dụ tức giận đến bật cười, “Nếu họ đưa ra mức lương cao, thì em sẽ đồng ý à?”

“Thì đúng vậy mà, em sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, mang về nước nuôi anh.”

“Anh dễ nuôi lắm, cơm gạo bánh bao là được rồi, không cần em vất vả kiếm tiền như vậy.”

Khương Uyển Phồn mỉm cười, trong màn hình độ phân giải bình thường, cô trông giống như một mỹ nhân với đường nét hài hòa không thể lu mờ trên điểm ảnh pixel thấp, độ mờ vừa phải đó lại khiến cho ánh mắt của Trác Dụ hơi trầm xuống.

Một tuần sau, công việc bên Ý kết thúc.

Khương Uyển Phồn bàn giao bản vẽ thiết kế ưng ý nhất. Đợi sau khi phần hậu kỳ hoàn thành, thiết kế của cô sẽ xuất hiện trong bộ sưu tập mùa hè mới nhất của Viss với tư cách là nhà đồng thiết kế.

Trước ngày bay một ngày, cô gửi thông tin chuyến bay cho Trác Dụ.

Trác Dụ trả lời lại một chữ, “Được.”

Buổi tối lúc cô thu dọn hành lý với Lữ Lữ, Lữ Lữ hỏi: “Anh rể sẽ đến đón sao ạ?”

“Chị không hỏi.” Khương Uyển Phồn đè chặt vali xuống, cũng không biết tại sao mà khi trở về lại nhiều đồ như vậy.

Lữ Lữ gật đầu, “Gọi xe về cũng tiện.”

Chuyến bay cất cánh vào buổi chiều theo giờ địa phương, bọn họ đến sân bay sớm hơn giờ bay hai tiếng.

Chờ đến khi có thông báo từ loa phát thanh thì xếp hàng đến cửa kiểm tra an ninh.

Chuyến bay này hành khách rất đông nên phải xếp hàng đợi cả một hàng dài.

Sau khi được đi qua, Khương Uyển Phồn đẩy hai vali vừa đi về phía thang cuốn vừa trò chuyện với Lữ Lữ.

Sắp đến nơi, bả vai của cô đột nhiên chùng xuống.

Khương Uyển Phồn quay lại theo bản năng, cô cực kỳ sửng sốt.

Lữ Lữ che miệng hét lớn: “A!! Anh rể!!”

Trác Dụ mặc áo len màu xám nhạt, chiếc khăn cashmere có hoa văn sẫm màu tôn lên dáng người cao ráo đẹp trai của anh, không hề thua kém đường nét khuôn mặt lập thể của đàn ông Âu Mỹ.

Khương Uyển Phồn đưa tay lên dụi mắt để xác nhận là mình không nhìn nhầm, đầu lưỡi cô như bị dính hồ, “Sao, sao anh lại ở đây?”

Một tay Trác Dụ nắm chặt lấy tay cô, cảm giác ấm nóng chân thực cho cô đáp án thực tế.

Không phải ảo giác, anh thật sự đang đứng ở trước mặt cô.

“Em quên trước khi em đi, anh đã nói gì rồi à?”

Khương Uyển Phồn nhớ ra rồi, khi đó anh nói: “Khi em trở về, người đầu tiên em nhìn thấy sẽ là anh.”

Không phải tiếp viên mặt đất, không phải nữ tiếp viên hàng không, không phải hàng khách khác.

Chắc chắn sẽ là anh.

Trác Dụ nhéo một ngón tay của cô, “Anh không lừa em, đúng không nào?”

Tôi thậm chí không buồn chờ đợi,

Trực tiếp đi đến bên cạnh em.

Việc đầu tiên sau khi về nước, hai người đã rất ăn ý với nhau.

Câu chuyện bắt đầu từ tấm ván cửa, lưng Khương Uyển Phồn tựa vào cánh cửa, chân cô lơ lửng trong không trung. Cũng may là không có hàng xóm, nếu không động tĩnh này sẽ khiến bọn họ xấu hổ đến chết mất. Cả một đường đi dường như trở thành phòng tân hôn, những nơi có thể sử dụng đều không để phí. Cửa, ghế sofa, sàn nhà, thậm chí cả khi uống nước, cũng có thể ở phòng bếp tận tình đưa đẩy.

Giường trở thành thứ vô dụng nhất.

Bàn tay vừa to lại vừa nóng của Trác Dụ vuốt v3 dọc người cô từ dưới lên trên, đến cái eo nhỏ nhắn, trên nữa là nơi căng tròn mềm mại. Anh đã gấp đến độ mất khống chế, nhưng lý trí vẫn nhắc anh phải làm xong tất cả các biện pháp an toàn.

Giọt mồ hôi đọng lại trên trán, chóp mũi anh.

Dáng vẻ gấp gáp cúi đầu vội vàng xé bao cao su, thực sự vô cùng nam tính.

Khương Uyển Phồn trêu chọc anh, “Anh có được hay không thế ông chủ Trác.”

Hai mắt Trác Dụ đỏ bừng nhuốm màu dục v0ng.

Anh vứt đồ trong tay xuống đất, nắm mắt cá chân của cô kéo cô về phía mình rồi đè lên trên người cô.

“Em có chịu được không, hửm?” Trác Dụ hỏi.

Khương Uyển Phồn nuốt nước bọt “Ực” một cái, hành động của anh đã chứng minh tất cả.

Vì một lần tranh chấp hơn thua này mà cổ họng cô đau mấy ngày.

Lúc đến khoa mắt tái khám, bác sĩ còn dặn dò: “Thời tiết chuyển mùa dễ bị cảm, uống nhiều nước một chút, giọng khàn thành ra như vậy rồi.

Khương Uyển Phồn cảm giác bản thân như đang ngồi trên bàn chông, Trác Dụ ở bên cạnh thì lên tiếng đồng ý: “Chắc chắn, chắc chắn rồi ạ.”

Chắc cái gì mà chắc, anh rõ ràng là con sói đuôi lớn.

……

Các thương hiệu quốc tế ngày càng chú ý đến thị trường Trung Quốc, một số du nhập vào coi như cho đủ số lượng, một số khác thì chiếu lệ để phục vụ cho có, cũng có những nhãn hàng thực sự nghiêm túc tạo ra sản phẩm. Lần này Viss cực kỳ có thành ý, hợp tác, tuyên truyền, kênh tiếp thị, quảng cáo, đều rất chu đáo. Trong đó, bộ sưu tập mùa hè được ra mắt trước thời gian diễn ra liên hoan phim Hoa Tinh, khi Thịnh Lê Thư mặc lễ phục dẫn trên sân khấu đã leo lên thẳng vị trí đầu trên bảng hot search.

Phong thái của người nổi tiếng lễ độ tao nhã, cực kỳ có sức sống, không nghi ngờ khi khí chất này càng tôn lên vẻ đẹp của bộ lễ phục. Sau đó, Viss đã chính thức công bố nhà đồng thiết kế sản phẩm mùa này.

Khương Uyển Phồn trở nên nổi tiếng.

Ngày càng có nhiều nhà tổ chức gửi lời mời đến cô, bao gồm một số bữa tối thời trang tiêu chuẩn cao và thẩm mỹ viện dành cho người nổi tiếng. Khương Uyển Phồn thực sự không thể từ chối được nên cô đã chọn một nơi gần nhà.

Ai có thể ngờ được, địa điểm tổ chức sự kiện bị thay đổi, chuyển thành Bắc Kinh. Cô thật sự bị sốc, hỏi Thịnh Lê Thư: “Người trong giới giải trí các cậu đều hành động theo suy nghĩ như vậy sao?”

Thịnh Lê Thư nói: "Nhà thiết kế lớn Khương ghé qua, chắc chắn phải như rồng đến nhà tôm rồi.”

“Phong cách và khí chất của cậu càng ngày càng giống Tạ Hữu Địch rồi đấy.” Không ai nghiêm túc hết.

Trác Dụ ở câu lạc bộ bận rộn không thể rời đi được, Khương Uyển Phồn dẫn theo một học trò nhỏ tuổi nhất ở trong tiệm đi theo tham gia hoạt động. Học trò nhỏ không dám tin, “Cô thật sự dẫn em đi theo sao ạ.”

“Ừm.” Khương Uyển Phồn vẫn luôn bình tĩnh, “Em đi theo sát chị là được.”

Bản thân cô dường như vẫn luôn nỗ lực thực hành theo chữ “Kế thừa” này, để những mầm chồi non trong ngành có cơ hội mở mang kiến thức đến những ngọn núi cao hơn, đi trên con đường dài hơn, đến những bầu trời rộng lớn bao la hơn.

Cũng chính tại địa điểm tổ chức sự kiện, Khương Uyển Phồn gặp lại Yến Tu Thành một lần nữa.

Sau cuộc thi năm ngoái, cô cũng liên tục nghe được một vài tin tức.

Những lời bàn tán nghi ngờ Yến Tu Thành chưa bao giờ lắng xuống, scandal liên quan đến thiết kế trang phục “Triệu Lâm” vẫn chưa dừng lại. Hai người bọn họ mỗi người từng đưa ra những lời thanh minh, sử dụng các biện pháp pháp lý để xử lý nghiêm khắc những lời đồn đại. Sau đó thì sóng gió cũng dần lắng xuống, nhưng danh tiếng của Yến Tu Thành đã bị giảm đi rất nhiều.

Từ ngành nghề thêu thùa chen chúc vào ngành giải trí, về cơ bản chẳng khác gì nồi vuông úp vung tròn. Những người trong sạch như anh ta thường được thiết lập không chịu nổi một đòn. Thịnh Lê Thư từng nói với cô, Yến Tu Thành bị hủy hợp đồng, mấy bên đối tác cũng dừng mọi kế hoạch lại, từng bước đều khó khăn.

Khi vô tình gặp được người quản lý cũ của anh ta, đối phương ở trên bàn rượu không hề có chút khiêng nể nào, chửi thẳng anh ta xui xẻo.

Yến Tu Thành lùng sục các mối quan hệ khắp nơi, cố gắng hết sức để xoay chuyển tình thế một lần nữa.

Trong bữa tiệc nhộn nhịp, Khương Uyển Phồn nhìn thấy anh ta ở giữa đám đông. Tay cầm ly rượu, hơi cúi người, nở nụ cười nịnh nọt mời rượu một giám đốc công ty nào đó. Phong độ của người tri thức lạnh lùng ngay thẳng, trong sạch trên người anh ta nay đã không còn nữa.

Một tấc vuông không gian, mà như cách nhau cả khoảng núi trời.

Chắc là do cảm nhận được có người nhìn mình, Yến Tu Thành quay đầu qua một chút.

Lúc ánh mắt chạm nhau, nụ cười trên môi anh ta thu lại, ánh mắt cố chấp không hề rời đi.

Đến tận bây giờ, anh ta vẫn còn coi cô như đối thủ.

Khương Uyển Phồn chỉ cảm thấy buồn cười, thắng cô thì có ích lợi gì đâu. Sống một cuộc đời không thẹn với lương tâm, là thứ mà cả đời này ta thiếu sót, đây đã là sự trừng phạt lớn nhất rồi.

Sau khi Khương Uyển Phồn từ Bắc Kinh trở về, cô đã đến thẳng câu lạc bộ của Trác Dụ.

Trác Dụ đang ở sân trượt tuyết, kiên nhẫn dạy một người bạn nhỏ.

Hơi lạnh từ điều hòa ập vào mặt làm dịu đi cái nóng đầu hè, nhưng bầu không khí sôi động hướng về điều tích cực vẫn luôn tràn đầy như vậy.

Khương Uyển Phồn nhìn Trác Dụ, cảm giác vững chắc đó khiến cho cô cảm thấy rất yên tâm.

……

Vào tiết xử thử*, Lâm Tước có một cơn mưa đổ xuống.

*处暑节气: Tiết xử thử (vào khoảng 22, 23, 24 tháng 8)。

Trong thành phố nhiệt độ cao không hạ, ở thị trấn nhỏ đã bắt đầu phải mặc áo khoác mỏng rồi.

Ngay cả bà cụ cũng không nhịn được suy nghĩ nhiều, lặng lẽ kéo Trác Dụ qua một bên hỏi: “Cháu rể, có phải hai đứa cháu lại thất nghiệp rồi không? Sao mà chạy về nhà bà già thế này?”

Trác Dụ cực kỳ vui mừng, “Bà nội, bọn họ sống nhờ vào tiền dành dụm rồi, bà có tức giận không?”

“Nếu mà sống nhờ vào tiền mừng lâu quá thì vẫn sẽ tức giận đấy.” Kỳ Sương cảm thấy có chút không tin được, lại hỏi: “Lần này hai đứa định ở lại bao lâu? Bà đi dự trữ một ít gạo.”

Trác Dụ đỡ bà Kỳ Sương, “Lần này về đây là vì cùng Khương Khương đi làm việc.”

Lại còn là không phải là một việc nhỏ.

Khương Uyển Phồn đã có kế hoạch từ hai năm trước.

Vị trí địa lý của Lâm Tước là ở phía Tây, không nhiều người biết về nơi này, nhưng thực ra đồ thêu thùa ở đây lại rất nhiều. Không chỉ mỗi Lâm Tước, mà mấy trấn ở xung quanh như La Vân, Giang Kỳ, Trần Thủy đều ở trong tình huống tương tự.

Cô nghĩ, nếu như có thể đặt ra một điểm rồi xâu chuỗi những nguồn lực này lại với nhau, chắc chắn có thể tạo ra một hiệu quả bất ngờ.

Sau khi Trác Dụ lắng nghe những lời cô nói thì rất ủng hộ.

“Đáng lẽ em nên nói với anh sớm hơn.” Anh hơi phàn nàn.

Khương Uyển Phồn gãi đầu, “Vì khá là rườm rà.”

“Chuyện nào phức tạp rắc rối thì giao cho anh.” Trác Dụ nói: “Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn làm.”

Trác Dụ quyết đoán nghiêm nghị, rất nhanh anh đã kết nối được với chính quyền địa phương, mở rộng quan hệ giao thương, đăng ký sổ sách kế toán và các thủ tục liên quan đã được hoàn thiện.

Khương Uyển Phồn rất thích mùa hè.

Mùa tượng trưng cho sự hy vọng, sinh sôi nảy nở.

Cũng vào mùa hè này, một thế giới mới đã mở ra với cô, mở khóa một nhân vật mới.

“Trung tâm văn hóa tái tạo việc làm thêu thùa Lâm Tước” đã ra đời.

Ai có sản phẩm thêu đều có thể gửi đến đây. Tích hợp tài nguyên, kênh phân phối, tuyên truyền với những nơi khác, tài khoản rõ ràng, cùng với kiểm tra pháp lý đáng tin cậy.

Trừ đi các khoản chi phí kinh doanh không thể thiếu, thì toàn bộ doanh thu đều từ sản phẩm cá nhân tự mình bán ra, Khương Uyển Phồn không thu thêm bất kỳ hoàn phí hoa hồng nào.

Cô rất ít khi sử dụng Weibo cá nhân, nhưng lần này, hiếm khi cô đăng bài tuyên truyền.

Thịnh Lê Thư việc nhân đức không nhường ai, cực kỳ có nghĩa khí chia sẻ bài đăng của cô.

Trong tuần đầu tiên thành lập trung tâm văn hóa, đã có hơn mười ông chủ thuộc mọi tầng lớp xã hội đến thị sát trung tâm. Lô tranh đầu tiên đã không đủ để cung cấp, có mấy bức tranh côn trùng, chim mà cỡ lớn một chút, thậm chí còn được nhiều người đấu giá.

Các bà nhận được tiền thì cười toe toét, số tiền này gấp năm, sáu lần so với khi bọn họ tự mình bán.

Chuyện tốt đồn xa, Khương Uyển Phồn trở thành bảo bối của trấn Lâm Tước.

Ban đầu Hướng Giản Đan vẫn có chút để bụng, bà chưa quên những lời bàn tán người khác nói về con gái của mình lúc trước. Khương Uyển Phồn phải an ủi mẹ mình ngược lại: “Đầu đường cuối ngõ, hàng xóm láng giềng ở giữa, ở một nơi lớn như vậy, chỉ vì một sợi chỉ mọi người cũng có thể cãi nhau từ sáng đến tối, nhưng để nói suy nghĩ của họ có xấu hay không, thì cũng không đến nỗi vậy, Mẹ cứ coi như lấy đức báo oán đi, tạo phúc một phương, sau này mua vé số trúng năm triệu tệ.”

Hướng Giản Đan lầm bầm, “Năm triệu tệ thì có là cái gì, nói xấu con, cho mẹ năm mươi triệu tệ mẹ cũng không làm.”

Khương Vinh Diệu ở bên cạnh chơi Anipop hầm hừ: “Cũng đâu phải là bà không có.”

Hương Giản Đan trợn mắt, “Những món đồ ông sưu tầm kia, tất cả đều là chi phiếu khống, cũng không thấy ông bán được mấy đồng tiền cho tôi.”

“Đó là bảo vật vô giá!” Lão Khương sốt sắng nói.

Danh tiếng của trung tâm văn hóa thêu thùa Lâm Tước càng ngày càng lan rộng, không chỉ thúc đẩy văn hóa thêu mà còn thu hút nhiều người đến Lâm Tước du lịch. Thị trấn nhỏ được ưu thích hơn ở chỗ phong cảnh hợp lòng người hơn, các đặc điểm chất phác mộc mạc của Miêu Tộc khiến người ta ngạc nhiên thích thú.

Những cô gái trẻ đến đây thăm thú mặc những bộ trang phục của người Miêu, xách giỏ tre, với phông nền thiên nhiên là cảnh núi sông, khả năng chụp được ảnh đẹp cực kỳ cao.

Vào một ngày mùa thu tháng mười, một tạp chí truyền thông quốc gia liên hệ với Khương Uyển Phồn, muốn đến để làm quảng cáo.

Mặc dù Khương Uyển Phồn không muốn xuất hiện trên ống kính cho lắm, nhưng đây cũng là cơ hội ngàn năm có một, nên cô cũng rất vui vẻ.

Toàn bộ chương trình thu thập thông tin chia làm hai phần, một là quay lại cảnh đẹp văn hóa con người ở Lâm Tước, hai là một cuộc phỏng vấn đơn giản với một mình Khương Uyển Phồn. Sau khi hậu kỳ biên tập chỉnh sửa sẽ được một bộ phim tài liệu dài bốn mươi phút, và chọn một ngày để đăng lên.

Toàn bộ quay mất ba ngày rưỡi.

Nửa này cuối cùng là buổi phỏng vấn, Trác Dụ đưa Khương Uyển Phồn đến.

Địa điểm được chọn là phòng tiếp khách của trung tâm văn hóa thêu thùa. Trác Dụ đứng ở khá xa không nghe rõ nội dung, nhưng tư thế của Khương Uyển Phồn thả lỏng, thoải mái vui vẻ, cả người cô như tỏa ánh sáng rực rỡ.

Buổi phỏng vấn kéo dài được khoảng nửa tiếng thì Khương Uyển Phồn bỗng chỉ về phía Trác Dụ, phóng viên và những người khác đều quay đầu nhìn lại.

Trác Dụ đột nhiên trở thành tâm điểm, anh cũng không rõ là tại sao.

Sau khi anh nở nụ cười thân thiện với mọi người thì mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường.

Sau khi ghi hình kết thúc, Trác Dụ không nhịn được tò mò hỏi: “Lúc đó tại sao mọi người đều nhìn anh thế?”

“Bọn họ hỏi người yêu của em nghề gì, thì em chỉ anh rồi hỏi, các anh cảm thấy anh ấy giống như sẽ làm nghề gì?” Khương Uyển Phồn chớp chớp mắt, “Anh đoán xem bọn họ nói thế nào?”

Trác Dụ ra điều suy nghĩ, “Dựa vào khuôn mặt này kiếm cơm?”

Khương Uyển Phồn bật cười, “Đồ tự luyến!”

Trở lại chuyện chính.

“Nghiếp ảnh gia đã từng xem video quảng cáo của thế vận hội mùa đông nên nhận ra hai chúng ta, em cảm giác như anh ta có vẻ là người hâm mộ của anh, lại còn biết anh họ Trác.” Khương Uyển Phồn nhíu mày, “Anh ta còn rất khách khí, gọi em là bà Trác nữa đấy.”

“Bây giờ em nổi tiếng hơn anh. Sau này khi anh tự giới thiệu bản thân, anh sẽ nói, sẽ nói…” Trác Dụ cười một tiếng, “Xin chào mọi người, tôi là chồng của Khương Uyển Phồn, ông Khương.”

Khương Dặc ở bên cạnh nghe cách nói buồn nôn đó thì nói: “Trời ơi là ơi! Hai người chú ý đang ở đâu giùm cái.”

Động tác của hai người đồng loại, trừng mắt nhìn cậu.

Khương Dặc tự giác ngậm miệng, cầm cành cây vẽ vòng tròn trên đất.

Bà Trác.

Ông Khương.

Được được được, vợ chồng hai người nói gì cũng đúng.

Nhấn Mở Bình Luận