Chương 50: 50: Chương 43

Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Editor: Thienyetkomanhme
Thu hoạch vụ thu còn đang diễn ra, chuồng bò trong thôn bỗng nhiên có vài người vào ở*.

Hứa Thanh Thanh nhìn bộ dáng chật vật của mấy người đó, trong lòng hơi xao động một chút, không khỏi lo lắng cho bọn họ.

Cũng may, về sau cô phát hiện, trong thôn cũng không làm khó bọn họ, nhiều nhất chỉ là không quan tâm mà thôi.

Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, mọi người bân rộn suốt ngày, có thời gian còn không bằng đi lên trên núi đốn củi, đào rau dại gì đó, ai có công sức đi làm phiền người trong chuồng bò.

Bất quá dù vậy, người ở chuồng bò vẫn rất thê thảm, bởi vì bọn họ mỗi ngày phải làm những việc mệt nhất, ăn lại kém nhất không no bụng.

Hứa Thanh Thanh vốn dĩ làn ngươi dễ mềm lòng, quan sát hai ngày, vào buổi tối ngày thứ ba không nhịn được trộm ném một túi màn thầu vào chuồng bò.

Trong cái chuồng bò không lớn có ba người, hai nam một nữ, thoạt nhìn ít nhất cũng 40 tuổi rồi, bất quá trong đó một người còn tính là nhanh nhẹn, trong nháy mắt túi vải bị ném vào liền nhảy dựng lên, nhìn thấy một cái bóng biến mất trong bóng đêm.

"Là màn thầu! Ai cho chúng ta màn thầu?" Người đàn ông mang mắt kính cầm lấy túi vải, thấy màn thầu bên trong, đột nhiên nuốt nước miếng.

"Là một cô bé, đại khái là tốt bụng.

" Người đàn ông vừa nhảy dựng lên một lần nữa ngồi xuống, móc ra một cái màn thầu trong túi ăn luôn.

Đều lưu lạc đến tình huống này, không cần thiết hoài nghi có người muốn hại hắn, rốt cuộc thật sự muốn hại, cũng không cần phải lãng phí màn thầu trắng tốt như vậy.

"Lão Trình, màn thầu tốt như vậy, trực tiếp ăn không ngon đi?" Người đàn ông ôm túi vải do dự.

Đã ăn xong hơn phân nửa cái màn thầu, trong bụng lão Trình đã thoải mái hơn rất nhiều, một bên nhai nuốt một bên nói: "Không trực tiếp ăn chẳng lẽ còn bảo người ta làm đồ ăn kèm?"
"Tôi không có ý như vậy! ! "
"Vậy ý của ông là gì? Chẳng lẽ hiện tại còn muốn chú ý là ăn xin hay không sao? Ông đây dù sao cũng không cam lòng chết tại chuồng bò, cũng quá nghẹn khuất đi, nam tử hán đại trượng phu, muốn chết cũng phải chết trên chiến trường!"
"Tôi không có ý như vậy! ! Không phải ông nói là một cô bé đưa tới sao? Tôi là sợ vạn nhất cô bé trộm từ trong nhà tới, đến lúc đó! ! "
"Yên tâm, tôi đại khái biết cô bé kia là ai, trong nhà là con bé làm chủ, hơn nữa có thể tặng cho chúng ta, thuyết minh không thiếu một ngụm đồ ăn này.

"
"Sao ông biết?"
"Sao tôi giống mấy người được? Năm đó ông đây chính là xuất thân từ điều tra binh! ! "
Mắt thấy vừa ăn vừa nói lão Trình đã ăn hai cái bánh, màn thầu phát ra mùi hương lứa mạch, làm hai người khác rốt cuộc chịu không nổi cũng cầm lấy một cái màn thầu ăn.

"Màn thầu này ăn ngon thật!" Người đàn ông mang mắt kính nhai nuốt màn thầu thơm ngọt trong miệng, nhất thời thậm chí luyến tiếc nuốt xuống.

Người phụ nữ bên cạnh hắn càng thêm cảm tính, cắn màn thầu, thậm chí chảy cả nước mắt.

Người đàn ông đeo kính tựa hồ cùng quen biết cô, thấy cô khóc, vỗ cánh tay an ủi: "Sẽ tốt thôi, hết thảy đều sẽ tốt thôi.

"
Tối hôm nay, trải qua mưa mưa gió gió, ba người lưu lạc đến chuồng bò, rốt cuộc được ăn no, không cần đói bụng đi ngủ.

Hứa Thanh Thanh cũng không phải chỉ có một người, bên người cô còn có bà Hồ, phương xa còn có Thẩm Khang Bình, cho nên cũng không muốn chọc phiền toái.

Ngày thường, cô cũng không tới gần chuồng bò hoặc người ở chuồng bò, chỉ vào buổi tối tùy tình hình lâu lâu đi đưa một ít đồ vật, trên cơ bản đều là ném đồ xuống liền chạy đi.

Người chuồng bò đại khái cũng không thêm phiền toái cho cô, chỉ vào mỗi lần cô lại đây thì nói một tiếng cảm ơn.

Thu hoạch vụ thu kết thúc, nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, người trong thôn rốt cuộc có thể nhàn rỗi lo chút việc trong nhà.

Hứa Thanh Thanh cùng bà Hồ đổi chiếu trên giường thành chăn, lại đem quần áo mùa đông ra giặt phơi, không tránh được lại nghĩ đến người ở chuồng bò.

Buổi tối, cô lấy chăn bông cũ áp đáy hòm trong nhà, trộm đưa đi chuồng bò.

Vừa mới bắt đầu mùa đông, nhiệt độ buổi tối cũng đã rất thấp, gió thổi qua, lạnh căm căm.

Hứa Thanh Thanh ôm chăn bông chạy chậm, nửa khuôn mặt đều chôn ở trong chăn, chỉ chừa ra đôi mắt nhìn đường.

Chuồng bò nói trắng ra là chính là một cái lều tranh, chỉ có hai mặt có tường đất, hai mặt khác trực tiếp để trống cho thông gió.

Nuôi gia súc rất mùi, cho nên cần thông gió, nhưng nếu đổi thành người ở nơi này, mùa hè còn đỡ, mùa này quả thực có thể đông chết người, đặc biệt là bọn họ còn không có chăn, ngủ đắp rơm rạ.

Cũng may ba người cũng không ngốc, lúc trời còn ấm áp đã phòng ngừa chu đáo đan không ít mành cỏ, hiện tại treo lên hai mặt trống làm tường cỏ, nhiều ít cũng có thể chắn gió.

Có mành cỏ chống đỡ, Hứa Thanh Thanh không có biện pháp giống như lúc trước trực tiếp đem đồ vật vào, chỉ có thể ở cửa nhẹ hô một tiếng.

Nghe được thanh âm, lão Trình cảnh giác nhất lập tức nhảy dựng lên.

Chờ phát hiện là cô tới đưa chăn bông, ba người ở chuồng bò còn chưa có đắp chăn, trong lòng đã thấy ấm.

"Cháu tên Thanh Thanh đúng không?" Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt nói chuyện, ba người chỉ có người phụ nữ tiến lên một bước, ánh mắt từ ái mà nhìn cô.

Người phụ nữ và người đàn ông đeo kính là anh em, họ Triệu, lão Trình đều gọi họ là lão Triệu, tiểu Triệu.

"Dạ.

" Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, thuận tiện quét mắt nhìn chuồng bò.

Chuồng bò nhiều nhất chính là rơm rạ, dư lại chính là một ít đồ dùng sinh hoạt vụn vặt, chén sứ mẻ miệng, cái bình vỡ một nữa, còn có đũa từ nhánh cây! !
"Đứa nhỏ ngoan, thật là cảm ơn cháu, hiện giờ bác cũng không có thứ gì tốt, cái này tặng cho cháu.

" Tiểu Triệu nói xong, đem một đồ vật hơi lạnh nhét vào trong tay cô.

Hứa Thanh Thanh cúi đầu nhìn, phát hiện là một cái nhẫn vàng.

Vàng đối với cô xác thật hữu dụng, thậm chí một cái nhẫn này dư sức mua tất cả đồ vật cô từng đưa cho họ.

Nhưng nếu họ có thể giữ lại chiếc nhẫn này đến bây giờ, đã nói lên thứ này đối với họ rất quan trọng, bây giờ Hứa Thanh Thanh cũng không thiếu một cái nhẫn vàng, vì thế trả lại cái nhẫn trong lòng bàn tay cho họ: "Bác cứ giữ lại đi.

"
"Chỉ cần còn sống, sẽ luôn có hy vọng.

"
Hứa Thanh Thanh chỉ là một người tương lai biết đoạn lịch sử này, gặp được liền nhịn không được muốn giúp bọn họ, trên thực tế cũng không biết có thể nói gì cùng bọn họ, cô lưu lại một câu trấn an liền xốc mành cỏ rời đi.

Người chuồng bò cũng không có giữ cô, rốt cuộc nếu thật sự muốn tốt cho cô, thì cnagf phải bảo trì khoảng cách với cô.

Bất quá, ở buổi tối đầu mùa đông này, bọn họ vẫn cảm nhận được ấm áp, cả thân thể lẫn tâm trạng.

Mùa đông đã đến, cách tết cũng không xa, năm nay thu hoạch không tồi, heo trong thôn cũng được nuôi béo, người trong thôn nghĩ đến năm nay khẳng định có thể qua một năm tốt, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười.

Năm trước giết heo Hứa Thanh Thanh không ăn đến, năm nay vừa mới chuẩn bị giết heo, liền có rất nhiều người tới tìm cô, mấy đứa Tiểu Hoa, Cẩu Đản, còn có cả bọn Lưu Tuyết.

Hứa Thanh Thanh cánh tay trái bị Lưu Tuyết kéo, bên phải bị Tiểu Hoa kéo, bên cạnh Hạ Hồng Mai đi theo, phía sau có bọn Cẩu Đản, một đám người vừa nói vừa cười đi tới chỗ giết heo.

Hôm nay là ngày lành, mọi người trên cơ bản đều không cần làm việc, chỉ có ba người ở chuồng bò còn có công việc.

Bất quá, ba người đang làm việc liếc nhìn thấy cô bé bị một đám trẻ con vây quanh, trong mắt đều mang theo ý cười, cũng không để bụng việc chỉ có bọn họ còn phải làm việc.

"Thanh Thanh em đã thấy giết heo bao giờ chưa? Có thể bị dọa hay không?" Lưu Tuyết ôm cánh tay cô rất chặt, hiển nhiên là tò mò lại có chút sợ.

"Hẳn là từng thấy rồi đi.

" Ngữ khí Hứa Thanh Thanh không xác định, rốt cuộc nói chưa thấy thì cô có đi qua một lần, nói đã thấy thì lần đó Thẩm Khang Bình cũng ở cùng cô, cô mới "A" một cái liền giơ tay che mắt, tai cô lại, cho nên nàng thật cô chỉ thấy được hình ảnh người giơ dao lên.

Tiểu Hoa đại khái là cảm thấy có người cướp bạn mình, đối với Lưu Tuyết có không hòa nhã: "Giết heo mà còn chưa thấy bao giờ à, tôi đã thấy rất nhiều lần, lúc giết heo! ! "
Không biết có phải vì dọa người hay không, cô bé miêu tả có chút máu me.

Lưu Tuyết nghe xong, có chút dao động: "Thanh Thanh, nếu không chúng ta vẫn đừng đi, chị sợ xem xong không muốn ăn thịt heo nữa.

"
Hứa Thanh Thanh đối với chuyện máu me này kỳ thật cũng không có hứng thú, trực tiếp gật đầu đồng ý.

Theo sau, ai còn muốn xem liền đi, không muốn xem liền tránh xa một chút tìm một chỗ ngồi xổm nói chuyện phiếm.

Thực mau, trong thôn vang lên tiếng heo kêu thê lương, mấy người Hứa Thanh Thanh cách một đoạn cũng nghe được.

"Thanh âm này, thật là khiếp hoảng, còn may không đi xem.

" Lưu Tuyết may mắn mà vỗ ngực nói.

Toàn thân con heo đều là thứ tốt, trừ bỏ thịt, máu có thể làm tiết, xương heo, nội tạng cũng đều có thể ăn.

Giết xong heo, liền đến thời điểm toàn thôn nhất chờ mong, làm đồ ăn giết heo.

Ăn chung nồi sắt lấy từ nhà kho của đại đội, đầu bếp trong thôn bắt đầu nấu ăn.

"Oa! Thật lớn.

" Lúc nầu đồ ăn Lưu Tuyết không trốn nữa, mà là lôi kéo Hứa Thanh Thanh cùng nhau lại xem.

Mấy năm trước mùa màng không tốt, đồ ăn giết heo khỏi cần nghĩ đến, năm trước Hứa Thanh Thanh vừa lúc lại bỏ lỡ, cho nên đây là lần đầu tiên thấy người ta nấu đồ ăn giết heo, đừng nói, bầu không khí náo nhiệt này còn rất thú vị.

Mùi hương rất nhanh từ nồi sắt lớn bay ra, mùi của thịt heo, mùi của dưa chua còn có khoai tây.

Lúc nước miếng của bọn nhỏ trong thôn xôn xao chảy đầy đất, đầu bếp rốt cuộc vung tay lên nói: "Đều mau cầm chén lại đây, sắp chín rồi.

"
Nghe được lời này, trừ bỏ người đã chuẩn bị chén từ trước, những người khác đều chạy về trong nhà.

Bọn trẻ con Hứa Thanh Thanh là tích cực nhất, cho nên trong tay đã sớm cầm sẵn chén đũa.

Chờ đến mùi hương càng ngày càng nùng, đồ ăn giết heo rốt cuộc chín.

"Thanh Thanh mau tới đây.

"
Thấy gọi Hứa Thanh Thanh đi lên trước, mọi người đều không có ý kiến, Hứa Thanh Thanh khách khí hai câu mới tiến lên.

"Cảm ơn chú Lưu, phiền chú cho cháu thịt nạc.

"
"Đứa nhỏ này khách khí cái gì, thịt nạc có cái gì mà ăn.

"
Cái niên đại này không giống hiện đại, đối với bọn họ, thịt mỡ mới là thứ tốt, chú Lưu nói xong, liền thập phần tốt bụng mà múc cho cô không ít thịt mỡ.

Hứa Thanh Thanh có thể nói cái gì, chỉ có thể cảm ơn ý tốt của chú.

Trời lạnh, ăn đồ mặn ở bên ngoài dễ đau bụng, trừ phi những người đặc biệt thèm ăn nhịn không được nếm hai miếng, mọi người đều là bưng chén một đường nói nói cười cười về nhà mới ăn.

"Bà nấu chút mì ăn cùng?" Bà Hồ nhìn đến cô bưng đồ ăn giết heo trở về, dò hỏi.

Hứa Thanh Thanh cảm thấy khá tốt, sau khi gật đầu cùng bà đi vào phòng bếp nấu mì.

Đừng nhìn là một nồi to đồ ăn, nhưng hương vị rất không tồi, trộn ăn cùng mì ăn rất ngon.

"Dưa chua này ngon thật.

" Hứa Thanh Thanh kẹp một miếng dưa chua đưa vào trong miệng, nói.

Dưa chua trong đồ ăn giết heo rất giòn, độ chua vừa phải, bà Hồ nghe cô nói, tán đồng gật đầu: "Không tồi, chờ có thời gian rảnh ta bà học người ta, nhà chúng ta cũng muối một chút.

"
"Vâng.

"
Không riêng dưa chua, hương vị thịt heo cũng không tồi, Hứa Thanh Thanh cảm thấy xác thật so với thịt heo ở hiện đại thì thơm hơn, thậm chí tới thịt mỡ cô cũng có thể ăn một chút.

Còn có khoai tây, miếng khoai tây ngấm đầy mùi thịt ăn vào mềm mại ngon miệng, cũng không kém.

Bữa đồ ăn giết heo, Hứa Thanh Thanh cùng bà Hồ ăn rất vừa lòng.

Ăn xong đồ ăn giết heo, còn có thịt heo được chia, hôm nay thật sự là một ngày đáng vui vẻ, tiếng cười trong thôn chưa từng ngừng lại.

Buổi tối, Hứa Thanh Thanh đun nóng đồ ăn giết heo còn lại trong nhà, cũng với một túi màn thầu đưa đến chuồng bò.

Cô đưa xong đồ, tâm tình vui sướng rời đi, ba người chuồng bò lập tức ăn ngấu nghiến.

Ban ngày ngửi mùi đò ăn họ đã thèm lắm rồi, chỉ là thứ tốt như vậy, khẳng định bọn họ không được chia tới, lsuc này lại được ăn, trong lòng bọn họ đối với Hứa Thanh Thanh càng thêm cảm kích.

Bọn họ ăn đến ngon lành, Hứa Thanh Thanh đã về đến nhà, nằm ở trên giường, cô nghĩ không bao lâu nữa đã đến ăn tết, có chút rối rắm năm nay định ăn tết ở thôn hay đi tìm Thẩm Khang Bình.

Từ lúc xuyên tới đây, đây là lần đầu cô và hắn xa nhau lâu như vậy, trong lòng Hứa Thanh Thanh thật sự có chút nhớ.

Một góc khác của Bắc tỉnh, Thẩm Khang Bình cũng rất nhớ cô, nhưng hắn hiểu tình huống bên ngoài hỗn loạn, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ cô tới chỗ hắn ăn tết, viết thư nhắn cô ở nhà ăn tết.

Hứa Thanh Thanh do dự hai ngày, vốn dĩ đã chuẩn bị thu thập hành lý đi tìm hắn, không nghĩ tới lại vừa lúc nhận được thư.

Trong thư, trừ bỏ quan tâm cùng nhớ nhung, chính là Thẩm Khang Bình nhắn cô ở nhà ăn tết, cũng tỏ vẻ năm sau khả năng có phép, có thể trở về thăm cô.

Hứa Thanh Thanh xem xong thư, thấy hắn nói năm sau có thể trở về, lúc này mới bỏ suy nghĩ đi thăm hắn.

Không cần đi bộ đội, Hứa Thanh Thanh ngẫm lại cảm thấy cũng tốt, rốt cuộc đay là lần đầu bà Hồ ăn tết trong thôn, có cô ở lại hiển nhiên sẽ càng tốt hơn, đồng thời cô cũng tiện tiếp tục giúp đỡ người ở chuồng bò.

Hứa Thanh Thanh chuẩn bị đồ tết cho Thẩm Khang Bình gửi qua trước, rồi mới bắt đầu cùng bà Hồ chuẩn bị ăn tết.

Quân khu Đông Nam tỉnh Bắc.

Trước tết Thẩm Khang Bình nhận được bao đồ Hứa Thanh Thanh gửi tới.

Tuy rằng mỗi tháng hắn đều nhận được một bao lớn, người trong bộ đội tập mãi thành quen, nhưng bao đồ lần này đặc biệt lớn, vẫn làm cho bọn họ hâm mộ.

"Thẩm bài trưởng, anh thấy tôi thế nào? Có đủ tiêu chuẩn làm em rể anh hay không?"
Có thanh niên độc thân cảm thấy mình không có em gái tốt như vậy, vậy lấy về làm vợ cũng không tồi nên tự đề cử trước mặt Thẩm Khang Bình.

Đối với chuyện này, Thẩm Khang Bình lạnh mặt đẩy ngã thanh niên, không chút lưu tình đi qua.

"Ha ha ha ha, xứng đáng! Em gái lão Thẩm còn chưa đủ mười lăm tuổi, cậu đúng là thiếu đánh mà!"
Người "Chia của" xung quanh đang chờ Thẩm Khang Bình mở bao đồ, đều sôi nổi cười rộ lên.

Bị gạt ngã trên mặt đất, thanh niên độc thân một hồi lâu mới nhe răng trợn mắt đứng lên, không sợ chết nói: "Sợ cái gì, tôi có thể chờ! ! "
Thẩm Khang Bình nghe vậy, nhấc chân lại muốn đá hắn, hắn sợ tới mức chạy biến đi.

"Tôi nhổ vào! Lại chờ mấy năm nữa me gái tôi vào lúc tuổi đẹp nhất, cậu đã già, nghĩ hay lắm.

" Nhị bài trưởng có quan hệ với Thẩm Khang Bình không tồi, đã đứng ra hỗ trợ phỉ nhổ.

"Là em gái tôi.

" Thẩm Khang Bình liếc hắn liếc một cái, không cao hứng nhắc nhở.

"Keo kiệt, quan hệ mọi người tốt như vậy em cậu còn không phải là! ! " Dưới ánh mắt sắc bén của Thẩm Khang Bình, thanh âm nhị bài trưởng càng ngày càng yếu, cuối cùng sửa lời, "Được được được, là em gái của cậu, em cậu được chưa!"
"Nhị bài trưởng, sao tôi nghe lời này giống như anh đang mắng người vậy?"
"Ha! Tên nhóc này ngứa da, cũng dám chọc tôi, tôi đánh không lại hắn còn đánh không lại cậu chắc?"
"Nhị bài trưởng tôi giúp anh thu thập tên nhóc này!"
Thẩm Khang Bình lười để ý mấy người đang nháo loạn, mở thư của Hứa Thanh Thanh ra nghiêm túc đọc.

Trong thư Hứa Thanh Thanh chia sẻ rất nhiều chuyện phát sinh gần đây, trong đó còn có đồ ăn giết heo.

Thẩm Khang Bình đọc, có chút tiếc nuối không thể ở bên cạnh cô vào thời điểm vui vẻ.

Xem xong thư, mặc kệ đáy lòng tưởng niệm quay cuồng ra sao, hắn cẩn thận gấp thư cất đi.

Chờ hắn đọc xong thư mới mở bao đồ ra, người chung quanh đang cãi nhau ầm ĩ nháy mắt đều vây lại.

Ở đây đều là người có quan hệ không tồi với Thẩm Khang Bình, tự nhiên không cần khách khí, Thẩm Khang Bình một bên lấy đồ ra, một bên bọn họ cầm lên xem.

"Oa! Nhiều lạp xưởng như vậy!"
"Quá tuyệt vời, em gái lại đưa tương ớt tới.

"
"Còn có thịt khô, em gái sẽ không gửi hết thịt trong nhà tới chứ?"
"Đậu phộng thật thơm.

"
"Còn có! ! "
Thẩm Khang Bình nhìn đồ ăn trong bao, tâm đều mềm thành nước, đặc biệt là khăn quàng cổ cô tự đan, yêu thích không buông tay.

Hứa Thanh Thanh vốn muốn làm cho hắn một bộ quần áo và giày, sau lại nghĩ hắn ở bộ đội trên cơ bản đều mặc quân trang, hơn nữa không biết hiện tại thân hình hắn phát triển ra sao, cuối cùng chỉ đan khăn quàng cổ.

"Khăn quàng cổ này thật đẹp.

"
"Em gái tự đan sao? Thật khéo tay.

"
Thẩm Khang Bình nghe bọn họ khích lệ, đáy mắt tràn ra vài phần vui vẻ, từ trong bọc lấy ra chút thức ăn chia cho bọn họ.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, trò chuyện trò chuyện lại nói đến trên đầu em gái hắn.

"Thế nào, năm nay em gái cậu có tới bộ đội ăn tết không?"
Hiển nhiên, mọi người đều có điểm tò mò, muốn gặp người em gái mà hắn hết lời khen một lần.

Không có biện pháp, bộ đội có ai không biết, Thẩm đại bài trưởng ngày thường trầm mặc ít lời, nhưng vừa nhắc đến em gái hắn liền có chuyện nói, thậm chí nói tới nửa đêm cũng không mệt, có thể lôi kéo nói chuyện ba ngày ba đêm không ngừng.

Trong nhà vẫn tương đối ấm áp, lại không biết từ khi nào Thẩm Khang Bình đã đeo xong khăn quàng cổ.

Nghe câu hỏi, hắn lắc đầu nói: "Chỉ có một mình, tôi không yên tâm để con bé tới đây, vẫn chờ lúc tôi được nghỉ thì trở về thôi.

"
Huyện An tuy rằng ở bên cạnh tỉnh bắc, nhưng tốt xấu còn ở trong phạm vi tỉnh bắc, ngồi xe lửa lại đây cũng mất một ngày, bất quá mọi người nghĩ một cô bé mới mười mấy tuổi, rốt cuộc vẫn không nói cái gì nữa.

Ngày mồng tám tháng chạp qua đi, thực mau liền đến tất niên.

Bộ đội ăn tết tự nhiên là náo nhiệt, bất quá Thẩm Khang Bình nhớ lại năm trước, trong lòng vẫn cảm thấy thiếu thiếu.

Mà thôn Dương Thụ, tất niên năm nay của Hứa Thanh Thanh lại thập phần phong phú.

Cùng nhóm thanh niên trí thức mang theo bọn nhỏ đi chơi, trong thôn tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ; cùng bà Hồ chuẩn bị cơm tất niên, trong phòng bếp đầy mùi hương mê người; trao đổi với mọi người trong thôn những món nogn khác nhau, thuận tiện chúc phúc! !
Thẳng đến buổi tối, cô còn chưa nhàn rỗi, còn phải đi một chuyến tới chuồng bò, đưa cơm tất niên muộn co bọn họ.

"Năm mới vui vẻ!" Hứa Thanh Thanh vào cửa, cười cười chúc phúc.

Chuồng bò, trước lúc mùa đông bắt đầu mấy người đã đốt rất nhiều than củi, đặt ở trong bình gốm cô cho, làm chuồng bò ấm áp không ít.

"Năm mới vui vẻ!" Ba người nhìn thấy cô, lộ ra nụ cười đầu tiên của năm mới, sau đó tiểu Triệu đưa một hộp gỗ cho cô.

Hứa Thanh Thanh nhận lấy, cúi đầu đánh giá.

Đây là một hộp gỗ có ngăn kéo, gỗ thô sắc, mặt trên điêu khắc hoa văn tinh xảo.

"Đây là quà năm mới của chúng ta, hơi thô ráp, cháu đừng ghét bỏ.

" Tiểu Triệu nói.

Hứa Thanh Thanh sao có thể ghét bỏ, cười nói: "Thật xinh đẹp, cháu rất thích, cảm ơn mọi người.

"
Cùng bọn họ nói chuyện phiếm hai câu, vì không chậm trễ bọn họ ăn cơm, Hứa Thanh Thanh ôm hộp gỗ tạm biệt.

Nhìn cô rời đi, ba người mới nhìn về phía đồ ăn phong phú trong rổ.

"Chúng ta cũng rất may mắn đi.

"
"Ai nói không phải đâu.

"
Đem đồ ăn lấy ra, ba người liếc nhau, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập hy vọng.

Sang năm mới, Hứa Thanh Thanh vẫn luôn hy vọng Thẩm Khang Bình trở về, nhưng mà thẳng đến lúc quấn áo đổi từ mùa xuân thành mùa hè, cô vẫn chưa chờ được người, thẳng đến cuối mùa hạ mới nhận được thư.

Trong thư, Thẩm Khang Bình giải thích hắn vốn chuẩn bị trở về, nhưng lâm thời có nhiệm vụ cho nên kỳ nghỉ ị hủy bỏ, nói xin lỗi Hứa Thanh Thanh xong liền tỏ vẻ sẽ tận lực tranh thủ trở về vào tết năm nay.

Hứa Thanh Thanh có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể thể trách hắn, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi ăn tết.

Nhưng mà, mãi cho đến cuối năm, hắn cũng chưa về.

Bà Hồ nhìn ra cô rất thất vọng, vuốt đầu cô an ủi nói: "Tham gia quân ngũ đều là như vậy, là vì dân chúng cho nên về nhà cũng không dễ! ! Không phải ở trong tỉnh bắc sao? Dứt khoát năm nay ăn tết cháu đi bộ đội thăm nó đi.

"
"Nhưng mà như vậy chỉ có một mình bà ở nhà.

" Hứa Thanh Thanh nhấp môi nói.

Bà Hồ nói: "Này có cái gì, lại không phải lần đầu bà ăn tết một mình, phía trước chư aqueen hai đứa, hàng năm ăn tết không phải đều một mình sao.

"
Hứa Thanh Thanh do dự lại nói: "Nếu không bà cùng cháu đi bộ đội ăn tết?"
"Bà già rồi, đi không nổi, không kéo chân cháu đâu.

" Đại khái là phía trước ở trấn trên hỗn loạn có chút dọa đến bà, bà Hồ đã yêu sự yên bình trong thôn, có chút bài xích chuyện đi ra bên ngoài.

Hứa Thanh Thanh đại khái đoán được một chút, không khuyên bà nữa.

Bọn họ đã sắp hai năm không gặp, Hứa Thanh Thanh thật sự có chút nhớ hắn, hơn nữa nếu năm nay không đi bộ đội ăn tết, bọn họ còn không biết tới khi nào mới có thể gặp mặt.

Cuối cùng Hứa Thanh Thanh vẫn quyết định, đi bộ đội tìm hắn.

Nề hà, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, lúc cô thu thập xong hành lý, chuẩn bị đi tìm đại đội trưởng xin thư giới thiệu, bà Hồ lại đột nhiên bị cảm.

Tuổi lớn, không bệnh thì không sao, một khi mắc bệnh thì rất lâu mới khỏi được.

Hứa Thanh Thanh tự nhiên không yên tâm mặc kệ bà Hồ đnag bệnh mà rời đi, cuối cùng vẫn quyết định chờ bà khỏi bệnh lại nói.

.

Nhấn Mở Bình Luận