Thất Sơn Tiên Môn
Ở một gốc hẻo lánh nào đó, cách xa trung tâm hỗn loạn của thành phố Cần Thơ.
Một người đàn ông trung niên và một thiếu nữ tuổi tầm 20 đang lẳng lặng quan sát bầu trời. Gương mặt cả hai không khỏi tỏ vẻ trầm trọng.
Người đàn ông trung niên có gương mặt khá anh tuấn, nhưng rất nghiêm nghị. Mặc một bộ trang phục màu xanh dương ôm sát người khá lạ mắt. Không hiện đại cũng không cổ trang, vừa có chất tây cũng vừa có chất ta. Lại mặc thêm một cái áo khoác màu trắng, phía sau áo có thiêu một cái đầu rồng rất nổi bật. Bên dưới đầu rồng là một chữ “Lạc” bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa nào đó.
Thiếu nữ bên cạnh thì ăn mặc có vẻ hợp với thời đại hơn. Một chiếc đầm hoa sặc sỡ dài tới đầu gối. Eo được thắt chặt bởi một sợi dây có đồ án hình thù quái lạ. Mái tóc dài đen nhánh thả tự nhiên tới ngang hông. Gương mặt thanh tú ưa nhìn. Làn da trắng hồng, không một chút tì vết. Ánh mắt vô cùng kiêu kỳ và cao ngạo. Ẩn ẩn trong ánh mắt là sự “tinh nghịch” của một cô gái đã quen được mọi người yêu thương chiều chuộng.
Thiếu nữ nhìn bầu trời đầy vết nứt đang dần khép lại rồi tò mò hỏi người trung niên kia:
“Sư phụ, đây có phải là một vị đạo giả tiền bối nào đó gây ra không?”
Vị trung niên kia tỏ vẻ trầm ngâm mà nói:
“Khó mà biết được, nhưng có thể chắc chắn là một vị đạo giả. Chỉ có điều vị đạo giả kia có thể làm cho kết cấu không gian bị vỡ ra. Thực lực như vậy theo ta biết trên thế giới này không có ai có thể làm được. Mấy vị lão tổ cũng chưa chắc đã làm được.”
“Ý sư phụ nói là, vị đạo giả kia không phải là người của thế giới này?”
“Không thể biết được, nhưng không loại trừ khả năng đó. Bởi vì ngày hôm đó ta cũng tận mắt chứng kiến sự việc. Nếu ta đoán không nhầm thì vị đạo giả kia từ bên ngoài tiến vào thế giới của chúng ta. Nhưng bị ngăn cách, sau đó vị kia đã phá vỡ không gian mà vào.”
“Sư phụ, nếu vị kia có ý đồ không tốt với thế giới này thì thật là một hồi đại tai nạn.”
“Con nói không sai, hiện tại chúng ta cần nhanh chóng họp mặt cùng trưởng bối trong tộc. Ta đã nhận được thông báo, sẽ có vài vị trưởng lão nhanh chóng đến đây. Có lẽ đạo tộc đại hội tại Cần Thơ năm nay phải hủy rồi. Tin rằng các đạo tộc khác cũng đã nhìn thấy tình cảnh trước mắt.”
Sau đó, họ nhanh chóng di chuyển xuyên qua các ngóc ngách thành phố rồi biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
Cảnh đó cũng diễn ra ở rất nhiều nơi khác nhau tại thành phố Cần Thơ. Có đơn lẻ một người, cũng có từng nhóm người. Họ đều là thành viên của những tộc quần mà họ tự gọi là đạo tộc.
...
Cùng thời gian, ở một đất nước xa xôi phương tây nào đó.
Tại một vùng nông trang tư nhân rộng mênh mông, có một ngôi nhà nhỏ không có gì đặc biệt.
Nhưng hôm nay lại được lực lượng vũ trang tư nhân bảo vệ nghiêm ngặt bốn bên. Có thể nhìn thấy từng chiếc xe hạng sang đậu kín cả bãi đất trống trước ngôi nhà.
Lúc này, ở bên dưới tầng hầm bí mật của ngôi nhà đang diễn ra một sự kiện vô cùng trọng đại. Gọi là tầng hầm nhưng nó cứ như một cung điện bên dưới mặt đất. Kiến trúc theo phong cách nhà thờ thánh.
Nơi đây đang diễn ra một cái hội nghị bàn tròn với sự tham dự của hơn 50 cá nhân. Mỗi người đều là đại diện của một gia tộc mà họ tự gọi là thánh tộc.
Trên bàn trước mặt mỗi người đều đặt lấy một thanh cự kiếm dài cỡ 1 mét 4. Trên cán kiếm có điêu khắc lấy một hình thập tự cùng với một chữ “thánh”. Tất cả chỉ lẳng lặng ngồi yên, không khí lúc này vô cùng yên tĩnh. Trên mặt từng người đều mang vẻ trầm ngâm và nghiêm trọng.
Từng tiếng bước chân vang lên, có một nhân vật nào đó đang từ bên trong đi ra phòng hội nghị này.
“Két két.......”
Cửa bên trong được mở ra. Một ông lão toàn thân trang phục trắng như tuyết từ bên trong bước ra. Tay cầm một cái thánh giá tỏa ra ánh sáng thần thánh vô cùng.
Hai bên ông lão là bốn tên cận vệ mặc trang phục toàn thân màu xám kín mít, chỉ có thể thấy được 2 con mắt. Mỗi người đều được trang bị một thanh kiếm bên hông. Trong lúc ngẫu nhiên còn có thể nghe loáng thoáng âm thanh kiếm minh chấn động nhẹ trong không khí.
Toàn thể 50 người đang ngồi trong phòng đều đứng dậy, hướng về lão già kia mà cúi đầu cung kính:
“Kính chào Thánh Hoàng đại nhân và bốn vị Kiếm Thánh đại nhân”
Lão già gật gật đầu rồi lên tiếng:
“Đã lâu không gặp các vị gia chủ. Trước tiên xin mời ngồi xuống lại nói tiếp.”
Sau đó mọi người nhao nhao ngồi xuống. Đợi mọi người đều đã ngồi yên tĩnh thì lão già lại nói tiếp:
“Ta tin rằng chư vị gia chủ đều đã biết được tại sao có hội nghị lần này. Ở phương đông xuất hiện một vị đạo giả thực lực không thể tưởng tượng được. Có thể phá vỡ kết cấu không gian. Rất nhiều thám tử sau khi điều tra thì đều dẫn tới chung một kết luận. Người này chắc chắn là một tu sĩ đến từ bên ngoài thế giới của chúng ta.”
“Hơn nữa, mấy ngày trôi qua đều không có động tĩnh gì khác. Có vẻ như vị kia sau khi xâm nhập thì đã ẩn náu để điều tra thế giới này. Hoặc cũng có thể đã bị trọng thương. Nói chung còn chưa thể kết luận điều gì. Mật thám của chúng ta từ các đạo tộc đông phương cũng đã có tình báo gửi về. Tất cả đều cho thấy bọn họ cũng như chúng ta, hoàn toàn không nắm bắt được thông tin gì liên quan tới vị kia”
“Hôm nay ta triệu tập chư vị gia chủ đến đây nhầm hướng chư vị đưa ra lệnh thánh chiến tổng động viên. Mong rằng chư bằng cách nhanh nhất có thể tập hợp từ trong tộc mình tối thiểu 1000 chiến binh. Trong đó tối thiểu có 1 kiếm vương, 10 đại kiếm sư, 50 kiếm sư, còn lại đều phải đạt tối thiểu là kiếm sĩ. Tin chắc rằng không bao lâu nữa thế giới sẽ nổi sóng to gió lớn. Chúng ta phải sẵn sàng để đón đầu ngọn sóng, bảo vệ thánh tộc và tín ngưỡng của chúng ta. Chư vị đã rõ chưa?”
Toàn bộ 50 người đều đồng thanh hô to:
“Tuân lệnh thánh hoàng đại nhân”
Lão già hài lòng gật đầu:
“Đã vậy, xin mời chư vị gia chủ nhanh chóng trở về chuẩn bị. Tối đa một tháng sau ta muốn nhìn thấy 50 ngàn chiến binh tập hợp tại thánh chiến đường”.
Toàn bộ 50 người nhanh chóng thu lại kiếm của mình rồi hướng ra phía ngoài mà rời đi. Không bao lâu thì gian phòng chỉ còn vị thánh hoàng và bốn vị kiếm thánh.
Lão thánh hoàng nhìn về phía bên ngoài, không biết suy nghĩ gì rồi lên tiếng:
“Peter kiếm thánh, nếu sử dụng tới Quang Minh Thánh Giá thì liệu chúng ta có thể chiến thắng vị kia không?”
Tên đứng bên phải lão thánh hoàng lên tiếng:
“Rất khó nói thưa thánh hoàng đại nhân. Kể cả ta và mấy tên lão bất tử phương đông kia cũng không thể có khả năng làm vỡ ra không gian. Cao lắm cũng chỉ làm rung động đè nén không gian mà thôi. Mặc dù Quang Minh Thánh Giá có thể xuất ra một kích tương đương 1% sức mạnh của Quang minh thần. Nhưng cũng chỉ là 1%, lại chỉ còn lại 2 lần sử dụng. Tuy 1% đó ở thế giới này đã có thể áp chế kiếm thánh tầng thứ, nhưng cũng chỉ là áp chế. Đối phương lại vượt qua tầng thứ kiếm thánh một khoảng xa. Khó mà nói được điều gì.”
Lão thánh hoàng ánh mắt suy nghĩ miên man một lúc lại thì thào:
“Hy vọng đối phương chỉ là một vị khách qua đường. Rất nhiều tu sĩ đã đổ máu để thế giới này được yên bình mấy trăm năm nay. Ta thực sự không muốn chứng kiến một cuộc chiến tranh tu sĩ nữa. ”
Nói rồi lão thánh hoàng cùng bốn tên kiếm thánh đi vào trong. Cánh cửa dần khép lại.
Ở bên ngoài, các gia chủ thánh tộc cũng đã tự phần mình lên xe rời đi. Toàn bộ nông trang lại trở về vẻ yên bình vốn có.