Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Lương Đại Nương nói, “Con uống đi, ta không khát.”
Nàng đành phải đem nước đưa cho Lương Đại Lang.
Lương Đại Lang nhận lấy, một hơi uống khá nhiều, ngạc nhiên nói: “Nước này uống thật ngon ngọt nha.”
Lương Nhị Lang cũng uống một ngụm, “Ừ, ngọt, uống ngon!”
Nói rồi đưa ấm nước cho Lý Tiểu Ngọc: “Nương, Ngọc Nhi, các ngươi cũng uống một chút đi, cả ngày nắng chói chang cũng mệt rồi.”
“Nước có gì hiếm lạ chứ.”
Lý Tiểu Ngọc lẩm bẩm, nhưng thật sự mệt mỏi, cầm ấm nước uống một ngụm, nước ngọt thanh thủy chảy vào cổ họng, nuốt xuống làm toàn bộ mệt nhọc trên người tan biến, nàng nhịn không được lại uống hai ngụm nữa.
Sau đó vẻ mặt hồ nghi hỏi: “Đây là nước gì vậy?”
Bạch Lê Hoa cười nói: “Là nước suối trên núi, sáng sớm ta đi núi Đại Lương thì thấy, uống vào cảm thấy thật ngon nên đem về nhiều một chút.”
Lý Tiểu Ngọc không nói gì.
Mọi người tay chân lanh lẹ tiếp tục cắt lúa, mệt mỏi thì uống miếng nước, ngay cả ngồi nghỉ cũng không cần.
Trần gia đều đã nghỉ ngơi mấy đợt, thấy bọn họ ra sức như vậy, không khỏi nói, “Béo Nha, nếu ngươi mệt mỏi thì nghỉ một chút đi, chỉ cần thành thật nhận thua thì chúng ta cũng không làm khó ngươi.”
Không đợi Bạch Lê Hoa đáp lời, Lý Tiểu Ngọc liền tiếp lời, nói: “Trần bá, ngươi vẫn nên lo lắng cho chính mình đi!”
Bộ dạng tin tưởng mười làm Bạch Lê Hoa cười trộm.
Lý Tiểu Ngọc nhìn thấy, lại trừng mắt nhìn nàng, “Đúng là cậy mạnh, đi học người ta cá cược, tay chân còn theo không kịp kìa.”
Năm người song song cắt mạch, Lương Đại Lang ở bên cạnh nàng, tuy cũng có giúp nàng cắt, nhưng nàng vẫn bị rớt về phía sau.
Nhưng tay nàng cũng đâu có nhàn rỗi, chỉ đổ thừa tại nàng quá béo, mặt trời chiếu xuống một chút thì nóng đến mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy xuống trên cổ lách tách, nhưng cũng không dám lau mồ hôi kéo dài thời gian.
Lúc này nghe thấy Lý Tiểu Ngọc oán giận, cũng bất chấp mồ hôi chảy lên trên mí mắt, động tác tay càng nhanh hơn.
Thời gian cứ từ từ qua đi, mặt trời cũng từ từ lặn xuống.
Càng về sau càng khẩn trương, người Lương gia tâm tim thấp thỏm không muốn thua.
Vội vàng đến mức muốn coi ruộng Trần gia còn nhiều hay ít lúa cũng không có thời gian.
Rốt cuộc cả một ngày mệt mỏi, lúa nhà mình cho nhà mình ăn còn không đủ, ai mà vui lòng cho nhà khác chứ, huống gì còn phải bỏ tiền ra.
Bọn họ hiếm thấy đồng tâm hiệp lực một lần.
Chờ cắt xong nắm lá cuối cùng, quay đầu nhìn lại, Trần gia vẫn còn dư lại một chút.
Lý Tiểu Ngọc vô cùng hưng phấn, cầm lưỡi hái vẫy tay về phía Trần gia, “Này, Trần bá, chúng ta thắng rồi!”
Trần gia tuy rằng có chút ảo não, nhưng dám đánh cuộc cũng phải dám chịu thua, tỏ vẻ vui tươi hớn hở đánh lúa mạch về nhà rồi đem lương thực cho bọn hắn.
Dù sao năm nay cũng thu hoạch tốt.
Lương Đại Nương đếm toàn bộ số túi lúa trên ruộng của mình đếm, khối ruộng này, tổng cộng cắt được chin túi thóc, có thể đem về ba bốn túi lúa mạch.
Tuy rằng không so được nhà người khác, nhưng cũng không tệ.
Trong khi Lương Đại Nương hài lòng, Bạch Lê Hoa nhìn rầu rĩ, nếu thóc này có thể tốt như Trần bá gia vậy thì ít nhất cũng có thể thu mười hai túi đấy.
Nàng hỏi Lương Đại Nương, “Nương, nhà chúng ta chỉ có chút ruộng tốt này sao?”
Lương Đại Nương thở dài, “Lúc đầu có hai khối ruộng không tệ, nhưng bị người ta đổi đi.”
“Làm sao đổi?”
“Dùng ruộng nhỏ đổi ruộng to.” Lương Đại Nương nói, “Năm đó chỉ nghĩ ruộng to có thể trồng được nhiều, đâu có biết thu hoạch còn không bằng ruộng nhỏ.”
“Vậy không thể đổi lại sao?”
Lương Đại Nương càng rầu rĩ, “Làm sao dễ dàng như vậy, năm đó sau khi trồng một mùa thì chúng ta đã hối hận rồi, muốn đổi trở về, nhưng họ kêu chúng ta bón phân làm mới đất đi, nói gì cũng không chịu đổi lại.”