Chương 28: V Ma thuật (6)

Xuyên Qua Hệ Thống Đỏ Đen, Cùng Con Bạn Thân Chơi Đùa Thế Giới

Với câu " ai làm việc nấy" thì 8 người bọn họ đều tách nhau ra thăm quan nơi đây, tới chiều tối thì họ hẹn nhau đi xem phòng triển lãm. Đang xem những bức tranh đẹp chưa từng có ở bất kì nơi nào thì cả 2 nữ 9 đều dừng lại ở 1 bức tranh. Vì tò mò, nam 9 tói coi rồi cũng đứng lặng ở đó, Lạc Ân Minh cũng không ngoại lệ, ba đứa tụi nó lại càng không. Chỉ mình Diệc Tuấn ở lại vì không hứng thú.

Bức tranh vẽ về 1 cô gái xinh đẹp, nàng có đôi mắt màu xanh dương cuốn hút, nàng không cười mà có chút u sầu phảng phất. Điều kì lạ ở chỗ tiêu đề của nó:

"Hắc ám nơi cửa sổ tâm hồn"

Lạc Ân Minh lên tiếng đầu tiên:

- Tiêu đề gì kì cục vậy? Không liên quan tới bức tranh, người ta để nhầm chăng?

- Có lẽ vậy- Lưu Tấn Hàn trầm ngâm rồi nhìn Lan Yên Nguyệt tương lai

- Tôi không nghĩ vậy- Lan Yên Nguyệt hiện tại cất lời

- Vì sao? Rõ ràng nó chẳng liên quan gì tới nhau cả- Lạc Ân Minh nổi nóng, khó hiểu hỏi.

Lan Yên Nguyệt hiện tại lắc đầu, Lan Yên Nguyệt tương lai trầm ngâm 1 lúc rồi nói:

- Có thể đây là 1 mật mã hoặc 1 ẩn ý nào đó, cửa sổ tâm hồn thì là đôi mắt nhưng ở đây đổi mắt của nàng ta là xanh dương không phải là màu đen, kì lạ

Lan Yên Nguyệt hiện tại đưa tay lên vuốt bức tranh một hồi rồi dừn lại ở con mắt trái, chưa đầy 5 giây con mắt trái liền biến thành màu đen, cô ta giải thích:

- con mắt trái là 1 viên đá năng lượng đã rỗng, tôi lấy dị năng hắc ám truyền vào

Lời nói vừa dứt, bức tường phía sau bức tranh đó rung chuyển rồi từ từ mở ra 1 côn đường khác. 7 người bọn họ tiến vào trong xem thử thì lập tức cánh cửa đóng lại 1 cách nhanh chóng, nhốt cả 7 người ở lại trong không gian sau bức tường. Ở bên ngoài, Diệc Tuấn xem 1 hồi quay lại thì không thấy ai cả liền nghĩ là mọi người đi hết rồi nên về phòng của mình để lại 7 người vẫn còn bị nhớt ở bên trong không có cách nào mở ra.

Họ đã thử rất nhiều cách, những dị năng cũng không ngoại lệ nhưng cánh cửa vẫn đứng vững không 1 vết xước. Lạc Ân Minh có chút lo sợ, hoảng hốt:

- Không thoát ra được, phải làm thế nào đây?, nè, ai đó nghĩ cách gì đi chứ?

- Vậy cậu nghĩ nên làm thế nào?- nó tùy hứng nói

- Mọi người bình tĩnh 1 chút, rồi sẽ nghĩ ra cách thôi- Vân nói

- Đến lúc này sao có thể bình tĩnh được đây?-Lạc Ân Minh bất lực nói

- đi xung quanh đây thử xem, có lẽ sẽ có đường thoát -Vân gợi ý

Mọi người nhìn nhau rồi tản ra tìm theo lời của Vân, vừa đứng lên thì điện ngắt, tất cả phải trở lại vị trí cũ có vẻ như họ đang lo sợ trừ ba đứa bọn nó ra. Bọn họ phải bật đèn đèn pin của điện thoại lên để vơi đi nỗi lo sợ và đơn giản hơn là thắp sáng. Trong không gian này không có 1 cánh cửa sổ hay kẽ hở để có thể cho ánh sáng lọt vào cả, mất điện rồi thì toàn bộ căn phòng đều tối om, bọn họ bất lực hy vọng có 1 ai đó đến cứu mình hoặc may mắn tìm được 1 lối thoát. Lan Yên Nguyệt hiện tại soi ánh sáng vào khắp nơi trong căn phòng và nhận ra có 1 hình vẽ con thỏ ở trên bóng đèn, Lan Yên Nguyệt hiện tại liền nói:

- Có hình 1 con thỏ?

Bọn họ quay đầu nhìn theo ánh đèn của Lan Yên Nguyệt hiện tại và nhìn thấy đứng là có hình 1 con thỏ, Lan Yên Nguyệt tương lai nhận ra hình con thỏ đó y hệt trong lời nhắn mà bọn nó để lại. Lan Yên nguyệt tương lai nghi ngờ rồi lướt ánh sáng ở điện thoại mình ra xung quanh. Cô ta liền phát hiện ra 15 gian phòng còn lại đều ở trong này.

Nhấn Mở Bình Luận