Chương 69: Sao ngươi có thể ác độc như vậy? (2)

Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Bạch Diễn Trung thấy không đánh được, càng tức giận, đang muốn tiến lên một bước, giáo huấn nàng thật tốt.

Trình Uyển Thu đau đến ngồi xổm trên mặt đất, la to: “Lão gia, hài tử của chúng ta……”

Hài tử?

Bạch Lê Hoa liếc Lương Đại Lang, đều thấy được khiếp sợ từ trong ánh mắt của đối phương.

Người mang thai là chính là Trình Uyển Thu chứ không phải Bạch Ngọc Lan?

Vậy nàng lén lút chạy đến nông thôn tìm đại phu để lấy lạc tử canh là để làm cho Trình Uyển Thu sảy thai?

Không chờ bọn họ nghĩ nhiều, tiếng Bạch Ngọc Lan thống khổ rên rỉ càng lúc càng to, cả người cuộn tròn thành một đoàn, ôm bụng, toát ra mồ hôi lạnh, ngón tay mảnh khảnh run rẩy chỉ vào Bạch Lê Hoa, “Làm sao ngươi có thể ác độc như vậy!”

Rõ ràng đây là nàng bị đâm một dao mà, Bạch Lê Hoa thần sắc ngưng trọng.

Trong lòng bọn hắn rõ ràng, nhưng Bạch Diễn Trung lại không biết, lúc này thấy bộ dáng thống khổ của Bạch Ngọc Lan và Trình Uyển Thu, chỉ cảm thấy hận không thể giết Bạch Lê Hoa.

Quả nhiên là cái tai họa không biết tốt xấu, làm phiền hắn còn tưởng rằng bọn họ có hiếu tâm.

Nhìn Bạch Lê Hoa đi đến trước mặt Trình Uyển Thu, muốn chạm vào cổ tay nàng ta, hắn không chút nghĩ ngợi, túm bím tóc mạnh bạo kéo ra.

Thấy sắc mặt Bạch Lê Hoa trắng bệch, Lương Đại Lang không chút suy nghĩ, một tay đem Bạch Diễn Trung đẩy ra, hét lớn một tiếng, “Ngươi làm gì vậy!”

Hắn là người quen làm việc nhà nông, cả người tràn trề sức lực, đẩy mạnh bạo như vậy làm sao Bạch Diễn Trung chịu được?

Lập tức lảo đảo, thấy hắn chuẩn bị té ngã, Lương Đại Lang lại kéo hắn về.

Hai người đều là một thân mồ hôi lạnh.

Vừa rồi dưới tình thế cấp bách, trong mắt hắn chỉ có Bạch Lê Hoa đau đến mặt trắng bệch, căn bản không nghĩ tới nếu hắn (BDT) ngã xuống, đụng phải góc bàn, đổ máu là chắc chắn, còn có thể chứng minh khả năng sát tinh nữa.

Mà Bạch Diễn Trung, mắt thấy có người che chở cho tiểu đề tử của đại phòng, mà hắn thì đánh không lại, giận run cả người, chỉ vào cửa lớn, “Các ngươi cút đi ra ngoài cho ta.”

Lúc này đi, không phải chấp nhận lời vu khống sao?

Trình Uyển Thu bên kia nghe được hắn muốn thả hung thủ ra, càng thê lương la to, “Lão gia, cứu…… Cứu con của chúng ta……”

Lúc này nàng chỉ cảm thấy trong bụng giống như bị dao đâm, hận ý còn mãnh liệt hơn so với đau đớn, nếu hài tử trong bụng có gì sơ xuất, nàng thề nhất định phải lột da của tiện nhân này!

Bạch Ngọc Lan cũng thống khổ kêu lên: “Cha……”

Nhưng lúc này, Lương Đại Lang đang gắt gao kiềm hai tay của hắn, làm hắn không thể động đậy, đừng nói tới giơ tay đánh người.

Hắn đánh không lại, tránh không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn thê phòng của mình thống khổ, bắt đầu mắng như một mụ đàn bà đanh đá.

Buột miệng thốt ra từng câu nói dơ bẩn, tựa như căn bản hắn không ý thức được lúc này hắn đang mắng nữ nhi của mình.  

Bạch Lê Hoa mắt điếc tai ngơ, sờ mạch tượng rồi chạy như bay tới phòng bếp xách một cái vại lại đây.

Không nhìn đến Trình Uyển Thu đang giãy giụa, nàng dùng chân kiềm trụ thân mình bà, khiến bà không thể nhúc nhích, nắm cằm của nàng, khiến cho nàng mở miệng, sau đó vói ngón trỏ vào sâu trong yết hầu nàng.

Bạch Lê Hoa rất béo, lúc này ngồi trên người Trình Uyển Thu, nàng chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị ép chặt.

Cảm giác có dị vật trong cổ họng làm dạ dày nàng nhịn không được quay cuồng.

Hai cái đùi không đạp loạn được, bà liều mạng giãy giụa.

Bạch Diễn Trung gấp đến đỏ mắt, “Súc sinh, ngươi muốn làm cái gì? Mau buông ra!”

Bạch Lê Hoa mắt điếc tai ngơ.

Chỉ ấn hai lần, Trình Uyển Thu liền nôn ra.

Thời gian khẩn cấp, nàng không thể sờ cẩn thận kĩ lưỡng, nhưng chắc chắn là trúng độc, mặc kệ đó là loại độc gì, nôn ra là tốt rồi.

Nhấn Mở Bình Luận