Chương 18: 18: “mỹ Nhân Say Ngủ” Nói Là Làm 17

Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện

Kỳ Nguyên Hoằng không cam tâm đứng trước cửa, chí ít thực sự có người có thể khiến nó không cam tâm đến vậy.
Con trai độc nhất của nhà họ Kỳ, Kỳ Nguyên Hoằng, tuổi vẫn còn nhỏ, mặc chiếc áo hoodie rộng rãi, in họa tiết hoạt hình khiến nó thoạt nhìn trông trẻ con, hồn nhiên như bao đứa trẻ tầm tuổi khác, nếu bỏ qua khuôn mặt nghiến răng nghiến lợi của nó.
Dương Vân đứng bên con trai, khác với trang phục đắt đỏ, tinh xảo mọi khi ra ngoài, hôm nay bà ta mặc một bộ thường phục phổ thông, toát lên vẻ dịu dàng, hiền thục.
“Không phải vẫn chưa đến Tết sao? Vì sao hôm nay Kỳ Tửu lại tới?” Kỳ Nguyên Hoằng phàn nàn với mẹ.
Đối mặt với sự khó hiểu của con trai, Dương Vân an ủi: “Đã nói rồi mà, là cha mẹ có việc cần tìm cô ta.

Nguyên Nguyên chỉ cần lúc ăn cơm luôn tươi cười là được, những chuyện khác không cần để ý.”
“Vâng…”
Bọn họ đang chờ một người, một người không được chào đón trong cái nhà này nhưng hôm nay nhất định phải tiếp đãi thật tốt.
Mẹ kế bình thường tất nhiên sẽ không đối xử tàn nhẫn với con riêng của chồng giống hoàng hậu độc ác trong truyện cổ tích.
Cho dù không thể coi như con ruột, nhìn chung nếu nước sông không phạm nước giếng thì ngoài mặt hòa thuận cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần chồng còn tình cảm với đứa trẻ kia là được.
Dương Vân rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, trước khi được gả vào nhà quyền quý như ý nguyện, bà ta cũng từng lăn lộn nhiều ngoài xã hội.
Nên đương nhiên bà ta có thể nhận ra, Kỳ Thiên Hòa không ưa đứa con gái với vợ cũ, thậm chí là bài xích.

Ông ta không thích người phụ nữ có gia thế tốt hơn mình một bậc kia, giận cá chém thớt mà ghét lây sang cả con gái.
Có lẽ xuất phát từ cái gọi là tự tôn của một thằng đàn ông chăng? Dựa vào các mối quan hệ của nhà cha vợ để phát triển việc làm ăn của nhà mình, đối với bất cứ thằng đàn ông nào mà nói, dường như đều là một chuyện rất khó chấp nhận – dù cho có là ông ta chủ động làm vậy.
Dương Vân từng ôm một mối hận.
Lúc Kỳ Thiên Hòa đề nghị chia tay bà ta, chỉ sau một năm ngắn ngủi đã đính hôn với đại tiểu thư nhà họ An.

Dương Vân khi đó đã tự nhốt mình trong phòng, khóc lóc đến khản cả tiếng, còn lôi kéo bạn thân cùng nhau uống say mèm.
Bà ta từng vô số lần nguyền rủa người phụ nữ kia, có lẽ thật sự từ trong bóng tối đã có thứ gì đó nghe được mong ước của bà ta, An Nhược Tố quả như lời nguyền, tan cửa nát nhà, chết oan chết uổng.
Kỳ Thiên Hòa cuối cùng là của bà ta, mà con gái của An Nhược Tố cũng không có kết cục tốt đẹp.

Một con nhóc như Kỳ Tửu một mình sống bên ngoài, hẳn là chẳng được như ý ha?
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Dương Vân đều cảm thấy cực kỳ khoái trá.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, nếu không phải trông thấy xe nhà mình đang đến thì bà ta vẫn còn có thể tiếp tục cười thỏa thích trong tưởng tượng của mình.
“Nhớ luôn tươi cười nhé.” Thấy xe sắp tới, Dương Vân nhỏ giọng dặn dò con trai.
Kỳ Nguyên Hoằng không kiên nhẫn trả lời: “Con biết, con không còn nhỏ nữa.”
Dưới con mắt của hai mẹ con, thiếu nữ ngồi bên ghế phó lái mở cửa xe bước ra.

__________
Khuôn mặt Kỳ Tửu không cảm xúc.

“Lại phải tới, nơi này trước sau vẫn khiến người ta chán ghét.”
Đây là nói với Việt Độc, dứt lời, cô ta chán nản nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình: “Tốc chiến tốc thắng, rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Việt Độc biết tâm trạng kí chủ đang vô cùng tệ hại.
Tình huống trước mắt theo cách nói của Kỳ Tửu chính là: Một kẻ đáng ghét xuất hiện còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, chứ từ xa đã thấy kẻ đáng ghét thứ hai, thứ ba đứng đó, làm bộ chờ đón tiếp tiểu thư, như thể chào đón cô ta lắm, chỉ tổ khiến chỉ số vui vẻ tụt dốc nhanh chóng, ước giá như hôm nay không đến.
Kỳ Tửu uể oải đi về phía cửa, Kỳ Thiên Hòa vốn định kéo cô ta lại cảm thán “bao lâu rồi con chưa về đây” đại loại, giờ chỉ đành phân phó qua loa cho tài xế đỗ xe, còn mình thì vội vàng đuổi theo.
“Em chào chị ạ!”
“Hơn nửa năm không gặp, Tiểu Tửu càng ngày càng xinh đẹp nha.

Mau vào đi, một nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Hai vị “đón tiếp tiểu thư” trước cửa nở nụ cười như đúc từ một khuôn.
Kỳ Tửu không định đáp lại bọn họ.

Người lạ cô ta còn có hứng thú chào hỏi lễ phép; chứ riêng với hai kẻ này, cô ta đến cười cũng không muốn cho.
Dù như thế, đối phương cũng không hề tỏ ra bất mãn, ánh mắt Kỳ Nguyên Hoằng tràn ngập sự khó chịu nhưng khóe miệng vẫn giữ nguyên độ cong.
Kỳ Tửu trầm tư: “Thật kỳ lạ, thái độ của bọn họ lại tốt như vậy.”
Việt Độc cùng chung thắc mắc: “Có lẽ định khuyên bạn để bọn họ quản lí tài sản nhà họ An chăng?”
Thái độ của người nhà này tốt quá mức cần thiết.

Cứ cho là Kỳ Tửu đủ 18 tuổi sẽ thu hồi quyền quản lí tài sản nhà họ An đi thì cũng không cần nịnh nọt lấy lòng đến mức này.

Chẳng lẽ cho rằng thái độ tốt một chút có thể khiến Kỳ Tửu từ bỏ chắc?
Quá ngây thơ rồi.
Nhưng hóa ra, không phải bọn họ quá ngây thơ mà là bọn họ tưởng bở.
Đối mặt với mâm cơm nóng hổi trên bàn, Kỳ Tửu tỏ vẻ cực kì ghét bỏ.

Lúc Kỳ Thiên Hòa nhấn mạnh rằng bàn đồ ăn này là do Dương Vân đã lâu không xuống bếp, đặc biệt làm cho cô ta, sự ghét bỏ càng thêm rõ ràng.
Việt Độc đoán, giả sử bàn đồ ăn này là do dì giúp việc nấu thì nói không chừng, Kỳ Tửu còn có ý gắp vài miếng.
Thấy đứa con gái chẳng mấy thân cận này không định dùng cơm, Kỳ Thiên Hòa và vợ mờ mịt nhìn nhau.

“Tiểu Tửu, hôm nay không có hứng ăn sao?”
Kỳ Tửu hờ hững đáp: “Ờ.”
Thực ra ăn hay không cũng chẳng quan trọng.

Thuyết phục một hồi, thấy Kỳ Tửu nhất quyết không đụng đũa, Kỳ Thiên Hòa thở dài, không ép nữa.

Do đó, trận địa chuyển dời sang phòng khách.
Dường như không định đi thẳng vào vấn đề di sản, hai vợ chồng này lan man tìm chủ đề nói chuyện phiếm, cố gắng tạo không khí gia đình thương yêu, thuận hòa.
Kỳ Nguyên Hoằng dù sao vẫn còn nhỏ, sức chịu đựng không đủ, càng nghe sắc mặt càng xấu, cuối cùng dứt khoát lấy cớ về phòng làm bài tập để rời đi.
Kỳ Tửu nói với Việt Độc: “Thật đáng tiếc, thằng nhỏ chạy mất rồi, vốn định tí nữa chế giễu xong thì chơi đùa nó chút mà.”
Cho thằng ranh con đó nghi ngờ cuộc sống luôn!
Hai vợ chồng nhà họ Kỳ cảm thấy bày tỏ tình cảm vậy đã đủ, rốt cuộc cũng vào chuyện chính:
“Tiểu Tửu, con biết đó, qua mấy ngày nữa là con tròn 18 rồi.” Kỳ Thiên Hòa ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Song nói thế nào thì con vẫn còn là học sinh, đủ tuổi quản lí tài sản theo pháp luật, nhưng chưa đủ năng lực và tri thức liên quan, điều này cũng không tốt.”
Dương Vân kịp thời bổ sung: “Chi bằng để cha con tiếp tục quản lí, như vậy còn có thể tiền đẻ ra tiền.

Chứ nếu để con thì mấy năm nữa không biết sẽ thành dạng gì đâu.”
“Tôi có thể mời người hỗ trợ.”
“Con nói gì cơ! Người ngoài làm sao đáng tin bằng người nhà được?”
Kỳ Tửu không khách khí nói: “Người khác tôi không biết, chứ người nhà trong miệng các người thì quả thực người ngoài còn đáng tin hơn.”
Giữa bọn họ luôn có bất hòa, mối quan hệ từ lâu đã rạn nứt một nửa, mà câu châm biếm không lưu tình này coi như đã hoàn toàn xé rách mặt nạ.
Có điều, Kỳ Thiên Hòa hiển nhiên không muốn đối chọi với pháp luật.

Ông ta cau mày nhìn chằm chằm con gái một lúc rồi thở dài: “Nếu đã như vậy thì ta cũng không khuyên can con nữa, con tự mình giải quyết đi.”
Nếu tưởng thế là xong thì bạn đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của lão cha cặn bã này rồi.
“Cho con xem cái này trước.” Kỳ Thiên Hòa đặt một chồng tài liệu trước mặt Kỳ Tửu, ngón tay gõ gõ trên bàn trà.

“Toàn bộ báo cáo tình hình quản lí số di sản của mẹ con bảy năm qua đều ở đây.”
Kỳ Tửu không nhúc nhích, xuyên qua hàng mi khép hờ, đen nhánh như lông quạ nhìn ông ta, lãnh đạm đến kinh người.
“Tuy chúng ta đều là người một nhà nhưng sổ sách vẫn phải tính toán rõ ràng.

Trong bảy năm qua, ta đã dùng một phần tài sản này để đầu tư, thu được lợi nhuận không ít… Nhìn từ góc độ này, một phần lợi tức phải thuộc về ta, hợp lí chứ?”
Kỳ Tửu không thèm để ý đến ông ta, nói với Việt Độc: “Ngươi nhìn người này đi, đúng là lòng tham không đáy.

Lén lút di dời tài sản chưa tính, còn phải thêm chút "quà" mới chịu bỏ qua, thực sự tưởng ta ngu chắc.”
Kỳ Thiên Hòa không biết đối phương đang mắng mình cỡ nào, vội vàng hỏi: “Con cảm thấy thế nào?”
Kỳ Tửu: “Chẳng ra làm sao.”
Cô ta từ trong túi xách lấy ra một xấp văn kiện, bình tĩnh đặt trước mặt lão cha cặn bã, cười lạnh: “Ở đây tôi cũng có một số thứ muốn cho ông xem.”
Kỳ Thiên Hòa bán tín bán nghi cầm chúng lên, vừa liếc sơ qua thái dương liền giật giật.

“Con đây là có ý gì!”
“Ông không phải rất rõ sao? Cứ từ từ mà xem, đây mới chỉ là một phần thôi, còn lại tôi ngại nặng, chưa cầm đến.”
Kỳ Thiên Hòa nghiến răng nghiến lợi lật xem vài tờ rồi ném trở lại bàn trà, nhìn chằm chằm Kỳ Tửu, không nói gì.
Phòng khách lúc này cực kì im ắng.

Dương Vân dù hoàn toàn mù mờ nhưng lại không dám cầm những văn kiện kia lên, đành đóng băng bên cạnh làm vật trang trí.
“Xem ra ta đã coi thường mẹ mày rồi, những thứ này hẳn đều do ả sắp xếp từ sớm ha.” Một lúc lâu sau, Kỳ Thiên Hòa hít một hơi sâu, giọng nói tràn ngập hận thù.

“Ả để cho mày bao nhiêu người, bọn chúng vẫn luôn giám sát bên này đúng không?”
Kỳ Tửu hời hợt nhận xét: “Ồ, ngài thật thông minh, cái này mà cũng có thể nghĩ ra.”
“Chuyện này còn không nghĩ ra thì ta sống được đến nay chắc!” Kỳ Thiên Hòa cả giận nói.

“Không phải ả sắp xếp, chẳng lẽ mày?”
Việt Độc đứng ngoài hóng hớt, thầm nghĩ: “Đoán đúng rồi đó, quả thực là do kí chủ của ta làm mà.”
Kỳ Thiên Hòa chốc lát đã bình tĩnh lại, hạ giọng: “Giờ mày tính sao?”
Kỳ Tửu: “Ai biết, ông đoán xem?”
“Trả lại cả cho mày là được chứ gì?” Kỳ Thiên Hòa nén tức giận nói: “Lại phải nói, rõ là bọn mày lời.

Những thứ này ở trong tay bọn mày không biết sẽ thành dạng gì nữa, để chỗ tao còn có thể kiếm được bao nhiêu.

Mày không nên tự cảm thấy may mắn à?”
Kỳ Tửu giật giật khóe miệng: “Phải, da mặt ông dày, ông nói gì cũng đúng hết.”
“Mày nói chuyện với người lớn kiểu gì đó!”
Được, tiết mục chế giễu Kỳ Tửu chờ mãi cuối cùng cũng tới.
Cô ta bắt chéo chân, khoanh tay, lạnh lùng nói: “Ông còn dám xưng người lớn sao?”
Kỳ Tửu trước nay luôn lười mở to mắt, nhưng một khi đôi mắt đen sâu thẳm kia hoàn toàn mở ra, nhìn thẳng vào một người, sẽ có cảm giác áp bức kì lạ.
Giờ phút này, Kỳ Thiên Hòa và Dương Vân đang phải đối mặt trực diện với loại áp bức này.
“Kỳ Tửu không gọi ông một tiếng cha, chẳng lẽ ông còn không biết lý do? Tất nhiên ông biết rồi, nhưng ông đâu thể chọc thủng, nếu không sao ra vẻ cha hiền con thảo, cha con hòa thuận được nữa, đúng không?”
“Trước khi li hôn vợ cũ, ông đã lén di dời tài sản nhưng không thành.

Cho nên giờ có cơ hội lập tức dốc sức làm, cũng đâu phải không thành.

Vậy thì ông phí cái gì?”
“Mỗi lần đều Tiểu Tửu này, Tiểu Tửu nọ, xin lỗi, ông không ngấy nhưng tôi thấy phiền đó…"
Kỳ Thiên Hòa dường như bị một tràng này làm cho sững sờ, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta nghe con gái ruột nói nhiều như thế, vậy mà lại là nghe mắng, nói ra chắc chả ai tin.
Tầm nhìn Kỳ Tửu khẽ chuyển, đôi mắt trong vắt hướng về phía Dương Vân.
Người sau vô thức thẳng lưng.
“Còn bà, bà ghét Kỳ Tửu vì lợi ích của mình là chuyện bình thường, ai bắt bà thích đâu.

Nên mới nói, ghét thì cứ thể hiện là mình ghét, không được hả?”
“Ông ta diễn vai cha hiền con thảo với tôi vì huyết thống, vì sĩ diện của ông ta, còn bà là vì cái gì, giải Oscar chắc?”
“Tôi xin các người… Hai người diễn không chán nhưng tôi xem chán rồi, kéo cả trẻ con vào diễn nữa, theo đuổi giải nam chính xuất sắc nhất từ nhỏ à?”
Hiếm có khi nói nhiều như vậy, Kỳ Tửu tự phá kỷ lục của mình rồi!
Việt Độc ngạc nhiên, từ trong không gian tinh thần nhiệt liệt tán thưởng: “Làm tốt lắm.”
Kỳ Tửu đáp: “Cảm ơn đã khen.

Mắng xong một trận thật sảng khoái, có thể cân nhắc thêm vài lần nữa nha.”
Thêm vài lần tất nhiên chỉ là nói giỡn, có sức để nói, sao phải tốn lên hai người này?
Thấy bên kia không phản ứng, khả năng cao chưa kịp định hình, Kỳ Tửu khoan thai đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Mày đi đâu vậy?” Kỳ Thiên Hòa vô thức gọi cô ta lại.
Kỳ Tửu không thèm quay đầu, mở cửa: “Về nhà uống nước thấm giọng.”
“Đợi đã, ở đây có nước, mày nói rõ ràng mọi chuyện đi…”
“Nước nhà các người tôi sợ bẩn lắm.”
Bộ dạng Kỳ Tửu lười biếng nhưng tốc độ di chuyển lại rất nhanh, chờ Kỳ Thiên Hòa đuổi kịp, cô ta đã đi được một đoạn xa.
“Còn chưa thương lượng xong, mày chạy cái gì!”
Bước chân Kỳ Tửu ngừng lại.
Giây tiếp theo, cô ta hơi quay đầu, nói: “Ngày tôi đủ mười tám sẽ lập tức chấm dứt chuyện này, về sau đường ai nấy đi, giờ thì… đừng có làm phiền tôi.”
Cô ta cụp mắt, trong đó cất chứa ánh sáng âm u, lạnh thấu xương.

.

Thử‎ ????hách‎ ????ìm‎ ????rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹛‎ T????u????T????UY‎ e????﹒????n‎ ﹜
“Tâm trạng vốn đã đủ xấu rồi.”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Chị Kỳ tùy hứng, online mắng cha.
Việt Độc (hải cẩu vỗ chân vây cổ vũ): Đại ký chủ của ta quá đỉnh!
__________
Vẫn là lời của tác giả:
Ở đây cần lưu ý rằng, mình nghĩ mọi người đều đã biết Kỳ Tửu hiện tại không phải Kỳ Tửu đáng thương ban đầu của thế giới, thậm chí còn không phải người.
Muốn nói rõ chính là, bất kể là người mẹ tốt như An Nhược Tố hay kẻ cặn bã như lão cha, Kỳ Tửu đều không có tình cảm gì.
Nếu nhất định phải nói thì những cảm xúc và thái độ của cô ấy giống như sự thổn thức của chúng ta đối với những gì nhân vật đã trải qua trong truyện vậy.
Cô ấy sẽ thương tiếc cho mẹ An, cũng sẽ khinh miệt tên đàn ông cặn bã, nhưng những tình cảm này không sâu đậm, thậm chí không sâu đậm bằng chúng ta do chủng tộc của cô ấy.
Cho nên mọi khi lão cha cặn bã thỉnh thoảng quấy rầy cũng chả sao, lười đáp lại mà.
Nhưng nếu thực sự muốn làm phiền thì có đấy.
Giai đoạn sau mà còn thế nữa thì Kỳ Tửu đã thức tỉnh dị năng sẽ đơn phương tọng hành vào mồm đó….

Nhấn Mở Bình Luận