Hai Tờ Di Chúc
Nhiều giây phút nặng nề qua đi, Ái Lan vẫn lặng lẽ trầm tư trên ghế đá. Đột nhiên em đập đập hai bàn chân lên nền cỏ mịn, reo khẽ:
- À, ừ nhỉ! Có thế mà mình nghĩ mãi không ra! Phải rồi! Ngoài Mỹ Ngọc, Mỹ Liên ra, cụ Doanh còn nhiều người bà con họ hàng gần lắm kia mà! Ờ, đúng rồi, còn nhớ bữa trước ba cũng có nói là một số người này cũng đang định làm đơn đệ lên Tòa khiếu nại đòi quyền hưởng một phần gia tài mà. Không biết những người bà con họ hàng cụ Doanh ấy là những ai đây? Phải về hỏi ba mới được!
Ái Lan hớn hở đứng lên đi ra khỏi công viên và năm phút sau em đã về tới trước cửa văn phòng luật sư Minh.
Ông Minh chợt thấy con gái tới bất ngờ, nét mặt em rạng rỡ, ánh mắt em sáng tươi long lanh như nóng lòng muốn làm tức khắc một cái gì đó. Ông tươi cười và hóm hỉnh hỏi con:
- Có việc gì đó Ái Lan? Chắc con lại... muốn mua một cái áo mới nữa hả?
Ái Lan phụng phịu:
- Ba kỳ quá hà! Cứ ngạo con hoài! Này ba! Tự nhiên con nảy ra ý kiến hay và con cần hỏi ba một câu này quan trọng lắm ba hà!
Đoạn em tóm tắt thật gọn gàng rành mạch cuộc gặp gỡ hai chị em Mai, Đào, rồi chuyện cái bình vỡ và câu chuyện bất ngờ lọt vào tai em tại vườn bông trước cửa chợ.
Ông Minh chăm chú nghe con kể chuyện. Sắc mặt nghiêm hẳn lại, ông hỏi:
- Vậy bây giờ con định làm gì?
- Con có ý định tìm gặp mấy người bà con của cụ Doanh để nói chuyện ba à! Biết đâu lại chẳng thâu lượm được một vài tin tức hay hay.
Luật sư Minh gật gù:
- Con có ý kiến hay đấy!
- Và vì không được biết những người đó là ai, con đến ba để hỏi xem...
Ông Minh chợt lắc đầu:
- Rất tiếc là ba lại cũng chẳng biết gì hơn con!
Thất vọng, Ái Lan đứng phắt dậy dợm chân bước ra. Nhưng ba em đã vội giơ tay ngăn lại:
- Ấy khoan! Nhưng ba còn cách này có thể khiến con hỏi được tên và địa chỉ mấy người đó.
Ái Lan trợn tròn đôi mắt:
- Cách gì, ba?
- Đến phòng ông Lục sự ở Tòa án. Nhất định là con sẽ biết được, vì đơn từ khiếu nại của họ tất nhiên là phải nạp tại đó rồi, con hiểu chưa?
Nhưng sau khi liếc nhanh lên mặt đồng hồ tay, ông lại thốt:
- À, nhưng giờ này thì trễ mất rồi, để mai được không?
Ái Lan thở ra một hơi dài:
- Mai thì muộn quá ba ơi! Chỉ chậm một ngày thôi, là con đủ lo phát sốt lên đó ba! Gia đình ông Phàm chỉ lẹ tay hơn nửa ngày là đã đủ thì giờ tiêu hủy cái giấy vô cùng quan trọng đó rồi ba à!
Đột nhiên em reo lên mừng rỡ:
- A! Con có cách rồi này ba! Bây giờ con về nhà lấy Vespa chạy ngay xuống Lạc Dương tìm hai chị em Ngọc, Liên. Chắc hai người đó phải biết, hả ba?
- Ờ, thì con cứ thử đi coi xem sao?
- Vâng, con đi đây nghe ba!
Chưa dứt lời em đã nhẩy vọt ra cửa, ông Minh vội vã:
- Khoan, Ái Lan! Ba... hơi ngại là hình như con chưa chút gì nghĩ đến những cái nguy hiểm đang chờ đợi con đó! Con nên nhớ rằng, nghề thám tử là một nghề không nhàn hạ và không phải không nguy hiểm đâu nghe! Ba biết rõ gia đình Phàm lắm. Đối với những ai muốn làm "kỳ đà cản mũi", họ không để yên cho đâu, con à!
- Con không sợ!
Luật sư Minh chợt reo lên:
- Hoan hô con gái ba! Ba rất hãnh diện vì con. Có điều ba muốn là trước khi chiến đấu, con cần phải biết tình ý của đối phương một chút.
- Chiến đấu? Cái gì mà dữ vậy, ba?
- Ba nói thiệt đó chứ, Ái Lan! Bao giờ con cũng nên nhớ là gia đình Phàm dễ gì nhả cái mồi ngon đó ra mà không phản ứng dữ dội. Nhưng con cứ yên trí. Nếu quả tình sự việc có đi đến chỗ rắc rối ghê gớm, ba sẽ đích thân mó tay vào. Và lúc đó, thì Phạm Văn Phàm sẽ đụng độ với chính ba đây chớ không phải với con nữa.
Ái Lan reo lên:
- Vậy, ba ơi! Nếu con tìm ra được, thì ba sẽ làm gì với tờ di chúc đó?
- Ba sẽ ra Tòa biện hộ tới cùng để tranh đấu quyền lợi cho những người thừa kế mới.