Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí
Đại phu còn chưa đi xa đã bị mời trở về.
Vết thương của Bạch Ngọc Lan rất nặng, Bạch Diễn Trung dưới tình huống như vậy vẫn còn có thể đạp nàng: “Cút cho khuất mắt ta.”
Bạch Lê Hoa thầm muốn nháo lớn chuyện này ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lương Đại Lang lại có chút không đành lòng.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Bạch Diễn Trung, Bạch Lê Hoa cảm thấy trong lòng có chút bi thương.
Đó không phải là cảm xúc của nàng, mà là cảm xúc của “Bạch Lê Hoa” chân chính.
“Người cho là ta muốn gặp người sao?” Bạch Lê Hoa cười nhạo nói, mạnh mẽ nén sự khổ sở trong lòng xuống, “Thân là phụ thân, người ngoại trừ đặt tên cho ta, người đã cho ta thứ gì chứ?”
Nàng về cái nhà này chẳng qua là chỉ muốn nhìn một chút, phụ thân nàng đối với nguyên chủ Bạch Lê Hoa có còn một chút ôn nhu nào không.
Đáng tiếc, trong lòng hắn chỉ có mẫu tử Trình Uyển Thu và hài tử sắp sinh.
Thật buồn cười, hài tử của hắn lại muốn giết một đứa bé còn chưa sinh.
Chẳng qua lúc này nàng cũng không quản được nhiều như vậy.
“Cái tên này nếu người muốn thì lấy về đi!”. Nàng nhớ tới từng chuyện trước khi trùng sinh, cắn chặt răng, “Ta không cần bất cứ thứ gì của Bạch gia các ngươi, ta không làm gì cả mà thiếu chút nữa bị hắt phân lên đầu!”
Thấy mồ hôi trên đầu Lương Đại Lang càng ngày càng nhiều, rõ ràng là gắng gượng chống đỡ thân thể, nàng không muốn nói lời vô ích với những người này, nâng Lương Đại Lang dậy đi ra.
Lúc này, Bạch Diễn Trung cùng Trình Uyển Thu cũng không rảnh lo cho bọn họ.
Ra khỏi cửa, cuối cùng Lương Đại Lang cũng thả lỏng thần kinh.
Nhưng lúc này là lúc mặt trời gay gắt nhất, ở trong phòng còn đỡ, vừa bước ra cửa Lương Đại Lang liền thấy đầu váng mắt hoa, nhịn không được ôm đầu lảo đảo muốn ngã.
Bạch Lê Hoa chạy nhanh sang đỡ hắn, một tay ôm lấy eo, một tay choàng qua vai hắn để đỡ hắn đứng dậy.
Toàn thân Lương Đại Lang cứng đờ, đứng yên.
Trên mặt hắn chưa rửa sach, vẫn còn máu đã đóng vảy nhìn rất ghê người, Bạch Lê Hoa hấp tấp hỏi, “Sao vậy? Chàng đau đầu lắm sao? Hay là muốn ngất?”
Cái bình hoa nặng như vậy nện xuống, nói không chừng não bị chấn động rồi.
Bạch Diễn Trung cũng thật nặng tay.
Nhưng nàng không đoán được Lương Đại Lang lại chỉ vào đống đồ vật bị nàng ném ở phía sau.
Bạch Lê Hoa không còn biết nói gì, đã đến lúc này rồi mà người này vẫn còn luyến tiếc đống đồ đó.
Nhưng bây giờ nàng đang đỡ hắn, đâu có rảnh mà đi nhặt đồ chứ.
Nàng không vui nhặt lên, Lương Đại Lang tự đi qua, đem bao lớn bao nhỏ cầm trên tay mình, cười như trẻ con.
Không chỉ trích nổi, Bạch Lê Hoa chỉ có thể đoạt lại đồ, xách trên tay mình, điều chỉnh tư thế đỡ Lương Đại Lang đi.
Tư thế này thực lao lực, hơn nữa Lương Đại Lang tuy nhìn gầy nhưng rắn chắc, cân nặng thật không nhẹ, chưa đi được bao xa mồ hôi đã ướt hết vạt áo Bạch Lê Hoa. Quần áo dính dính trên người càng không thoải mái.
Lương Đại Lang thấy vây, con ngươi tối sầm, không dấu vết vừa dời trọng tâm cho nàng nhẹ nhàng hơn, vừa nói, “Đã gả đến Lương gia thì là người Lương gia, nàng yên tâm, chúng ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Bạch Lê Hoa không có trả lời, “Đầu choáng váng đến muốn ngất rồi sao?”
“A?”
“Ta hỏi chàng có muốn ngất hay không? Chàng cũng thật là, đã thấy ông ta nổi điên rồi mà còn thò đầu qua.”
Bạch Lê Hoa chỉ trích nói, trong lòng lại rất rõ ràng, thương tích này của Lương Đại Lang là chịu thay cho mình, nên trong lòng càng khó chịu.
Lương Đại Lang còn chưa trả lời đã nghe thấy một tiếng gào to: “Hắc nha!”
“Đây không phải là Lương đại ca sao, sao vậy, đây là bị sao vậy?”