Chương 45

Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên

Edit: Gà

Triệu Thính Khê ngẩng đầu lên thì thấy Từ Thanh Xuyên đã về, cô lập tức mang dép vịt vàng chạy qua, “Anh về rồi?” Hai bàn chân nghịch ngợm giẫm giẫm làm hai má phúng phính của chú vịt vàng cũng rung theo, cô cười cong mắt: “Thầy Từ mua dép cưng quá, trước giờ em chưa từng mang đôi dép nào đáng yêu như vậy.”

Thường mặc nhiều nhãn hàng đắt đỏ khiến người nổi tiếng hạn chế khen ngợi một món đồ nhỏ bé, Từ Thanh Xuyên nhướng mày nhìn cô, “Sao hôm nay miệng em ngọt thế?”

“Nhà thầy Từ có phong thủy tốt nên dưỡng thành.” Cô cười tinh nghịch, đôi môi đỏ hơi nhếch lên.

Yết hầu của Từ Thanh Xuyên hơi chuyển động, không dám nhìn cô, “Tối nay dẫn em đi ăn nhé, em muốn ăn món gì?”

Triệu Thính Khê nghiêng đầu nhìn anh, “Anh dẫn em đi đâu cũng được, anh tự chọn nha.” Cô cười hì hì ôm cánh tay của anh.

Từ Thanh Xuyên thấp giọng cảnh cáo: “Khê Khê, em còn làm thế anh sẽ hôn đấy.”

Triệu Thính Khê mím chặt đôi môi đỏ mọng, không nói gì nữa, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt anh.

Con ngươi Từ Thanh Xuyên tối sầm lại, anh không kiềm được bước lên nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Quả nhiên rất ngọt.

Anh khắc chế bản thân vừa chạm vào đã rời đi ngay, không ngờ Triệu Thính Khê đột ngột nhón chân, hai tay vòng qua cổ anh. Đôi môi mềm mại của cô đè lên môi anh, trúc trắc đáp lại, vừa trằn trọc vừa khiêu khích.

Sống lưng của Từ Thanh Xuyên cứng đờ, trong đầu từng trận pháo hoa bung nở, mọi suy nghĩ bị ánh sáng trắng chiếm lấy, không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Hô hấp của anh dần nặng nề hơn, anh bước lên hơi dùng sức kéo cô ngồi xuống sofa.

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ lập lòe, bên trong phòng khách vang lên âm thanh hai người quấn quýt, nhiệt độ ngày càng nóng.

Nhất Vạn tò mò chạy qua chạy lại, không ai để ý đến nó nên buồn bã sủa một tiếng.

Động tác của Từ Thanh Xuyên dừng lại, nghiêng đầu nhìn nó một cái.

Chuyện không phù hợp với trẻ con, anh không làm nổi nữa.

Triệu Thính Khê đỏ mặt đẩy nhẹ anh, Từ Thanh Xuyên ngồi ngay ngắn lại. Áo ngủ của cô bị mở hai nút từ lúc nào không hay, cổ áo mở rộng để lộ phần da thịt trắng noãn, trên xương quai xanh tinh xảo có một vết đỏ vô cùng rõ ràng.

Anh khẽ ho rồi quay sang chỗ khác.

Triệu Thính Khê luống cuống đứng dậy rồi vội chạy về phòng.

Lần sau nhất định phải chú ý hơn, kích thích nhiều quá hại thân.

Tuần tiếp theo Từ Thanh Xuyên đến Đế Đô học, Triệu Thính Khê lần lượt nhận được tranh sơn dầu và vật trang trí gửi về từ Mỹ, cô vô cùng hào hứng bày biện lại căn nhà lần nữa.

Hôm nay tập đoàn Tiêu thị khai trương tòa nhà văn phòng mới xây dựng, tiệc mừng được tổ chức tại khách sạn năm sao ở Dần Thành. Nhiều người nổi tiếng trong thương trường đến chúc mừng, trong đó cũng không ít nghệ sĩ hợp tác với Tiêu thị.

Triệu Thính Khê cũng được mời đến tham dự.

Đèn trong sảnh sáng trưng, khách mời lũ lướt tiến vào. Triệu Thính Khê gặp vài nhà đầu tư quen biết thì lên tiếng chào hỏi, sau đó rảnh rỗi trò chuyện với hai diễn viên khác.

Trước sảnh có một người phụ nữ mặc lễ phục trắng, đang khoác tay một người đàn ông trung niên. Không ít khách mời đến bắt chuyện với họ.

Một diễn viên bên cạnh Triệu Thính Khê tò mò hỏi: “Hai người đó là ai vậy? Tổng giám đốc Tiêu Thị phải ra đón kìa.”

Một người khác tinh mắt nhận ra: “Đó là bố con nhà họ Tưởng, người bên cạnh là trưởng nữ Tưởng Nhàn.” Cô ấy chậc chậc hai tiếng: “Nhà họ Tưởng và nhà họ Tiêu thân thiết, Tưởng Nhàn một lòng với người con trai thứ của nhà họ Tiêu. Nhưng bao nhiêu năm rồi vẫn chưa có kết quả, hai bố con cũng gấp gáp rồi, chắc đến đây để tuyên bố chủ quyền ấy mà.”

Cô diễn viên đó cười giễu, Triệu Thính Khê lại thấy buồn nôn. Cô đã gặp Tưởng Nhàn đi thăm đoàn phim với mẹ Từ vào lần trước. Nhà họ Tưởng luôn muốn liên hôn với nhà họ Tiêu nhưng vẫn chưa đạt được, nhưng ít nhất mẹ Từ rất vừa ý Tưởng Nhàn.

Nghĩ đến đây Triệu Thính Khê càng thấy phiền phức.

Có nhiều khách mời đến hơn. Chợt trong một góc xuất hiện bóng dáng quen thuộc.

Cậu của Tiền Giai là chính khách ở Dần Thành, mẹ Tiền biết ông được mời đến dự tiệc mừng của Tiêu Thị nên kiên quyết cho Tiền Giai đi theo.

Tiệc rượu của Tiêu Thị náo nhiệt ghê.

Tiền Giai chọn mãi mới chọn được một bộ lễ phục, không ngờ lại mặc trùng đồ với Tưởng Nhàn.

Trường hợp bị trùng trang phục rất khó xử.

Em gái Tưởng Nhàn tức giận liếc Tiền Giai một cái, rồi nhỏ giọng lầm bầm: “Ở đâu ra người này vậy, xui xẻo quá.”

Tưởng Nhàn cười cười.

Người khác không biết Tiền Giai nhưng cô ta thì biết. Cô ta có quen biết với nhiều người ở đại học C, cô ta sớm biết tình cảm của Tiền Giai dành cho Từ Thanh Xuyên. Có lần cô ta đi cùng mẹ Từ đến đại học C tìm anh thì gặp Tiền Giai đưa nước trái cây cho anh.

Tưởng Nhàn nhỏ giọng an ủi em gái nhỏ: “Da em trắng, mặc váy xanh sẽ tôn lên làn da của em có gì đâu mà xui. Huống hồ Tiêu Thị mở tiệc khá gần kề nên chuyện trùng trang phục có khi là duyên phận đấy.”

Ai cần loại duyên phận chó má này! Cô gái đó hơi hất cằm, thật ra Tưởng Nhàn nói đúng, trùng trang phục không đáng sợ, ai xấu thì kẻ đó xui thôi. Cô ta bước về phía Tiền Giai.

Đối diện có một nhân viên phục vụ đang đi đến, em gái đó tùy ý đặt ly lên khai, ly rượu suýt nữa rớt xuống, nhân viên phục vụ vội đỡ nên đụng vào Tiền Giai.

Tiền Giai lùi hai bước, cô ta đụng vào cạnh bàn bên cạnh, khó khăn lắm mới đứng vững. Tuy nhiên tiếng vang quá lớn khiến mọi người xung quanh nhìn sang.

Mặt Tiền Giai nóng như lửa đốt.

Cô gái đó khoanh tay nhìn cô ta, Tưởng Nhàn đứng gần đi đến.

Cô lịch sự chào hỏi Tiền Giai: “Cô Tiền không sao chứ, không có gì đâu, mấy cảnh này bị mấy lần sẽ quen thôi.”

Rõ ràng đang cười nhạo cô ta chưa từng tham gia tiệc mừng. Tiền Giai biết Tưởng Nhàn, thấy cô bèn nổi giận.

Cô ta ôm cánh tay thở dài: “Đúng vậy, chúng tôi làm giáo viên nên ít khi tham gia những loại tiệc tùng thế này. Lần trước có người đến trường phỏng vấn, tôi mang giày cao gót khiến chân bị xước da đỏ lên, thầy Từ trường tôi còn cười trêu tôi ngốc, bảo tôi không nên miễn cưỡng mình mang giày cao đến vậy. Nhưng cô cũng biết đó, thầy Từ rất hay quan tâm, ở đấy nhiều người mà lại phát hiện tôi khó chịu.” Vừa nói cô ta vừa lộ ra nụ cười ngây thơ.

Tưởng Nhàn vẫn duy trì nụ cười cao ngạo, “Đúng thế, dì Từ biết tôi thích con trai chu đáo nên từ nhỏ đã dạy anh Thanh Xuyên học phép tắc rồi!”

Hai người nói chuyện mà mùi thuốc súng bao quanh, các cô cậu ấm vây xem càng nhiều, ai cũng mang dáng vẻ xem kịch hay.

Triệu Thính Khê đứng gần đó nên cô nghe rõ lời nói của hai người. Ban đầu lòng cô chua xót các kiểu. Sau trông dáng vẻ tranh đoạt trai của cả hai thì thấy thật buồn cười.

Cái chức bà Từ đã có chủ, hai người giành nhau làm gì.

Cô nhàn nhã chọn đồ tết để đặt hàng. Ừm, ga trải giường của thầy Từ đã cũ, nên đổi bộ mới. Khoan, Triệu Thính Khê nghĩ ngợi, thầy Từ đâu có ngủ giường, bàn giặt hợp với anh hơn.

Đang mải nghĩ thì trợ lý tổng của Tiêu Thị dẫn một nhân viên đến trông giống như quản lý, anh ta chào hỏi Triệu Thính Khê, “Cô Triệu, anh Từ đã dặn tôi mang đến cho cô bát canh trước khi cô bắt đầu dùng bữa.” Vừa nói anh ta vừa lấy bát canh tinh xảo trên khay đưa cho cô.

“Anh Từ có dặn nếu cô cần gì có thể tìm tôi, tôi sẽ ưu tiên phục vụ cô.”

Triệu Thính Khê vô cùng bất ngờ, nhận lấy bát canh rồi nói cảm ơn.

Trợ lý tổng hành động quá mức nổi bật, nhiều khách mời tò mò nhìn Triệu Thính Khê. Trong đó có hai ánh mắt có lực sát thương nhất, dường như muốn đâm thủng cô luôn.

Triệu Thính Khê mất tự nhiên, mấy con bướm mà thầy Từ trêu chọc muốn tiêu diệt cô! Cô uống một ngụm canh rồi vào nhà vệ sinh, không ngờ gặp được Tiền Giai ở cửa.

“Cô Triệu!” Tiền Giai gọi cô.

Triệu Thính Khê lịch sự cười chào, cô không quen cô ta, cũng không định nói chuyện thêm.

Không ngờ Tiền Giai thẳng thắn nói: “Cô Triệu cũng thích thầy Từ đúng không? Chúng ta cạnh tranh công bằng nhé?”

Triệu Thính  Khê kinh ngạc, cô nhướng mày nhìn Tiền Giai, thầm nghĩ: Không có cách nào công bằng nỗi, cô em thua từ vạch xuất phát rồi.

Cô gái này quá cố chấp, “Lần trước trong phòng làm việc tôi đã biết rồi, tôi cảm nhận anh ấy đối xử với cô rất khác biệt, tuy nhiên tôi thích anh ấy lâu lắm rồi, dù là cô hay Tưởng Nhàn cũng không thể khiến tôi chùn bước!”

Triệu Thính Khê chán nản nhìn: “…À.”

Tiền Giai không hiểu ý cô, ngây ngốc hỏi: “Cô…có ý gì?”

Triệu Thính Khê vỗ vai cô ta, nói rất chân thành: “Bên này mùi khó chịu quá, phiền cô nhường đường.”

Nói với người ngu ngốc đều vô dụng cả.

Ra khỏi phòng vệ sinh, Triệu Thính Khê gọi cho Từ Thanh Xuyên, chuông vang lên thật lâu nhưng bên kia không nghe máy. Cô giận dỗi cúp máy. Vừa ngẩng đầu thì thấy Tưởng Nhàn cười tươi đi về phía này.

Lại một người nữa đến….

Triệu Thính Khê bất lực nhìn.

Tưởng Nhàn ăn nói khéo léo hơn nhiều, “Chúng ta lại gặp nhau rồi cô Triệu. Hình như cô gầy hơn lần trước, da cũng trắng ra, thật hâm mộ cô quá.”

“Cô cũng rất xinh đẹp.”

Tưởng Nhàn lắc đầu, “Tôi có đẹp hay không đều không quan trọng, vì hy sinh cho lợi ích gia tộc nên cả hôn nhân của bản thân cũng không làm chủ được.” Cô ta cười khẽ, “Anh Thanh Xuyên rất thích cô đúng chứ? Nhưng chắc cô đã nghe nói rồi, người lớn hai bên đều muốn ghép đôi chúng tôi, cô biết hậu bối chúng tôi..” cô ta nhún vai, nói tiếp: “Nhưng không sao đâu, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người, biết đâu mai này chúng ta sẽ thành chị em tốt, cùng đi chơi đấy!”

Lấy lui làm tiến, thủ đoạn cao cấp hơn Tiền Giai nhiều.

Triệu Thính Khê nhắm mắt, ôi bông sen trắng nở rộ giữa trời đông giá rét!

Trước đây cô còn thấy tội cho Tiền Giai, lúc này không còn sót lại hút kiên nhẫn nào cho Tưởng Nhàn. Nể tình vừa rồi cô ta khen mình đẹp, cô quyết định rời đi.

Triệu Thính Khê cong môi: “Xin lỗi nhé. Chồng tôi quản nghiêm lắm, tôi không thể đi chơi với cô Tưởng được.”

Biểu cảm của Tưởng Nhàn cứng đờ, nụ cười giả tạo dần trở nên chân thành hơn, mặt mày không giấu nổi niềm vui, “Cô bảo…cô kết hôn rồi sao?”

Từ Thanh Xuyên gọi đến, Triệu Thính Khê ngượng ngùng giơ điện thoại lên: “Xin lỗi nhé, chồng tôi gọi điện đến.”

Tưởng Nhàn lập tức né người sang một bên, sợ quấy rầy vợ chồng người ta.

Triệu Thính Khê đi ra xa nghe máy.

“Khê Khê, vừa rồi anh đang học.” Giọng điệu Từ Thanh Xuyên chợt thấp xuống: “Nhớ anh không?”

Triệu Thính Khê liếc nhìn bóng dáng của Tiền Giai và Tưởng Nhàn, âm thầm mỉm cười, “Để em nghĩ xem.” Giọng nói cô vui vẻ: “Khi nào anh về, em có mua quà năm mới cho anh đó.”

Chỉ cần 998 tệ, mua một cái bàn giặt bằng vàng mang về nhà!

Nhấn Mở Bình Luận