Hình Ảnh Của Trái Tim
Hắn mặc Hắc Chính nắm áo lấy một tia cười lạnh sau đó tỏ ra vô tội nói:
- Cố ý, cố ý, không phải chỉ là trêu đùa một chút thôi sao? Không cần tỏ ra nghiêm trọng, hơn nữa quần áo của chúng ta bị ướt, hiện tại nên thay đi, bộ dạng hiện tại mà nói... khụ... a khó thở... cậu bỏ tay xuống trước, có chuyện gì chúng ta nói sau...
Hắc Chính nhìn thấy mặt hắn một lượt, cảm thấy khó coi, sắc lạnh buông tay ra nhìn hắn lảo đảo ngã xuống khụ, khụ mấy tiếng mới đứng lên.
Hắc Chính: Rốt cuộc ngươi muốn gì?
Gương mặt tối đen của anh nhìn hắn nhưng hắn không có bất luận phản ứng sợ hãi nào lại giống như đùa vui nói:
- Không phải cậu biết lý do rồi sao?
Hắc Chính như bị trêu ngươi bởi người này, nén tức giận trong lòng nói:
- Tôi không nghĩ nguyên do vì Ái Vỹ, cậu có mục đích nào khác?
- Ồ?! Vậy cậu nghĩ nó là gì? Hắn gần như chẳng buồn để tâm đến đáp án, ngược lại tỏ ý công kích lại
- Hắc Chính, chắc cậu cũng biết, thực ra tôi cũng không ưa cậu, cậu đây đứng ra nói lý lẽ hẳn là có đáp án, vậy thì không cần vòng vo như vậy làm gì!
Lạc Phong bên cạnh không ưa nổi bầu không khí này, hiện tại cũng không chỉ có mình họ ở đây, cứ như thế này sẽ khiến người khác chú ý, cố gắng đứng giữa hòa giải
Lạc Phong: Mọi người nói chuyện sau đi, chúng ta ra thay đồ trước rồi tính, đứng ở đây không ổn!
Hắc Chính vẫn luôn nghĩ hắn giấu bí mật nào đó mà hắn thì không coi điều đó là mật.
- Mà kể ra ra cũng thật kỳ quặc, việc hãm hại tôi làm cậu hẳn đã tra ra từ lâu, vậy tại sao đến tận bây giờ, cậu mới mở miệng ra nói... A... Hay là cậu đây cũng ngầm đồng ý cho tôi làm vậy để theo dõi?!
Nghe vậy, Hắc Chính quả thực á khẩu, gương mặt cũng đen dần, trong khi đó Lạc Phong cũng thập phần tức giận khi thấy biểu cảm đó của Hắc Chính, lúc đầu anh quả thực nghi ngờ, muốn hỏi cho ra nhưng nghĩ lại cũng chỉ là suy nghĩ của mình, đúng hay sai, bản thân cũng không thể giải quyết được bằng lời nói.
Nhưng thời điểm quan trọng hiện giờ, anh là người lý trí hơn ai hết khi để mắt đến những người quanh đây bắt đầu đừng cước bộ để nhìn tình huống thú vị này.
- Cậu đừng tỏ ra anh hùng trước mặt tôi, Hắc Chính, trước mặt tôi cậu chỉ là kẻ lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, ngay cả bạn gái mình cậu cũng đem ra, tôi thật không có gì để nói. Tôi không muốn ở đây đôi co với cậu!
Lời nói mang ý công kích này không khiến anh nổi nóng ngược lại thì có chút rè chừng, anh cảm thấy không ổn, Hắc Chính cảm thấy hắn mở miệng nói to như đang nói cho người khác nghe nên lùi lại hai bước quan sát xung quanh, thấy loạt người đang dừng cước bộ quan sát.
Còn hắn lúc này cảm thấy thời gian vẫn còn nhiều mà tên này lại ngay lập tức cảm thấy vấn đề, thực không tốt, cố ý kéo dài thời gian, một cước hướng mặt Hắc Chính.
Kịch vui mở màn, Hắc Chính tránh được nhưng lại thêm một đòn giáng tới, trong phút chốc một người đánh, một người đỡ.
Hắc Chính đánh sẽ khiến người lầm tưởng chuyện của anh là thật, kiểu thẹn quá hóa giận, chủ động phòng thủ. Lạc Phong ban đầu có ý ngăn cản nhưng lại bị đẩy ra, thêm chuyện của Vi Tuyết, cậu dường như cũng không có định thật sự xen vào, mà hắn có thể nói, vừa đánh vừa la làng, quang minh giáng từng đòn vào người Hắc Chính vừa nói xấu anh, hắn có thể nói thẳng ra việc anh không muốn cưới Ái Vỹ mới lấy Vi Tuyết làm lá chắn, mới đây bên thị trường, nhà họ Hắc có một bước tiến mới khó tin, trước kia không mà bây giờ không phải quá kì lạ sao? Mà trùng hợp thay, anh cũng vừa mới trở về, vừa mới về mà có thể biến được ra vàng, cũng thật khó tin a?!...
Hắn miệng nói Hắc Chính thủ đoạn, nhưng sức lực chống cự không bằng, mặc dù ở phía tấn công. Hắn có thể thấy tên Hắc Chính này không chỉ phòng thủ mà còn khóa đối phương, ép mình thoát ra, hành động này xảy ra hai, ba lần, kĩ thuật tốt, hắn thân thủ giỏi đến đâu cũng cảm thấy đuối sức, cơ thể yếu ớt này càng kéo dài, càng ở trong tình thế bất lợi.
Bên ngoài thì ngày càng đông người xem, có người chụp ảnh, có người bàn tán, có người tò mò, có điều, đa phần hứng thú đến xem. Một lúc sau, hắn dường như muốn giơ tay lên đầu hàng thì một thanh âm vang lên gây chú ý tất cả những người ở đây
- Mấy người ồn ào gì vậy, đi ra!
Phía trước xuyên qua đám người kia, ánh mắt tăm tối bất cần đời này hiện ra, có chút ngông cuồng, một thân hắc y đem trên người, tướng mạo đẹp dẽ hoàn hảo đến từng góc cạch này ai cũng có thể biết đó là Ái Lâm, anh trai Ái Vỹ bởi trên gương mặt anh có thể thấy vài ba phần giống cô.
Mấy cô gái đứng ở đây nhìn anh có phần tiếc thương, bởi trước hình ảnh đẹp đó, ai cũng biết đó là phế vật được nhắc đến nhà họ Ái, thậm chí có người coi thường không ít.
Sự xuất hiện này đối với hắn không hề tốt chút nào, thu hồi mọi động thái của mình, Hắc Chính thấy hắn không có ý đánh tiếp cũng bắt đầu chuyển hướng sự chú ý sang Ái Lâm, và một bên Lạc Phong lại chú ý tới một chuyện khác, đó là thấy được Mỹ Ảnh và Vi Tuyết trong đám đông, đứng ở đó, tựa lúc nào?
Ái Lâm: Mấy người đây là đang làm gì?
Hắc Chính sợ rắc rối thêm, hắn thì không muốn tiếp lời trong hoàn cảnh này, nên người cuối cùng Lạc Phong đem ra khuyên giải:
- Xin lỗi anh... chúng tôi gặp chút vấn đề không hòa hợp lắm,...
- Ái Lâm: Nơi này nghiêm cấm đánh nhau!, anh cắt đứt lời Lạc Phong, nói tiếp:
- Mấy người kia, đứng ở đây hóng hớt gì nữa, còn không mau tản?!
Lúc này nghe thấy tiếng quát lớn, một số tỏ ý không vừa lòng đi ra, mặt khác khi mọi thứ xong xuôi, hắn chuẩn bị chuồn đi, thì bị Ái Lâm kéo xuống một câu:
- Còn mấy người đứng ở đó cho tôi!
Lúc này, Hắc Chính mới để ý hai người kia đã trở về, Mỹ Ảnh tỏ ý lo lắng nói:
- Mọi người, có chuyện gì xảy ra vậy, Hắc Chính cậu có sao không?
Một bên hướng tới anh, một bên nhìn Vi Tuyết, cô biết ngay quan hệ hai người này không bình thường mà, thân là bạn gái Vi Tuyết lại không có nửa điểm nghi ngờ khi nói chuyện về người mình yêu, không bao giờ chủ động trong vấn đề tình cảm và nếu như là giả giống như lời hắn nói, đây quả thực là một cơ may. Tuy nhiên, chưa chạm được vào người, Hắc Chính đã tự mình đi qua cô hướng Vi Tuyết mà kéo lại bên người.
Vi Tuyết có phần đỏ mặt, hơi ẩn ra thanh âm nhỏ, "xin lỗi", là do cô ý thức được bản thân không tính toán, nên mới để người khác ngông cuồng