Chương 7

Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Sau này khi hồi tưởng lại, Phương Nam Chi hoàn toàn không nhớ giây phút đó mình đã nói gì, nhưng cũng có thể cô chưa nói gì cả, chỉ đứng ngơ ngác mà thôi.

Trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ, anh đã gọi tên cô, anh nhớ rõ tên cô.

Vì không nghe thấy cô trả lời, nên Lý Ngật Chu mới không hỏi thêm nữa, anh chỉ đi sang bên cạnh lấy điện thoại ra gọi.

Sau khi họp xong, một vài nam sinh đi ra từ sau vườn, cô không quen bất cứ ai trong số họ cả, cô chỉ thấy từng người họ mang dụng cụ quét dọn, sau khi chào hỏi Lý Ngật Chu thì họ cười nói đi quét dọn vệ sinh.

Từ một người quét dọn sau vườn thành một đám đông, chưa được bao lâu mọi người đã quét dọn tất cả sạch sẽ.

Mặt trời lặn đã hoàn toàn vùi vào đầu núi bên kia, chỗ chân trời xa xôi chỉ sót lại một quầng sáng nhỏ màu vàng cam.

“Này đàn em, quét dọn xong rồi, đi thôi.”

Trong số những nam sinh xa lạ, một anh chàng hoạt bát chào tạm biệt trước khi rời đi, Phương Nam Chi ngước mắt lên thì hàng nam sinh đã quay người rời đi. Có người nghịch chổi, có người vẫy tay, dần dần đi mất.

Bóng dáng mà cô quen thuộc cũng ở trong số họ, lúc này anh đang nói chuyện gì đó với nam sinh bên cạnh, khóe miệng cong lên, khuôn mặt toàn nét cười, khiến người ta không rời mắt ra được.

Phương Nam Chi hơi hé miệng, bất tri bất giác quên nói tiếng cảm ơn.

Nhưng họ đi rất nhanh, không hề có ý nhận lời cảm ơn, như thể họ chỉ làm việc gì đó trong khả năng của mình và không đáng nhắc đến.

Có lẽ đối với họ đây đúng là một chuyện rất bình thường.

Nhưng lòng Phương Nam Chi như có một trận gió bão cuốn lên, rồi bùng cả một ngọn lửa.

Cô chợt nhận ra và bàng hoàng nghĩ, hóa ra không phải lỗi của cô.

Bị coi thường, bị bắt nạt không phải lỗi của cô.

Tất cả đều không phải lỗi của cô.

Là do người ta mang bụng dạ xấu xa thôi.

….. 

“Ây, chiều nay Chương Lam Lam và Tiền Phong không đi quét rác sau vườn với cậu hả?” Sau khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, Hứa Đình Ưu đi vào từ ngoài lớp học, cô ấy đột ngột hỏi cô.

Phương Nam Chi đang viết bài thì dừng bút lại: “Sao cậu biết…”

“Khi nãy tớ ở WC thì nghe thấy Chương Lam Lam nói chuyện với người khác, là thật hả. Chắc cậu không tiếp tục ngốc nghếch quét dọn nữa đâu nhỉ.” Hứa Đình Ưu không nói hết, lúc ở WC cô ấy nghe thấy Chương Lam Lam liên tục bàn tán, còn nói ra rất nhiều từ khó nghe.

Ví dụ như cô ta nói gia đình của Phương Nam Chi là nhà giàu mới nổi, ví dụ như công kích ngoại hình của cô, ví dụ như nhà cô cố tình nịnh bợ nhà cô ta.

Cô ta nói rất khó nghe, đặc biệt việc nịnh bợ nhà cô ta hoàn toàn là lời nói không có căn cứ.

Hứa Đình Ưu mắt cao hơn đầu, tính cách không tốt lắm, cũng rất sợ phiền phức, nhưng nội tâm cô ấy rất sáng sủa, cô ấy hiểu rất rõ nguyên nhân hai mẹ nhà bọn họ thân thiết, đâu có loanh quanh lòng vòng như vậy.

Hứa Đình Ưu lập tức đi ra mắng cô ta một trận, Chương Lam Lam không dám mắng cô ấy, chỉ thở phì phò rồi chạy mất.

Phương Nam Chi nhìn cô ấy, nói đúng sự thật: “… Đã quét dọn xong xuôi hết rồi.”

Hứa Đình Ưu trợn tròn mắt, mặt mày của cô ấy khá anh khí nên cũng khiến cho cặp mắt nhỏ nhắn này rất có khí thế: “Lúc trước tớ bảo cậu ngốc cũng không sai đâu, sao cậu lại nhu nhược như thế? Cô ta không tới thì cậu không quét là được, quét cái rắm làm gì?!”

Phương Nam Chi không ngờ cô ấy bực bội như vậy, lòng cô lập tức hơi cảm động, cô kéo tay áo cô ấy để cô ấy ngồi xuống rồi nói: “Dù sao tối đến cũng sẽ bị kiểm tra, nếu không ai lau dọn thì lớp sẽ bị trừ điểm, giáo viên bên đó…”

“Kệ nó đi, do Chương Lam Lam mở đầu trước mà, nếu là tớ thì tớ đã không quét rồi, hà cớ gì phải để cô ta nhẹ nhàng thế chứ.”

Sự tự tin và ngạo nghễ bẩm sinh là điều mà Phương Nam Chi ngưỡng mộ, mãi mãi không thể nào có được.

Hứa Đình Ưu nghĩ đến chuyện đó thì mặc kệ tất cả, không có tâm lý muốn chịu tội chút nào, nhưng tới Phương Nam Chi thì cô lại sợ lớp bị trừ điểm, bị các bạn học và giáo viên trách tội.

“Phủi mông chạy lấy người” vốn dĩ không có trong sự lựa chọn của cô.

“Mình nói cho cậu biết, nếu sau này tình huống như thế xảy ra một lần nữa, cậu cứ để cô ta làm hết đi, cô ta có đúng đâu? Còn cái tên Tiền Phong kia, cái tên nghe lời Chương Lam Lam nói kia chỉ như một co.n c.hó thôi. Sau này cậu…”

“Sẽ không có lần sau đâu, lượt dọn sau vườn chỉ đến một lần thôi.” Phương Nam Chi nhẹ nhàng nói cắt ngang: “Lỡ sau này xảy ra tình huống tương tự, mình làm phần việc của bản thân là được… Cảm ơn cậu nhé, Đình Ưu.”

Biểu cảm sắp sửa bực bội của Hứa Đình Ưu ngừng lại, cô ấy bị ba chữ mềm mại “cảm ơn cậu” của cô làm cho nghẹn họng.

Cô ấy nhìn vào mắt của Phương Nam Chi, thấy ánh nhìn vui vẻ ngại ngùng và chân thành của cô thì hít sâu một hơi: “Không phải, cậu, cậu cảm ơn tớ làm gì? Tớ không làm gì cả, sao cậu lại kỳ lạ thế hả.”

Phương Nam Chi cười nói: “Tớ cảm ơn cậu nói chuyện thay tớ.”

Hứa Đình Ưu: “Tớ không có, tớ thấy Chương Lam Lam chướng mắt thôi, không liên quan đến cậu.”

“Ừm, nhưng vẫn cảm ơn cậu.”

“……”

Tim Hứa Đình Ưu lỡ chệch một nhịp, cực kỳ quái lạ, cô ấy dứt khoát xử lý tờ đề trên bàn, chống cằm quay lưng về phía cô, không nói nữa.

Phương Nam Chi cong môi, tiếp tục là m đề: “Hôm nay tờ đề Toán hơi khó, không làm được thì cậu có thể hỏi tớ.”

Hứa Đình Ưu không trả lời, sau khi sự khó xử trong lòng bớt đi một chút thì cô ấy mới quay đầu nhìn cô.

Lúc này, đúng lúc Phương Nam Chi buông bút, cô cầm lấy khăn lên lau kính.

Từ trước đến giờ Hứa Đình Ưu chưa bao giờ nhìn cô thật kỹ, ngay lúc đang đánh giá nghiêm túc thì cô ấy đột ngột phát hiện làn da của nhóc Phương Nam Chi này rất trắng, trắng hơn cả cô ấy, cực kỳ tinh tế, bụ thịt, nhìn gần còn thấy hơi đáng yêu.

Nhìn từ bên cạnh còn thấy rõ được lông mi của cô, rất dài, còn hơi cong nữa…

Sao lúc trước cô ấy không nhận ra?

Ôi, cặp kính của cô xấu quá, gọng đen to tướng, che hết mắt của cô.

Cả cái tóc mái dày này nữa… Gu của người này kiểu gì vậy.

“Bình thường mẹ cậu cho cậu ăn gì mà sao cậu trắng vậy.” Hứa Đình Ưu bất ngờ lên tiếng.

Nữ sinh mà, đều có lòng yêu cái đẹp, nên cô ấy muốn hỏi cô rằng cô ăn gì mà trắng đẹp như thế.

Phương Nam Chi hơi hoảng sợ, hơi ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Hả?”

Hứa Đình Ưu: “Tớ nói làn da của cậu.”

“Tớ, không ăn gì cả.”

Hứa Đình Ưu buồn bực: “Cậu muốn nói cậu bẩm sinh thế à.”

Phương Nam Chi: “Tớ không biết.”

Hứa Đình Ưu tặc lưỡi rồi lắc đầu: “Quên đi.”

……..

Thu đi mùa đông tới, trường học cũng phát cho học sinh áo khoác đồng phục mới, có hai chiếc, một chiếc là áo lông vũ đen dài, một chiếc là áo khoác ngắn màu lam nhạt. 

Phương Nam Chi thường xuyên mặc chiếc áo khoác đen lông dài nhất, nó rất giữ ấm. 

Thời gian trôi qua từng chút một, cuối kỳ cũng sắp đến. 

Trừ học toán ra thì các môn học khác ở lớp không thu hút Phương Nam Chi lắm, ngày nào cô cũng dồn sức là m đề, ôn tập. Vì đúng lúc kỳ kiểm tra đang đến gần, cô không trở về nhà ăn cơm trưa cơm tối mà ăn luôn ở căng tin trường, rồi sau đó tiếp tục về lớp học làm bài. 

Trong khoảng thời gian này, cô thỉnh thoảng lại đến phòng vẽ tranh vào buổi trưa, đôi khi là do học hành căng thẳng quá nên cô muốn đi tới một nơi thoải mái để thư giãn và vẽ tranh.

Cũng có lúc… Mặc dù không thể mở miệng thừa nhận nhưng lòng cô vẫn mong có thể gặp lại được người đó ở trong phòng vẽ tranh.

Cô chưa bao giờ có kiểu tâm lý này, chỉ là cô cảm thấy gặp được anh thì tốt, không cần nói chuyện, không cần nhìn nhau, cũng không cần cả bất cứ sự giao thoa nào.

Chỉ cần gặp anh là được. 

Buổi trưa hôm nay, sau khi Phương Nam Chi ăn xong thì cô hoàn thành nốt hai bài đọc hiểu Tiếng Anh trong lớp, xong xuôi, cô duỗi người rồi đi ra khỏi lớp học.

Mùa đông ở Hàng Châu lạnh thấu xương, từng đợt gió lạnh thổi ùa trên hành lang.

Phương Nam Chi bao mình trong chiếc áo lông vũ, đi về phía phòng vẽ tranh quen thuộc, cô đẩy cửa bước vào thì thấy phòng vẽ tranh vẫn trống rỗng như ban đầu, không có ai cả.

Mặc dù đã đoán trước khung cảnh bên trong nhưng cô vẫn thấy hơi mất mát.

Cô đột ngột bỏ ý định ngồi bên trong, tay cô đặt lên nắm đấm cửa, cô giữ cửa rồi đóng lại một lần nữa, cô muốn đi về lớp học.

“Khóa hả?”

Tay còn chưa kịp thu về thì bên phải hành lang cô đột ngột nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giọng nói khắc sâu trong đầu cô.

Trái tim Phương Nam Chi đập nhanh vô ích, máu lập tức dồn nên não, nhịp thở dường như thay đổi.

“Phòng vẽ tranh khóa cửa hả?” Có lẽ do không nghe thấy cô trả lời nên người đến lại hỏi một lần nữa.

Phương Nam Chi bình tĩnh thở phào một hơi, bây giờ mới nghiêng mắt nhìn ra phía anh.

Hôm nay anh cũng mặc chiếc áo khoác lông vũ đồng phục, người khác mặc vào trông rất cồng kềnh nặng nề, nhưng khoác lên người anh lại mảnh mai lạ thường, như một bức tranh vào đông.

“Không khóa, em… Đang định mở cửa đi vào.” Cô nói dối gần như không cần suy nghĩ.

Lý Ngật Chu gật đầu: “Thấy em đứng ở đây, anh cứ nghĩ cửa khóa rồi.”

Phương Nam Chi lắc đầu, cô mở cửa ra một lần nữa.

Cô bước vào một cách cứng nhắc, ngồi xuống nơi mình thường ngồi và đặt dụng cụ trên tay xuống.

Sau khi Lý Ngật Chu bước vào lớp học, hiển nhiên trời lạnh như này anh không đến để ngủ.

Phương Nam Chi nghe thấy âm thanh giá vẽ di chuyển, sau đó là ghế, trang giấy và gọt giũa…

Anh định vẽ tranh ư?

Học sinh cuối cấp vẫn còn sức để vẽ?

Chẳng lẽ anh thực sự là sinh viên mỹ thuật.

Nhưng anh không đến phòng vẽ tranh thường xuyên, trước đó cô đã tới đây nhiều lần mà chưa từng thấy anh một lần nào.

Có lẽ anh cũng giống cô, chỉ vì hứng thú nên thỉnh thoảng mới đi vẽ tranh thôi.

Sau lưng vang lên tiếng bút sột soạt, Phương Nam Chi nhịn không được trộm quay đầu nhìn.

Giá vẽ che mất, cô không thể thấy ánh mắt của Lý Ngật Chu, cô chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn và ánh mắt chú tâm lên giấy vẽ.

Đúng như cô mong muốn, đây là cuộc gặp gỡ không giao thoa gì cả.

Phòng vẽ tranh to lớn này chỉ có hai người họ, cách nhau một khoảng, hít thở cùng một bầu không khí.

Cô nhanh chóng phát hiện mình không thể chú tâ m đến tờ giấy vẽ trước mắt, toàn bộ sự chú ý của cô đã bị người phía sau thu hút rồi.

Anh vẽ đường cong rồi dừng lại, chắc anh đang tự hỏi. Rõ ràng là cô đưa lưng nên không có thấy rõ anh, nhưng cô lại miêu tả từng diễn biến cử động của anh trong đầu.

Reng reng…

Tiếng điện thoại vang lên trong phòng vẽ, là của Lý Ngật Chu.

“Alo? Tôi đang ở phòng vẽ tranh, ừm, vậy hả…” Anh nhận cuộc gọi, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng vẽ, rồi sau đó không quay về một lúc lâu.

Một lúc sau, tiếng chuông chuẩn bị cho tiết học buổi chiều vang lên, Phương Nam Chi đứng dậy, cô quay đầu lại nhìn nơi Lý Ngật Chu ngồi khi nãy.

Sắp đến tiết học rồi, chắc anh không quay trở lại đâu.

Phương Nam Chi biết anh chưa cất thứ mình vẽ đi, lúc này lòng hiếu kỳ đã đạt đến đỉnh điểm, cô nghĩ có lẽ Lý Ngật Chu không quay trở lại đâu, thế nên cô lấy hết can đảm nhìn về phía giá vẽ của anh.

Là kiến trúc.

Không biết anh đang vẽ gì nhưng từ bức họa thì rất có thể anh đang thiết kế một tòa kiến trúc, có thể là tòa thư viện to lớn, có thể là một địa điểm tổ chức sự kiện hoặc một phòng triển lãm…

Cô mới tới thành phố này chưa lâu nên chưa trải nghiệm nhiều, cô không biết đây là nơi nào, cô chỉ cảm thấy nó rất xinh đẹp.

“Sắp đến giờ học rồi, chưa quay về hả?.”

Không biết Lý Ngật Chu quay về từ khi nào, Phương Nam Chi tập trung nhìn bức vẽ của anh quá mức, cô hoảng sợ, vội vàng lùi lại mấy bước.

“Em, em… Lấy đồ thôi.” Nói xong, cô nhận ra cái cớ này của mình quá vụng về, cô chạy ra đằng sau lấy được đồ gì chứ, mặt cô đỏ như chảy máu, cô trầm giọng nói: “Xin lỗi…”

Lý Ngật Chu ngồi trước giá vẽ một lần nữa, anh cười rồi nói: “Không sao đâu, cũng không phải thứ không thể xem.”

Anh không tỏ ra mình bị mạo phạm, Phương Nam Chi nhẹ nhàng thở phào.

“Mà này, em vẽ xong vườn phong lan trước đó chưa.” Lý Ngật Chu đột ngột hỏi.

Phương Nam Chi ngẩn người, không ngờ anh còn nhớ rõ cái đó: “Xong rồi, sao thế ạ?”

“Không có gì, lúc trước anh thấy nó rất đẹp, không biết sau khi hoàn thành sẽ thế nào.”

“Lần sau em có thể mang tới phòng vẽ tranh.”

Cô nói câu như thế không hề nghĩ ngợi, nhưng sau khi nói xong thì cô mới phát giác mình gấp gáp vì quá đỗi vui sướng, cô nắm chặt tay.

Cũng may Lý Ngật Chu không phát hiện ra sự khác thường của cô, anh chỉ nói: “Được.”

Anh chấp bút, tiếp tục muốn vẽ.

Phương Nam Chi quay người rời khỏi, đi được vài bước thì cô quay đầu lại hỏi: “Anh không về lớp học sao?”

Lý Ngật Chu thản nhiên đáp: “Anh không học tiết tự học buổi chiều.”

Năm cuối cấp sẽ có rất nhiều tiết tự học, giai đoạn này học sinh cũng tự giác, thường chăm chỉ viết bài ở lớp.

Nhưng vào thời điểm gấp gáp như thế thì anh lại ra khỏi tiết tự học để vẽ tranh.

Cô nhớ thành tích của anh rất tốt… Quả nhiên, chỉ những nhân tài có thành tích ưu tú mới có thể tùy hứng.

Phương Nam Chi hơi hâm mộ thu tầm mắt lại, cô nhẹ giọng chào tạm biệt anh. Anh cũng nhìn lại, nói tạm biệt với cô.

Lúc ra khỏi phòng vẽ, một trận gió lạnh đánh úp đến.

Phương Nam Chi không cảm thấy lạnh chút nào, khóe miệng cô cong lên, tâm trạng hưng phấn không thể tưởng tượng được.

Cô thật sự rất vui, vì hôm nay gặp được anh.

….

Một tuần sau, kỳ kiểm tra cuối kỳ.

Kỳ kiểm tra diễn ra trong ba ngày, kiểm tra xong sẽ bước vào chế độ nghỉ đông.

Kết quả được trả về vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ và sẽ gửi đến phụ huynh của từng học sinh qua tin nhắn.

Phương Nam Chi vẫn đạt điểm cao ở môn toán, vật lý cũng không tệ, nhưng các môn khác đều ở mức tầm thường, tiếng anh thậm chí ở mức trung bình trở xuống, bởi vậy, tổng xếp hạng của cô cũng không cao, ở lớp chỉ xếp vào trình độ trung bình.

Khi còn học trung học ở một thị trấn nhỏ, cô có thể vượt qua tất cả các kỳ thi của lớp, đứng trong top 10 của lớp 10/3… Dẫu sao thì Hàng Châu cũng có tài nguyên giáo dục rất tốt, học sinh ngọa hổ tàng long, cô xuất thân từ thị trấn, mức chênh lệch có thể nhìn thấy ngay lập tức.

“Nào, đừng nản lòng, con mới chuyển tới đây, kiểm tra được vậy đã rất tốt rồi.” 

Triệu Lợi Vân sợ cô đánh mất niềm tin nên dỗ vài câu, sau đó bà nhìn Phương Kê, bảo ông cũng nói mấy câu đi.

Trước đây vì bận công tác kiếm tiền nên hai người họ không ở bên cạnh con gái nên cả hai đều cộc cằn khi giao tiếp với con gái.

Phương Kê ho vài tiếng rồi nói: “Đúng thế, giáo viên môn toán của cô nói lần này bài kiểm tra toán rất khó, nhưng điểm con rất cao, rất đáng khen ngợi.”

Triệu Lợi Vân: “Đúng đúng đúng, bài kiểm tra toán con làm rất tốt, chứng tỏ con cực kỳ thông minh hơn cả những gì bố mẹ biết.”

Phương Nam Chi thấy xếp hạng của mình đúng là có hơi buồn, nhưng cô cũng không nản lòng, bây giờ thấy bố mẹ dỗ cô như thế thì mặt cô hơi ửng đỏ.

Cô không quen được khen ngợi và dỗ dành như thế.

“Vâng… Con hiểu rồi, bố mẹ đừng lo lắng cho con, con không nản lòng đầu, học kỳ sau con sẽ tiếp tục cố gắng.”

“Ây! Thế là được rồi!”

Đang nói chuyện thì có tiếng chuông cửa vang lên.

Khi cô từ từ ra mở cửa, Phương Nam Chi thấy Hoàng Ngữ Nhu đến, đằng sau còn kéo theo cả Hứa Đình Ưu.

Mối quan hệ của dì Hoàng và mẹ cô rất tốt, đến thăm là chuyện thường xuyên, nhưng Hứa Đình Ưu chưa từng đến nhà họ, bây giờ thấy cô ấy nên Phương Nam Chi hơi ngạc nhiên.

“Ngữ Nhu, đúng lúc quá, chúng tôi sắp ăn cơm, cùng ăn cơm đi, Đình Ưu tới đây, ngồi đi.”

“Không cần ăn cơm đâu, nhà chúng tôi ăn rồi, với lại, nếu ăn cơm thì tôi mới là người phải mời hai người ăn chứ.” Hoàng Ngữ Nhu nói.

Triệu Lợi Vân: “Có chuyện gì sao?”

Khuôn mặt Hoàng Ngữ Nhu vui vẻ: “Tất nhiên là vì thành tích cuối kỳ của Đình Ưu rồi, tôi thấy lần này điểm toán của nó rất tốt, 128 điểm đó, bà không biết đâu, những lần trắc nghiệm lần trước, môn toán của nó chưa từng đạt tiêu chuẩn!”

Triệu Lợi Vân cười nói: “Đúng là đáng mừng nhỉ.”

“Đúng vậy, nhờ cháu đó.” Hoàng Ngữ Nhu nói: “Dì nghe Đình Ưu nói, bình thường cứ đến tiết tự học buổi tối là cháu lại dạy nó, nên dì mang nó đến để cảm ơn.”

Khi đôi mắt của Phương Nam Chi đang chứa đầy sự ngạc nhiên, biểu cảm của Hứa Đình Ưu cực kỳ xấu hổ, nhưng do Hoàng Ngữ Nhu xô đẩy nên cô ấy vẫn nói cảm ơn rồi nhanh chóng bỏ đi.

“Đứa nhỏ này.” Hoàng Ngữ Nhu tiếp tục kéo Triệu Lợi Vân nói chuyện.

Lợi dụng lúc hai người họ không để ý, Phương Nam Chi đi đến chỗ của Hứa Đình Ưu.

“Đình Ưu.”

Bước chân của Hứa Đình Ưu dừng lại, lúc cô ấy quay đầu nhìn cô thì sắc mặt trầm xuống: “Khi nãy ở nhà tớ có tùy tiện nói một câu, bảo là một khoảng thời gian này cậu dạy tớ là m đề, thế là mẹ tớ khen lại cậu, rồi kéo tớ đến đây.”

Phương Nam Chi: “Thế hả… Không sao đâu, không cần cảm ơn, là kết quả từ sự nỗ lực của cậu thôi.”

Sắc mặt của Hứa Đình Ưu hơi thả lỏng, cô ấy nhìn cô rồi lẩm bẩm: “Tớ vẫn phải cảm ơn cậu chứ, tớ không phải bạch nhãn lang.”

Phương Nam Chi không khỏi mỉm cười, một lúc sau nói: “Cảm ơn cậu.”

“…. Cậu cảm ơn tớ làm gì?”

“Là, cảm ơn cậu nói chuyện với tớ ở lớp.”

Hứa Đình Ưu ngẩn người nói: “Cậu ngồi cùng bàn với tớ, không nói chuyện với cậu thì tớ nói với ai đây, không khí hả.”

“Ừm… Chắc vậy.”

Hai người nhìn nhau một lúc, đồng thời phá lên cười vô cùng ăn ý.

Một lát sau, Hứa Đình Ưu nói: “À, mấy ngày nữa gia đình tớ muốn làm bữa tiệc nhỏ, là sinh nhật của anh tớ.”

“Hả?”

“Hả cái gì, ngay cạnh nhà cậu thôi, cậu cũng tới nhé.”

Nhấn Mở Bình Luận