Chương 45: Đổi phòng

Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Một ngày nào đó tôi sẽ quên mất dùng chân bước đi như thế nào. Caius như xe thể thao rất thích chạy tốc độ cao, hơn nữa hắn không cho tôi cơ hội tự bước đi. Đúng rồi, ở trong mắt hắn thì tốc độ bước đi hay thậm chí chạy trốn của tôi chẳng khác gì sên bò.

Tôi thật sự không rõ kiến trúc cấu tạo nơi này, đường đi như mê cung, đường nào cũng nối với nhau, có đôi lúc bạn không rõ ràng lắm hắn đang đi lên hay đi xuống. Chúng tôi tiến vào một thông đạo như đường hầm, bóng tối và khí lạnh từ trần nhà hình vòm đổ ập xuống, hai cây cột Corinth cao lớn bằng đá cẩm thạch chống đỡ con đường trước mắt.

Họa tiết Hoa Mao Lương trên đỉnh trụ cột hiện ra nhờ ánh đuốc đang cháy sáng, đường nét trọng đệp phức rạp rất xinh đẹp.

Từ nơi này bắt đầu hoàn toàn không thấy bất cứ thiết bị chiếu sáng nào nữa, mỗi cách một khoảng đường đều có một ngọn đuốc, hừng hực thiêu đốt ra hào quang.

Hơi thở mê ảo cổ xưa len lỏi qua tảng đá, qua những cây cột trụ mang phong cách Hy Lạp mà đến, trong góc được trưng bày tượng đá cụt tay mà rắn chắc, giống như đang hé lộ thần tích của nhà nghệ thuật.

Thời gian như đình trệ, không còn trôi qua nữa. Tôi có loại ảo giác, chúng tôi càng tđi sâu vào trong thì thời gian càng quay ngược lại.

Thần kỳ là khí chất của Caius rất hợp với nơi này, làn da tái nhợt, biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo âm ngoan không phải là thứ mà cuộc sống ăn sung mặc sướng ở hiện đại có được. Ngược lại, hắn giống như chiến binh vừa trải qua chiến hỏa ngày ngày tháng tháng, cầm thương giương kiếm, cưỡi chiến mã, khí thế hung ác tàn bạo giày xéo hững kẻ yếu đuối, dường như hắn vừa từ trong bức tranh lịch sự bước ra thời đại không thuộc về hắn vậy.

Mười chín tuổi .... Rốt cuộc là mười chín tuổi thời đại nào. Chẳng lẽ đúng là trước Công Nguyên sao?

Caius nhanh chóng bước đi như bay qua hành lang dài, tứ phía trên bức tường đều là tranh vẽ thần thoại Hy Lạp. Sắc thái trong sáng sặc sỡ, mang ánh vàng dưới ánh lửa, mang theo ánh vàng của thời xưa cổ nhìn xuống chúng tôi.

Hắn còn chưa bước qua chỗ rẽ, tôi đã nghe thấy âm thanh quen thuộc đến mức làm người ta nổi da gà, là tiếng mưa rơi.

Ở nơi chỉ có ngọn lửa ngẫu nhiên kêu tí tách này, thì mọi âm thanh khác dường như lặng thinh, giống như thế giới trong phần mộ, tiếng mưa rơi rõ ràng như thế. Tôi nghĩ rằng sau khi bị nhốt, có lẽ không còn cơ hội được nghe tiếng mưa rơi này nữa.

Cuối sườn hành lang hẹp hòi là một đại sảnh nửa vòng tròn dường như kéo dài vô hạn, đại sảnh này rộng lớn đến mức giống như vùng đất hoang vu không có giới hạn, đèn chùm bằng nến to lớn rũ xuống từ trần nhà treo bức tranh thiên sứ hành hương.

Tôi bị choáng ngợp bởi kiến trúc rộng lớn vĩ đại này, trung tâm đại sảnh là một đài suối phun nước hình cung bằng đá cẩm thạch. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là suối phun, nữ thần mặc áo giáp, cầm vũ khí đằng đằng sát khí dẫm lên bể suối, tay phải cầm thương dài bổ đầu cự long, tay trái cầm tấm khiên hoàng kim hình tròn giơ lên đỉnh đầu, chứa đựng niềm thắng lợi vận mệnh.

Nước phun mạnh từ trong ao lên, rơi xuống khuôn mặt điêu khắc bằng đá cẩm thạch của nữ thần. Trong ánh mắt lạnh băng mang theo sự tàn khốc phẫn nộ, dòng nước vô sắc phủ lên gương mặt đa sầu đa cảm lại không rơi một giọt nước mắt của nàng. Lại giống như máu, máu tươi của kẻ thù ướt sũng áo choàng Hy Lạp trắng, uốn lượn như một màn lụa mỏng.

Tác phẩm nghệ thuật, một tác phẩm nghệ thuật sống lại.

Hoàn toàn không phải hàng mỹ nghệ bây giờ có thể làm ra, tiếng suối phun nghe như tiếng mưa rơi. Tôi đều sắp quên mất mình đang ở nơi nào, trong mắt đều bị chiếm cứ bởi pho tượng sống động, cao hơn mười thước này. Một lần đến Châu Âu, dù chỉ thấy mỗi pho tượng và đài phun nước này thôi thì dù phải trả bao nhiêu tiền vé cũng đáng.

Dường như Caius thấy chướng mắt dáng vẻ quê mùa này của tôi, hắn thờ ơ nói: "Chỉ là một pho tượng Athena mà thôi." Nói xong lại dừng hai giây, hắn cẩn thận suy nghĩ rồi mới miễn cưỡng nhớ ra: "Ta còn nhớ rõ cái tên Michelangelo đó, hoàn toàn không hiểu Aro thích hắn ở chỗ nào, thế mà lại đặc xá hành vi phạm tội của hắn, chỉ vì hắn điêu khắc mấy khối đá vớ vẩn kia mà lại để hắn đi."

Nói xong, Caius không kiên nhẫn trách móc thêm: "Cho dù thiên phú nghệ thuật rất cao, cũng không đủ để xóa bỏ nguy hiểm mà hắn gây ra cho chúng ta, tên Aro kia cứ nhìn thấy con người có thiên phú thì chẳng màng đúng sai gì cả."

Tuy rằng trong miệng kinh thường nói là tảng đá vớ vẩn, thật ra hắn vẫn có năng lực giám định và thưởng thức, tuy rằng hắn càng muốn treo cổ nhà điêu khắc kia hơn.

Tôi nhớ đến bản nháp nghiên cứu lịch sử thâm ảo mà hắn từng gửi cho tôi trước đây, ghi chép giám định và thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, hý kịch Hy Lạp và vân vân, chính xác là một tên cuồng đồ cổ. Có khi, hắn thực chất rất sùng bái người tên Michelangelo ấy chứ ..... Văn học tam kiệt thời kỳ Phục Hưng .... thế kỷ XV, XVI?

Anh 'mười chín tuổi' cũng lâu thật.

Tôi quyết định sau này cố gắng ngó lơ vấn đề về tuổi tác, tôi sợ đáp án có khi còn đáng sợ hơn việc hắn quen biết Michelangelo mất.

Caius nhanh chóng băng qua đại sảnh và đài phun nước, tôi nhanh chóng thấy được cánh cửa lớn màu đen đối diện đài phun nước, trên cửa có đồ án hình chữ V giống y đúc như vòng cổ hắn.

Cánh cửa này được làm từ sắt, độ dày cực kỳ hung tàn. Nó và pho tượng Athena màu trắng gần như đối lập nhau, không ai nhường ai

Hắn đi qua, trực tiếp dùng chân đá văng cửa ra, cánh cửa kêu lên một tiếng ma sát thê lương, đáng thương mở ra.

Đằng sau cánh cửa là đại sảnh đá được phủ bằng da thú màu xám, ngọn lửa treo trên tường phát ra ánh sáng tỏa nhiệt. Trong góc tối là một đầu lâu sói, thanh gươm và kích bằng đồng. Dưới ánh dương mỏng manh là một giá sách cao tới trần nhà, các loại bộ sách dài ngắn, các loại độ dày chen chúc cùng nhau.

Phía dưới giá sách là một chiếc bàn gỗ rất lớn, trên bàn có đặt các cuộn sách, bút lông ngỗng và bình mực thoạt nhìn rất cổ. Tôi còn nhìn thấy một chiếc đàn hạc nhỏ bằng vàng dùng làm đồ trang trí trên bàn.

Caius giống như trở lại đại bàn của mình, trực tiếp đi đến cạnh bàn. Rất nhiều bộ sách bởi vì không có chỗ cất trên giá sách cho nên dược đặt trên mặt đất, chồng chất như một tòa núi nhỏ cạnh giá sách. Hắn trực tiếp dùng chân gạt những cuốn sách ấy đi, rốt cuộc moi ra một chiếc ghế.

Tôi nhìn những trang sách ố vàng với bìa da cứng cáp bị gạt sang bên này, đáng thương tản ra đầy đất, cảm thấy quá lãng phí rồi.

Chúng nó không nên ở địa phương quỷ quái, không có thiên lý bị người đá đến đá đi này, mà nên được đặt ở thư viện Harvard hoặc bảo tàng Anh, được người chăm sóc, nâng niu.

Đối với Caius mà nói, những cuốn sách lăn qua lăn lại này còn không bằng ghế dựa hắn muốn, hắn rũ sạch những thứ trên ghế rồi nhét tôi vào. Tôi lập tức ngồi ngay ngắn, cẩn trọng như tảng đá thẳng tắp. Ghế dựa này rất lớn, rất cao, căn bản không phải làm cho người có chiều cao như tôi. Chân tôi thả xuống ghế chạm đến đồ vật nào đó, là sách. Còn có mấy quyển sách đang mở ra, nét chữ rất đẹp, nhưng tôi không hiểu chữ nào trong đó cả.

Cực kỳ cẩn thận rụt chân lại, cuối cùng cả người ngồi co ro trên ghế. Không có cách nào khác, dưới chân đều là sách, tôi dẫm lên những tri thức này rất có cảm giác áp lực.

Caius liếc nhìn tôi, hắn cười lạnh một chút, biểu tình kia như đang nói 'đúng là đồ nhà quê không có kiến thức, chưa trải việc đời, chưa thấy đồ sang quý bao giờ, đồ nhà quê...........' Tôi ức chế sự tưởng tượng của mình, cái thái độ khinh thường ấy, chắc bình thường có rất nhiều người muốn đập chết hắn lại không tìm thấy cơ hội, cuối cùng chỉ có thể nghẹn khuất bản thân nhỉ.

"Về sau cô ở lại nơi đây cho ta, không được ta cho phép thì không được rời đi tầm mắt của ta." Caius ra lệnh, sau đó xoay người tiến về phía giá sách, ánh mắt sắc bén nhìn quanh, sau đó nhảy dựng lên ba bốn mét, rút ra cuốn sách khổ 1624 dày vài cm.

Hắn rơi xuống đất không tiếng động, rất thuận tay ném sách cho tôi, nếu không phải ta phản ứng mau né sang bên cạnh, thì 'hung khí' vài ký đó đụng vào không phải là ghế dựa nữa, lưng ghế dựa sau khi bị đụng vào phát ra tiếng kêu chấn động.

Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cuốn sách này, sức mạnh ấy có thể đập tôi đến mức hộc máu. Caius giống như giờ đây mới phát hiện ra hắn dùng sức không đúng, sau đó lạnh mặt, khó chịu nhìn quyển sách kia, như là vừa rồi người xem sách là vũ khí không phải là hắn vậy.

"Đọc sách đi." Caius lại đi đến bàn, đập một cuốn sách rất dày xuống bàn, cầm lấy bút lông ngỗng quét mực nước rồi viết gì đó trên giấy.

Tôi để ý đến cái bàn này rất cao, hắn đứng viết hoàn toàn không sao cả.

Ngay cả ghế ngồi cũng dùng để lót sách, có thể khẳng định hắn rất ít khi ngồi xuống, hẳn là đều đứng.

Tôi ôm quyển sách mà hắn vừa ném tới kia vào lòng, ánh mặt trời xán lạn xuyên thấu qua lỗ hở trên trần nhà mà chiếu xuống bên cạnh tôi, ánh sáng nhạt đến có thể mặc kệ. Mà ánh lửa trên vách tường rất không ổn định, chợt xa chợt gần nhảy múa cùng hắc ám, không thể cung cấp cho tôi đủ ánh sáng.

Sờ soạng mở sách ra, trang thứ nhất là huy hiệu chữ V màu đen chiếm cứ cả trang sách, tôi nghĩ đây là gia huy của Volturi, đồ án này thường xuyên xuất hiện ở đây.

Sách vừa dày vừa nặng, chữ lại rất nhỏ, nhưng sách chủ yếu là hình vẽ, tôi chỉ có thể nhìn hình vẽ, về phần chữ cái như không mặc quần áo, lắc lắc thân thể bóng loáng này, ngay cả một chữ tôi cũng không hiểu.

Caius nhanh chóng xuất hiện bên cạnh tôi, rút ra một cuốn sách từ giá sách, tùy tay mở ra vài trang, lại đột ngột xuất hiện bên cạnh bàn,tiếp tục quẹt mực nước viết chữ linh hoạt như đang vẽ vậy.

Nhờ tốc độ viết chữ như thế này, hèn gì anh ta khinh thường dùng bàn phím máy tính.

Tôi có gắng cúi đầu nghiên cứu chữ cái không rõ nghĩa này, cuối cùng đành phải bỏ cuộc, chuyển sang nhìn tranh minh họa. Bức tranh đầu tiên là bức tranh phác họa Volterra, thành nhỏ tọa lạc trên đỉnh núi được miêu tả chi tiết, tòa nhà hình tháp và tường thành từ xưa đều được miêu tả lại rất xinh đẹp trong tranh.

Chẳng lẽ đây là sách hướng dẫn du lịch Volterra?

Lật sang trang tiếp theo, là ma cà rồng.

Tôi không thể nói rõ nức tranh này đang minh họa điều gì, hai phe ma cà rồng đứng ở hai bên chiếc bàn đá,khuôn mặt tàn bạo hung ác, không khí giương cung bạt kiếm được thể hiện rõ ở khoe miệng đang hé của mỗi người.

Có đôi lúc Caius dừng lại vài giây, tròng mắt dường như bất động nhìn chằm chằm chữ cái trên trang sách. Lại đột nhiên lướt qua nhanh đến mức không kịp nhận ra, lấy ngón tay trượt trên mặt giấy để tìm gì đó, sau khi tìm được thì nhanh chóng đánh dấu một vết bằng bút lông ngỗng.

Nguyên lai hắn hay dùng bút lông ngỗng, tôi liếc thấy dư quang hắn đi tới đi lui, không có khắc nào yên tĩnh.

Nếu như trạng thái làm việc của hắn là như thế này thì một người có thể đảm nhận công việc của nhiều người.

Tôi tiếp tục lật sách, không rõ lắm mình đang nhìn gì, bức tranh kế tiếp cực kỳ hung ác. Chân trời xa xôi kia là hoàng hôn, còn lại đều là đặc tả chân tay bị đứt lìa, thân tể cụt đầu, có rất nhiều ma cà rồng ngã xuống. Mà kẻ duy nhất còn sống sót đang đưa lưng về phía thi thể, ngắm nhìn mặt trời lặn.

Hình ảnh mạnh mẽ mà điên cuồng, lộ ra cảm xúc tàn khốc xám trắng.

Tôi vội giương mắt, nơi này im lặng rất áp lực, chỉ còn lại thanh âm Caius viết chữ. Khi hắn tìm sách không có tiếng động nào, bạn chỉ có thể nhìn thấy một tàn ảnh lướt qua, khi dùng xong sách hay giấy tờ nào đó, hắn tùy tiện dặt ở tầng dưới cùng của giá sách, hèn gì trên mặt đất đều là sách đều do người dùng không kiên nhẫn cất về chỗ cũ.

Loại cảnh tượng như thế này, làm sao có cảm giác quái dị rằng hắn thì làm việc còn tôi thì như phế vật vậy?

Caius dừng lại động tác viết chữ của mình, thân thể đang cúi xuống chợt đứng thẳng lên, nhìn về phía cửa. Một người đàn ông mặc áo choàng xám nhanh chóng xuất hiện, tôi nhìn theo tầm mắt hắn, phát hiện là Demetri mới nhìn thấy hồi sáng.

Demetri hình như xấu hổ đi vào, ánh mắt của tôi và Caius nhất định rất âm trầm không có thiện ý nào. Caius trừng hắn rất có thể hắn xuất hiện không đúng lúc, quấy rấy Caius làm việc. Mà lý do tôi trừng là bởi vì có một chiếc giường trên đầu vai hắn, cho dù nhìn từ xa nhưng cũng phát hiện chiếc giường này rất lớn, Demetri thoải mái mà khiêng chiếc giường kiểu cổ gấp mấy lần hắn trên vai.

Chiếc giường này thoạt nhìn rất hoa lệ, chất liệu bằng gỗ nhẵn nhụi, bốn chân giường theo kiểu Tây Âu truyền thống đều làm từ vật liệu gỗ thiên nhiên có điêu khắc hoa văn. Đầu giường là hoa cỏ chạm rỗng tinh điêu tế mài, tráng lệ đến làm cho người ta run rẩy.

Demetri cảm thấy mình nên giải thích, hắn làm bộ như không có chuyện gì nhún nhún vai, sức nặng từ chiếc giường hoàn toàn không làm phức tạp động tác bất đắc dĩ này của hắn. Hắn nói: "Là do ngài Aro bảo tôi đổi, ngài ấy cảm thấy nếu như Claire phải đổi phòng thì..........mấy đồ dùng hiện đại vừa mua ấy sẽ không còn phù hợp nữa, giường hiện đại này có nệm trắng, bốn chân giường cứng rắn không có chút mỹ cảm nào, ngài biết đấy."

Hắn bĩu môi một cái, tỏ vẻ hắn rất vô tội, tiếp theo vẻ mặt vô cảm thật chất rất đáng đánh đòn mà nói: "Đây là giường mà tên nào đó làm nữ hoàng nước Anh từng ngủ mấy trăm năm trước, có lẽ thế, nghe nói rất quý. Đương nhiên thoạt nhìn nó rất rất rắn chắc, thoạt nhìn là thế." Demetri có chút hoài nghi cái từ 'rắn chắc' này có chính xác hay không, dù sao cũng không phải hắn dùng, điều này có thể làm hắn tiếp tục nói dối không chịu trách nhiệm: "Đây là một chiếc giường không tồi."

Cho nên ý tứ chính xác cậu muốn biểu đạt là cái chi? Đây là một chiếc giường không tệ thoạt nhìn rất rắn chắc sao? Đây quả thực là một lý do đẩy mạnh tiêu thụ khá tốt đấy.

"Aro tặng?" Caius thoạt nhìn cũng không có không hài lòng, tuy rằng biểu tình vẫn lạnh lùng trước sau như một. "Để bên trong."

Demetri nhanh chóng lách vào, chỗ đó có một cánh cửa hình vòm, có thể vào sâu bên trong.

Nếu bạn cảm thấy như thế là xong rồi, vậy thì bạn quá ngây thơ rồi.

Trong khi Demetri có thể vẫn còn rối rắm giường nên đặt chỗ nào, lại thêm một người đàn ông tôi chưa gặp qua xuất hiện. Thân hình hắn rất lớn, đồng dạng một bộ trang phục màu xám, Demetri mặc vào có cảm giác phiêu dật rộng thùng thình, thì người đàn ông trước mắt này có thể mặc nó như quần áo bó.

Hắn ta khiêng một chiếc bàn trang điểm cùng bộ với chiếc giường hồi nãy, trên bàn có đính một chiếc gương trang điểm, tay còn lại xách hai chiếc ghế dựa theo phong cách Gothic.

Caius đơn giản gọi hắn là Felix, sau đó hắn hỏi: "Aro còn nói gì không?"

"Các quý cô đều cần những thứ này, một bàn trang điểm cao quý xinh đẹp cho thiên sứ nhỏ bé......" Felix với mái tóc đen ngắn, cao lớn vạm vỡ, cứng ngắc khó khăn nuốt xuống xưng hô 'thiên sứ nhỏ bé' chết tiệt này trở về, bởi vì bút lông ngỗng trong tay Caius đã cắm phập vào quyển sách dày ba cm, khiến người ta không rét mà run.

Hắn lập tức vác ghế dựa và bàn trang điểm như tia chớp lẻn vào trong cánh cửa hình vòm, đầu cũng không dám quay lại một chút.

Caius không hiểu sao lại chợt cười cười, cười đến quỷ dị đáng sợ.

Ngón tay tôi có chút run run, lật sang trang khác, trang sách này càng thêm đáng sợ khủng bố. Một người mang vòng cổ hình chữ V, có lẽ là thành viên của Volturi, dẫn theo một đứa bé, đại hỏa thiêu đốt hơn nửa trang giấy, trong ngọn lửa đang có một đứa bé khác đang giãy dụa kêu la...............Đây thật ra là tiểu thuyết kinh dị của ma cà rồng phải không?

Ma cà rồng bên trong bức tranh không có răng nanh, nhưng dễ dàng phân biệt với con người. Người vẽ vì biểu đạt chi tiết trong đó, mà vẽ răng nanh trong miệng và đôi mắt đặc biệt rõ ràng.

Không có con người nào có đôi mắt với nhan sắc hắc ám như vậy, cũng không có ai có răng nanh sắc bén bằng ma cà rồng, cho dù răng nanh của ma cà rồng thoạt nhìn gần như giống con người.

Rất nhanh sau đó, Jane cũng đến đây. Áo choàng màu đen tung bay theo mỗi bước đi như bay của cô ta, tay cầm một cái tráp đầy bảo thạch, trong đôi mắt lạnh lùng không có cảm xúc tất yếu nhỏ nhặt nào, khuôn mặt thiên sứ mang theo sát khí hắc ám. "Chủ nhân bảo tôi đưa tới."

Thái độ của Caius rất vô lý, hắn không thèm liếc mắt nhìn Jane, chỉ dùng bút lông ngỗng chỉ vào cánh cửa kia. Jane cũng không tỏ vẻ gì, liền bước vào.

"Là một ít châu báu." Caius đột nhiên mở miệng nói.

Hắn đan nói chuyện với tôi sao? Tôi cúi đầu đọc sách, đột nhiên cảm thấy áp lực vạn phần.

Tại sao tôi cảm thấy lão biến thái Aro kia..........Hắn biết đọc suy nghĩ, không được mắng hắn, nếu không tôi sẽ chết rất thảm, hắn rất giống như muốn xem kịch hay vậy, cho nên chuyển đến đây một đống đạo cụ.

Đồ nội thất Châu Âu lỗi thời này, chẳng lẽ hắn muốn dựng sân khấu kịch Romeo và Juliet chắc?

Hơn nữa mấy tên Demetri kia, tại sao mang bộ dáng đi vào mà không tính đi ra thế, có lẽ bọn họ đang thảo luận bên trong, nên sắp xếp giường và bàn trang điểm như thế nào nhỉ?

Không để tôi xem xong câu chuyện hỏa thiêu trẻ con xong, Alec đã vác đệm giường, hai nách còn kẹp hai chiếc ghế dựa có đệm bước vào.

Mặt hắn vô cảm nói: "Aro nói thứ này cần dùng đến, khụ." Không biết vì sao, hắn banh mặt rất vất vả.

Caius không thèm để ý đến, hắn đã quay trở lại trạng thái làm việc,đi đến bên người tôi, tốc độ đặc biệt chậm một cách kỳ dị, bước đi thong thả của con người đối với hắn mà nói quả thật rất chậm. Hắn đứng cạnh ghế dựa, bắt đầu lật loạn số sách vốn đã rất lộn xộn.

Tôi nơm nớp lo sợ ôm sách, cúi đầu giả bộ đây là cuốn sách hay tuyệt thế, mang thái độ ít đọc một giây liền lỗ vốn.

Bức tranh trong sách này..........Càng ngày càng giống như hiện trường ma quỷ.

Alec có vẻ rối rắm, tuy rằng mặt hắn rất đứng đắn vô cảm, hắn bước lên hai bước, thấy Caius mặc kệ hắn lập tức biến mất.

Caius rốt cuộc tìm thấy cuốn sách hắn muốn tìm, thô lỗ phủi đi tro bụi trên bìa sách, mất kiên nhẫn ghét bỏ nói: "Thật phiền toái."

Nhét tôi vào lồng sắt để chết đói sẽ không còn phiên toái nữa. Tôi yên lặng nguyền rủa hắn, người kia thoạt nhòn cũng không có thuật đọc suy nghĩ.

Caius quay đầu nhìn thoáng qua quyển sách trong tay tôi, nhíu mày không hài lòng nói: "Mới đọc đến chỗ này thôi?"

Quyển sách hung tàn như thế này, đọc thêm vài trang có thể gặp ác mộng mất. Tôi ôm sách, tận lực dựa vào lưng ghế, dự định cách hắn càng xa càng tốt.

"Đây là lịch sử Volturi, trước hết tổng kết nội dung cô đã đọc được." Ngữ khí hắn luôn cứng rắn như mệnh lệnh, không hề có tính người, phá hỏng giọng nói tuyệt đẹp kia.

Tôi mờ mịt một hồi, cảm thấy bây giờ mình mới nói sự thật liệu có quá muộn hay không, vấn đề là chỉ nhìn vài bức tranh thật sự không có cách nào tổng kết a. Ừm, họa sĩ rất giỏi, bản lĩnh phát họa hàng đầu, dùng nét vẽ ít nhất vẽ lên sự hung tàn đáng sợ của đám sinh vật không phải người này, thể hiện ra hiệu quả tinh chuẩn nhất của nghệ thuật.

"Vẽ đẹp lắm." Tôi nhỏ giọng nói dưới đôi mắt áp bách của hắn.

Caius nhìn tôi, hắn mím môi, nhíu mày, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Ừm."

Sau đó tôi trầm mặc, không còn lời nào để nói.

"Chỉ thế thôi sao?" Hắn không tin tôi chỉ biết mỗi điểm ấy, lập tức xuất hiện trước mắt tôi, lấy đi cuốn sách trong tay tôi. Tôi bị hắn dọa đến ngã về sau, va vào lưng ghế dựa.

Hắn hung hăng đóng lại cuốn sách, hai tay khoát lên hai bên tay ghế dựa, bao vây tôi. "Nói tiếp đi, Claire."

Tôi nhìn đôi mắt 'con thỏ' đỏ rực của hắn gần trong gang tấc, quanh thân đều là hơi thở bạc hà lạnh lẽo của người trước mắt, nhịn không được ngừng thở lắc lắc đầu.

"Ba ngàn năm trước chúng ta phát hiện ra Volterra, khi đó, người dân Tyrsenoi ... Etruscans tôn bọn ta là thần, Tuscany, Lazio và cả Umbria đều nằm dưới sự thống trị của Volturi. Cho tới bây giờ, chúng ta bí mật thống trị đại bộ phận Italy, Đức Giáo Hoàng Vatican quen biết với Aro, hắn là một trong những người biết đến bí mật của chúng ta, giữa hai bên Volturi và Giáo hội có hiệp nghị bí mật đã kéo dài đến gần một ngàn năm, ma cà rồng không thể tiến hành hành động săn bắt nào ở Vatican."

Caius nhẹ giọng kể lại lịch sử trong sách - chưa từng tồn tại gì gì đó cho tôi nghe, hắn hình như không cho rằng tôi biết nhiều như thế là không nên.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, bởi vì hắn càng nói càng tiến gần tôi, mà sau lưng tôi là ghế dựa không còn đường thối lui.

"Tiếp tục sau đó là cái gì?" Hắn hỏi, bắt tôi kể ra nội dung tiếp theo trong sách.

Tôi cố gắng lắc đầu, cảm thấy tư thế này rất khó chịu, khoảng cách giữa mặt hắn và tôi chỉ có vài cm, bình tĩnh đến mức giống như đá cẩm thạch.

Hắn không có hô hấp, dường như cũng ngừng thở giống như tôi.

"Là Rumani, đó là một đám ma cà rồng ngu xuẩn đến bất trị, tàn nhẫn và điên cuồng." Trong ánh mắt Caius mang theo sự rục rịch quái dị nào đó, hắn sắp nhanh in khóe miệng hắn lên môi tôi rồi, khi nói chuyện mới có thể rõ ràng cảm nhận hô hấp lạnh lẽo của hắn phà tới.

Còn có ma cà rồng hung tàn hơn các người sao? Tôi tỏ vẻ hoài nghi.

Tôi thật sự lùi lại cũng không thể lùi được nữa, mà loại tiếp xúc này tác động đến dây thần kinh mẫn cảm của tôi. Khuôn mặt hắn còn khinh khủng hơn quyển lịch sử ma quỷ đáng sợ kia, tôi vươn tay đẩy mạnh mặt Caius ra, anh không cần đến gần tôi, tôi sẽ kêu lên đấy.

Mặt hắn vừa cứng vừa lạnh, tôi nhe răng trợn mắt nói: "Tôi không biết chữ viết này, chỉ nhìn tranh minh họa thôi."

Ciaus sửng sốt một chút, sắc mặt hắn bắt đầu dần khó coi, bắt lấy rồi đẩy rời tay tôi ra, hung tợn nói: "Tại sao không biết, chỉ là tiếng Hy Lạp mà thôi."

Những chữ cái vặn vẹo này là chữ Hy Lạp? Tôi cũng đâu sinh ra ở Hy Lạp, chẳng lẽ không biết những chữ viết này cũng là một hành vi phạm tội sao? Anh đúng là đồ bạo quân!

"Bây giờ bắt đầu học." Caius soi mói nhìn tôi, có lẽ trong mắt hắn tôi đã biến thành đồ thất học.

Tôi thật sự không còn lời nào để nói về sự chuyên quyền độc đoán của hắn, thật ra học thêm cũng tốt, biết thêm một ngôn ngữ, về sau có thêm nhiều lựa chọn, nghe nói người biết nhiều ngôn ngữ sẽ rất nổi tiếng.

Tôi hiện tại có thể nắm giữ tiếng Trung, tiếng Anh, chẳng lẽ Volturi còn miễn phí dạy thêm tiếng Hy Lạp nữa?

Sy nghĩ này chỉ là mua vui trong cái khổ mà thôi, giải trí cho mình một chút.

"Tóm lại, vì bảo hộ tất cả đồng loại an toàn và sự phát triển về sau của chúng ta, chúng ta ——" Caius rất đắc ý nhấn mạnh ngữ khí, "Volturi đánh bại đám ngu ngốc không có não kia, thắng lợi vĩnh viễn thuộc về nơi đây." Hắn đưa tay chạm vào vòng cổ, trong lòng bàn tay là huy hiệu chữ V kia.

Các người thật vĩ đại, anh xác định lịch sử này không phải do kẻ chiến thắng viết nhằm mục đích đẩy mạnh quảng cáo tiêu thụ sao?

Tôi cũng không có dũng khí nghi ngờ lời nói của hắn, dù sao những kiến thức lịch sử này không nằm trong bài kiểm tra Trung học của tôi, hắn nói cái gì chính là cái đấy đi.

Nhìn vẻ mặt tôi ngây thơ không hiểu, Caius càng nhìn tôi càng cảm thấy cả người tôi đầy rẫy khuyết điểm. Có lẽ hắn càng thích Chiến thần Hy Lạp ngoài cửa kia hơn - nữ thần đại biểu cho trí tuệ và chiến tranh.

"Cô nên biết một số thường thức, tất cả ma cà rồng chúng ta đều có nọc độc, nếu như cô cảm thấy chất lỏng có thể biến đổi cô này là độc thì.........."

Caius thay đổi đề tài, không biết tại sao tôi cảm thấy hắn thoạt nhìn không có ý tốt, bởi vì khi hắn mỉm cười có chút vô lại, đây có lẽ là vấn đề về khí chất. Có người dù nhìn thế nào, đều giống như người xấu.

"Nọc độc này lưu động trong cơ thể ta, chúng nó cải biến gien của ta, phá hủy toàn bộ tế bào yếu ớt của con người, một lần nữa tạo thành các bộ phận đắp nặn cơ thể." Caius giống như đang đùa cợt cười cười, "Giống như dấn thân tự thiêu vậy, cô phải chiến thắng, áp đảo đau đớn này, sau đó hoàn toàn thoát khỏi cơ thể yếu ớt."

Vẻ mặt của hắn, tôi không quá hiểu là cảm xúc gì, cảm xúc phía dưới thái độ châm chọc ấy rất trầm trọng.

Caius tiếp tục nói: "Mà hiện tại, nơi nọc độc tập trung nhiều nhất là răng nanh, chỗ này có tuyến độc phát triển, chỉ cần bị răng nanh của ta cứa phải dù bất cứ chỗ nào, thì chất lỏng này sẽ theo đường máu tiến vào mạch máu cô, hoàn thành cải tạo gien. Cho dù là ngón tay của cô, hay là........."

Hắn cầm tay tôi, tôi cố sức rút lại, sợ hắn luẩn quẩn trong lòng đột nhiên cắn một cái.

Caius chướng mắt sức lực bé xíu ấy của tôi, hắn quay đầu đi, mặt âm trầm không hé răng.

Sau đó, Jane mới nghiêm trang dẫn đầu đi tới. Phía sau đi theo đồng dạng nghiêm túc Alec, Felix, Demetri, tất cả bọn họ đàng hoàn gật đầu hành lễ với Caius, mà đối tượng bọn họ hành lễ còn đang áp chế tôi trên ghế, hình ảnh này........Như bắt gian ấy?

Mắt không dám liếc ngang liếc dọc hành lễ xong, đám người này nhanh chóng biến mất trước mắt chúng tôi.

Caius nhìn thấy bọn họ rời đi, hơi thả lỏng giam cầm đối với tôi, hắn như muốn đứng lên tránh ra. Tôi vừa mới thở phào một hơi, bàn tay lạnh như băng liền nâng cằm tôi lên, hơi thở hung ác của người đàn ông này quấn quanh lại đây, tôi chưa từng có giây phút nào phát hiện nhiệt độ môi mình ấm áp như thế, cái lạnh như băng của hắn dán lên môi tôi, có chút ấm áp.

Tôi không thể chuẩn xác hình dung đó là một nụ hôn như thế nào, rất đột nhiên, không hề phòng bị.

Hắn hé miệng, thử mềm nhẹ liếm môi tôi. Tôi bắt đầu phát run, hoàn toàn không thể khống chế.

Những lời hắn nói vừa nãy, vẫn còn vang vọng bên tai tôi, tiến vào trong đầu. Răng nanh hắn rất sắc bén,có thể dễ dàng cắn nát rất nhiều đồ vật này nọ, trong miệng hắn đều là nọc độc, chỉ cần răng nanh hắn làm xướt da trong khoang miệng tôi dù chỉ một chút, thì nọc độc này có thể tiến vào trong mạch máu tôi.

Tôi không dám cử động, hắn được một tấc lại tiến thêm một thước, làm sâu sắc tiếp xúc không thể tin nổi này. Hắn dường như cũng không quá hiểu dùng môi hôn như thế nào, động tác hắn không phù hợp với tính cách nóng nảy ấy chút nào, mang theo một loại cẩn thận phá lệ dịu dàng.

Trong hô hấp tôi đều là hơi thở của hắn, ma cà rồng giống như kẻ săn mồi hoàn mỹ nhất, tất cả mọi thứ trên người họ không có chỗ nào là không phù hợp thẩm mỹ của bạn, sạch sẽ tươi mát, mỗi một động tác, mỗi một mùi hương đều là vì hấp dẫn con mồi yêu họ.

Tôi ra lệnh cho bản thân không thể giãy dụa, ngàn vạn lần không thể có động tác lớn nào. Răng nọc của hắn đang ở bên môi tôi, hắn làm sâu nụ hôn này, tôi nhìn thấy màu đen trung tâm trong con ngươi đỏ của hắn dường như sắp bốc cháy.

Rất lạnh, như nụ hôn của rắn độc, đập vụn tất cả phản kháng của bạn.

Loại quấn quít này làm tôi hít thở không thông, không còn phân rõ ai trong chúng tôi rốt cuộc là hô hấp ai nặng hơn.

Tôi nói cho chính mình, đây là nụ hôn lễ phép, là nụ hôn khi gặp mặt thể hiện qua hệ tốt giữa đôi bên, nụ hôn này không có nghĩa lý gì. Cho nên nhất định không thể cử động, đừng để cho răng nanh hắn chạm tới lợi trong khoang miệng, không được để hắn cắn chảy máu, đây chỉ là một nụ hôn lễ phép thôi!

Cho nên, không được chen lưỡi của anh vào! Đồ biến thái này!

Nhấn Mở Bình Luận