Con Gái Nhà Nông
Editor: ChieuNinh
Ngày trôi qua nhanh, chỉ chớp mắt lại đến tháng chạp, vào mùng một tháng chạp, nhị tẩu Tống thị sinh một tiểu tử, làm Đinh thị mừng rỡ gặp người thì nói nhà mình là địa phương vượng tử. Nhìn xem, không chỉ có chính mình sinh ba tiểu tử, cho dù là nhi tức của mình cũng hết người này tới người khác đều sinh tiểu tử. Dương khí sung túc!
Mã thị nhìn Đinh thị thì sẽ tức giận, cố tình nhi tức của bà không tốt, sinh một nha đầu lừa đảo, mà hôn sự Vương Chi Nhi cũng là cao không thành thấp không phải. Còn Triệu Thư Lâm bên kia thì chỉ có thể nhìn chứ không hơn, Mã thị còn muốn đến sống chết bám vào, nhưng mà Triệu Thư Lâm người ta cũng không phải dễ chọc, căn bản không để cho bà thực hiện được.
Bà lại chuyển đầu sang Tống Trường Khanh, vì sao vẫn là hai người kia? Bởi vì bà ta cũng chỉ nhận biết có hai thiếu gia này là người nhà có tiền. Đương nhiên còn có Triệu Minh Vũ, chẳng qua người ta ở cách xa, Vương Chi Nhi lại bị dọa. Tống Trường Khanh há lại dễ bị bắt nạt sao? Còn có một lần đi cùng điếm tiểu nhị qua đây, trực tiếp để cho hắn quăng Mã thị ngã chổng vó, lớn tiếng kêu khóc. Biện pháp Tống Trường Khanh áp dụng là đơn giản thô bạo, ngược lại cũng có hiệu quả, hiện tại Mã thị thấy Tống Trường Khanh thì trốn tránh đi, càng không cần phải nói mang theo Vương Chi Nhi đến hiến ân cần.
Hai vị này không được, bà ta lại đánh chủ ý tới trên người Nhị Nữu, đương nhiên bản thân Nhị Nữu thì bà ta không thấy được, vì thế thì nói với Vương Mai Hoa. Chỉ là Vương Mai Hoa cũng không phải tốt lành gì, ban đầu là không để ý tới, sau đó Mã thị lại vỗ mông ngựa tốt, Vương Mai Hoa lại đạt thành hiệp nghị gì đó với bà ta. Sau đó đi tìm Nhị Nữu, chẳng qua Nhị Nữu căn bản là mặc kệ, còn kêu Vương Mai Hoa đừng trộn vào, bằng không sẽ không nhận thức bà ta nữa.
Vương Mai Hoa không có cách nào, chỉ có thể trốn tránh Mã thị, cho nên ngược lại hôn sự Vương Chi Nhi cứ tiếp tục kéo dài. Mã thị gấp không có cách nào, sau đó lại tìm được Nhị nãi nãi, bởi vì nghe nói Nhị nãi nãi có phương pháp, có thể đưa nữ oa tử tới cho Trần phủ. Không phải bà ta đang muốn đưa cháu gái tới cho Trần phủ sao? Thêm một người cũng không tính vấn đề khó khăn đi.
Nhưng mà Vương Chi Nhi lại chết sống không đồng ý, nói là nếu đưa nàng tới cho Trần phủ làm nha hoàn, còn không bằng hiện tại nàng đi chết. Mấy năm trước Vương Chi Nhi cũng nghe nói chuyện của Đào Hoa cô cô, bản thân nàng rất tiếc mệnh, cũng không muốn sẽ chết nhỏ như vậy.
Mã thị là đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, Nhị nãi nãi chờ không kiên nhẫn, cuối cùng vốn không có thèm để ý bà ta, trực tiếp đưa cháu gái mình đi vào. Mã thị thì hối hận cũng không còn kịp rồi.
Dù sao là rất nhiều chuyện phiền lòng, chuyện không như ý!
So sánh với chi thứ hai bên kia, cả nhà Vương Phúc Nhi trôi qua rất thuận lợi, bên đại tỷ được tin tức là ăn ngon ngủ tốt, lại còn béo lên một vòng. A di thì mỗi khi có lễ tiết là tặng đồ qua đây, mỗi lần còn để cho Khương Điền đưa tới. Mặc kệ nói sao, Khương Điền này cũng là nữ tế tiêu chuẩn của Thích thị và Vương Đồng Tỏa. Vương Hoa Nhi mỗi lần chờ Khương Điền tới, đều trốn tránh vào phòng, Vương Phúc Nhi cũng trêu ghẹo bọn họ, khiến cho bọn họ xấu hổ đầy mặt.
Vương Tiểu Bảo ở trấn trên đọc sách rất vui sướng, quen biết không ít bạn cùng trường. Hơn nữa miệng nó ngọt, người lại nhỏ nhất, mọi người đều nhường nó, nó ở tư thục thật tình hỗn không tệ.
Mùa đông ngày lạnh, gà cũng không đẻ trứng, tiễn bước một lần trứng gà muối cuối cùng cho Vương lão bản, trong nhà mà bắt đầu tổng vệ sinh. Bởi vì là một cái tết cuối cùng của Vương Hoa Nhi trôi qua ở nhà, cho nên mọi người đều rất coi trọng. Vương Phúc Nhi dùng bạc của mình mua cho mọi người mỗi người một bộ quần áo da lông, mặc ở trên người vừa nhẹ lại ấm áp.
Vương Đồng Tỏa và Thích thị từ khi tiến vào tháng chạp đã bắt đầu chuẩn bị đồ tết, trên tay có tiền, mua này nọ cũng sẽ không còn do do dự dự.
Triệu cữu công vốn tặng rất nhiều vải, Thích thị liền động thủ làm quần áo cho mọi người, hơn nữa trong ruộng cạn nhà mình sinh ra bông, để làm quần áo mùa đông một chút cũng không khó khăn.
Đương nhiên, Thích thị cũng chuẩn bị làm thêm mấy bộ chăn giường, đến lúc đó cho Vương Hoa Nhi đưa đến trong nhà a di, cái này phải được lót bông. Chăn gấm đỏ thẫm, sau đó bông phơi nắng làm khô rồi nhét vào bên trong, đều ngửi được hương vị có ánh mặt trời.
Hôm nay người thu mua heo tới, trong nhà Vương Phúc Nhi nuôi sáu con heo to béo, tự nhiên là bán năm con, giữ lại một con qua năm mới. Người thu mua heo là người quen, nhìn heo to béo trong chuồng, không khỏi cười đến ánh mắt đều mị thành một đường: "Đại ca, heo trong nhà hàng năm đều nuôi tốt như vậy." Heo mua nhiều, lại nặng, người ta cũng có thể ở trung gian lời thêm ít tiền, cho nên người mua heo rất là khách khí với Vương Đồng Tỏa.
Vương Đồng Tỏa cười nói: "Đều là nương bọn nhỏ chăm tốt."
"Đúng vậy, tẩu tử làm việc thật lưu loát, nhưng mà đại ca cũng có công lao, nhiều heo như vậy, nếu không đủ ăn, cũng không lớn nổi, trong nhà đại ca khẳng định thu hoạch tốt." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Vương Đồng Tỏa bị nói thì ngượng ngùng, một lát thì giúp đỡ người mua heo bắt heo, tính tiền xong, người thu mua kia còn muốn đi tới nhà khác, vốn không có ở lại.
Vương Đồng Tỏa giao tiền bán heo cho Vương Phúc Nhi: "Khuê nữ, cất kỹ đi!"
Bạc trắng bóng, thật sự thực chói mắt, năm con heo này thế nhưng có thể bán được mười hai lượng bạc, tính ra một con heo cũng có khoảng hai trăm cân, có thể thấy được thật sự là heo béo!
Vương Phúc Nhi vui vui vẻ vẻ đem bạc vô trong phòng khóa kỹ, hiện tại Vương Phúc Nhi chính là quản gia tiền tài trong nhà, còn tùy thời ghi lại sổ sách, dù sao mấy năm nay bạc là chỉ nhiều không ít.
Bán heo xong, Thích thị và Vương Đồng Tỏa rửa sạch chuồng heo một chút, phân heo cũng phải kéo đến bờ ruộng, đến lúc đó bón phì cho ruộng. Vương Đồng Tỏa nghĩ, qua vài ngày nữa thì cầm tinh con trâu, cũng phải giết heo mừng năm mới, đều phải đưa mỗi nhà mỗi hộ một ít.
Vương Hoa Nhi nói với Vương Phúc Nhi: "Hãy chờ xem, Nhị bá mẫu bên kia nhất định là cũng không giữ một con heo nào, sẽ chờ chúng ta đưa thịt qua cho nhà bà mừng năm đấy."
Chuyện này đều đã làm nhiều lần, Vương Đồng Tỏa và Thích thị cũng không phải là người keo kiệt, giết heo, đều sẽ đưa cho các huynh đệ bên kia một phần. Nhưng nhị bá mẫu bên kia thấy có thịt heo miễn phí, được thôi, cũng không giết heo mừng năm mới, cứ chờ là được.
Ngươi lại không thể nói gì, chẳng lẽ không đưa cho nhà bà ta, cũng không có khả năng, Vương Đồng Tỏa làm không được. Lại nói, hắn cảm thấy một miếng thịt heo cũng không có gì, nói chung không thể ngay cả huynh đệ cũng không cần đi.
Vương Phúc Nhi nghĩ nghĩ rồi nói: "Cha, năm nay chúng ta giữ thịt heo thêm chút đi, con muốn làm dồi (tương tự như lạp xưởng)."
Đều dồn vào trong ruột già của heo, cái này ít nhất phải mấy chục cân thịt, còn phải giữ lại đãi khách, sau đó ướp muối, còn có xông thịt khô, tất cả đều dùng thịt. Vương Phúc Nhi quyết định, chuẩn bị làm dồi cho tốt trước, sau đó nói sau. Chúng ta là đưa tặng thịt heo, chứ không phải thiếu nợ bọn họ, nếu như có người nói năm nay đưa ít, được thôi, ngại ít cũng đừng lấy, chúng ta cũng không phải Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Tứ thẩm người ta sẽ không như vậy, chính mình giết heo, cũng sẽ đưa lại đây một chút, cho dù là Đại bá mẫu vẫn luôn keo kiệt bủn xỉn, cũng sẽ đáp lễ. Chỉ có Nhị bá mẫu là vua soi mói, là chỉ có vào không ra. Quen bà ta như vậy rồi!
Vương Đồng Tỏa do dự một chút, vẫn là gật đầu, hiện tại hắn cũng không phải quên mình vì người, tốt xấu gì thì ý kiến của bọn nhỏ là quan trọng nhất. Nếu khuê nữ muốn giữ lại làm dồi, vậy thì giữ lại đi. Dù sao cũng phải nhà mình vừa lòng mới được.
Vương Hoa Nhi cười nói Vương Phúc Nhi có biện pháp, đã sớm nên như vậy, vì thế năm nay thịt heo đưa cho các nhà đều ít hơn năm rồi.
Hôm nay Vương Phúc Nhi đang tẩy rửa ruột heo, chuẩn bị nhồi thịt, thì Nhị bá mẫu Mã thị đã tìm tới cửa: "Thật sự là càng có tiền thì càng keo kiệt, đuổi ăn mày hay sao hả, cho chút thịt ấy, làm sao để cho chúng ta qua năm mới?" Mã thị ở bên ngoài sân kêu réo. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
Có người đi qua, thì giữ lại chế giễu.
Vương Hoa Nhi tức giận đến mắng: "Ta quả thật không biết, có lòng đưa chút thịt cho người ta, thế nhưng dẫn tới thầm oán, nếu ngươi không hài lòng, cảm thấy ít, được thôi, trả thịt của nhà ta lại đi!"
Mã thị cười lạnh nói: "Nói chuyện với ngươi làm gì? Một khuê nữ sắp xuất giá, còn cãi nhau với ta, thật sự là một chút quy củ cũng không có. Lão Tam, ngươi cũng không quản hả, đến lúc đó đến nhà chồng chịu thiệt cũng đừng khóc! À, ta nói sai rồi, bà bà của người ta là thân a di mà, đương nhiên sẽ không để ý cái dạng này của nó. Lão Tam, ngươi có còn là đàn ông không! Tức phụ ngươi bắt nạt nhị ca ngươi như vậy, ngươi cũng không quản hả? Sao, đuổi ăn mày hả, chút thịt ấy đủ cho ai ăn hả?"
Vương Phúc Nhi buông việc trong tay, lập tức mạnh mẽ kéo cổng rào ra, Tiểu Hổ đi theo ở phía sau sủa ầm lên. Vương Phúc Nhi cười lạnh nói với Mã thị: "Thật sự là chê cười, các vị hương thân, cha nương con có lòng, nhà mình giết heo, tặng cho các thúc thúc bá bá con một miếng thịt. Hiện tại khen ngược, lúc này còn có người ghét bỏ đưa ít, tìm tới cửa cãi nhau ầm ĩ, mọi người nói xem, cái này có lý hay không? Nga, nhà ngươi qua năm mới thịt không đủ ăn, ta muốn hỏi là, cha nương ta là trưởng bối nhà ngươi sao?
Phải xen vào trong nhà ngươi đủ ăn uống đủ dùng hay không? Vốn cha ta là đệ đệ, theo đạo lý mà nói, hẳn là làm ca ca trợ cấp cho đệ đệ có đúng hay không? Cũng chính là cha ta thiện tâm, Nhị bá mẫu, công đạo ở trong lòng người, nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi, vậy trả thịt của nhà ta lại đi, ngươi đi tìm người cũng cho nhà ngươi đủ thịt ngươi muốn đi, nhà của ta chính là tình huống này. Cũng chỉ có thể cho như vậy. Nói thật, cho dù là cha nương ta cũng không cho một chút gì, cũng không có ai sẽ nói cha nương ta làm không phải, dù sao mọi người ở riêng đã bao nhiêu năm?
Vì nuôi heo, cha và nương ta đi sớm về tối, Nhị bá mẫu ngươi có tư cách gì, lại tới đây đòi thịt heo? Nga, ngươi nói ngươi là Nhị bá mẫu của ta, hay là tẩu tử của cha nương ta? Vậy ta hỏi ngươi, ngươi làm Nhị bá mẫu và tẩu tử thì có cái bộ dáng kia sao? Đồ trong nhà của ta, có cái nào là ngươi cho? Ta suy nghĩ một chút, thật là một chút cũng nghĩ không ra, năm kia Nhị bá mẫu muốn rau khô từ trong nhà của ta, năm đó khi giết heo lại cầm một miếng, năm trước cũng là như thế này, năm nay, ha ha, chỉ vì một miếng thịt heo thì tới cửa gây náo loạn. Các hương thân, mọi người cảm thấy cái này có lý sao?"
"Da mặt thực dày, người ta có lòng cho ngươi thịt heo, ngươi cầm là được, còn ngại ít, cái này cũng chưa tính, tới cửa gây náo loạn, thật sự là không biết xấu hổ." Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh
"Đúng vậy, ta còn nhớ rõ trước kia gà trong nhà Đồng Tỏa đã chết, cũng là nàng ta tới đây đòi, ngay cả gà bệnh cũng không buông tha, có thể thấy được bình thường là cái dạng gì."
"Nếu như huynh đệ của ta đưa thịt cho nhà ta, ta cao hứng còn không kịp đâu, làm sao sẽ ngại ít chứ? Thật sự là không biết đủ, Phúc nhi người ta nói rất đúng, có bao nhiêu thịt vốn đều là nhà họ tân tân khổ khổ nuôi dưỡng, cho ai bao nhiêu, còn không phải người ta định đoạt, nàng ta dựa vào cái gì đòi bao nhiêu thì đòi? Cái này còn cho là trong nhà mình à, cho dù là trong nhà mình cũng sẽ không phải nàng ta nói gì thì đều nghe nàng ta đi."
"Ngại ít cũng đừng lấy, thật sự là dọa người, ta thấy cho dù là cho chó ăn cũng đừng cho nàng ta là được."
"Thật là có mặt mũi, ta thấy Mã thị là ỷ vào hai người Đồng Tỏa thành thật, mới đến nháo. Cũng không cho mặt mũi cho con cái của mình, khó trách nữ oa nhà nàng ta không thể làm mai được cho người ta, có nương như vậy, ai cũng sợ."
"Nghe nói nàng ta đối xử với nhi tức rất không tốt, nữ nhân như vậy, còn sống thì chỉ lãng phí lương thực!"
Trên mặt Mã thị một trận xanh một trận đỏ, lúc này cũng nói đến chết, còn không biến sắc à. Bà ta đứng lên từ trên mặt đất, chạy nhanh như bay, phía sau là một trận tiếng cười vang. Mọi người thấy không còn náo nhiệt để nhìn, cũng đều tản ra.
Vương Phúc Nhi còn đang tức giận, nói với cha nương: "Về sau cái gì cũng không cho nhà Nhị bá nữa, chúng ta cũng không phải thiếu nợ bọn họ, cho người khác còn có thể nhận được tiếng tốt, đến chỗ bà ta, chúng ta không chỉ chẳng được gì tốt, còn nhận phải thầm oán! Thịt heo của chúng ta, bà ta muốn thì có hả. Còn có hôm nay bà ta dám đến nhà chúng ta gây nháo loạn, chính là bắt nạt cha nương thành thật!" Có vài người là không thể nuông chiều!
Thích thị thở dài, Vương Đồng Tỏa thấy tiểu khuê nữ tức giận, cũng có chút chân tay luống cuống, Vương Hoa Nhi cũng nói: "Cha nương, hai người nghĩ tới tình cảm huynh đệ, nhưng mà bọn hắn thì một chút cũng không hề nghĩ tới. Cho dù là quan hệ bình thường, cũng sẽ không tới đây huyên náo túi bụi đi. Cái này còn không bằng người xa lạ đâu."
Thích thị nói: "Cha bọn nhỏ, về sau sẽ không tặng gì cho bên kia nữa." Nàng cũng thấy mệt tâm.
Vương Đồng Tỏa nói một tiếng: "Được!" Cũng thực thất vọng với cả nhà nhị ca mình.
Hết chương 124.