Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Sinh ý khởi đầu tốt đẹp 1
Nhà cũ Triệu gia bắt đầu kinh doanh buôn bán, Trình Loan Loan là một phần tử của Triệu gia, đương nhiên phải đi chiếu cố.
Tuy nhiên bên kia chỉ phục vụ bữa trưa và bữa tối, bữa sáng vẫn phải tự mình giải quyết, vừa vặn có thể dùng tôm nhỏ mà ngày hôm qua Vương thẩm đưa tới.
Tôm được nuôi cả đêm càng thêm óng ánh trong suốt, thoạt nhìn rất mê người.
Một phần ba số tôm được lấy ra nấu cháo, thứ này rất ngon, có thể làm cho hương vị cháo tăng lên mấy cấp bậc.
Còn lại hai phần ba số tôm, nàng định làm thành món tôm tẩm bột chiên giòn, đây là một món ăn nhẹ rất ngon, trước đây nàng đã từng mua được ở một quầy hàng ven đường.
Ngô Tuệ Nương và Xuân Hoa đều đi tửu lâu làm việc, trong nhà cũng không có ai giúp đỡ, Trình Loan Loan chỉ có thể tự mình ra tay làm từ đầu đến cuối.
Sau khi đặt nồi nấu cháo xong, nàng lấy bốn quả trứng từ trong tủ, đập vào tô lớn đánh đều, cho một ít bột mì vào tiếp tục khuấy, sau đó cho tôm đã rửa sạch vào hỗn hợp bột trứng rồi trộn đều lên.
Đun sôi dầu trong chảo, sau đó đổ toàn bộ tôm tẩm bột vào, xèo xèo, tôm và dầu tiếp xúc, ngay lập tức phát ra tiếng dầu nổ.
Lại dùng xẻng để đảo vài lần, khi tôm trở nên vàng và trong suốt hơn, vậy là đã chín.
"Ôi! Thơm quá."
Triệu Tứ Đản cầm sách vở, theo mùi thơm đi vào phòng bếp.
Phía sau hắn còn có Đại Hắc Tiểu Hắc cùng Tiểu Điểm đi theo, ba con sói, chó lè lưỡi, nước bọt nhỏ giọt trên mặt đất.
Trình Loan Loan bật cười, nàng vươn tay cầm một nắm tôm nhỏ ra, thổi thổi, cho Tứ Đản ăn một con, lại lần lượt đút cho ba con sói, chó mỗi con một miếng, chỉ là bốn tiểu tử này căn bản ăn không đủ, vây quanh Trình Loan Loan đòi thêm.
"Tứ Đản, con đi gọi các ca ca ra ăn sáng."
Trình Loan Loan đẩy tiểu nhi tử ra, sau đó vụng trộm ở thương thành mua thịt bò khô ra, đút cho mỗi con chó, sói một miếng thịt lớn, ba tiểu tử này ăn đến vừa lòng thỏa ý, rốt cuộc mới chịu rời đi.
1
Bữa sáng hôm nay rất đơn giản, mỗi người một bát cháo cộng với một quả trứng, cùng với một đĩa tôm chiên giòn làm món ăn phụ.
"Ăn nhiều một chút." Thẩm Chính gắp một đũa tôm lớn đặt vào trong chén của Triệu Tứ Đản: "Ngày mai là thi huyện lần thứ ba, ngươi đừng lơi lỏng."
Miệng Triệu Tứ Đản nhét đầy đồ ăn đến phồng lên, hàm hồ nói: "Nhất định ta sẽ thi được."
Lúc cả nhà đang ăn, từ ngoài cửa có một cái đầu nho nhỏ thò vào.
"Thẩm, mẹ cháu bảo cháu đưa tới."
Là Vương Tiểu Nha, cũng chính là khuê nữ nhỏ nhất nhà Vương thẩm, mang theo một giỏ trái cây dại tới.
Quả dại này có màu đỏ, bên ngoài là dạng quả tròn. Thứ này Trình Loan Loan cũng biết, thường gọi là dâu dại, tên khoa học là quả mâm xôi, vị chua chua ngọt ngọt, cực kỳ ngon miệng.
Nàng vốn định cự tuyệt, nhưng vừa nghĩ đến mùi vị này, lời cự tuyệt thật sự không nói ra khỏi miệng được.
Chủ yếu là, từ khi xuyên tới thời đại này, nàng chưa từng được ăn hoa quả. Trên núi cũng chỉ có táo rừng, mận gai lê, nàng thật sự là quá hoài niệm hương vị của hoa quả.
"Tiểu Nha, cám ơn ngươi rất nhiều." Trình Loan Loan nhận giỏ, quay đầu liền từ trong tủ lấy ra ba quả trứng gà: "Cầm về bảo nương ngươi luộc cho mà ăn."
Vương Tiểu Nha vội vàng xua tay: "Nương cháu nói, thẩm đã giúp nhà chúng ta rất nhiều việc, không thể chiếm lợi của thẩm thêm được nữa, cháu về nhà trước đây."
Tiểu cô nương quay đầu bỏ chạy.
Trình Loan Loan cực kỳ bất đắc dĩ, nàng đoán chừng, về sau Vương gia sẽ cứ cách năm ngày ba lần đưa vài thứ hiếm lạ đến nhà nàng.
Nàng dùng nước rửa sạch dâu dại, ăn một quả, chua chua ngọt ngọt, ăn thật ngon. Hương vị của hoa quả, thực sự làm cho mọi người trầm mê.
Nhưng dâu dại nói cho cùng vẫn không ngọt như trồng ở nhà mình, đột nhiên nàng lại muốn trồng một vài cây ăn quả.
Thời đại này, giống hoa quả phỏng chừng cũng không nhiều, nếu nàng muốn trồng một vài cây giống hiếm lạ, còn phải đi tới mấy địa phương lớn hơn một chút, đây lại là một chuyện phiền toái.